Nguyễn Văn Hách
còn đang đọc phần tài liệu kia, bởi vì ngày mai chính là ngày mở phiên
tòa thứ hai, cậu nhất định phải nhớ kỹ những thứ này, nếu không thì
không định được tội của Lý Cường. Tiền Hàng đã sớm đọc xong phần của
mình, đang trông chừng bệnh nhân hoạt động ở sân thể dục.
Nguyễn
Văn Hách vừa ngẩng đầu đã trông thấy Tiền Hàng khoanh tay quét mắt nhìn
bệnh nhân trong sân, cậu đi qua hỏi: “Tiền Hàng, quan tòa có hỏi vấn đề
khảo nghiệm bệnh nhân không?”
Tiền Hàng bị hỏi bỗng bừng tỉnh đại ngộ, nếu Nguyễn Văn Hách không nói thì anh đã quên mất rồi. Luật sư của Lý Cường nhất định sẽ nghĩ cách chứng minh Nguyễn Văn Hách là một bệnh
nhân tinh thần thác loạn, thế thì lời nói của bệnh nhân thần kinh thác
loạn sẽ không đáng tin. Cho dù Hướng Cát Trình nói Lý Cường cho hắn
tiền, Lý Cường cũng có thể nói đó là Hướng Cát Trình trộm, Lý Cường rất
có thể bớt được một tội. Bệnh viện vì để khảo nghiệm bệnh nhân có bệnh
hay không, mắc bệnh gì, đều sẽ chuẩn bị cho bệnh nhân một bộ đề kiểm
tra, rồi nhờ những biện pháp khác mà giám định bệnh trạng của bệnh nhân.
Tiền Hàng gọi vài bệnh nhân qua, nói muốn cùng bọn họ chơi trò chơi, anh hỏi mọi người trả lời. Bệnh nhân được gọi qua rất kích động, rất hiếu kỳ
Tiền Hàng sẽ hỏi gì.
“Mũi của con voi ngoại trừ hút nước còn có thể hút cái gì?” Tiền Hàng lớn giọng hỏi.
Bệnh nhân A giơ tay, “Máy giặt.”
Bệnh nhân B trừng bạn bệnh ở bên cạnh, “Rõ ràng là máy hút bụi.”
“Tụi bây nói trật hết, là nước trái cây.” Bệnh nhân C sửa lại đáp án sai lầm của bọn họ.
“Vậy thì cà phê cũng có thể.”
“Còn có sữa bò.”
Đám bệnh nhân bởi vì vấn đề này mà cãi um lên, Tiền Hàng lại hỏi Nguyễn Văn Hách đáp án là gì, Nguyễn Văn Hách chỉ trả lời không khí.
“Em
thiệt không ngờ bọn họ lại trả lời ra nhiều vấn đề như vậy.” Nguyễn Văn
Hách nhìn bạn bệnh ngày xưa, nếu như bệnh của cậu vẫn chưa trị khỏi, e
rằng cũng sẽ trả lời ra đủ loại đáp án.
Tiền Hàng lại hỏi tiếp: “Tiểu Minh nhặt được năm đồng tiền, cậu ta tiêu mất một đồng mua cà rem ăn, còn lại bao nhiêu tiền?”
“Không còn dư, đều tiêu mua kem hết rồi.”
“Còn lại để dành riêng, mai mốt cưới vợ.”
“Khẳng định là ba đồng tiền, ăn không đã ghiền lại mua thêm một cây.”
“Còn dư một đồng á, chia thành hai đồng rồi mà.”
Tiền Hàng không hỏi nữa, đuổi đám bệnh nhân đi kéo Nguyễn Văn Hách đến chỗ không xa nói, “Đáp án của em đâu?”
“Bốn đồng.”
“Đúng, đây kỳ thật đều là những câu hỏi rất đơn giản, nhưng tư duy của bệnh
nhân lại không đơn giản, thế nên mới xuất hiện nhiều đáp án như vậy.”
