Triệu Tiểu Chiêu nhu thuận cười cười với Bạch Minh Lam, lôi ra một cái ghế nói: "Được ạ, anh Minh Lam ngồi chỗ này đi."
"Cảm ơn, Tiểu Chiêu thật ngoan, anh muốn chúc mừng em lần này tham gia giải
thi đấu tài năng thiếu nhi đạt được thành tích tốt, cho nên Tiểu Chiêu
muốn quà gì?" Bạch Minh Lam cẩn thận ôm Triệu Tiểu Chiêu đang ngồi phía
trên, nhìn cô ngoan ngoãn ngồi xuống mới yên tâm.
Bên cạnh, Phạm
Tình Tình vừa buông xuống cái điều khiển ti vi vừa vặn thấy cảnh này,
trong lòng rất không thoải mái, khẩu khí chua chua nói: "Không phải là
hạng nhất thôi sao, mỗi năm thi cuối kỳ em đều đứng nhất lớp, còn lạ
sao."
"Không giống nhau, đây chính là giải thi đấu tài năng, tất
cả mọi người trong lớp thậm chí là hạng nhất hạng nhì trong trường đều
tham gia, có thể đạt được hạng nhất từ trong một đám người như thế, nên
so với năm ấy em đạt hạng nhất đáng giá hơn nhiều. Hơn nữa, không phải
em cũng đi tham gia giải thi đấu tài năng lần này sao, nhưng em cũng chỉ đạt được hạng ba thôi. Cho nên em không thể giậm chân tại chỗ, cảm thấy mình đứng nhất lớp là đủ rồi, sang năm em sẽ lên trung học cơ sở, Tình
Tình cần phải học tập Tiểu Chiêu." Bạch Minh Lam chuẩn bị chén đũa thỏa
đáng, vừa hướng Phạm Tình Tình biểu đạt ý kiến không đồng ý.
"Anh họ, anh cũng đừng lải nhải với em nữa, anh và em cũng chỉ chênh lệch 2
tuổi, anh đừng giống cô dạy khóa giáo dục tư tưởng cho em nữa." Phạm
Tình Tình ngồi vào chỗ, kê cằm lên trên bàn, quay đầu sang chỗ khác,
không muốn nhìn Bạch Minh Lam bất công.
Triệu Tiểu Chiêu không
tham dự cuộc nói chuyện giữa hai người, cô cảm thấy Bạch Minh Lam nói
rất đúng, nhưng nếu cô tỏ vẻ đồng ý, liền ra vẻ mình quá tự đắc, cho nên có lẽ ít nói chuyện giữ sức ăn cơm thì hay hơn.
Phạm Văn Thanh
bày từng món ăn lên trên bàn dài, cánh gà kho, giò heo nấu đường, sắp
xếp một ít dấm đường, cá chua Tây Hồ, thịt băm, khoai lang thái sợi, rau xào nấm hương, giao bạch thịt băm, rau hẹ trứng gà, cua đồng hấp, ba
món sủi cảo đồ ăn cho bé con.
Từng món đồ ăn được mang lên, chủ gia đình không Bạch Gia Tuyên oán trách.
"Vợ à, bình thường bà thật là ngược đãi chúng ta! Nấu ăn ngon khéo tay như
vậy lại đợi Tiểu Chiêu tới mới làm một bàn thức ăn ngon cho tôi! Hơi quá đáng!" Bạch Gia Tuyên sờ sờ bụng bia của mình, đôi mắt nhỏ đằng sau mắt kính tròn trịa hướng phía Triệu Tiểu Chiêu làm vẻ mặt tội nghiệp, "Tiểu Chiêu, chú thương lượng với cháu chuyện này, mỗi ngày cháu đến nhà chú
dùng cơm, được không nào?"
"Chú, nếu mỗi ngày cháu đều tới dùng
cơm, nhà chú sẽ bị cháu ăn sạch, khẩu vị cháu như gấu Bắc Cực ăn để qua
mùa Đông, có thể ăn nguyên một đầu cá mập!" Triệu Tiểu Chiêu khoa tay
múa chân ra vẻ hình dạng đầu cá mập, lại bắt chước dáng vẻ Gấu Bắc Cực
ngây ngốc ngây thơ chọc cho Bạch Gia Tuyên cười ha ha.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn một bàn thức ăn ngon này, rất cảm kích ý tốt của nhà họ
Bạch, cô không có đồ vật gì để đưa, liền dùng trò đùa để báo đáp một
chút. Thế là cô lại khoa tay múa chân làm trò cười, chọc cho Bạch Gia
Tuyên cùng Phạm Văn Thanh, vừa bưng lên món ăn cuối cùng, vẻ mặt tươi
cười. Trong chốc lát trong phòng tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ, lộ ra
không khí hòa thuận vui vẻ, vô cùng ấm áp.
