*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời Tiểu Triệu nói hệt như một chậu nước lạnh nháy mắt xối ướt Lê Thúy.
“Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi đến tìm anh, anh chở tôi ra cảng xem thử đi, tôi không liên lạc được với anh ấy.”
Nghe được sự hoảng loạn của cậu, Tiểu Triệu vội nói: “Ông chủ Lục là người
biết chừng mực, không sao đâu, cậu bình tĩnh trước đi.”
Lê Thúy
cũng biết mình phản ứng hơi quá, nhưng cậu không tài nào bình tĩnh được, mỗi một động tác của Lục Thương trước khi ra cửa đột nhiên quay chậm
từng vòng luôn tuồn rõ mồn một trong đầu cậu, cậu nhớ trước đây từng
nghe người ta nói, hễ là trước lúc chia tay, mọi chi tiết sẽ trở nên rõ
ràng một cách khác thường, càng nghĩ càng cảm thấy lo sợ không yên, chỉ
hận không thể mọc ngay đôi cánh bay ra ngoài khơi xem thử.
Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, cả thành phố gần như chìm vào bóng tối.
Không ngồi yên được nữa, Lê Thúy lấy một bộ áo mưa trong tủ, ăn mặc chỉnh tề rồi ra cửa.
Trên phố đã không còn người đi đường, mấy chú chó lang thang rũ mớ lông ẩm
ướt chạy nhanh qua khu vực xanh hoá, bên tai ngoại trừ tiếng gió vù vù
thì chẳng nghe được gì nữa, nước mưa mang vị mặn chát của nước biển bị
gió thổi ập vào mặt, mới ra ngoài chưa được năm phút mà toàn thân Lê
Thúy đã sũng nước, cậu không hề biết thì ra mưa to ở vùng ven biển lại
có thể khủng khiếp đến như vậy.
Lê Thúy vất vả đi trên đường, khó khăn lắm mới chặn được một chiếc xe trống, nghe nơi cậu muốn đi, tài xế lập tức bày ra vẻ mặt khó xử.
“Cậu em à, không phải tôi không
muốn chở cậu, nhưng trận mưa này thật sự quá lớn, vị trí mà cậu nói gần
bờ biển quá, dễ xảy ra chuyện lắm.”
Lê Thúy lấy ra một xấp tiền đưa cho tài xế: “Đủ không?”
Thời tiết thế này mà còn ra ngoài lái xe, nếu không phải Lôi Phong sống thì
hơn phân nửa là kinh tế tương đối khó khăn. Quả nhiên, tài xế kia dao
động, cuối cùng vẫn cho cậu lên xe.
*Lôi Phong là một chiến
sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi
Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng.
Xe không dám lái quá nhanh, thỉnh
thoảng trong gió có mấy hạt cát đá nhỏ đập vào cửa kính xe, phát ra
tiếng vang đáng sợ. Hai người đều căng như dây đàn, tài xế thấy cứ tiếp
tục như vậy cũng không phải là cách hay bèn mở nhạc lên, bắt đầu trò
chuyện với Lê Thuý nhằm thả lỏng thần kinh.
“Thời tiết thế này, người người đều trốn trong nhà, cậu ra bến tàu làm gì?”
“Tìm người.”
“Ồ, người nhà hả?”
Lê Thúy hơi khựng lại, cúi đầu “ừm” một tiếng.
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Tài xế an ủi.
Mưa to vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, xe của bọn họ lái đến gần bến tàu thì bị cảnh sát giao thông chặn lại.
“Phía trước không thể đi.” Cảnh sát giao thông nói lớn.
“Tôi vào tìm người thôi.” Lê Thúy sốt ruột nói.
“Bên trong không có ai đâu, sơ tán hết rồi, trở về đi.”
“Vậy trên biển thì sao?”
“Sau ba giờ chiều hôm nay không còn tàu bè rời bến nữa, trước ba giờ đã về
bến hết rồi, cậu muốn tìm ai, ở đây không có người mà cậu muốn tìm đâu,
mau về đi!”
Lê Thúy ngẩn người, tài xế cũng ngớ ra, lúc này di động của Lê Thúy đột ngột reo lên, là Tiểu Triệu.
