Trải qua thời gian một đêm, Tiền Hàng đã hiểu rõ cái gì gọi là nhân lưu hữu dư địa thoại biệt thuyết mãn*. Tối qua anh lại bị yêu tinh Nguyễn Văn Hách dắt mũi dẫn đi, với cái
thân thể bệnh nặng vừa khỏi của anh làm một lần là đã đủ, thế mà tối qua lại làm đến ba lần, thật sự là đã dùng hết chút xíu tinh khí mà anh
dưỡng gần đây.
[*nhân lưu hữu dư địa thoại biệt thuyết mãn: chuyện không thể nói chắc chắn 100%]
Nguyễn Văn Hách ngủ dậy nhìn Tiền Hàng đang ngồi bên giường, ôm lấy eo anh sáp qua, “Đại đường lang, em không bao giờ nói anh không lên nữa, anh là
cái này.”
Tiền Hàng liếc nhìn ngón cái dựng thẳng của cậu, chụp
một phát lên đỉnh đầu Nguyễn Văn Hách đẩy cậu ra, “Trước đây tôi đã từng nói rồi, mỗi tuần không được nhiều hơn ba lần, mỗi lần không thể hai
phát, vậy nên tuần này dùng hết rồi, tuần sau tiếp tục.”
“Hả, đừng mà, đường lang ~” Nguyễn Văn Hách làm nũng, âm thanh ngọt nị chứa lượng đường quá mức.
“Kêu anh trai cũng không được, mặc quần áo vào chuẩn bị ăn cơm.” Tiền Hàng
vào nhà bếp làm điểm tâm, trong nhà nuôi một con yêu tinh hút tinh khí
người bộ dễ lắm sao.
Nguyễn Văn Hách hừ một tiếng, cậu cũng không tin sói không ăn mặn. Tiền Hàng bận rộn làm cơm, Nguyễn Văn Hách đi rửa mặt, hai người ăn xong đến bệnh viện.
Có thể là gần đến cuối
năm, công việc ở bệnh viện cũng bắt đầu nhiều lên, người thân đến thăm
bệnh nhân muốn đạp nát cửa luôn. Tiền Hàng một bên bận trông bệnh nhân,
một bên tiếp đãi người nhà đến thăm bệnh nhân, còn phải đề phòng Nguyễn
Văn Hách tùy thời chìa móng sói về phía anh. Nhân công trong bệnh viện
không đủ, Nguyễn Văn Hách cũng trở thành nhân viên y tế tiếp đón người
thân, cơ mà vẫn luôn có thời gian nhàn rỗi, mỗi khi nhàn rỗi là lại nghĩ tất cả biện pháp câu dẫn Tiền Hàng.
“Tiền Hàng, em bị bệnh nhân làm ướt rồi.”
Khi Nguyễn Văn Hách ướt dầm dề đến tìm Tiền Hàng, mắt Tiền Hàng đều dại hết ra, “Ngu ngốc, còn không mau thay quần áo, lạnh chết em!”
Tiền
Hàng bất chấp còn có một thân nhân phải tiễn, cởi áo blouse xuống và áo
gió bên trong mặc lên cho Nguyễn Văn Hách, vội kéo cậu vào phòng làm
việc của mình. Đến phòng làm việc, Tiền Hàng chỉnh nhiệt độ điều hòa đến lớn nhất, bảo Nguyễn Văn Hách cởi quần áo ướt ra.
“Sao em lại
ngốc như vậy, bệnh nhân hắt nước thì tránh chứ, trời lạnh thế này bị
đông hỏng rồi làm sao.” Tiền Hàng lục đồ trong tủ quần áo, cũng may tủ
đồ của anh còn có quần áo mùa đông, kịp dùng khẩn cấp.
“Em không phản ứng kịp.” Nguyễn Văn Hách cởi quần áo xuống nói.
Tiền Hàng tìm được quần áo xoay người lại, vừa vặn đối diện với thân thể
trần trụi của Nguyễn Văn Hách, anh dời tầm mắt thả quần áo lên giường,
“Em mặc vào đi, tôi đi xem tình hình của bệnh nhân.”
