Kể từ ngày đó trở đi, Lê Thúy phát hiện quan hệ giữa hai anh em đã xảy
ra chút thay đổi nhỏ, tuy rằng bình thường vẫn đấu võ mồm như cũ, nhưng
rõ ràng đã không còn nồng nặc mùi thuốc súng ngày xưa, thậm chí lúc ăn
cơm còn nói đùa đôi câu.
Với tư cách là bạn cùng phòng, hiển
nhiên Lê Thúy thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng cậu lại nảy sinh nghi ngờ với Vương Duy: “Anh đã sớm biết cậu ấy không bị sốt rét, anh cố ý nói thế
phải không?”
Đợt huấn luyện căng thẳng bắt đầu, không lâu sau tất cả mọi người đều chẳng còn thừa sức nghĩ chuyện khác. Mỗi sáng năm giờ rưỡi tập hợp, chạy
quanh đỉnh núi mười km, huấn luyện viên không quy định tốc độ, nhưng
muốn đuổi kịp bữa sáng hơn bảy giờ, nhất định phải chạy xong trong vòng
nửa tiếng. Thông thường chạy xong chuyến này, cả người sẽ run lẩy bẩy
đến mức ngay cả đũa cũng cầm không nổi, đừng nói chi là lật săm lốp xe
và nhảy cóc buổi sáng.
Một ngày huấn luyện kết thúc, Lê Thúy vùi
mặt vào chậu nước, cảm thấy da thịt đau rát từng cơn, phơi mình dưới ánh nắng chói chang cả ngày, nhiều nơi bị bong tróc, cánh tay nâng không
nổi, chân cũng như bị ai cắt đứt, tối ăn cơm vừa ngồi xuống bàn chỉ cảm
thấy lục phủ ngũ tạng đã bỏ nhà trốn mất, một chút khẩu vị cũng không
có.
Cậu có thói quen tập thể dục, ít nhiều cũng có chút nền tảng, cậu đã như vậy thì đừng nói là đám Tư Mã Tĩnh Vinh, vừa về ký túc xá là tê liệt ngã xuống ván giường ngay, thậm chí chẳng còn sức để tắm.
“Cuộc sống thế này còn gần một tháng, một tháng sau tôi còn sống không đây?”
Vương Duy xách vài thùng nước nóng trở về: “Đừng nằm ì ra đấy, đi trước tắm đi.”
Không riêng gì Tư Mã Tĩnh Vinh, tình hình ở ký túc xá khác cũng tương tự, do
mọi hôm thiếu rèn luyện, bỗng dưng bị hành hạ như thế, đám công tử bột
này đều chùn bước. Lặp lại như thế vài ngày, cuối cùng cảm xúc của mọi
người đạt đến đỉnh điểm ở ngày thứ tư, Tư Mã Tĩnh Vinh nói kiểu nào cũng không chịu đi, mặt như đưa đám ôm đầu giường quyết không buông tay.
Tư Mã Tĩnh Vinh vừa làm rùm beng, ký túc xá kế bên cũng có người hùa theo, la lối đòi về nhà.
Giữa tiếng động náo loạn, huấn luyện viên chẳng biết tới hành lang ký túc xá từ khi nào, cầm loa mở âm thanh khuếch đại: “Các em không kiên trì nổi
nữa à?”
“Huấn luyện viên, đây vốn không phải nhiệm vụ mà con người có thể hoàn thành!”
“Đúng thế, bọn em biết kiếm tiền là được, cần thể năng tốt như vậy làm gì.”
“Bố mẹ em còn không nỡ đối xử với em như thế, thầy dựa vào đâu chứ…”
Huấn luyện viên mặt không đổi sắc nghe bọn họ oán thoán, đoạn cất cao giọng: “Được, muốn về nhà cũng được, ở chỗ tôi có một bản thời khóa biểu, trên đó viết chỉ tiêu mỗi ngày, nếu ai đạt tiêu chuẩn, tôi sẽ thả người đó
về, còn không thì miễn bàn nữa.”
Huấn luyện viên đi được vài mét
lại quay đầu nói: “Trước khi đưa các em tới đây, bố mẹ các em đã ký hợp
đồng với tôi hết rồi, tôi phải chịu trách nghiệm với các em, nếu ai
không hài lòng, tôi cũng không ngại phản hồi về tình hình của các em cho họ biết.”