“Tiểu Lê… Sao bên cậu ồn ào thế?”
Lê Thúy vội quay cửa xe lên: “Chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi giám đốc Lưu gọi điện thoại bảo tôi đến khách sạn quốc tế đón người, ông chủ Lục cũng ở đó, cậu yên tâm đi.”
Lê Thúy tức khắc cảm thấy tứ chi nhũn ra: “Anh ấy…”
“Hồi chiều bọn họ vốn không rời bến, thấy tiết trời không tốt nên chỉ đến Bờ Biển Cát Vàng khảo sát rồi quay về, cậu đang ở đâu thế, sao tôi nghe
tiếng mưa rơi ấy nhỉ, không phải cậu chạy ra ngoài tìm ngài ấy thật đấy
chứ?”
Lê Thúy nghẹn giọng: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Sao hả? Tìm được người rồi à?” Tài xế hỏi.
Lê Thúy gật đầu, lúc đến cứ tưởng Lục Thương ở đây nên chỉ lo nhào đầu vào thôi, một khi biết y không ở hướng này, cậu nhất thời cảm thấy mình hệt như một thằng ngốc, trong lòng bực thì bực thật, rồi lại nhịn không
được thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt vừa như khóc vừa như cười của cậu, tài xế hỏi: “Vậy bây giờ tôi lái về nhé?”
“Đi khách sạn quốc tế.”
Như thể muốn chống đối với bọn họ, chờ Lê Thúy đến khách sạn quốc tế, mưa
đã giảm đi nhiều, gió vẫn thổi vù vù nhưng rõ ràng không còn mạnh như
lúc cậu ra cửa.
Tóc cậu bị gió thổi khô phân nửa, áo thì ướt
nhẹp, quần thì dính đầy nước bùn, một thân nhếch nhác xuống xe, đúng lúc nhìn thấy Lục Thương đứng ở cửa chính khách sạn, cầm ly rượu nói chuyện với người ta, trông như đang tiễn khách.
Lúc này Lê Thúy mới sực nhớ, đây là tiệc chia tay mà nhóm thực hiện dự án tổ chức cho Lục
Thương, hình như bây giờ mới tìm về lý trí, cậu ủ rũ đứng tại chỗ chứ
không đi qua.
Người ở cửa hiển nhiên cũng chú ý đến cậu, Lục
Thương quay đầu lại, thấy cậu thì trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc hiếm
thấy. Sau khi cẩn thận quan sát cậu, y nói: “Sao cậu lại tới đây?”
Lê Thúy đứng từ xa nhìn Lục Thương, viền mắt từ từ đỏ lên, giống như tủi
thân, hoặc như mừng rỡ. Giây phút ấy, Lục Thương bỗng nhiên cảm giác
được rằng, người trước mắt rất muốn nhào tới ôm mình, nhưng vì ở đây có
quá nhiều người nên không dám hành động thôi.
Gió vẫn đang thổi, vén lên một góc vạt áo, Lục Thương đi tới, sờ sờ quần ướt đẫm áo của cậu, ân cần hỏi: “Sao thế?”
Lê Thúy lắc đầu, trong cổ họng như có một cục bông, nghẹn đến không nói nên lời.
Lục Thương cũng không hỏi nữa mà dắt tay cậu lướt qua đoàn người, dẫn cậu
lên một phòng đơn ở lầu hai. Nhân viên hành chính nhanh chóng đưa đến
hai bộ quần áo khô, sau khi thay xong, Lê Thúy ngồi trên ghế mặc cho Lục Thương sấy tóc giúp mình.
“Di động của anh đâu? Sao anh không nghe điện thoại?”
Lục Thương khều khều tóc cậu, nói: “Di động hết pin, lúc ra ngoài không đem theo, cậu quên rồi à?”
Lê Thúy nghẹn họng, lúc này mới nhớ ra: “Vậy anh đem theo đồ dự phòng cũng được mà.”
Lục Thương khẽ nhếch khóe miệng: “Tôi đi chung với giám đốc Lưu suốt mà, cậu muốn tìm tôi thì gọi cho ông ấy là được.”
