Trời vừa sáng, Ôn Thủy nhận được tin tức vội chạy đến bệnh viện, Tiền
Hàng thật không dễ dàng gì ngủ được cũng bị đánh thức. Ôn Thủy hỏi thăm
kỹ càng chuyện Vương Minh, Tiền Hàng sao không biết xấu hổ mà nói mình
sợ ma bị dọa không ngủ được, đành xạo rằng mình đau ngủ không được bị
Vương Minh nghiêm hình bức cung.
“Tôi đã điều tra Vương Minh, gã
tên thật là Vương Hải, từng làm việc tạm thời cho công ty của Lý Cường,
lúc trước mẹ bị bệnh cần một số tiền lớn, lúc đó Lý Cường tài trợ cho
gã.”
Tiền Hàng vừa nghe đến đây đã hiểu rõ, y hệt rất nhiều cảnh
trong phim cẩu huyết vậy, Vương Hải vì báo đáp Lý Cường, hoặc là muốn
trả tiền cứu mạng cho Lý Cường, lúc này mới lẻn vào bệnh viện tùy thời
trộm lấy phần văn kiện kia.
“Mặc kệ thế nào, tôi sẽ báo cảnh sát tìm gã.” Ôn Thủy nhìn đồng hồ đeo tay, dặn Tiền Hàng an tâm dưỡng thương rồi đi mất.
Ôn Thủy đi ra vừa vặn đụng phải Nguyễn Văn Hách với Tiền Tuyết mua cơm
sáng về, hai bên chào hỏi nhau rồi đường ai nấy đi. Nguyễn Văn Hách đi
vào đặt cơm sáng ở tủ đầu giường, còn hưng trí bừng bừng giới thiệu đã
mua thứ gì tốt, Tiền Hàng đương nhiên nghe ra giọng điệu cố ý khoe
khoang, bởi vì anh tạm thời không ăn được thức ăn có hàm lượng dầu mỡ
cao.
Tiền Tuyết vừa ăn cơm vừa nói: “Hai, em gọi điện thoại cho cha mẹ rồi, ngày mai hai người có thể đến.”
Tiền Hàng quá kích động thiếu chút nữa sặc luôn, “Không phải anh đã nói đừng nói họ biết sao.”
“Nói thì là như vậy, nhưng ngày mốt em phải về trường rồi, gần đây ôn thi
rất căng thẳng, cũng không thể để một mình Nguyễn Văn Hách ở đây trông
anh được đúng không?”
Tiền Hàng trầm mặc, lời Tiền Tuyết nói có
lý, dù Nguyễn Văn Hách tinh lực dồi dào cũng chịu không nổi thời gian
dài chăm sóc bệnh nhân, nhưng bây giờ có một vấn đề rất là nghiêm trọng.
“Văn Hách thì làm sao đây?”
Tiền Tuyết ngậm đũa cười, “Yên tâm, em có biện pháp.”
Tiền Hàng đối với biện pháp trong miệng em gái nhà mình không dám tưởng
tượng, tuyệt đối không phải việc con người có thể thừa nhận. Tiền Tuyết ở cùng bọn anh một hồi lại đi ra, cũng không biết cô muốn làm gì.
Buổi chiều, Nguyễn Tương Văn tới, hai ngày nay cô đi vùng khác, cho nên nghe được tin tức liền vội vàng chạy tới xem, thấy Tiền Hàng bình an mới yên tâm, biết con trai không sao liền bảo cậu chiếu cố Tiền Hàng cho tốt.
Nguyễn Tương Văn trò chuyện với họ một hồi lâu, thấy thời gian không còn sớm định trở về, ra cửa gặp phải Tiền Tuyết đang trở lại, biết đây là
em gái của Tiền Hàng lại khách sáo thêm nửa ngày mới rời đi.
“Em bận đi đâu vậy?”