Lời này không nặng không nhẹ, nhưng người có chút đầu
óc cũng hiểu tình cảnh của mình, đa số bố mẹ đưa con tới đây không phải
người mềm lòng gì cho cam, bỏ dở nửa chừng thật sự quá mất mặt, nếu nói
ra chẳng những không được bố mẹ cảm thông mà có khi còn bị chửi vô dụng.
Tư Mã Diễm cầm thởi khóa biểu bước vào, cau mày nhìn một lát, hai mắt sáng lên: “Hình như cũng không khó lắm.”
Vương Duy lại gần xem thử, ra chiều suy tư: “Chạy 10 km quanh núi, thời hạn
50 phút, hôm nay chúng ta đã chạy 60 phút rồi, nói cách khác, chỉ cần
nhanh hơn một chút là được nhỉ?”
Nói thì nói thế, nhưng khi thật
sự bắt tay vào làm, bọn họ mới phát hiện nào có dễ như vậy. Số liệu trên thời khóa biểu như được thiết lập dựa trên cực hạn cơ thể của bọn họ,
mỗi khi mắt thấy sắp đạt chỉ tiêu lại cứ luôn kém nửa điểm, hôm sau
trùng chấn kỳ cổ* thử lại lần nữa, tốc độ tăng lên thật nhưng chỉ tiêu
đạt chuẩn trong thời khóa biểu cũng tăng lên một bậc.
*Trùng chấn kỳ cổ: sau khi thất bại, chỉnh đốn lại và thực hiện lần nữa.
Ban đầu vài người còn tràn trề hy vọng, nhưng sau khi thử vài lần thì từ từ hiểu ra rằng, huấn luyện viên cố ý chơi mình thôi. Tư Mã Tĩnh Vinh tức
đến mức giậm chân, còn lúc này Lê Thúy lại phát hiện, cảm giác mệt rã
rời hồi đầu huấn luyện đã biến mất, thay vào đó cậu đã biết nắm vững
năng lượng cơ thể của mình, lúc nào nhanh, lúc nào chậm, tư thế nào tốn
ít sức nhất, sau khi huấn luyện nhiều ngày, rốt cuộc cậu đã mò được chút đường lối.
Sau vài hôm phơi nắng, da dẻ cũng bắt đầu thích ứng,
chưa kể Lê Thúy đã học được cách dùng vật che chắn để tránh ánh nắng và
giảm tiếp xúc với ánh mặt trời trong khi huấn luyện, buổi tối sau khi
trở lại ký túc xá, cảm giác bỏng rát và cháy nắng lúc trước giảm đi
nhiều.
Nửa tháng trôi qua trong oán trách và bất mãn, một buổi
sáng nọ, huấn luyện viên thay đổi cách ăn mặc nghiêm túc thường ngày,
đổi sang quần áo thể thao thoải mái đứng trước mặt bọn họ.
“Mấy
ngày nay huấn luyện, tôi tin các em đã hiểu về cơ thể mình kha khá rồi,
bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dạy các em vài kỹ năng áp dụng vào
thực tế, làm thế nào để dùng kĩ xảo vật lộn cho kẻ thù một cú chí mạng
trong thời gian ngắn nhất.”
Lê Thúy ngẩn ra, chợt nhớ đến tay đấm cầm dao lần trước chạm trán ở sơn trang suối nước nóng, nếu lần đó
không phải cậu phản ứng nhanh lùa gã đi, người bị thương khả năng cao sẽ là Lục Thương, nếu khi ấy cậu có bản lĩnh của Tả Siêu, thì cũng không
đến nỗi hại mình bị thương. Giờ phút này, cuối cùng cậu đã hiểu lý do
Lục Thương đưa mình tới đây.
Tuy rằng thường ngày rất nghiêm khắc với bọn họ, nhưng không thể phủ nhận huấn luyện viên vô cùng tận tâm
qua cách ông âm thầm ghi nhớ đặc điểm cơ thể của từng người một. Lê Thúy phát hiện động tác mà huấn luyện viên dạy cho mỗi người đều có điểm
khác nhau, ví dụ như Tư Mã Diễm gầy yếu, động tác của cậu ta uyển chuyển hơn, thậm chí có một động tác xoay người đá chân cần độ mềm dẻo và độ
linh hoạt nhất định, người thường khó mà làm được. Động tác này đơn giản là thế nhưng cực kỳ hiệu quả, lỡ như tương lai gặp phải bọn bắt cóc
tống tiền, chỉ cần lanh lợi một chút, chí ít thoát thân là chuyện không
thành vấn đề, có thể được xưng là “ba chiêu thoát thân”.