Tiền Hàng nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ cơm, gọi bệnh nhân trở về đi ăn cơm,
anh cùng với Nguyễn Văn Hách đi đến căn tin. Trên đường đến căn tin,
Tiền Hàng hỏi thêm những câu hỏi khác, Nguyễn Văn Hách không có đưa ra
đáp án quá lố nào, tâm lý Tiền Hàng đã nắm chắc rồi.
Hôm mở phiên tòa lần hai, Ôn Thủy lái xe đến đón Tiền Hàng, Nguyễn Văn Hách và Hướng Cát Trình đến tòa án, chờ đến giờ mở phiên tòa có chút lâu, chừng một
tiếng đồng hồ. Ôn Thủy và Phương Chưng là nguyên cáo đã sớm vào phòng
xét xử chờ, đám người Tiền Hàng lại ở bên ngoài chờ gọi vào.
“Đường lang, lang, em em em hồi hộp quá làm sao giờ?” Nguyễn Văn Hách khẩn
trương tới nỗi cà lăm, mặt mày hốt hoảng nhìn Tiền Hàng rất là đáng
thương.
“Bình tĩnh, chỉ là hỏi chuyện, hỏi xong là đi ra ngay.”
Kỳ thật Tiền Hàng cũng hồi hộp, trước giờ anh chưa từng ra tòa, thật sợ
một hồi nữa khẩn trương nói không nên lời.
Hướng Cát Trình xem
như là tiến cung lần hai, không có khẩn trương như bọn anh, ngược lại
còn kể chuyện cười khuyên nhủ bọn anh. Bọn họ ở bên ngoài chờ gần nửa
tiếng, bên trong truyền ra tiếng gọi nhân chứng vào, cửa mở ra, người
mặc cảnh phục gọi Hướng Cát Trình đi vào. Hướng Cát Trình cười cười với
bọn anh rồi đi vào, Nguyễn Văn Hách nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng, lại nói cậu hồi hộp, Tiền Hàng ôm ôm cậu hi vọng có thể xoa dịu.
Tiếng vang trong phòng xét xử cũng rất lớn, bọn anh chỉ nghe được bên trong
có người đối thoại, cụ thể nói cái gì thì không nghe rõ. Hai người đang
nỗ lực nghe, một trận tiếng bước chân lộn xộn đến gần phía bên này, lại
trông thấy hai vị cảnh sát mang theo Vương Hải bị còng đi về bên này.
“Sao lại là anh?” Tiền Hàng đánh giá Vương Hải đã bị còng, trên mặt gã còn
có máu bầm, hẳn là mới đánh nhau với người ta. Nhưng cho dù Vương Hải đã từng lẻn vào bệnh viện, cũng không cần thiết phải còng lại chứ?
Vương Hải cúi đầu không trả lời, cảnh sát ở bên cạnh gã nhận ra Tiền Hàng bèn giải thích: “Là hắn ta liên lạc với đám côn đồ kia, lúc chúng tôi bắt
được, hắn ta thiếu chút nữa bị sát thủ Lý Cường mướn giết chết.”Tiền
Hàng cười cười, cũng không phải cười việc Vương Hải thiếu chút nữa bị
giết, mà là Vương Hải xuất hiện ở đây đại khái đã làm nhân chứng, lần
này Lý Cường trở mình không nổi nữa.
“Truyền nhân chứng Nguyễn Văn Hách vào tòa.”
Cửa lại mở ra, trước khi vào Nguyễn Văn Hách nhìn Tiền Hàng, Tiền Hàng ra
hiệu cho cậu phải bình tĩnh, cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhấc
chân bước vào phòng xử án, cửa lớn chậm rãi đóng lại. Tiền Hàng không
yên tâm, lặng lẽ đẩy ra một khe hở nhỏ, chỉ thấy Nguyễn Văn Hách đi đến
ghế nhân chứng, quan tòa bắt đầu hỏi.