Trong tay Tiền Tuyết xách mấy túi đồ, giống như vừa đi chợ mua sắm về. Cô thả túi lên giường, kéo ra một kiện áo khoác của nữ, bên túi áo khoác hồng
phấn có nơ bướm cùng với nụ hoa rất là đáng yêu.
“Thấy cưng
không? Mấy trăm đó.” Tiền Tuyết ướm áo lên người mình đánh giá, đáng
tiếc đây không phải là mua cho mình, cơ mà Nguyễn Văn Hách không dùng
nữa thì có thể cho cô.
Làm một người thân tuy tàn nhưng tâm không ngốc, Tiền Hàng đã đoán được chỗ dùng của quần áo mà Tiền Tuyết mua
rồi, “Em lấy đâu ra nhiều tiền mua quần áo?”
“Cái người tên
Phương Chưng cho á.” Tiền Tuyết vừa cầm quần áo khoa tay múa chân vừa
nói, “Anh ta thật là có tiền, trực tiếp cho em ba vạn, nói là cho để anh bồi bổ thân thể về sau.”
Tiền Hàng đang muốn nói chuyện, Tiền Tuyết lại nói tiếp, “Ảnh nói biết là anh không nhận, nên mới đưa em.”
“Trả lại đi, tiền không nên nhận thì đừng nhận.” Tiền Hàng biết vì sao
Phương Chưng làm như vậy, không ngoài bồi thường cho anh bị thương. Anh
bị thương quả thật có liên quan đến bọn họ, nhưng cũng không thể vì
chuyện này mà đòi tiền người ta, tiền thuốc men cũng là bọn họ trả rồi.
Tiền Tuyết le lưỡi, “Trước cứ dùng đi, anh nằm viện cũng không cách nào đến ngân hàng rút tiền, chờ anh khỏe rồi hẵng trả.”
Câu này có lý, Tiền Hàng á khẩu không trả lời được, đành chờ thương khỏi rồi trả vậy.
Nguyễn Văn Hách đi tiễn Nguyễn Tương Văn trở về, vừa nhìn liền thấy quần áo
trên giường, “Tiểu Tuyết quần áo của chị thiệt đẹp, tiếc là quần áo em
không đẹp được vậy.”
“Vậy cưng có muốn mặc không?”
Tiền
Tuyết lấy áo len màu vàng nhạt ra cho Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách
sờ áo rồi trả cho cô, “Không cần, đây là đồ con gái mặc mà.”
Tiền Hàng lặng lẽ gật đầu, nhóc điên này quả nhiên là bình thường rồi, lúc
bị bệnh thế nhưng mà không nói hai lời đã lấy mặc lên.
“Nếu như chị muốn để em mặc thành con gái thì sao?” Tiền Tuyết đầy mặt cười xấu xa.
“Không cần, em là đàn ông, sao có thể giả gái được.” Nguyễn Văn Hách thẳng lưng khí phách nói.
Tiền Tuyết lại lấy ra một cái quần màu lam nhạt huơ trước mặt cậu, “Nhưng
anh hai chị thích bé gái mặc mấy thứ này, ngày mai cha mẹ chị cũng sẽ
tới, nếu họ biết anh chị quen con trai làm người yêu, nói không chừng
không chờ anh ấy dưỡng lành thương đã đánh chết ảnh rồi.”
“Tiểu Tuyết em đừng nói bậy.” Tiền Hàng ngăn chặn Tiền Tuyết nói bậy nói bạ, Nguyễn Văn Hách rất có khả năng xem là thật.
Nguyễn Văn Hách nhìn nhìn Tiền Hàng nhận lấy quần áo, thật sự tin mấy câu kia, cậu còn đoán là Tiền Hàng thích con gái ngực to.
Tiền Hàng duỗi tay ra, muốn đoạt lấy đồ trong tay Nguyễn Văn Hách, “Em đừng
nghe nó nói bậy bạ, trước tiên tôi lấy thân phận bạn bè giới thiệu em
với cha mẹ, chờ qua một đoạn thời gian có thời cơ thích hợp lại nói với
bọn họ, bọn họ là người rất cởi mở rộng lượng.”