Mặt khác Lê Thúy cũng phát hiện, những động tác này có một điểm giống nhau, đa
số đều thắng nhờ kỹ xảo, ít bao giờ yêu cầu sức lực và độ thăng bằng.
Nghĩ kỹ là hiểu ngay, sức lực và độ thăng bằng làm sao luyện nổi trong
một tháng, huấn luyện viên có dạy cũng vô dụng, xét về phương diện khác, tầm quan trọng của kỹ xảo không thua gì sức lực, nếu dùng tốt có thể
đạt đến hiệu quả bốn lạng đánh bại ngàn cân.
Đến phiên Tư Mã Tĩnh Vinh, huấn luyện viên ngừng một lát rồi bảo cậu ta đi khiêng tảng đá ven đường.
“Em không có tư chất đánh nhau, nếu gặp nguy hiểm cứ lượm tảng đá đập kẻ
địch đi, lượm tảng lớn mà đập, dù gì em cũng lười nhúc nhích.”
Người xung quanh phá lên cười, sắc mặt Tư Mã Tĩnh Vinh lúc đỏ lúc trắng, thế
mà huấn luyện viên còn nghiêm túc nói cho cậu chàng biết loại đá nào có
lực công kích mạnh, điểm yếu của cơ thể người nằm ở đâu, khoảng cách nào cho hiệu quả tốt nhất, khiến cho Tư Mã Tĩnh Vinh chẳng tìm được cơ hội
nổi cáu.
Tư Mã Diễm ở bên cạnh tí tởn cười trộm: “Huấn luyện viên nói đúng đó, với cái điệu bộ nhát gan của ảnh, dạy cho ảnh kỹ xảo cao
siêu cỡ nào thì phản ứng đầu tiên khi gặp kẻ địch vẫn là vắt giò chạy
trốn thôi.”
Lê Thúy suy nghĩ một lát, cảm thấy lời của Tư Mã Diễm quá có lý, phải nói là một câu trúng đích.
Lê Thúy được dạy một bộ tán đả*, dùng ba chiêu thức “đá, đấm, quật ngã”
làm nền tảng, động tác không hẳn phức tạp, có thể dựa theo tình huống mà phối hợp sử dụng, nếu chiều cao phù hợp, khi cần còn có thể dùng cùi
chỏ tấn công huyệt Thái Dương của đối phương.
*Tán đả hay
“Tán thủ đả lôi đài” là một cái tên ít người biết về bộ môn Tán thủ. Tán đả sử dụng võ thuật đấm, đá, nhấn, quăng, quật và các kỹ thuật tấn
công, phòng thủ khác, môn này được coi như một môn thể thao chiến đấu
hiện đại và là một phần quan trọng của võ thuật Trung Hoa.
Nhìn cậu luyện tập một lần, huấn luyện viên gật đầu: “Tư chất của em không
tệ, trong thời gian ngắn chỉ có thể dạy em bấy nhiêu, tôi kiến nghị sau
khi ra ngoài em nên tìm nơi nào học theo bài bản thử xem.”
Lê Thúy rút tay về, nói cảm ơn.
Nào ngờ huấn luyện viên lại nhìn chằm chằm một đoạn quân bài lộ ra trước ngực cậu, khẽ nhíu mày: “Cái gì đây?”
Lúc luyện tập biên độ động tác quá lớn, dao gấp rớt ra khỏi cổ áo, sắc mặt
Lê Thúy tái mét, sợ huấn luyện viên tịch thu nên vội vàng nói: “Người
nhà cho trước khi đến đây, bảo vệ bình an.”
Huấn luyện viên dùng
nhánh trúc trên tay khều ra xem, sắc mặt bỗng dưng thay đổi, sau khi
nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, huấn luyện viên chỉ nói: “Vật quan trọng như vậy, phải cất cho cẩn thận.”
“Vâng.” Lê Thúy khom người chào.Chỉ mới một tháng ngắn ngủi, Lê Thúy có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình
thay đổi không ít, chẳng những sức bền tăng mạnh mà bắp thịt cũng rắn
chắc hơn nhiều, ban đầu chạy bộ quanh núi chỉ cảm thấy lòng bàn chân đau nhức, khó chịu khôn tả, dần dà đã biết kiểm soát hơi thở và tốc độ một
cách thành thạo.
