Cuối cùng, Hắc Miêu vẫn không có khoác cái chăn vào.
Thường Nhạc
giơ chăn, che khuất nửa người dưới của mèo mun khỏi tầm mắt, sau đó chỉ
tập trung nhìn vào cái đầu của nó. Con mèo đen này, là mèo thì là tú
miêu, là người thì là soái ca.
“Mi nói mi từ miêu tinh tới… Nói đúng ra là,,mi là người ngoài hành tinh?”
Hắc Miêu gật gật đầu, tán đồng anh.
Hoá ra lúc này con người vẫn không hay biết, trái đất đã bị người ngoài
hành tinh xâm chiếm. Hơn nữa đám này người ngoài hành tinh này còn nhân
việc nhân loại không biết mà nô dịch bọn họ…
Thường Nhạc 囧囧 chua
xót giơ tay chịu thua, sau đó hỏi Sữa Bò: “Có thể nói cho ta biết có bao nhiêu mèo giống có thể biến thành người giống mi hay không? Mi là tự
tay ta nuôi từ nhỏ đến lớn, cha mẹ mi cũng là người miêu tinh?”
Hắc Miêu lấy tay cào tóc: “Không nhiều, trên địa cầu hết thảy mèo đều là
đồng bào của chúng ta, mà chỉ có một phần nhỏ có thể biến thành nhân
loại.”
Thường Nhạc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy anh
liền không cần lo lắng sau này ra đường bị mèo cọ, hay là bị nam khoả
thân nữ khoả thân nhào vào … Nhớ lại thực sự là vô cùng đáng sợ.
“Đúng rồi.” giống như Hắc Miêu bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên
nhìn chằm chằm Thường Nhạc, “Mi thấy ta có thể biến thành thứ giống mi,
sẽ không định ném ta đi chứ?”
Thường Nhạc chưa hề nghĩ đến chuyện này, đột nhiên nghe Hắc Miêu hỏi như thế, còn sửng sốt một lúc.
“Ta đương nhiên sẽ không làm như thế… Nhưng sao mi lại nghĩ vậy, ở trong
mắt mi ta chẳng lẽ là một tên vô trách nhiệm sao?” Nói rồi Thường Nhạc
nhíu lông mày.
Sữa Bò lại không để ý phản ứng của nhân loại này,
ngữ khí có chút hạ: “Trước đây có một miêu tinh nhân nhỏ tuổi không
khống chế được chính mình, trước mặt chủ nhân biến thành hình người, nó
bị tàn nhẫn vứt bỏ. Mi có thể đoán được kết cục, nó còn rất non nớt, bị
gió lạnh cùng đói bụng song song hành hạ, ngày thứ hai liền ngừng thở.”
Thường Nhạc nhìn lỗ tai Hắc Miêu rũ xuống, dáng dấp rất đáng thương, không
nhịn được liền mềm mỏng nói: “Đừng lo lắng… Ta nhất định sẽ không vứt bỏ mi, mi là do ta nuôi từ một bé con tròn vo đến lớn như vậy, ta thương
còn không hết đây.”
“Tên con người này coi như ngoan ngoãn.” Hắc
Miêu rũ bỏ ngay bộ dáng buồn bã cô đơn, hài lòng nhào vào Thường Nhạc,
như nó vẫn làm nũng khi còn là con mèo với Thường Nhạc, “Mi nếu dám có
một chút ý nghĩ ném ta đi, ta liền ăn sạch mi”
Thường Nhạc còn chưa kịp tức giận trước lời nói của nó thì đã bị động tác của nó doạ sợ vãi tè rồi.
Cả người anh bị Hắc Miêu bổ nhào một cái đè lên giường, Hắc Miêu hoàn toàn không nhớ nó đang là người, vẫn còn như kiểu mèo cọ đầu vào ngực Thường Nhạc, cọ rồi cọ.
Thường Nhạc dùng sức đẩy đầu nó, giống như
trinh phụ che ngực mà la: “Cái con mèo khốn nạn này mau cút! Đàn ông
trần trùng trục còn cọ ta!” Làm ta có phản ứng!