Cuối cùng đã biết tại sao thằng nhóc này lại hồn bay phách lạc như thế, đây
cũng xem như là lần đầu tiên Lê Thúy làm nũng với y, biết đâu chừng còn
là lần duy nhất, Lục Thương vừa cảm thấy hưởng thụ, rồi lại không khỏi
có hơi xúc động, y chưa bao giờ biết Lê Thúy coi trọng mình như thế, một cú điện thoại gọi không thông là đủ khiến cậu ấy mất lý trí đến mức
này.
Lục Thương mơ hồ có dự cảm, dường như một số việc đã chệch sang hướng mà mình không còn cách nào nắm trong tay.
“Lục tổng, ngài có ở bên trong không?” Bên ngoài có người gõ cửa.
Lục Thương tắt máy sấy: “Chuyện gì?”
“Sắp đến lượt ngài đọc diễn văn rồi.”
“Tới ngay.”
Lê Thúy hắt xì, hít mũi một cái.
“Bị cảm à?” Lục Thương chải gọn tóc giúp cậu.
Lê Thúy lắc đầu: “Không có gì, vừa rồi lạnh quá, về ngủ một giấc là ổn thôi, anh mau đi đi.”
Lúc nói chuyện đã nghe giọng mũi, chạy lung tung dưới trời mưa to, hứng gió lâu như thế, lại còn hốt hoảng lo sợ suốt một đường, bây giờ gặp y rồi, vừa thả lỏng là vấn đề xuất hiện ngay.
Lục Thương nhớ lại cặp
mắt đáng thương ở cửa khách sạn khi nãy, phải nói là giống hệt một chú
chó săn nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ lại tự mình tìm đường về, y càng nghĩ
càng cảm thấy không đành lòng, hơn nữa chuyện không nhận điện thoại, y
phải gánh trách nhiệm chủ yếu.
Bên ngoài còn một đoàn người đang chờ, Lục Thương bước ra hai bước, đột nhiên dừng lại, vòng trở về nói: “Cậu muốn học không?”
Lê Thúy núp trong áo khoác hơi sửng sốt.
“Quản lý công ty, cậu muốn học không?” Lục Thương lại hỏi.
Lê Thúy nhanh chóng kịp phản ứng, cậu nhận ra mình có thể sẽ không còn cơ hội thứ hai, vì vậy lập tức ngồi ngay ngắn: “Muốn.”
“Được,” Lục Thương trầm giọng nói, “Bắt đầu từ ngày mai, tôi tự mình dạy cậu.”
Lục Thương nói dạy không phải là nói suông ngoài miệng, hôm sau vừa xuống
máy bay, trước tiên hai người đến nhà sách, mang về một chồng sách mới,
tiếng Trung tiếng Anh đều có.
“Cậu đã có sẵn nền tảng nhất định,
bây giờ học lý thuyết trước,” Lục Thương lật mục lục, dùng bút đỏ đánh
dấu bên trên, “Chương nào khoanh tròn cậu phải đọc cho kỹ, đọc xong tôi
sẽ dạy cậu ý nghĩa của nó.” Nói đoạn đưa sách cho Lê Thuý.
Muốn
nén nội dung học tập mấy chục năm thành chương trình học cao cấp cường
độ cao mật độ cao, ngoại trừ thiên phú siêu phàm còn cần tâm huyết và
tinh lực gấp mấy lần người thường, thử thách nghị lực và lòng kiên trì
cũng càng nghiêm khắc hơn.
“Tuy rằng cậu rất thông minh, nhưng
chẳng học tí gì mà muốn điều hành tốt một công ty là chuyện không thể
nào,” Lục Thương cười nói, “Cứ từ từ thôi.”
Lê Thúy vẫn chưa hết cảm, đầu váng mắt hoa quay đầu khỏi biển sách: “Anh đọc hết mấy quyển này rồi ư?”
Lục Thương tựa vào ghế, tiện tay liếc nhìn một quyển《Quản lý học》: “Cỡ tuổi cậu bây giờ, tôi đã xin lấy bằng MBA.”*MBA (Master of Business Administration): Thạc sĩ quản trị kinh doanh.
