Bữa ăn tối hôm nay, Thường Nhạc vốn là muốn vượt qua bằng mỳ gói.
Nhưng anh trai của Thường Nhạc lại đến làm anh phải ngừng tay.
Thường ca ca vừa tan tầm, mặc đồ Tây ngồi trong phòng khách vừa thay đổi cách
trang trí thành đáng yêu của Thường Nhạc, có vẻ hoàn toàn không hợp.
“Anh hai, ăn trái cây nha, đào mật mua ở suối nước nóng, đặc biệt ngọt.”
Thường Nhạc ân cần rửa mấy quả đào cho anh trai, bưng ra để lên chiếc
bàn nhỏ trong phòng khách, trên người anh vẫn còn mang tạp dề, “Anh chờ
một lát, em đi nấu mì ăn chung.”
“Được.” Thường ca ca đặc biệt ôn hòa nhìn em trai chạy vào nhà bếp, sau dùng tay cầm trái đào đã được rửa sạch sẽ lên ăn.
Ưm, thật là rất ngọt, mọng nước nữa.
Trong tủ lạnh chỉ còn hai trái trứng gà cùng một trái mướp, Thường Nhạc cuối cùng cũng không đụng đến chúng nó.
Anh mở gói mỳ ra, bỏ mỳ vào nước sôi trụng, sau đó lại xé gói gia vị ra cho vào, anh vốn dĩ không kén ăn mà. Đũa quấy hai lần, mỳ chín liền bưng
ra, hai anh em ngồi trong phòng khách vừa tán gẫu vừa ăn bữa tối giản
dị.
Hắc miêu nằm nhoài trên bàn chân trần của Thường Nhạc, thỉnh
thoảng dùng đuôi vòng qua mắt cá chân thanh mảnh của anh cọ mấy cái.
Cơm nước xong xuôi, hai huynh đệ lại ngồi kề bên trên salon, vừa xem ti vi, vừa tán gẫu chút chuyện phiếm.
Thường ca ca liếc nhìn mèo mun bị ôm trên bụng Thường Nhạc còn đang ngủ gật,
thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, mèo của em không còn nhỏ, mang đi thiến
chưa?”
Hắc miêu vừa nghe đến cái từ này, lập tức ngóc đầu dậy, sống chết nhìn chòng chọc vào Thường ca ca.
Thường Nhạc đè đầu nó xuống, dùng tay gãi gãi an ủi nó, lại mỉm cười với ca
ca: “Đương nhiên làm rồi… Quãng thời gian trước đã giải phẫu, anh xem
sàn nhà sạch sẽ như vậy, nó cũng rất yên tĩnh, đúng không.”“Ừm.” Thường ca ca sờ sờ đầu em trai, “Không tuyệt dục không được, để vậy không có
điều kiện chiều nó, cũng là một loại dằn vặt với nó.”
Thường Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ý anh cũng biết như vậy, mặc kệ mèo mun trong tay mình còn đang giãy dụa.
“Anh hai, đêm nay có ngủ lại không? Ngày mai cuối tuần rồi, trời sáng anh
cũng không phải đi làm mà?” Thường Nhạc mong đợi nhìn anh trai.
Thường ca ca không phụ kỳ vọng, đáp lại: “Được, sẽ ngủ lại.” Lại dừng một
chút, tiếp tục nói, “Nhưng là hôm nay anh đột nhiên muốn đến, không
mang quần áo sạch để thay…”
Thường Nhạc vừa nghe, cũng có chút
lo, bất quá anh liếc nhìn mèo mun đang cuộn tròn trong lòng mình, nhất
thời nghĩ ra cách giải quyết.
Anh trai cao hơn anh, vậy mặc tạm quần áo của Sữa Bò cũng không thành vấn đề… Cứ như vậy đi.
“Anh hai, mấy ngày trước đi lùng đồ cũ, có mua trúng vài bộ hơi lớn nên không vừa, chưa kịp đổi, vậy anh lấy mặc luôn nha.”
Chỗ Thường Nhạc ở là một căn hộ hai phòng ngủ.
Một gian bị Thường Nhạc dùng để đồ linh tinh và mấy cuốn sách anh ít khi
đụng vào, vốn dĩ không có ai ở. Người đến ở cùng anh thường cũng chỉ có
Thường ca ca, vậy cứ đơn giản ngủ chung giường cũng ổn. Anh vốn dĩ là
một đứa trẻ ngoan, sẽ không nổi tà tâm với chính anh trai của mình.
Hai người thay phiên nhau tắm xong, thay quần áo xong, nhìn thời gian cũng không còn sớm, liền đắp riêng chăn, chen nhau trên một cái giường ngủ.
Mèo mun đứng bên cạnh giường, dùng ánh trăng cùng khả năng quan sát ban đêm cực tốt để ngắm nghía dung nhan khi ngủ của người hầu, lại thật sự bất
mãn nhìn Thường ca ca chiếm cứ chỗ ngủ đáng ra là của nó, sau đó vẫy vẫy đuôi, dùng sức chen vào trong ổ chăn của Thường Nhạc.