"Tiểu chiêu,
người kia là ai?" La Kiến Lan tò mò hỏi, sau đó lại nhìn cái túi phình
to của Triệu Tiểu Chiêu hỏi "Bên trong cái gì?"
"Hắn là bạn học
của con, còn cái này là quýt hắn cho con." Triệu Tiểu Chiêu thuận miệng
nói, nhưng lúc này tâm tư của cô đã sớm bay đến trên người Bạch Minh Lam dù sao người đó cũng là người mà cô từng âm thầm thích, cô cũng chỉ có
chút tâm tư nho nhỏ là muốn được gặp hắn thêm một lần nữa và có thể làm
cho hắn kính trọng cô vài phần.
La Kiến Lan vừa nghĩ đến quả quýt chua kia răng liền cảm thấy chua sót, cũng không bắt Triệu Tiểu Chiêu
lấy ra để xem nữa, ngược lại lại thấy có hứng thú với vị đồng học này:
“Người đó tên là gì? Cha mẹ làm công việc gì? Thành tích ở trên lớp có
tốt không?”
Làm cha mẹ chỉ sợ con nhà mình chơi cùng mấy đứa trẻ
hư hỏng rồi lại học thói xấu, đột nhiên một đứa trẻ xa lạ xuất hiện ở
nơi này làm cho La Kiến Lan có chút khẩn trương.
"Hắn là bạn học ở lớp bên cạnh, tên là Ngô Du, cha mẹ của hắn làm công việc gì con cũng
không biết, con mới chỉ gặp hắn vài lần mà thôi." Triệu Tiểu Chiêu có
chút bất đắc dĩ mà trả lời.
"Chỉ thấy qua vài lần mà con có vẻ
quen thuộc với người ta quá vậy, cẩn thận bị người ta lừa, về sau không
được tiếp xúc với hắn nhiều quá, lo mà đọc sách cho tốt đó biết không?"
La Kiến Lan dặn dò ở trong ánh mắt của bà có thể thấy được sự quan tâm
của bà đối với Triệu Tiểu Chiêu.
"Đã biết, mẹ, chúng ta nhanh đến nhà Phạm a di đi, phỏng chừng người ta ba thiếu một* sẽ chờ người nha!" Triệu Tiểu Chiêu cầm tay La Kiến Lan lôi kéo bà đi về phía trước.
(*: một ván mạt chược hay là bài gì đó cần bốn người chơi mới đủ một bàn
chỗ này ý của nữ chính là ở đó mới có ba người thiếu một người nữa mới
đủ.)
Triệu Vinh Quốc cười rộ lên: "Cái tiểu nha đầu này ngươi ngày càng ba hoa rồi."
La Kiến Lan cũng cười, bà rất thích tiểu hài tử thông minh, ở trong suy
nghĩ của bà nữ hài tử mà quá văn tĩnh thì rất ngốc phải biết ăn nói sau
này mới không bị thua thiệt.
Đoàn người đi không lâu thì đến một
con đường rộng lớn, hai bên đường là khu biệt thự được xây theo khuôn
mẫu, đường phố chỉ dùng xi măng lát lên, hai bên là đường đá rộng khoảng hai mét, trước mỗi căn nhà đều có một cái đèn tây dương được cách điệu
và có các bồn mộc lan vây xung quanh, ở giữa hai căn biệt thự còn có một chiếc ghế gỗ đôi.
Lúc này là lúc mọi người tản bộ sau giờ cơm
chiều, vài nhóm người vừa cười vừa nói cùng nhau tản bộ trên đường giống như một nhà Triệu Tiểu Chiêu lúc này vậy.
Ba người đi vào Bạch gia thì thấy đã có không ít người đứng ở đây cười nói trông vô cùng náo nhiệt.
"Kiến Lan, Vinh Quốc, chúng tôi đợi hai người từ nãy tới giờ, ngày hôm qua
các người thắng được không ít tiền hôm nay tôi phải đào hết vốn liếng
của các ngươi." Một người đàn ông trung niên có một cái đầu trọc tiến
đến ôm lấy bả vai của Triệu Vinh Quốc sau đó đưa cho ông một điếu thuốc.
Mặc dù ở nhà La Kiến Lan quản Triệu Vinh Quốc rất chặt nhưng khi ở bên
ngoài cũng cho Triệu Vinh Quốc một chút thể diện nên cũng không nói
nhiều.