Bạch Minh Lam nhìn
dáng vẻ Triệu Tiểu Chiêu ngây thơ đáng yêu, lấy một miếng cá lớn, tỉ mỉ
bỏ đi xương rồi mới gắp đến trong chén Triệu Tiểu Chiêu, sau đó lại lấy
một con cua, cho chút muối lên trên lưng cua, đặt trong tay Triệu Tiểu
Chiêu. Sau đó lựa ra thịt bên trong từng chân cua, đặt vào một chén nhỏ, cho đến khi đầy một chén nhỏ, lúc này mới đồng thời đưa cho Triệu Tiểu
Chiêu.
Phạm Tình Tình ngồi đối diện thấy bộ dáng Bạch Minh Lam
cực kỳ ân cần, cảm thấy bình thường anh họ như thiên thần của cô sao có
thể làm loại chuyện này, anh họ của cô nên tao nhã bưng bát cơm ăn từng
ngụm nhỏ ngụm nhỏ mới đúng, vì thế cô rất không vui mà nói: "Này, cô
không có tay sao, muốn để anh Minh Lam của tôi hầu hạ cô."
Phạm Tình Tình nói làm cho bầu không khí náo nhiệt lập tức cứng đờ, ánh mắt của mọi người dừng ở trên người Phạm Tình Tình.
"Tình Tình, cháu sao có thể nói chuyện không lễ phép như vậy? Tiểu Chiêu
không có tên sao, sao có thể xưng hô này kia." Phạm Văn Thanh, cô Phạm
Tình Tình, nghiêm nghị quát lớn cô một câu, vừa rồi bà chỉ nghe thấy cô
(Tình Tình) nói chuyện tiếng được tiếng mất.
Phạm Tình Tình trừng mắt lạnh, cô nghe Phạm Văn Thanh khiển trách, trong lòng rất không vui, cho nên cô có chút cao giọng, phản bác: "Vốn chính là lỗi của cô ta, cô ta có tay có chân, tại sao phải để anh Minh Lam lột cua cho cô ta."
Bạch Minh Lam bất đắc dĩ: "Tình Tình, đây là tự anh lột cho em ấy, không
phải em ấy yêu cầu. Nếu như em muốn, anh cũng lột cho em."
Phạm
Tình Tình nghe Bạch Minh Lam nói vậy, trong lòng càng thêm không thoải
mái: "Anh họ, trước kia anh cũng không làm những chuyện này, không phải
anh có bệnh thích sạch sẽ sao? Anh sao lại biến thành dạng này!"
Phạm Văn Thanh nghe Phạm Tình Tình càng nói càng vô lý, xanh cả mặt, bà cắt
ngang lời Phạm Tình Tình, nói: "Anh trai trân trọng em gái như vậy, có
cái gì không tốt, cháu ăn cơm cho cô, đừng lại nghĩ đông nghĩ tây."
"Cô, người bất công, tất cả các người đều bất công một người ngoài." Phạm
Tình Tình càng nghĩ càng giận, lớn tiếng nói, "Mọi người thấy dung mạo
của cô ta xinh đẹp đẹp mắt, giống nhà các người, dáng dấp cháu khó coi
như vậy, không giống cha cũng không giống mẹ, người khác đều nói là bệnh viện nhầm lẫn cháu, trong lòng các người khẳng định cũng tin tưởng cháu là đứa nhỏ ôm nhầm, cho nên mọi người vẫn không thích cháu, đúng
không?"
Phạm Tình Tình không cầm được nước mắt chảy xuống, rơi cộp cộp trên bàn, thoạt nhìn vừa ủy khuất vừa đáng thương.
"Triệu Tiểu Chiêu đều là lỗi của cô! Đều là lỗi của cô! Đều là lỗi của cô! Đều là bởi vì cô, cho nên bọn họ mới so sánh tôi và cô khắp nơi! Hiện tại
ngay cả anh Minh Lam, người luôn luôn hiểu rõ tôi nhất, cũng càng ngày
càng hướng về cô, dựa vào cái gì mọi chuyện tốt đều để cô chiếm toàn bộ, dựa vào cái gì? !" Bỗng Phạm Tình Tình đứng lên, "Vù", chạy đến trước
mặt Triệu Tiểu Chiêu, tát lên mặt Triệu Tiểu Chiêu "Ba cái" mãnh liệt,
hung hăng dùng chân đá, lại cảm thấy chưa hết giận, tựa như nảy sinh ý
nghĩ ác độc, tung hai chưởng, dùng sức đẩy ngã Triệu Tiểu Chiêu.
