Thường Nhạc cố nhiên là một thanh niên giữ gìn trinh tiết thật là tốt,
làm sao anh lại nuôi phải một con mèo lưu manh đến mức chẳng thèm xem
trinh tiết là gì, cứ phấn khởi vác chym đi muôn nơi?
Thường Nhạc
thề với trời rằng Sữa Bò nhà anh vốn dĩ là một con mèo có giác ngộ tốt
mà, chỉ là sau khi biến thành người lại khuyết thiếu kiến thức cơ bản
của người, cứ cư xử y chang một con mèo khiến cho anh là chủ nhân cảm
thấy cực kì phiền nhiễu…
Phiền nhiễu nhất là vài lúc như ——
Lúc Thường Nhạc tắm vào buổi tối.
Anh mới lấy sữa tắm mình yêu thích ra, xoa xoa một cái chuẩn bị cọ rửa,
quay người lại phát hiện ra một tên đàn ông cực kì đẹp đẽ cực kì sáng
chói đứng sau lưng mình, hai con mắt của hắn còn ngang nhiên nhìn thẳng
vào anh.
Thường Nhạc: “…” Có cảm giác thật sự bị cưỡng gian mà.
Bất ngờ đến mức nhất thời anh chẳng biết nên che đi hạ thân của mình, hay
che ngực mình …, suy nghĩ một chút, anh thẳng thắn bước đến, dùng tay
che đi đôi mắt của hắc miêu.
Sau đó anh thẹn quá hoá giận hét to với mèo mun: “Mi đi ra ngoài cho ta! Đi ra ngoài!”
Hay là vào buổi sáng lúc mới vừa tỉnh lại.
Thường Nhạc gần đây ngược lại rất ít cảm thấy bị nặng ngực, bởi vì mèo mun đã
thay đổi cách thức gần gũi tiểu người hầu: nó biến thành người, tay dài
chân dài ôm gọn người hầu của nó vào lòng.
Hơn nữa sức khoẻ của nó cũng tốt, sáng nào Thường Nhạc cũng giãy dụa thất bại.
Bởi vì anh có dùng bao nhiêu sức cũng không thể đẩy con mèo đó ra… Cọ qua
cọ lại hạ thân còn cứng, thì bởi sáng nào mà hạ thân không cương cứng
chứ.
… Nhưng anh lại nghĩ, anh cương với con mèo? Anh đúng là đồ xấu xa.