Sắp tới thời gian thi tốt nghiệp, trước khi đến
đây có ai tình nguyện đâu, bây giờ phải đi lại thấy không đành lòng,
thậm chí Tư Mã Tĩnh Vinh còn thấy áy náy vì vụ dùng mầm non gạt huấn
luyện viên hồi mới đến, cậu chàng bàn bạc với Tư Mã Diễm sau khi ra
ngoài phải mua gì đó tặng cho huấn luyện viên để chuộc lỗi.
“Các cậu thảo luận mấy thứ này làm chi, tốt nghiệp suôn sẻ là cảm ơn trời đất rồi.” Vương Duy giặt khăn lông, phơi trên dây.
“Chỉ là tìm báu vật thôi chứ có gì đâu?” Tư Mã Tĩnh Vinh cầm máy tính bảng nằm trên giường, không thèm quan tâm.
“Đây không phải con nít chơi trò đóng vai người lớn đâu, làm gì mà đơn giản
thế được,” Vương Duy nói, “Hai ngày một đêm, phải cắm trại tại dã ngoại, tôi nghe nói tỷ lệ thi đậu của lớp trước chưa đến 10%, còn có người sơ ý té gãy chân nữa.”
Tư Mã Diễm quay đầu lại: “Thật không thế?”
“Lừa các cậu làm gì, sáng mai huấn luyện viên cũng sẽ nhắc tới chuyện này,
nói chung sao cũng được, chỉ cần không chạy ra khỏi phạm vi trại huấn
luyện là ổn, cho dù xảy ra tình huống gì, chỉ cần gửi tín hiệu cầu cứu
sẽ có người tới cứu.”
Nói thì nói vậy, Lê Thúy vẫn cảm thấy không yên tâm lắm.
…
Đêm đã khuya, đèn trong văn phòng tại cao ốc Đông Ngạn vẫn chưa tắt, Lục
Thương ngẩng đầu khỏi chồng văn kiện, quay đầu hỏi chú Viên: “Hợp đồng
của Nhạc Bằng Phi gửi tới chưa?”
“Vừa gửi đến, tôi đang xét duyệt, muốn đọc không?”
“Đưa tôi xem.”
Nhận hợp đồng chú Viên đưa tới, Lục Thương nhìn lướt qua, mắt dán chặt vào một cái tên.
“Một nửa cổ phần công ty, với tình hình này cậu ấy sẽ là cổ đông lớn nhất
của Mục Thịnh,” Chú Viên nói, “Giao nhiều tiền như vậy vào tay cậu ấy,
cậu yên tâm thật sao? Có nên cân nhắc thêm không.”
Lục Thương vẽ
vài nét trên hợp đồng, nói: “Không ai làm tôi yên tâm hơn cậu ấy cả, sửa lại mấy chỗ này một chút, bỏ chức vụ của ban kiểm soát đi.”
Chú
Viên như có lời muốn nói, nhưng há miệng rồi lại nuốt trở vào, chỉ nói:
“Nghi thức ký hợp đồng ngày mốt, cậu muốn tự mình tham dự không?”
Lục Thương không đáp mà hỏi lại: “Bên trại huấn luyện khi nào kết thúc?”
“Chiều ngày mốt.”
“Vậy đi thôi,” Lục Thương xoa mi tâm, nghĩ đến cặp mắt chân thành trước sau
như một của Lê Thúy, không khỏi nở nụ cười, “Ký xong tiện đường đón cậu
ấy về.”
…
Hôm đó trời còn chưa sáng, Lê Thúy đã tỉnh giấc, Vương Duy ngồi trên giường sột soạt thu dọn đồ đạc, thấy cậu thì xoay
người lại nói nhỏ: “Làm ồn đến cậu hả? Còn chưa tới năm giờ, ngủ thêm
lát cũng được.”
Lê Thúy gối đầu lên tay: “Thi thôi mà, anh mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
“Mang nhiều tốt hơn, đề phòng bất trắc cả thôi, dù gì cũng là dã ngoại.”
“Lục Thương bảo anh theo tôi đúng không?”
Hai tay khựng lại, Vương Duy lúng túng đẩy mắt kính: “Cậu… biết rồi sao?”
Lê Thúy cười gian xảo: “Bây giờ mới biết.”
Thế mà lại tính kế mình, Vương Duy im lặng, nhất thời cảm thấy không cam
lòng, không ngờ mình tính toán thâm sâu suốt một tháng mà lại thua ở mấy ngày cuối cùng.
“Làm thế nào mà cậu nhận ra được?” Vương Duy tự nhận mình ngụy trang rất khá, chí ít gạt Lê Thúy hẳn là không thành vấn đề.