Nguyễn Văn Hách một phen kéo Tiền Hàng lại, “Đừng chạy chớ, tới nha tới nha, gia chịu nổi mà.”
Tiền Hàng thật muốn đánh tỉnh cái tên Nguyễn Văn Hách đầy đầu đều là ý nghĩ sắc tình này, “Mặc quần áo.”
“Không, không thì em đi tìm Phương Chưng vậy.”
“Em mà dám, tôi đánh gãy giò em.”
Nguyễn Văn Hách giơ chân câu lấy Tiền Hàng, rất có ý vị anh mau đánh đi.
“Đừng quậy, đây là bệnh viện.” Tiền Hàng gạt chân Nguyễn Văn Hách xuống rồi
đi ra ngoài, còn không đi ra nữa sẽ lại bị nhóc điên dắt mũi.
“Hừ, anh sẽ hối hận đấy.” Nguyễn Văn Hách thở phì phò mặc quần áo, còn đánh một cái hắt xì.
Tiền Hàng rất lo lắng Nguyễn Văn Hách sẽ tiếp tục quấy phá, nhưng mà từ sau
khi Nguyễn Văn Hách ra khỏi phòng làm việc cũng không làm ra chuyện gì
khác thường, thậm chí hai ngày kế tiếp cũng rất an phận. Việc này khiến
cho Tiền Hàng lần không ra đầu mối, cơ mà trước khoan lo chuyện này, đi
nghe kết quả phán quyết mới là quan trọng nhất.
Ngày kết án lần
hai, ghế ngồi nghe xử đầy ních người, cũng không biết đám người này ở
đâu ra nữa. Chánh án bắt đầu đọc bản án, niệm một cái hết bốn chục phút, nguyên nhân quá trình nói rất là tường tận, nói đến kết quả phán quyết
mọi người đều tinh thần phấn chấn lắng nghe.
“Bị cáo Lý Cường
tham ô nhận hối lộ, dùng thủ đoạn bất chính mưu đoạt tiền của người
khác, lại sai khiến người khác bạo lực cướp đoạt vật chứng, suýt nữa
khiến người bị hại tử vong, giết người không thành thuê sát thủ ý đồ
giết hại người liên lạc. Trải qua kiểm tra chứng minh phạm tội là thật,
hiện phán quyết như sau, hoàn trả tất cả tài sản bất chính đã đoạt được, tài sản còn lại tịch thu, phán ở tù chung thân, tước bỏ quyền lợi chính trị trọn đời, không được kháng án. Những bị cáo còn lại chọn ngày khai
thẩm.”
“Tốt!”
Phương Chưng nghe phán quyết xong thì hô một tiếng tốt, đây mới gọi là tiếng kêu hả lòng hả dạ. Hắn chờ ngày này đã
rất lâu rồi, thậm chí giả điên nhập viện, kết quả thế này hoàn toàn là
thứ hắn muốn.
“Chúc mừng, cuối cùng giải quyết được Lý Cường rồi.” Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách là người đầu tiên đi qua chúc mừng.
Phương Chưng vui tới nổi khóe mắt có hơi ướt, “Cùng vui cùng vui, đi đi đi, đi quán cơm ăn mừng.”
Phương Chưng kéo bọn anh đến quán cơm, đám người Tiền Hàng không tiện từ chối
bèn đi theo. Vì để chúc mừng, Phương Chưng chọn không ít rượu và thức
ăn, nhóm người Tiền Hàng cũng vui vẻ, nâng rượu cùng Phương Chưng uống.
“Mấy chú không biết đâu, khi anh biết Lý Cường đoạt mất công ty, anh thật sự đã muốn đi tìm chết.” Phương Chưng uống không ít say bí tỉ nói, “Đó là
công ty mà anh dùng tiền của bố mẹ và nỗ lực của chính mình gầy dựng
nên, không ngờ mới có mấy tháng đã bị đoạt mất, anh nằm mơ cũng muốn
đoạt trở về, đã nhiều lần xách dao muốn đi tìm Lý Cường tính sổ.”
