Nguyễn Văn Hách tỉnh ngủ, tay chống trên giường muốn đứng dậy lại sờ
trúng thứ gì đó ấm áp, vừa quay đầu đã thấy Tiền Hàng nằm ở trên giường, còn tay mình thì đang sờ trúng háng Tiền Hàng. Tiền Hàng bị Nguyễn Văn
Hách cho một trảo như vậy cũng tỉnh lại, theo bản năng đẩy tay Nguyễn
Văn Hách ra.
“Tiểu quỷ chết tiệt, cậu mò đi đâu vậy.” Tiền Hàng ngồi dậy.
Nguyễn Văn Hách bị Tiền Hàng nói một câu như vậy thì có chút ngây người, giơ
tay mình lên nhìn rồi nắm nắm, ngây người xong kinh hô một tiếng, “Đường lang mi dài hơn đồ của ta, mi quả nhiên là yêu quái.”
“Tôi phi,
kêu tôi đường lang cái nữa.” Tiền Hàng cho Nguyễn Văn Hách một cú đánh,
“Dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt, chớ có ỳ ở phòng làm việc của tôi.”
Đại khái tâm tình Nguyễn Văn Hách tốt, bị đánh cũng không nổi đóa như hôm
qua, đứng dậy muốn mặc quần áo, nhìn thấy trên người mặc quần áo không
đúng lắm, còn là đồng phục của y tá.
“Đây là cái gì hả đường
lang, sao ta lại mặc cái thứ này?” Nguyễn Văn Hách mặt mày rối loạn, vén vạt dưới đồng phục lên trông thấy quần lót của mình thì nhất thời đỏ
mặt, “Sao không có quần, thế này ra ngoài mất mặt lắm.”
Tiền Hàng đang đánh cái ngáp, cũng cầm mắt kính bên gối mang lên, nghe thấy câu
này cằm thiếu chút nữa rớt xuống, hóa ra sáng sớm Nguyễn Văn Hách rời
giường đều là bình thường, còn biết mất mặt, bất quá vấn đề không ở chỗ
mặc hay không mặc quần mà.
“Tôi thấy rất đẹp mắt.”
“Thật chứ?” Nguyễn Văn Hách xách áo yếu ớt hỏi.
Tầm mắt Tiền Hàng chuyển hướng Nguyễn Văn Hách, áo có chút nhỏ mới dài đến
đùi, hơn nữa cậu còn vén áo, chỉ nhìn bên dưới thôi thật đúng là khiến
người khác nghĩ bậy nghĩ bạ, thế là nhìn chăm chăm cặp đùi đó cho đáp án khẳng định.
Nguyễn Văn Hách buông áo xuống, một bộ dạng an tâm, “Bên dưới mát phơi phới, nhưng mà rất mát mẻ, ta đi ăn sáng.”
Tiền Hàng có chút ngốc lăng mà nhìn Nguyễn Văn Hách chạy ra ngoài, cậu ta
thật sự muốn mặc cái đó ra ngoài hả. Nguyễn Văn Hách kéo cửa muốn đi ra, Tiền Hàng chạy qua ngăn cậu lại rồi đóng chặt cửa, cũng liếc nhìn quần
áo trên ghế, ý bảo cậu thay quần áo trở lại. Nếu để Nguyễn Văn Hách ra
ngoài thế này, bị chủ nhiệm trông thấy còn tưởng bệnh tình Nguyễn Văn
Hách nặng thêm, không bị sa thải mới lạ.
Nguyễn Văn Hách đẩy Tiền Hàng ra lại đi mở cửa, rõ ràng không muốn thay. Tiền Hàng có chút gấp,
một tay ôm thắt lưng Nguyễn Văn Hách, một tay đóng cửa lại lần nữa, sau
đó mới phát giác eo Nguyễn Văn Hách thật nhỏ, có điều cùng con gái so ra thì có hơi cứng, nhưng cảm giác ôm lên xác thực không tệ, chí ít không
cần lo lắng hơi thoáng dùng lực sẽ bóp gãy. Tiền Hàng vừa chỉ nghĩ tới
đây thì ngây ngẩn, đây không phải là tư duy của sắc lang sao, sao anh
lại có thể nghĩ như vậy.