“Nhưng cha mẹ có
rộng lượng đến đâu cũng sẽ không chấp nhận chuyện con trai mình quen một thằng con trai khác đúng không?” Nguyễn Văn Hách bày quần áo ra cho
Tiền Hàng xem, “Mắt nhìn của Tiểu Tuyết rất khá, em mặc lên nhất định
rất đẹp.”“Văn Hách, em không mặc cũng được.” Tiền Hàng đau lòng nói không nên lời, không ngờ em ấy lại để ý cha mẹ mình như vậy.
“Không sao, cái này rất đẹp em rất thích, mặc lên cũng không hề gì.” Nguyễn
Văn Hách xách quần áo quay một vòng trong phòng, tựa như đã mặc áo lên
đang biểu diễn cho Tiền Hàng xem vậy.
Tiền Hàng vẫy tay với Tiền
Tuyết, gọi con nhỏ dệt chuyện này qua giáo huấn, từ chuyện gạt Nguyễn
Văn Hách mặc quần áo, vô duyên cớ nhận tiền của Phương Chưng, đến chuyện lần trước làm cho Nguyễn Văn Hách mặc đồ nữ mang ra bệnh viện, lại đến
mấy năm trước bị cô ức hiếp, từng chuyện từng chuyện kể ra tội ác của
cô. Tiền Tuyết nào ngoan ngoãn nghe mắng, cùng với Tiền Hàng ở phòng
bệnh rùm beng lên.
“Đường lang nói đúng, tiểu Tuyết chị làm vậy không đúng.”
“Tiểu Tuyết chị làm rất tốt, căn bản không sai.”
Nguyễn Văn Hách không phải đèn cạn dầu, bên này giúp Tiền Hàng, vừa quay đầu
lại giúp Tiền Tuyết. Chờ hai người này phát hiện Nguyễn Văn Hách ở một
bên thêm mắm dặm muối, bèn thu lửa lại phê bình Nguyễn Văn Hách.
Ba người ồn ào cả một ngày, ăn cơm tối xong lại bắt đầu thương lượng ai ở lại trông coi Tiền Hàng.
Tiền Hàng trong mồm nói không cần, nhưng trong lòng vẫn là có hơi sợ, ai bảo rất nhiều chuyện khủng bố đều xuất xứ từ bệnh viện. Anh muốn giữ Tiền
Tuyết cho an toàn, nhưng cô nương này buổi tối sẽ kể chuyện khủng bố.
Giữ Nguyễn Văn Hách đi, nhưng lỡ người của Lý Cường tới gây chuyện sẽ
hại đến cậu.
“Hai, tụi mình đã lâu không có liên lạc tình cảm rồi, em ở lại với anh ~” Tiền Tuyết bán manh với Tiền Hàng, anh không đém xỉa.
“Đường lang, một mình em ngủ không được.”
Tiền Tuyết nghe xong câu này lập tức không xong, “Cưng nói bậy, cưng nói như vậy không phải muốn ở lại sao.”
“Được rồi, hai đứa đều đi về đi.” Tiền Hàng buông tha, cũng không phải anh có thể bị một con ma không biết có thật hay không hù chết.
Nguyễn
Văn Hách và Tiền Tuyết không muốn đi, Tiền Hàng khuyên hết lời mới đuổi
họ đi được. Tắt đèn phòng bệnh, Tiền Hàng mắt nhìn Nguyễn Văn Hách đóng
cửa rời đi, anh khẽ thở dài, mấy ngày nay thật sự là mệt mỏi, mắt vừa
nhắm đã dần dần tiến vào mộng đẹp. Ngoài cửa yên tĩnh một hồi, có hai
người vừa nói chuyện vừa đi ngang qua.
“Trên lầu lại chết người rồi, vẫn là phòng bệnh đó, đã là người thứ ba rồi.”
“Đừng nói nữa, phàm là vào phòng bệnh đó thì mười người chết tám, rõ là tà.”