"Tình Tình ——!" Phạm Văn Thanh cùng Bạch Gia Tuyên lớn tiếng hô!
"Tiểu Chiêu ——!" Bạch Minh Lam ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn Triệu Tiểu Chiêu bị ngã trên mặt đất.
"Phanh ——!"
Theo một tiếng vang thật lớn, một người ngoài cửa hùng hổ xông vào, thân rét run.
Thời điểm mọi người còn chưa thấy rõ người tới, một chậu nước đen như mực trút xuống người Phạm Tình Tình.
Ba giây im lặng...
Bạch Gia Tuyên là chủ nhà phát ra tiếng đầu tiên: "Cậu... Cậu muốn làm gì? !"
Sau đó mọi người đều tỉnh táo, nhìn phía người tới.
Con ngươi Bạch Minh Lam co rụt lại, trong lòng bốc lên một cơn lửa giận: "Cậu tiểu quỷ này, đến cùng muốn làm gì? !"
Hóa ra người tới chính là Ngô Du, hắn vừa mặc sức ăn vặt để lấp đầy bụng
tại quán Sa Huyền cách đó không xa, bởi vì trong lòng mơ hồ có chút bất
an, liền trở lại sớm một chút dự định chờ Triệu Tiểu Chiêu ở cửa, không
ngờ bên trong truyền đến tiếng kinh hô khác thường, hắn không nghĩ ngợi, liền đá văng cửa ra, nhìn thấy Triệu Tiểu Chiêu ngã xuống đất, còn có
thủ phạm không kịp thu hồi tay.
Lại tập trung nhìn vào thủ phạm kia, hắn nở nụ cười hung ác.
Có lẽ là lúc nhỏ hắn bị ảnh hưởng từ người cha xấu xa, hoặc là trong cơ
thể hắn mang theo gen hung bạo của cha mình, mỗi khi hắn tức giận, trực
tiếp lộ ra vẻ thô bạo.
"Đến đòi nợ!" Ngô Du kiêu ngạo tiện tay
ném chậu rửa mặt lên trên nền đá cẩm thạch, chậu rửa mặt sau khi rơi
xuống đất, còn giống như chế giễu mọi người bật lên vui sướng mấy lần,
lăn đến vách tường mới dừng lại.
Hắn đỡ Triệu Tiểu Chiêu dậy, che Triệu Tiểu Chiêu sau lưng mình, tư thế kia thật giống như nhà họ Bạch
là một tổ tử hổ báo, là quái thú ăn thịt người, là cầm thú hiểm ác, sẽ
hại Triệu Tiểu Chiêu.
Bởi vì thịnh nộ mặt của hắn ngược lại mang
theo ý cười châm biếm, giọng điệu nhu hòa hơn một chút so với lạnh lẽo
cứng rắn của trước đây, nhưng mà không ai cho là hắn thật sự đang cười,
cả người hắn phát ra một cỗ phẫn nộ cực hạn, như một ngọn núi lửa sắp
phun trào, khiến người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm, rợn cả tóc gáy.
"Những ân oán, nợ nần từ trước đến nay của cô tôi không tính, nhưng còn chuyện hôm nay..." Ngô Du từng bước một, chậm rãi đi tới gần Phạm Tình Tình,
mỗi một bước đi đều giống như đang suy tư thủ đoạn làm sao trả thù Phạm
Tình Tình càng ác liệt càng hung ác hơn mới hả cơn giận.
Triệu Tiểu Chiêu cảm thấy Ngô Du rất không thích hợp.
Loại khí tức phát ra kia, làm cho người ta khiếp sợ, loại hung hăng kia
khiến cô không nhận ra thiếu niên ngọt ngào trước kia, loại tàn nhẫn
cùng táo bạo kia, làm cho cô hết sức lo lắng. Triệu Tiểu Chiêu sợ hắn
làm ra chuyện không hay, chịu đựng cơn đau ở ngực, ôm lấy hắn từ phía
sau lưng.
"Ngô Du, dừng lại! Dừng lại! Cậu dừng lại cho tớ!"