“Đoán thôi,” Lê Thúy nói, “Anh quá cảnh giác, lại quá quen thuộc với quân
doanh, nhìn không giống người mới, hơn nữa khe ngón cái với ngón trỏ có
vết chai, định lực khác hẳn người thường. Trước đây tôi từng nghe người
ta nói, tay súng bắn tỉa có thể vì mục tiêu mà ở yên tại chỗ không nhúc
nhích chờ đợi chừng mấy ngày, còn anh đứng trong rừng cây mà cũng ngủ
được… Tôi đoán trước đây anh là tay súng bắn tỉa.”
Vương Duy nghe mà trợn trừng mắt, trong lòng thầm nhủ năng lực quan sát của thằng nhóc này khá thật, đúng là có chút bản lĩnh. Nghĩ bụng dù gì cũng sắp kết
thúc huấn luyện, tiết lộ thân phận còn tiện cho việc bảo vệ Lê Thúy hơn, Vương Duy bèn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, tôi từng phục vụ trong
quân đội, sau đó thị lực bị tổn hại không thể cầm súng nữa, từ đó tôi đi theo anh Tả, tôi không sống ở vườn trúc nên cậu chưa từng gặp tôi,
tháng trước ông chủ Lục bảo anh Tả cài một người vào đây, anh Tả đã chọn tôi.”
“Lục Thương dặn anh những gì?” Lê Thúy hỏi.
Vương
Duy tỏ vẻ khó xử, quả thật cứ như nhận tội vậy: “Cũng không có gì, chỉ
là báo cáo tình hình mỗi ngày, bảo vệ cậu an toàn, khi cần thì giúp đỡ
anh em Tư Mã.”
Đúng là phong cách làm việc của Lục Thương, Lê
Thúy nghe mà trong lòng ngọt như ăn mật đường, khóe miệng không giấu
được ý cười: “Những việc tôi làm ở đây mỗi ngày, anh ấy biết hết ư?”
“Biết hết.” Vương Duy gật đầu, do thần kinh trì độn nên chẳng mảy may chú ý
đến vẻ mặt đắm chìm trong tình yêu của Lê Thúy, chỉ nói: “Đợi lát nữa
phải chia tổ hành động, hai người một tổ, cậu theo tôi đi.”
Lê Thúy vẫn còn vương vấn mật đường một lát rồi mới kịp phản ứng: “Hả? Vậy hai người kia tính sao đây?”
Vương Duy đẩy mắt kính: “Hai anh em họ chung một tổ chắc không sao đâu nhỉ? Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu.”
“Không được, hai người họ đều là gà mờ, chung một tổ nhất định sẽ xảy ra
chuyện,” Lê Thúy từ chối, “Anh dẫn Tư Mã Diễm đi, tôi dẫn Tĩnh Vinh.”
Vương Duy đang định phản đối, trên giường Tư Mã Diễm phát ra một ít tiếng động, coi bộ sắp tỉnh rồi.
“Quyết định vậy đi.” Nói đoạn, Lê Thúy trượt xuống giường đi rửa mặt.
Vương Duy hết cách, không thể làm gì khác ngoài lấy trang bị đã cất ra chia
phân nửa cho Lê Thúy. Lúc rửa mặt Lê Thúy bỗng nhớ tới một việc, cậu len lén gọi Vương Duy tới, móc thứ đeo trên cổ ra cho Vương Duy xem: “Anh
biết lai lịch của quân bài này không? Tại sao vừa thấy nó là huấn luyện
viên thay đổi sắc mặt ngay?”
“Đây là thứ mà sĩ quan cao cấp từng
chấp hành nhiệm vụ đặc chủng mới có, cấp bậc cực cao, trong nước không
có quá ba mươi cái.” Vương Duy nghiêm trang nhìn quân bài, thiếu điều
khom mình cúi chào nữa thôi, “Ý nghĩa và bối cảnh mà nó tượng trưng vô
cùng cao quý và trang trọng, phàm là quân nhân có quân hàm, thấy vật này sẽ không dám làm gì cậu.”
“Nói cách khác, cậu đeo nó tương đương với nói cho người khác biết: Đây có người chống lưng, mấy người kiềm chế chút đi.”
Lê Thúy sửng sốt, điều này khác hẳn những gì Lục Thương nói với cậu, rõ
ràng Lục Thương chỉ nói nó là dao gấp, bảo cậu dùng phòng thân mà thôi,
cậu còn mặt dày bảo Lục Thương tặng mình, nhưng quan trọng nhất là, Lục
Thương còn đồng ý nữa.