Cũng giống như luật sư
Trịnh đã mô phỏng, quan tòa hỏi Nguyễn Văn Hách về chuyện lén nghe trò
chuyện, cũng may Nguyễn Văn Hách đã nghe qua vấn đề tương tự nên trả lời không có vấn đề gì. Quan tòa hỏi xong thì đến phiên luật sư hai bên,
luật sư của Lý Cường bắt đầu nêu câu hỏi với Nguyễn Văn Hách.
“Cậu Nguyễn, nghe nói cậu vừa xuất viện, còn nằm viện ở bệnh viện số 5 đến tám tháng, bệnh tình của cậu rất nghiêm trọng à?”
“Nghiêm trọng còn có thể xuất viện sao?”
Nguyễn Văn Hách hỏi ngược lại, đương nhiên là nghe ra luật sư có hàm ý khác.
Tiền Hàng ở ngoài cửa thở phào, cũng may Nguyễn Văn Hách không ngu, nếu
như cậu trả lời nghiêm trọng, bằng chứng của cậu tám phần sẽ không được
tiếp nhận.
Luật sư cũng không nản lòng tiếp tục hỏi: “Tôi nghĩ
mọi người đều biết, bệnh thần kinh hễ phát bệnh sẽ không dễ dàng trị dứt hẳn, vậy thì chuyện mà người mắc bệnh thần kinh suy tưởng ra cũng không thể xem là thật.”
“Ông không phải bệnh nhân mà đã suy tưởng lời người khác nói là giả, chưa uống thuốc hả?”
Khu nghe xét xử phát ra tiếng cười, Tiền Hàng cũng thiếu chút nữa cười
luôn, tiểu tử này vừa vào đã thành sư tử xù lông thật sự là có thể làm
sặc người ta.
Sắc mặt luật sư không tốt lắm, nói với quan tòa:
“Chánh án, tôi muốn khảo nghiệm một phen xem tinh thần của nhân chứng có bình thường hay không, tránh cho cậu ta nói bậy làm sai phán quyết.”
Chánh án ngầm đồng ý, luật sư nhìn tờ giấy đặt trên bàn trước mặt gã, “Vậy
thì cậu Nguyễn, tôi hy vọng cậu có thể nghiêm túc trả lời các vấn đề của tôi. Câu hỏi của tôi cũng rất đơn giản, không phải suy nghĩ rắc rối,
chỉ là những vấn đề thường gặp. Một con hồ ly đuổi theo con rắn đến bờ
sông, rắn chui vào trong nước biến mất tăm, xin hỏi hồ ly còn có thể chờ được con rắn kia không?”
“Chờ không được, con rắn cũng không
ngu.” Nguyễn Văn Hách trả lời còn nhỏ giọng nói, “Tôi thấy con hồ ly kia chính là ông, còn ở bờ sông mà chờ, thiệt là ngu chết.”
Trước
mặt Nguyễn Văn Hách có micro, thế nên câu lầm bầm này của cậu được phóng đại ra, khu nghe xét xử lại truyền đến tiếng cười. Đắc ý trước đó của
luật sư tan biến, rời khỏi chỗ ngồi đi đến trước mặt Nguyễn Văn Hách, từ trong túi móc ra một đồng tiền xu giơ lên cho mọi người xem, bày ra vật trong tay của gã ra. Luật sư bày ra xong tung đồng xu lên rồi tiếp
được, sau đó lại tung lại tiếp được, tầm mắt của Nguyễn Văn Hách lên lên xuống xuống theo đồng xu. Tiền Hàng xem không hiểu lắm, luật sư tung
đồng xu là muốn chứng minh cái gì.
Luật sư lại móc ra một đồng xu sau đó ném cho Nguyễn Văn Hách, “Biết không?”
Nguyễn Văn Hách nhìn đồng tiền trong tay, lại dòm luật sư, dư quang liếc đến
Phương Chưng, Phương Chưng mặt đầy nghiêm túc nhìn cậu.
“Chú già, bây giờ ông mới biết chơi có hơi mất mặt rồi đó, ba tuổi tôi đã biết chơi rồi.”