Nguyễn Văn Hách bị ôm lại rất không an
phận, trong lúc Tiền Hàng nghĩ ngợi lung tung mắng to rằng anh thất lễ.
Chờ Tiền Hàng phục hồi tinh thần lại, phát hiện Nguyễn Văn Hách đang
cong thắt lưng chuẩn bị cắn anh, anh rút tay lại tức khắc.
“Cậu
cầm tinh con chó hả, sao cứ cắn người ta.” Tiền Hàng cẩn thận bảo vệ tay của mình, Nguyễn Văn Hách số 438 còn có tật cắn người, cũng phải trị.
“Sao mi biết ta tuổi chó?” Nguyễn Văn Hách hỏi xong thì hiểu ra, “Ta biết rồi, mi là thần côn*, biết bấm ngón tay đoán mệnh!”
[thần côn: thường chỉ những kẻ giả thần giả quỷ để lừa gạt]
Tiền Hàng nhất thời không biết nói gì, chỉ chỉ quần áo trên ghế, “Thần côn
bên dưới ra lệnh cậu thay quần áo, nếu không nghe nội trong ba ngày nhất định xui xẻo.”
[côn còn nghĩa là cây gậy, nếu ta đoán không lầm
thì câu này anh già troll thằng nhỏ theo nghĩa cây gậy thần bên dưới,
cái ấy ấy đó -_-]
“Tuân lệnh, sir!”
Nguyễn Văn Hách chạy
đến bên ghế, nhanh gọn tháo cúc áo cởi đồng phục y tá xuống, cầm quần áo của mình lên bắt đầu mặc vào. Tiền Hàng ở một bên vốn không để ý gì, có điều nhìn thấy sống lưng nhỏ gầy của Nguyễn Văn Hách quay về phía mình, anh nhịn không được lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình.
Nguyễn
Văn Hách thay quần áo xong hành lễ với Tiền Hàng, bàn tay còn nhập lên
nhau, cũng không biết cậu rời đội thiếu niên tiền phong hay chưa. Tiền
Hàng phất tay một cái, Nguyễn Văn Hách tung ta tung tăng chạy ra ngoài.
Tiền Hàng chuẩn bị rửa mặt một hồi rồi cũng đi ăn cơm, lại trông thấy
cửa mở ra một khe hẹp, mặt của Nguyễn Văn Hách xuất hiện ngoài cửa.
“Đường lang bốn mắt, dây kéo của mi mở kìa.” Nguyễn Văn Hách cười hắc hắc láu
lỉnh, còn chỉ phần háng Tiền Hàng, “Màu xanh há.” [xanh lam nha:3 ]
Mặt mày Tiền Hàng 囧, sau nửa đêm anh buồn ngủ không chịu nổi nên ngủ mất.
Vì sợ bệnh viện xảy ra sự cố, anh trực tiếp mặc quần áo mà ngủ, có lẽ
trở mình trên giường làm dây kéo bị tách ra, nào ngờ bị thằng bệnh thần
kinh này trông thấy. Có điều anh nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, vừa
nãy đó là trêu ghẹo sao?
Nguyễn Văn Hách nói xong liền nhảy nhảy
nhót nhót về phòng bệnh, vừa nhảy vừa hát, “Là la là la lá ~ tui thấy
quần lót màu xanh na na na nà ~ bên trên còn có chấm bi nhỏ na na na nà
~”
Nguyễn Văn Hách nhìn thấy cửa sổ của hành lang thì dừng lại
hát với song cửa, ca khúc trong miệng hát xong còn gạt tóc mái, tạo dáng ở cửa sổ xong tiếp tục đi về hướng phòng bệnh, bài hát trong miệng cũng chưa từng ngừng.