Kể từ hôm đó trở đi, Lê Thuý không còn ngủ nướng nữa, năm giờ rưỡi sáng đã dậy học thuộc khái niệm và công thức, buổi tối trước khi ngủ đọc các
loại dự án kinh doanh, ngay cả lúc ăn cơm cũng không quên nhìn dĩa thức
ăn luyện tập tiếng Anh. Ban ngày Lục Thương còn chuyện công ty phải xử
lý, vì để tự mình dạy cậu, y chỉ có thể tranh thủ chạy đầu nọ đầu kia.
Lê Thúy cứ sợ y mệt nên lắng nghe hết sức chăm chú, thỉnh thoảng còn đặt một vài câu hỏi.
Lục Thương dạy có bài bản của chính mình, hướng dẫn nhiều, truyền dẫn ít, bao giờ cũng đưa ra một khái niệm bảo Lê Thúy tự suy luận, cuối cùng cho ra kết luận, như vậy hiệu suất vừa cao vừa
giúp khắc sâu ấn tượng. Bình thường ngoại trừ dạy học, Lục Thương gần
như sẽ không quấy rầy cậu, chỉ khi thấy cậu thật sự bí quá mới đến chỉ
điểm một chút.
Hôm nay công ty xảy ra chút chuyện, Lục Thương về
rất muộn, Lê Thúy đọc sách cả ngày, câu hỏi chất thành đống, Lục Thương
vừa về cậu đã nhào tới.
“Em hiểu quan hệ giữa cung và cầu rồi,
nhưng làm thế nào để liên hệ với tình huống thực tế, với lại con số em
tính hôm trước hình như không đúng lắm, còn nữa còn nữa, đề hồi sáng em
giải rồi, anh xem coi đúng không?”
Hỏi xong phát hiện Lục Thương đang ngồi trên sô pha dụi mi tâm, cậu ngừng lại: “Anh mệt lắm hả?”
Lục Thương lắc đầu: “Ngồi xuống đi.” Nói xong, y lấy sách của Lê Thúy, bắt đầu giải thích từng vấn đề cho cậu.
Trời ngày càng tối, phòng khách vừa thay bóng đèn trước đó không lâu, ánh
đèn màu ấm rọi lên người Lục Thương khiến toàn thân y trông vừa nhàn nhã vừa hiền hòa. Lê Thúy nhìn chằm chằm hàng mi hơi rũ xuống của Lục
Thương, lần đầu tiên thất thần trong giọng nói trầm thấp khàn khàn của
y.
“… Thế nên bây giờ có thể dùng phương pháp mới này để nghiệm chứng công thức mà hôm trước cậu nói —— Cậu đang nhìn gì thế?”
“A, em…” Lê Thúy sửng sốt, thấy Lục Thương nghiêm mắt nhìn mình bèn cúi đầu nói, “Xin lỗi.”
Lục Thương lại cười khẽ một tiếng: “Tôi đẹp lắm hả?”
Lê Thúy liếc trộm Lục Thương, chẳng biết rút trúng gân nào mà ma xui quỷ khiến trả lời: “Đẹp…”
Lục Thương nhất thời không ngờ cậu ấy thật sự dám nói, bèn hỏi: “Đẹp hơn cả sách à?”
Lê Thúy không tiếp lời, trong lòng lặng lẽ “ừ” một tiếng, tự nhủ anh không biết anh đẹp thế nào đâu.
“Được rồi, tôi nói lại lần nữa cho cậu nghe, nhưng không được thất thần nữa đấy.”
“Ừm.”
Vất vả nói xong đã hơn mười hai giờ, hai người tập nói một lát, Lục Thương có vẻ mệt đứ đừ, ngồi tựa đầu vào vai Lê Thúy.
Lòng biết thế này đa phần là tim y lại không khoẻ, Lê Thúy lập tức ngồi yên
không nhúc nhích, thả lỏng vai để Lục Thương tựa thoải mái hơn.
“Lê Thúy à,” Lục Thương nhắm nghiền hai mắt, bình tĩnh hỏi, “Học mấy thứ này có cực không?”
“Không cực.”
“Vì sao?”
Lê Thúy chậm rãi nở nụ cười, dùng mu bàn tay nâng cằm Lục Thương: “Sống
đến bây giờ đã cực lắm rồi, còn gì cực hơn hay khó chịu hơn được nữa?”
