Anh có vẻ yêu thích bé mèo Kate
đang ở nhờ tại ngôi nhà nhỏ này, xem ra ngoại hình vui vẻ, tính cách
quấn người lại dễ chịu của giống mèo này rất có tác dụng an ủi những
người luôn phiền muộn vì công việc như Thường ca ca.
Thường ca ca cơm nước xong, ôm ấp Kate còn đang gừ gừ, nhìn em trai anh đeo tạp dề
bước vào nhà bếp rửa bát, cảm thấy phi thường thục đức. Ca ca lòng vô
cùng hãnh diện thuận miệng hỏi em trai: “Nhạc Nhạc, em làm sao còn không tìm bạn trai?”
Thường Nhạc hơi ngừng lại, sau đó trả lời anh: “Còn chưa có gặp được người thích hợp, đúng rồi, anh định cùng Lộ tỷ kết hôn à?”
“Sớm thôi, chúng ta định hảo đầu năm sau cử hành hôn lễ.” Nghĩ đến bạn gái
mình, Thường ca ca không nhịn được mà mỉm cười, sau đó anh nhìn thấy hắc miêu không biết từ góc nào chui ra, lắc lắc thân thể, lặng yên không
một tiếng động ẩn vào nhà bếp, sau đó theo ống quần Thường Nhạc bò đến
bả vai anh, “Nhạc Nhạc vẫn không chịu tìm bạn trai, không phải là chuẩn
bị kết hôn với mèo luôn chứ?” Thường ca ca không nhịn được trêu ghẹo.
Thường Nhạc vừa nghe, cái đĩa trong tay suýt chút nữa rơi mất, anh phải chụp giựt mấy lần mới đỡ được, sau đó bình tĩnh lại.
“… Nói không chừng em sẽ sống chung với mèo cả đời luôn.”
Nói xong, Thường Nhạc nghiêng đầu cọ mặt với mèo mun.
Chờ ngày nào đó Sữa Bò tìm tới một con miêu tinh nhân cái khác, sau đó
cùng đối phương bỏ đi, anh nhất định sẽ phải nuôi một con Bố Ngẫu miêu,
lông mềm mềm thực sự là quá dễ cưng rồi. Hắc miêu và vân vân, phiền
phức quá nhiều, chịu đựng một con Sữa Bò là đủ lắm rồi.
Đương nhiên, nếu như Sữa Bò không bỏ đi, anh sẽ càng cao hứng sống cùng nó đến hết đời…