"Vĩ Bình, Vinh Quốc, hai người ở đây nói chuyện đi tôi dẫn tiểu Chiêu đi gặp Văn Thanh, bà ấy có việc tìm chúng ta đến hỗ trợ!" La Kiến Lan kéo Triệu Tiểu Chiêu rồi đi vào bên trong.
"A? Văn
Thanh tìm tiểu Chiêu đến hỗ trợ sao chuyện này lạ nha, tiểu Chiêu đến
đây nói cho chú biết cô tìm cháu có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bảo cháu bắt mấy con chim sẻ đến để chơi sao?" Vương Vĩ Bình ngồi xổm xuống cười hì
hì hỏi Triệu Tiểu Chiêu.
Vương Vĩ Bình và cha Triệu Tiểu Chiêu
bằng tuổi nhau, công việc hiện tại của chú ấy là quản lý kho lương nếu
như là ngày xưa cũng là một chức quan không lớn không nhỏ, sở dĩ có quen biết với cha của cô vì trước kia Triệu Vinh Quốc từng làm công việc
khuân vác trong kho lương, với lại tính tình của cha cô rất tốt vì vậy
Triệu Vinh Quốc có nhiều hảo hữu không tồi, những người đó đều rất quen
thuộc với Triệu Tiểu Chiêu.
"Chú Vĩ Bình cô tìm cháu tất nhiên là có chuyện đứng đắn, những cái việc nhỏ như là bắt chim sẻ mà còn cần
cháu đến hỗ trợ sao? A di trực tiếp tìm người đến chắn cửa sau đó không
phải tùy tiện bắt mấy con có phải nhanh hơn không!” Triệu Tiểu Chiêu
cũng không hề khách khí với hắn, tuổi của Vương Vĩ Bình này bằng tuổi
cha cô nhưng mà tính cách thì lại giống như một đứa nhỏ vậy thật là
không nghiêm chỉnh.
La Kiến Lan trừng mắt: "Không biết lớn nhỏ những thứ đã đọc được trong sách đều vứt cho chó ăn rồi hay sao."
Vĩ Bình vội vàng cười cười sau đó mới nói: "Tiểu nha đầu hôm nay nhanh mồm nhanh miệng thật là lợi hại, có vẻ hoạt bát như vậy là rất tốt, ngươi
nha, nói nó làm gì ta thích giọng điệu như thế, trước kia tôi nói mười
câu nó mới đáp lại một câu như thế thật là nhàm chán! Tiểu chiêu đến đây ngươi còn chưa nói cho chú biết là có chuyện gì đâu?"
"Việc nhỏ thôi, chính là giúp a di thu âm bài hát."
"Hey yo, Tiểu Chiêu lợi hại như thế sao có thể lọt vào mắt xanh của phu nhân bộ văn nghệ, thật là giỏi nha." Vương Vĩ Bình giơ ngón tay cái về phía
Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu cười hắc hắc: "Không dám nhận, không dám nhận." Nếu như cô thực sử chỉ là đứa trẻ 7 tuổi thì đúng là
rất giỏi, nhưng cô lại là dưa
chuột xanh cũ sơn một lớp da**, thật sự là không dám nhận!
(**:nghĩa là bên ngoài là nhỏ nhưng bên trong thì già cỗi thì phải.)
"Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, nó đọc sách không khá lên được nên dành
thời gian cho mấy cái múa hát vô dụng này." La Kiến Lan lập tức nói lời
khiêm tốn.
"Ngươi cũng đừng có nói như vậy múa hát làm sao mà vô
dụng chứ, nếu như làm tốt có thể bồi dưỡng, nếu như sau này thi đấu được giải thì sau này khi thi vào trường cao đăngt có thể được cộng thêm
điểm, thật sự có công dụng rất lớn còn có thể vào trường nghệ thuật gì
đó về sau làm diễm viên không phải kiếm được cả đống tiền sao." Vương Vĩ Bình vỗ vỗ đầu Triệu Tiểu Chiêu nói.
"Chúng tôi làm gì có tiền
nhàn rỗi để bồi dưỡng nó học cái này, nó chỉ cần đọc sách cho tốt về sau thi đỗ đại học là đủ rồi." La Kiến Lan khoát tay cũng không cho là
đúng.
Vương Vĩ Bình thấy thái độ của La Kiến Lan như vậy thì không nói gì nữa, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ tiếc hận.