“Nhưng mà Lý Cường cũng không phải ngồi không, biết anh sẽ tìm tới cư nhiên ra tay với anh trước.” Phương Chưng vỗ vỗ vai của Ôn Thủy ngồi bên, Ôn
Thủy gạt tay hắn ra, “Khi đó nếu không phải Ôn Thủy ra tay, anh đã sớm
chết vào hai năm trước rồi, bây giờ chính là xác rữa không biết bị chôn ở đâu.”
Tiền Hàng cũng uống chút rượu, nhưng mắt không hoa, trông
thấy động tác của Ôn Thủy thì nhớ tới chuyện của y, hôm nay nói không
chừng chính là một cơ hội.
Phương Chưng uống nhiều quá rồi, đầu lưỡi
líu lại kể chuyện xưa, “Núc mới tới bịnh diện anh đứng hềnh nun, bịnh
nhơn hơm có giống như anh tưởng, có khi rớt là dọa người.”
[“Lúc mới tới bệnh viện anh đứng hình luôn, bệnh nhân hông có giống như anh tưởng, có khi rất là dọa người.”]
Hướng Cát Trình nhớ đến chuyện trước đây thì cười, “Anh còn không biết xấu hổ mà nói, đêm hôm gọi tôi tới hầu anh ngủ, anh vậy mà sợ tới ngủ không
được.”
“Ai, ai nói tôi sợ, tui là do đổi cái chăn, tui ngẩu hông
được.” Phương Chưng gân cổ cãi, “Chẳng qua là ở cùng tụi nó lâu cũng
hông sợ người nữa, he he… Tui có hơi nhớ tụi nó rồi.”
“Bọn họ
cũng nhớ anh, tùy thời hoan nghênh anh trở về.” Hướng Cát Trình cụng ly
với Phương Chưng, “Hoan nghênh anh nán ở môi trường của người bình
thường không nổi sẽ đến tìm tôi.”
“Xí, tui cũng không muốn chơi với anh.”
Phía bên kia trò chuyện, vừa khéo Tiền Hàng ngồi bên cạnh Ôn Thủy thỉnh
thoảng nói vài câu với y, nhưng mà Ôn Thủy này trước nay nói không
nhiều, thế nên hai người nói được vài ba câu thì đã kết thúc.
“Phương Chưng uống rượu vào là càng nhiều chuyện.” Tiền Hàng cố ý khơi mào câu chuyện.
Ôn Thủy liếc nhìn Phương Chưng ở bên cạnh càng nói càng hăng, “Tên này
chính là như vậy, nhưng mà uống hay không uống thì đều là một tên nhiều
chuyện.”
“Anh và anh ta đã quen biết từ lâu đúng không, cảm giác
rất quen thuộc.” Bản thân Tiền Hàng cũng không phải người nói nhiều, vắt hết óc nghĩ ra một câu thế này tiếp chuyện.
“Ừa, tính ra cũng
hơn hai chục năm rồi, tiểu học, trung học đều cùng một trường, tuy không cùng trường phổ thông, nhưng sống gần nhau nên thường có thể chạm mặt.” Nhắc đến quá khứ, tâm tình của Ôn Thủy sa vào hồi ức, chuyện về thời
học sinh, cùng với chuyện trước đó nữa.
Tiền Hàng chú ý đến ánh
mắt Ôn Thủy thay đổi, vùng chân mày cũng hơi hơi nhíu lại. Lúc này
Phương Chưng không biết tám tới cái gì, huơ tay đặt lên một bên vai kia
của Ôn Thủy, thiếu chút nữa đã đánh trúng mắt kính của Tiền Hàng.
“Tên nhóc này hồi nhỏ so với bây giờ dễ thương hơn nhiều, biết chạy theo tui kêu ca ca, tụi tui chỉ kém có mấy ngày thui.” Phương Chưng ôm vai Ôn
Thủy, ngón tay chọt lên mặt Ôn Thủy, Ôn Thủy một phen đẩy hắn ra.