Tiền Hàng ngủ mơ màng mơ hồ nghe thấy câu này thì tỉnh ngủ, bệnh viện mỗi
ngày đều chết người thì rất bình thường, nhưng mỗi ngày nghe loại chuyện này thật sự rất dọa người, tuyệt đối là một địa phương quỷ quái!
Trời sáng, Nguyễn Văn Hách xách cơm sáng đã mua vô cùng vui vẻ đến bệnh
viện, phòng bệnh của Tiền Hàng ở lầu ba, cậu nhắm mắt cũng có thể tìm
được. Đừng thấy bây giờ mới sáng sớm, người trong bệnh viện cũng không
ít đâu. Nguyễn Văn Hách quẹo qua góc cầu thang, vô tình trông thấy hành
lang đối diện có người đi ngang qua, rất quen mắt nhưng nhất thời không
nhớ ra là ai, cậu chạy về phía người đó, chạy đến chỗ rẽ lại nhìn không
thấy người vừa nãy nữa.
Nguyễn Văn Hách có chút buồn bực, nhớ tới Tiền Hàng còn đói bụng vội chạy đến phòng bệnh. Tiền Hàng đã sớm tỉnh,
trông thấy Nguyễn Văn Hách tiến vào thì bảo cậu nghỉ ngơi một hồi trước.
“Tôi còn cho rằng em thật sự mặc đồ nữ tới.” Nguyễn Văn Hách cũng không mặc
cái áo khoác hồng phấn kết nơ bướm kia, mà là một kiện áo khoác màu đen, nhìn sơ thì giống kiểu nữ đó, nhưng nói là kiểu nam cũng được.
Nguyễn Văn Hách nhìn nhìn chính mình, “Hôm qua tiểu Tuyết mua đó, không đẹp?”
“Vậy cũng không phải, đẹp trai hơn.” Tiền Hàng giơ ngón cái lên khen ngợi,
xem ra anh bị Tiền Tuyết gạt rồi, bộ quần áo kia căn bản chính là cô
nàng tự mua cho mình.
Quả nhiên Nguyễn Văn Hách nghe xong thì cười, chút tâm tư cũng không giấu được.
Hai người ăn cơm xong, Tiền Hàng gọi điện thoại cho cha mẹ hỏi họ tới đâu
rồi, họ nói là đã đến bệnh viện. Nguyễn Văn Hách ở ngay bên cạnh nghe
bọn họ nói điện thoại, sau khi biết thì bắt đầu khẩn trương.
“Em
yên tâm, họ rất hiền hòa.” Tiền Hàng so với Nguyễn Văn Hách còn khẩn
trương hơn, cái bộ dáng này của Nguyễn Văn Hách vừa nhìn là có thể nhìn
ra là nam, nhưng anh không lo lắng họ nhìn ra nam hay nữ, chỉ quan tâm
chuyện sau khi họ biết.
Tiếng Tiền Tuyết ở bên ngoài truyền tới,
tiếp theo cửa phòng bệnh mở ra, Tiền Tuyết dẫn theo hai người trung niên một nam một nữ tiến vào. Nguyễn Văn Hách đứng thẳng dậy, mấy ngày trước đã trông thấy họ trong hình, lần đầu tiên gặp mặt vẫn rất khẩn trương,
hơn nữa cha mẹ Tiền Hàng còn mang mắt kính.
“Đây chính là Tiểu
Văn ư? Quả nhiên nhìn rất ngoan.” Mẹ Tiền mang một cặp kính lão, vậy tay với Nguyễn Văn Hách muốn nhìn gần hơn.
Nguyễn Văn Hách ngốc ra
không dám nhúc nhích, Tiền Hàng nhỏ giọng nói, “Không sao, họ một người
viễn thị, một người cận thị, nhìn không rõ đâu.”
Lần này Nguyễn Văn Hách thật sự là ngốc luôn, ngơ ngác hỏi một câu.
“Giọng này nghe ra là nam à.” Bố Tiền đẩy đẩy mắt kính.