"Nha, là La Kiến Lan, Tiểu Chiêu đến đây nha, mau vào đi tôi đợi các ngươi đã lâu." Đúng lúc Phạm Văn Thanh đi ra, vội vàng gọi 2 người vào trong
nhà, Vương Vĩ Bình lắc đầu cũng không nói thêm cái gì nữa, dù sao cũng
không phải là đứa nhỏ của mình, con đường về sau như thế nào thì hắn
cũng không có quyền can thiệp.
Bạch gia trang hoàn theo đúng
phong cách Trung Quốc, phòng khách rất lớn, nền nhà thì được lát bằng đá cẩm thạch màu xám, ở trong phòng có một cái bàn dài được làm bằng gỗ
lê, cùng với 6 cái ghế dựa cũng được làm bằng gỗ lê rất đơn giản nhưng
lại có khí khái. Lúc này TV đang phát bản tin thời sự, Triệu Tiểu Chiêu
cảm thấy không có hứng thú với quốc gia đại sự đi theo chỉ dẫn của Phạm
Văn Thanh lên lầu.
Tiếng đàn piano êm tài từ trên lầu vọng xuống, như là gió cùng mặt trời làm cho người ta cảm giác được sự ấm áp trong đó.
"Minh Lam mở cửa ra, Tiểu Chiêu tới tìm ngươi chơi này." Phạm Văn Thanh cánh
cửa được sơn màu trắng, hoa văn họa tiết trên cửa thì cũng giống như các nhà khác.
Tiếng đàn liền ngừng lại, ở bên trong phòng vọng ra
tiếng bước chân đi về phía cửa, trái tim của Triệu Tiểu Chiêu không khỏi đập loạn lên, người mà bản thân đã từng ưa thích xuất hiện một lần nữa ở trước mắt, làm cho người ta không hiểu được lại có cảm giác động tâm.
Sau khi cửa bị mở ra một thiếu niên mặc quần áo bình thường xuất hiện ở trước mắt.
Thiếu niên đại khái 13, 14 tuổi, dáng người thon dài, mặc bộ quần áo vàng
nhạt nhìn trông rất thoải mái và đi một cái dép lê màu đen. Triệu Tiểu
Chiêu ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy có mấy sợi tóc ngắn ngủi vương trên
trán hắn, trong mắt của hắn mang ý cười, chào hỏi nàng nói: "Ha ha, tiểu muội muội, lại gặp mặt rồi còn nhớ anh không?"
Cô đương nhiên là nhớ kỹ, tại Thượng Hải mấy năm này đã từng có một thiếu
niên luôn luôn nguyện ý chơi cùng một tiểu muội muội không có việc gì
làm đi theo mẹ đến đây chơi mạt chược.
Người thiếu niên này rõ
ràng có khuôn mặt và khí chất tựa như thiên tiên vậy mà lại cùng cô leo
cây, bắt chim sẻ làm cho một thân quần áo hàng hiệu ở trên người dính
đất bẩn nhưng vẫn cười vui vẻ, khi chơi game cùng cô khi thua cũng sẽ
nói tục, cùng nhau bện vòng tay màu cũng vẫn tràn đầy hứng khởi.
Khi còn bé cô cảm thấy người anh này vì không có bạn chơi chung nên mới
chơi đùa vui vẻ như thế cùng cô, lớn lên rồi cô mới biết cô không có đủ
kiên nhẫn để cùng chơi với mấy đứa con nít ngây thơ đó, nếu như có thời
gian thì đọc tiểu thuyết, nghịch máy tính hay là đi ngủ cũng thú vị hơn
nhiều so với việc đi dỗ mấy đứa con nít đó.
Bạch Minh Lam đưa
tay sờ sờ đầu của cô nói: "Coi như là anh không phí tâm đi yêu thương
em, mau vào đi, để cho anh nghe tiếng ca làm cho mẹ anh mãi không quên
như thế nào."
Phạm Văn Thanh nhìn mái tóc của Triệu Tiểu Chiêu bị Bạch Minh Lam vò rối tung lên, trừng Bạch Minh Lam một cái: "Không cho
phép khi dễ em gái ngươi đã lớn rồi phải hảo hảo mà chơi với em gái biết không."
"Tiểu Chiêu ngươi để ý một chút Minh Lam ca ca mà khi dễ ngươi thì cứ đi nói với a di, bây giờ a di đi xuống phía dưới sắp xếp
một chút, ngươi liền hảo hảo thu âm, nếu như đói bụng thì lấy bánh bích
quy a di làm mà ăn." Phạm Văn Thanh giao phó xong liền đi xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, từ khi Triệu Tiểu Chiêu trùng sinh đến nay lần đầu tiên cô cảm thấy hơi câu nệ, cô đứng im ở đó không biết nên làm như thế nào để phá vỡ sự trầm mặc này.
