Sữa Bò ở trong dạng người sẽ tên là tiểu Ngưu, đây vốn dĩ là hiểu lầm
của Thường ca ca, sau đó cả nhà Thường Nhạc cùng gọi, cuối cùng mèo mun
thật sự bị ức hiếp.
Bình thường con mèo này tương đối dịu ngoan,
nó theo mấy tập phim đen Thường Nhạc hay xem rồi bắt chước. Miêu tinh
nhân vốn dĩ thông minh không khác nhân loại, tư duy lại theo logic cứng
nhắc hơn, cuối cùng luyện thành Sữa Bò quái đản trong mắt tiểu người
hầu.
Lúc trước Sữa Bò nhìn Thường Nhạc tự xử vài lần, anh đều xem loại phim hai nhân vật làm quen, rồi âu yếm, thật sự rất dịu dàng. Mèo
mun liền nghĩ hẳn là anh thích loại tư thế đó, sau này cứ thế ôm ấp liếm láp, là loại chuyện nhỏ với loài mèo.
Sau ngày từ nhà Thường
Nhạc dùng cơm tất niên trở về, hắc miêu mang vẻ mặt không vui. Thường
Nhạc có đi theo hỏi, nó đều nhảy phóc lên chỗ cao hơn, hoàn toàn bỏ mặc
anh.
Thường Nhạc không hay ra ngoài, bị mèo nhà mình ghẻ lạnh,
lúc đầu anh ngơ ngác đi theo dỗ dành, càng dỗ càng hỏng chuyện, anh cũng bực tức với lấy áo khoác bỏ đi.
Lần này Thường Nhạc đi rất lâu,
mèo mun ra ngoài ban công chờ, đến tối anh vẫn chưa về. Nó không có chìa khoá, đành biến thành mèo trèo ra khỏi ban công. Nó đã quen được Thường Nhạc cưng chiều, không quen đường phố, rong ruổi một lúc lại phải vòng
về. Lúc này gió lùa đóng cả cửa sổ, Sữa Bò quay về không được, bèn co ro trên mái hiên.
Con mèo mun đen mượt, lãnh diễm lại lặng lẽ ngồi
một chỗ ai cũng có thể thấy, có người còn mang cả thức ăn ra dụ dỗ, mèo
mun dứt khoát quay đi không nhìn.
***
Thường Nhạc đi hết một
ngày, là quay về nhà dò hỏi Thường ca ca vì sao mèo nhà anh tức giận,
anh trai lại nhắc đến việc thiến mèo hay sao?
Lúc này Thường ca
ca vừa kết hôn, cư xử nghiêm trang hơn một chút, cũng không nhận có trêu ghẹo Sữa Bò. Thường Nhạc hết cách, đành ngủ lại với cha mẹ một đêm.
Lúc Thường Nhạc quay về, đã thấy người ta chỉ trỏ con mèo bên mái hiên. Nó
im lặng nhìn xuống đám đông, cao ngạo ngoắc ngoắc đuôi, thấy Thường Nhạc quay về liền quay ngoắt đi, dứt khoát không nhìn anh.
Sữa Bò
bình thường vô cùng lười biếng, sẽ không ra ngoài, Thường Nhạc mau chóng vào nhà mở cửa, ngoài người khỏi ban công bế nó vào. Tiết trời xuân hay có mưa phùn, đại khái bộ lông óng mượt của nó đã sũng nước.
Thường Nhạc mang Sữa Bò đi sấy khô, bọc vào chăn ấm, cứ thế ôm lên ổ chăn, lâu lâu lại sờ đầu. Mèo mun trong tay anh lúc này lại nhu thuận như cục
lông hôm anh mang về, không khóc nháo, một lúc lâu sau từ từ biến thành
người.
“Xin lỗi.” anh nói với nó, dùng tay nghếch cái mũi thẳng trên khuôn mặt tuấn mỹ.
Sữa Bò vòng tay ôm chầm lấy anh, bộ dáng giống như lúc là mèo, đầu còn dụi vào lòng anh “Đừng bỏ rơi tôi … Đừng …”