Triệu Tiểu Chiêu hô to, khiến Ngô Du phục hồi tinh thần lại, hắn quay đầu,
nhìn lại Triệu Tiểu Chiêu gắt gao ôm lấy eo hắn, con ngươi hung ác tàn
nhẫn chậm rãi lộ ra chút trấn tĩnh, giọng hắn khàn khàn nói: "Ừm?"
Một chữ "Ừ", làm tâm Triệu Tiểu Chiêu đang căng cứng trầm tĩnh lại, còn tốt, còn tốt, anh coi như có chút lý trí.
"Ngô Du, ngực tớ đau, chúng ta đi về trước đi."
Nghe giọng Triệu Tiểu Chiêu mềm mại cầu khẩn, khiến Ngô Du đang trấn tĩnh
lại nổi lên cơn thịnh nộ lớn hơn, sắc mặt hắn lạnh lùng ánh mắt như mực
xẹt qua tia sáng lạnh, không phân rõ dung mạo Phạm Tình Tình, cẩn thận
ôm lấy Triệu Tiểu Chiêu, bước nhanh ra khỏi nhà họ Bạch.
Một hồi nháo xong, làm cho Phạm Văn Thanh cùng Bạch Gia Tuyên ngửi ra mùi không tầm thường.
Mặc dù hành vi tiểu tử kia cổ quái, nhưng hắn nói mấy câu làm bọn họ phát
hiện Phạm Tình Tình nhất định làm ra chuyện có lỗi với bọn họ, mới khiến cho tiểu tử này tới cửa trả thù.
Nề nếp nhà họ Bạch từ trước đến nay công minh liêm khiết, không chấp nhận được kẻ ác.
Phạm Văn Thanh chẳng những không có nửa điểm thương yêu luyến tiếc mà mặt
đen lại, Phạm Tình Tình hoảng hốt lúng túng, ngược lại nghiêm nghị quát
lớn cô đi tắm sạch sẽ, sau đó đến thư phòng, nói rõ rốt cuộc là chuyện
gì xảy ra.
Trong lòng Bạch Minh Lam mơ hồ hiểu rõ chuyện gì xảy
ra, dù sao từ sau giấc mộng mơ hồ kỳ lạ kia, anh liền không tự chủ được
chú ý Triệu Tiểu Chiêu, cho nên cậu biết chuyện đã xảy ra tại cuộc thi
thư pháp của Triệu Tiểu Chiêu.
Cái kia mực cùng cái này mực, chẳng lẽ liền là cái kia "Một chút", cùng "một loại" sao?
Đến lúc Phạm Tình Tình tắm rửa sạch sẽ, Phạm Văn Thanh cuối cùng cũng quét dọn xong phòng ăn.
Bầu không khí cả nhà ngưng trọng đứng trong thư phòng.
Phạm Tình Tình cúi đầu, cố chấp đứng ở đằng kia không nói một tiếng.
Tim Phạm Văn Thanh thấy đau, cô xoa xoa ngực nói: "Cháu từ nhỏ đến lớn,
chúng ta đối với cháu như vậy, cháu còn không biết sao? Cha mẹ cháu ở
nông thôn, muốn cho cháu một tương lai tốt hơn, 7 tuổi đem cháu đưa đến
nhà dì, từ đó về sau, học phí tiền sinh hoạt còn có chi phí lớp huấn
luyện của cháu cái nào không phải ta lo cho cháu. Lần nào ta mua đồ cho
anh họ cháu cũng không thiếu đồ cho cháu, lần nào chúng ta đi chơi không mang theo cháu, chúng ta tận tâm tận lực nuôi dưỡng cháu, chẳng lẽ để
cháu suy nghĩ trù tính đùa giỡn, bắt nạt một đứa bé gái sao?"
Vừa nãy Bạch Minh Lam đã đem hoài nghi của mình nói cho Phạm Văn Thanh cùng Bạch Gia Tuyên nghe, mới khiến cho Phạm Văn Thanh một hơi vận lên không được, tức giận đến ngực thấy đau từng đợt.
Hiện tại Phạm Văn
Thanh nhìn Phạm Tình Tình im thin thít không phản bác, càng khẳng định
việc này chính là cô làm, tức giận đến ngón tay phát run chỉ thẳng vào
Phạm Tình Tình.
Bạch Gia Tuyên cũng cực kỳ thất vọng, ông trầm giọng hỏi: "Cháu rốt cuộc vì sao làm như vậy?"