Nguyễn Văn Hách nói xong còn bắn đồng xu trong tay ra đập trúng mặt luật sư,
luật sư đau tới thiếu chút nữa kêu thảm, mắt thiếu chút nữa bị làm mù.
Trong phòng bắt đầu có người nghị luận, không rõ Nguyễn Văn Hách đã thật sự hồi phục hay chưa.
Nguyễn Văn Hách đẩy luật sư che khuất chánh án ra, “Bác thấy đó, đây là ngộ thương.”
Luật sư gấp lên, che mắt bày tỏ mình là bị tập kích tới trọng thương. Chánh
án gọi người tới xem vết thương của luật sư, ngay cả da còn chưa rách,
vì vậy tiếp tục thẩm lý.
Lúc Tiền Hàng chờ nghiệm thương thì vuốt một vốc mồ hôi thay cho Nguyễn Văn Hách, cũng đã rõ vì sao luật sư lại
đến trước mặt Nguyễn Văn Hách tung đồng xu. Bệnh nhân tinh thần thác
loạn rất dễ dàng bị một hành động đồng nhất hấp dẫn, thậm chí còn làm ra hành vi bắt chước này nọ, nếu như vừa nãy Nguyễn Văn Hách tung đồng xu, luật sư sẽ đến gần một bước chứng minh Nguyễn Văn Hách chưa hết bệnh,
một khi quan tòa nhận định Nguyễn Văn Hách vẫn là bệnh nhân, bằng chứng
của Hướng Cát Trình cũng sẽ xuất hiện tính không xác thực.
Luật
sư nghiệm thương xong trở về tiếp tục hỏi, “Cậu Nguyễn, hi vọng cậu trả
lời vấn đề cuối cùng của tôi, quần áo này của cậu xem ra là hàng hiệu,
trước khi nhập viện tài chính của cậu trước nay chưa từng xuất hiện vấn
đề sao? Cha của cậu là một phú thương, bây giờ lại đang ngồi tù, sau khi xuất viện cậu chưa từng sống cùng mẹ, xin hỏi áo này của cậu từ đâu mà
có?”
“Kháng nghị!” Luật sư Trịnh phát hiện ra tính nghiêm trọng của vấn đề, đứng dậy hô to kháng nghị.
Đối phương không đếm xỉa luật sư Trịnh, trở về chỗ ngồi của mình đem mấy
bức hình cùng với hóa đơn thẻ bạc giao hết lên cho chánh án, “Người phụ
nữ trên hình tên là Tiền Tuyết, là em gái của một nhân chứng khác trong
bản án, làm giao dịch với cô ta chính là một trong số nguyên cáo Phương
Chưng, vào ngày 8 tháng 12 bọn họ giao dịch một thẻ bạc. Tôi đã điều tra tấm thẻ kia, trên thẻ có ba vạn đồng, xế chiều ngày hôm đó Tiền Tuyết
đã dùng tấm thẻ đó mua một lượng lớn quần áo, trên hóa đơn có ghi chép
thu chi.”
Trong phòng ồ lên, Ôn Thủy kinh ngạc nhìn Phương Chưng, như là đang hỏi sao lại bị chụp hình. Phương Chưng trừng Lý Cường đang
ngồi ghế bị cáo, ngàn phòng vạn phòng vẫn là bị mắc bẫy. Lý Cường cười
hữu hảo với bọn hắn, ý vị thắng lợi hết sức rõ ràng.
“Quần áo
hiện giờ cậu Nguyễn đang mặc chính là đồ mà Tiền Tuyết đã mua lần đó,
đây là biên lai chứng minh.” Luật sư lại tận tay giao lên một phần tài
liệu, như vậy bọn họ làm chứng giả cũng nắm chắc rồi. [câu này không
hiểu lắm, đại khái là nói nắm chắc bọn Tiền Hàng cấu kết làm chứng giả]
“Khoan đã!”
Tiền Hàng đột nhiên xông vào tòa, tay giơ một tấm thẻ bạc, “Đây là tấm thẻ
trên hình, bên trong rốt cuộc có ba vạn đồng hay không phải kiểm tra mới biết được.”