Lê Thúy nói hẳn là kinh nghiệm của chính mình, Lục Thương như cảm nhận được, nhẹ giọng nói: “Phải rồi…”
Hai người lẳng lặng tựa vào nhau chốc lát, Lục Thương một mực im lặng, hô
hấp cũng đều đều, Lê Thúy tưởng y ngủ rồi bèn khom lưng nâng đầu gối của y, vừa bế người lên thì Lục Thương lại mở mắt ra.
“Đi ngủ
không?” Thấy Lục Thương tỉnh, Lê Thúy định thả y xuống, thế nhưng Lục
Thương lại nghiêng đầu qua, nhắm mắt lại: “Lười đi.”
Lê Thúy hơi giật mình, siết chặt tay, bước nhanh về phía phòng ngủ, khóe miệng nhếch thành một đường cong: “Ừ.”
Ban ngày Lục Thương đi làm như thường lệ, xử lý xong một đống việc vặt
vãnh, chú Viên đẩy cửa văn phòng, phát hiện Lục Thương đang tựa vào ghế
xem video truyền trực tiếp, không khỏi cảm thấy mới lạ. Mọi khi Lục
Thương ít bao giờ lên mạng, cũng chẳng hứng thú với các loại tiết mục
truyền hình, trong máy tính của y ngoại trừ tài liệu công việc, ngay cả
hình ảnh dư thừa cũng không có, chẳng biết tại sao lại đột nhiên xem
phòng phát sóng trực tiếp.
直播室 (phòng phát sóng trực tiếp) google ra thế này, chắc ý bảo xem mấy chương trình truyền hình trực tiếp.
“Chiều nay bí thư Hứa hẹn gặp, muốn đi không?”
Lúc này Lục Thương mới ngẩng đầu từ sau màn hình: “Đi.”
Chú Viên gật đầu, lúc đi còn cố gắng thả chậm bước chân để ý nghe thử, phát hiện thế mà lại là phòng phát sóng trực tiếp hỗ trợ phụ huynh về vấn đề tâm lý thanh thiếu niên.
Thời gian này học tập cường độ cao, sức ăn của Lê Thúy cũng tăng mạnh, cơm tối xới cả ba chén đầy, miệng phồng
to nói: “Chừng nào em mới xuất sư được?”
Lục Thương gắp cho cậu
cái đùi gà, cười cười: “Chờ cậu tìm ra được vấn đề trong bản báo cáo lần trước, thì xem như cậu đã qua cửa.”
Buổi tối trước khi ngủ, Lê
Thúy nằm sấp trên giường đọc sách, cộng thêm nhiều ngày dậy sớm, cậu khó tránh cảm thấy mệt mỏi, nằm một hồi suýt nữa ngủ gật. Lục Thương đi tới gõ nhẹ lên đầu cậu: “Mệt hả?”
Lê Thúy xoay người ngồi dậy, dụi dụi mắt.
Nhìn mắt cậu sắp mở không lên, Lục Thương lấy sách trên tay cậu, giục cậu lên giường ngủ.
“Em đọc thêm lát nữa đi.” Lê Thúy từ chối.
“Không cần gấp, đừng nuôi thành thói xấu làm việc hiệu suất thấp,” Lục Thương
dỗ dành, đuổi cậu lên giường, “Lên đây, tôi kể câu chuyện cho cậu nghe.”
“Chuyện gì?” Lê Thúy nổi hứng.
Lục Thương lấy thuốc trong ngăn kéo ra uống rồi cũng ngồi lên giường, tắt
đèn nằm xuống: “Nếu cậu muốn một anh cấp dưới lôi thôi lếch thếch ăn mặc gọn gàng sạch sẽ mỗi ngày, cậu sẽ làm thế nào?”
Lê Thúy suy tư một lát: “Ra quy định cho anh ta.”
“Nếu anh ta không nghe thì sao?”
“Trừ tiền lương của anh ta.”
Lục Thương bị chọc cười.
“Không đúng sao?” Lê Thúy hỏi.
“Đúng, hơn nữa đây là cách mà phần lớn xí nghiệp trong nước sẽ áp dụng,” Lục
Thương nói, “Trừ cái đó ra còn cách nào khác không?”