“Lại chảnh chọe nữa rồi.” Phương Chưng quả thật đã thành ma men, thiếu chút nữa ôm Ôn Thủy cắn hai ngụm.
Tiền Hàng vẫn một mực không lên tiếng, đang nghĩ làm sao để khuyên nhủ Ôn Thủy.
Phương Chưng lại thêm một ngụm rượu vào bụng, nhấc mắt phát hiện Nguyễn Văn
Hách, giơ ly chạy đến bên cạnh cậu, “Tiểu Văn Văn, đừng có ăn không chứ, mau mau tới làm một ly.”
Nguyễn Văn Hách thấy thịt là đã điên
rồi, mặc kệ bọn họ một mình ăn bạo, ăn tới đầy miệng đều là mỡ, Tiền
Hàng thỉnh thoảng sẽ lau lau miệng cho cậu, hệt như hầu hạ em bé. Nguyễn Văn Hách rất ít uống rượu, không hiểu thứ này có gì uống ngon, có điều
cảm giác lâng lâng sau khi uống vẫn không tệ, thế là tự rót cho mình một ly.
Tiền Hàng sợ mất hứng nên khuyên Nguyễn Văn Hách uống ít
thôi, cậu đồng ý một tiếng không chút kiêng kỵ, nhưng lại từng ngụm từng ngụm cụng ly với Phương Chưng.
“Uống ít chút.” Tiền Hàng không nhìn nổi nữa, đoạt lấy ly rượu của Nguyễn Văn Hách.
“Sao, sao chuyện… còn còn còn có thể… hức!” Nguyễn Văn Hách mắt say lờ đờ đẩy Tiền Hàng, một tiếng nấc rượu hun Tiền Hàng sặc thiếu chút nữa ngất
xỉu, cậu lại chuyển đầu cụng ly với Phương Chưng.
Tiền Hàng trừng Phương Chưng một cái, “Em lại quậy tiếp đi, uống nôn thì nôn lên người em hết.”
Phương Chưng một hớp uống sạch rượu trong ly, “Không sao, đúng không Tiểu Văn Văn?”
“Đống…” Lưỡi Nguyễn Văn Hách bị líu, tiếng nói ra cũng không rõ ràng.
“Tiểu Văn Văn, tụi mình tới chơi ong mật nhỏ đi, một chú ong mật nhỏ nha…”
“Không chơi với anh, em với Ôn ca…” Nguyễn Văn Hách với tới Ôn Thủy ngồi cách
bởi Tiền Hàng, không với tới y bèn thẳng thắn nằm lên đùi Tiền Hàng,
“Ôn, Ôn ca… tới chơi đi.”
Ôn Thủy rất là câm nín với con ma men hiện giờ, né tránh tay của Nguyễn Văn Hách dịch qua bên cạnh một tý, “Uống ít thôi.”
Nguyễn Văn Hách vươn vươn tay lại không sờ được thì khóc lên, “Hu hu hu… Ôn ca chán ghét em…”
Phương Chưng buông ly rượu xuống chất vấn Ôn Thủy, “Tiểu Ôn Thủy chú chừa mặt mũi coi, Tiểu Văn Văn khóc rồi kìa.”
“Đều tại cậu cưng chiều.” Ôn Thủy phản bác.
Nguyễn Văn Hách cố gắng thò người qua bên Ôn Thủy, cuối cùng sờ được y, còn chưa cười lên đã bị Ôn Thủy gạt tay đi.
“Ôn, Ôn ca… tại sao anh lại chán ghét người khác chạm vào?” Nguyễn Văn Hách buồn bực, trước đây cũng có lúc bị Ôn Thủy né tránh.
Tiền Hàng cho Nguyễn Văn Hách một cái khen thưởng, câu hỏi này đủ trực tiếp
có dũng khí, chính là không biết Ôn Thủy sẽ trả lời thế nào.