"Tiểu Chiêu, tới đây ngồi đi." Bạch Minh Lam nhìn Triệu Tiểu Chiêu đi đôi dép lê hình con thỏ
ngượng ngùng đứng ở cửa mà nói. Hắn có thể nhìn thấy hai cái bím tóc của cô cong thành vầng trăng khuyết đáng yêu, hắn có thể biết rõ tiểu nhân
nhi đang cúi thấp đầu kia đang có biểu tình rối rắm như thế nào.
Trước đó mấy ngày hắn bị bệnh một trận mơ mơ màng màng tựa như đã trải qua
mấy chục năm, hắn có thể thấy thật rõ ràng tiểu cô nương Triệu Tiểu
Chiêu này trong giấc mộng của hắn. Khuôn mặt luôn luôn hồng của cô, cô
luôn cúi đầu và thỉnh thoảng anh bắt gặp đôi mắt to tròn, những hình anh như vậy thường hiện lên trước mắt hắn.
Trong mộng hắn quen biết
tiểu cô nương này mười năm, từ nàng bi bô tập nói vừa đong đưa đi theo
mẹ cô sau đó gọi hắn là "Minh Lam ca ca", sau đó đến năm cô mười một
mười hai tuôi khuôn mặt cô mới nảy nở.
Có rất nhiều chuyện là hắn nắm tay dậy cho cô.
Như là bơi lội, như là đi xe đạp.
Có mấy năm như vậy nên tình cảm giữa bọn hắn rất tốt, bọn hắn cùng nhau
xuống nước bắt cá, cùng trèo lên cây bắt chim sẻ, cùng nhau đi hái trộm
cam, bởi vì bị phát hiện nên không kịp đôi giày đánh rơi trên mặt đất
nên họ cùng nhau đi chân đất về.
Cô là một tiểu hài tử thông minh cũng là một tiểu cô nương luôn cố gắng.
Cô có thể đuổi theo tiết tấu của hắn, đuổi kịp cước bộ của hắn, để hắn quên đi việc bọn hắn hơn kém nhau 7 tuổi.
Năm hắn học lớp 11 thì quan hệ giữa bọn hắn mới chuyển biến xấu.
Khi đó hắn có một cô bạn gái xinh đẹp, có một lần vì một chuyện nhỏ mà họ
chia tay, bởi vì tâm tình của hắn không tốt nên hắn phóng xe thật nhanh
để trút giận, không cẩn thận nên đập phải một tảng đá vì vậy hắn không
khống chế được bị bật ra khỏi xe, hắn ngã xuống đồng cỏ nên không bị
thương, mà cô ngồi ở phía sau lại đâm vào tảng đá hai tay và hai đầu gối chảy máu đầm đìa.
Lúc đó mẹ hắn giáo huấn hắn ngay trước mặt mọi người, cô đau đến mức nước mắt nước mũi đầm đìa lại nói bậy, chính là
cô ngoan cường nói cô ham chơi nên mới ngã sấp xuống tảng đá. Mặc kệ sự
tình như thế nào chỉ là khi đó hắn cảm thấy tâm phiền ý loạn, không cảm
nhận được hảo ý của cô mà ngược lại cảm thấy tiểu cô nương này từ nhỏ
luôn đi theo hắn thật vướng víu.
Khi đó trong đầu hắn nghĩ là
"Nếu như lần này không mang theo cô, hắn sẽ không ngã sấp xuống càng
không bị mẹ mắng chửi như thế này, làm hắn mất hết cả mặt mũi."
Sau đó, hắn đối xử với cô ngày càng không có kiên nhẫn, cô tới từ biệt hắn s thần sắc cô đơn, lúc đó hắn nghĩ không bao giờ phải chiếu cố thứ phiền
phức như thế nữa. Cái hộp cô đưa cho hắn đợi khi cô đi hắn liền tiện tay vứt vào sọt rác, sau đó qua nhiều năm cũng không gặp lại cô nữa.
Về sau hắn chia tay hết người bạn gái này đến bạn gái khác bởi vì luôn cảm thấy những người kia thiếu một cái gì đó. Mạch nhiên hồi thủ, mộng tỉnh thì phân, trong chốc lát hắn mới hiểu được hóa ra trong lòng hắn có một tiểu thanh mai tên là “Triệu Tiểu Chiêu”.