Lê Thúy suy nghĩ một hồi: “Bảo anh ta quen một cô bạn gái.”
Lục Thương bị chọc cười lần hai, lần này y bật cười ra tiếng, do nằm quá
gần nhau, Lê Thúy thậm chí cảm nhận được lồng ngực y đang rung động,
trong bóng đêm, trái tim cậu nảy mạnh một cái.
“Anh cười gì vậy?” Lê Thúy kiềm chế giọng nói và sắc mặt của mình, cảm thấy kỹ năng diễn của mình ngày càng tiến bộ.
“Nói lý do xem.”
Lê Thúy nghiêm túc nói: “Một người dẫu lôi thôi hay tệ hại cỡ nào, nếu gặp phải người có thể khiến mình muốn thay đổi tốt hơn, thì nhất định sẽ
thay đổi tốt hơn.”
Ẩn ý rất thông minh, Lục Thương nghe hiểu ý
của cậu, nhưng thản nhiên chọn cách bỏ qua: “Đây là lý do thực hiện
chính sách khích lệ à?”
Lê Thúy rầu rĩ “ừ” một tiếng.
“Cậu nói đúng, trên thế giới này, nếu cậu muốn bất kỳ ai làm theo ý mình,
chỉ có vỏn vẹn hai cách mà thôi, một là trừng phạt, hai là khen thưởng,
bất cứ mưu tính phức tạp nào cũng tiến triển từ hai cách này,” Lục
Thương nói, “Cũng như anh nhân viên lôi thôi kia vậy, cậu muốn anh ta ăn mặc gọn gàng sạch sẽ mỗi ngày, một là có thể ra quy định cho anh ta,
không làm được thì xử phạt, hai là khen ngợi anh ta.”
“Khen? Vậy mà cũng khen được ư?”
“Người lôi thôi cỡ nào, trong một năm cũng sẽ có vài ngày sạch sẽ, thừa dịp đó khen anh ta, khen đến khi anh ta ngại muốn độn thổ luôn, khen đến khi
anh ta tự thấy xấu hổ khi xuất hiện với hình tượng lôi thôi trước mặt
cậu.”
Lê Thúy suy nghĩ một lát, nói: “Nếu anh ta mặt dày quá thì sao?”
“Vậy nói không chừng anh ta là nhân tài bán hàng,” Lục Thương cười nói, “Đây là chuyện thứ hai tôi muốn nói với cậu, cậu biết có bao nhiêu người mới vào nghề đều thua ở hai chữ ‘da mặt’ này không, nếu muốn trở thành
thương nhân đủ chuẩn, thứ đầu tiên phải lột bỏ chính là da mặt và tình
cảm.”
Lê Thúy bừng tỉnh: “Tức là không biết xấu hổ ấy hả?”
Bị cậu chọc cười, Lục Thương giải thích: “Ý tôi là, đừng vì mặt mũi mà làm những điều mà cậu không muốn làm, lúc nên từ chối phải biết cách từ
chối.”
Lê Thúy gật đầu, Lục Thương nói tiếp: “Trở lại chuyện
chính, học hành phải dạy theo trình độ, dùng người cũng thế, lúc nào nên trừng phạt, lúc nào nên khích lệ, lúc nào nên kết hợp cả hai, quyết
định nằm ở bản thân người mà cậu muốn dùng.”
“Thế nên,” Lục Thương nói, “Ngoại trừ những gì trong sách viết, cậu còn một điều quan trọng nhất định phải hiểu.”
“Là cái gì?”
“Lòng người.”
Lê Thúy ngẩn ra.
Lục Thương nắm tay cậu trong chăn, nhéo nhéo mấy cái rồi như thở dài một
hơi: “Lê Thúy, tôi dạy cậu hiểu rõ lòng người là để phòng sau này có
người muốn hại cậu, mà cậu sẽ không đến mức bị động, chứ không phải bảo
cậu đi hại người. Lòng người cậu phải hiểu, nhưng không được đùa giỡn
với nó. Cậu là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cậu nên có thành tựu
cao hơn, tâm sức con người có hạn, nên dùng ở chính đạo. Những lời này,
tôi hy vọng cậu mãi mãi ghi nhớ.”