Tiền Hàng ở mé khác thì kéo cái phéc mơ tuya
chết tiệt lên, sau đó đến bồn rửa tay gần đó rửa mặt, thuận tiện đi vệ
sinh, vội vàng làm xong rồi đi nhà ăn ăn cơm. Tối qua trực đêm, trời vừa sáng anh đã có thể trở về rồi, nhưng mà về nhà thì cũng phải giải quyết cơm sáng, ăn ở đây thì thuận tiện hơn chút. Anh đi đến nhà ăn mua cơm,
liền thấy Nguyễn Văn Hách và Phương Chưng ngồi cùng ăn nhau, Nguyễn Văn
Hách lại còn hái hoa giấy trên đầu Phương Chưng xuống chọc phá, hai
người đang nói gì đó rất thân mật.
Sao mình lại dùng thân mật để
hình dung? Sau khi Tiền Hàng kịp nhận ra mình đang nghĩ cái gì thì rất
buồn bực, mua cơm rồi chạy thẳng đến bàn nọ của Nguyễn Văn Hách, anh
thấy bọn họ ngồi cùng nhau thì chính là muốn chen vào.
“Đường lang màu xanh.” Nguyễn Văn Hách trông thấy Tiền Hàng tới thì lớn tiếng chào hỏi.
“Câm miệng.” Thái độ Tiền Hàng rất tệ.
Nguyễn Văn Hách chu mỏ, “Dữ dằn, không phải chỉ thấy quần ló…”
Tiền Hàng cách cái bàn che miệng Nguyễn Văn Hách lại, che xong liền hối hận, tay dính đầy dầu.
“Nói thứ màu xanh kia thêm nữa, tôi liền đánh nát mông cậu.” Tiền Hàng uy hiếp.
“Đường lang không biết xấu hổ, cứ dán mắt vào mông ta. Mông ta ở đây nè, có bản lĩnh mi đánh đi.”
Nguyễn Văn Hách đứng dậy nhắm mông ngay Tiền Hàng, vỗ mông mình thật kêu. Tiền Hàng thật sự vỗ một bộp tay lên mông cậu, cậu kêu áu một tiếng, người
xung quanh không biết xảy ra chuyện gì cười to ha ha.
“Đường lang chết tiệt, đường lang lưu manh!” Nguyễn Văn Hách mắng to.
Tiền Hàng dùng khăn giấy lau dầu mỡ trên tay, hoàn toàn xem nhẹ chửi bới của Nguyễn Văn Hách, càng hối hận không lấy dầu trên tay cống hiến lên mông Nguyễn Văn Hách.
Ăn cơm sáng xong, các bệnh nhân lần lượt trở về
phòng bệnh, Tiền Hàng cũng về phòng làm việc của mình thay quần áo, còn
chưa tới phòng làm việc đã trông thấy một đám người.
Nguyễn Văn
Hách trở về phòng bệnh ngồi trên giường một hồi, bởi vì không có chuyện
gì làm nên lại trước bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra quyển vở cùng hộp
giấy lần trước, chúi đầu viết gì đó lên hộp giấy. Không bao lâu sau,
Nguyễn Văn Hách nghe ngoài cửa sổ có tiếng động, vừa quay đầu cậu đã
trông thấy mấy người đứng ngoài song cửa, dựng lưới phòng hộ trên đất,
Tiền Hàng cũng ở trong đám người này.
“Đường lang bốn mắt, bọn mi muốn trấn áp ta dưới Lôi Phong tháp sao?” Nguyễn Văn Hách thò ra khỏi song cửa hỏi.
Tiền Hàng đến trước cửa sổ, “Không phải, trang bị Kim Chung tráo cho cậu đó, có thể bảo vệ cậu không bị yêu quái thèm khát cậu ăn mất.”
Nguyễn Văn Hách đọc tiểu thuyết huyền ảo không ít, đứng đầu là Tây Du Ký,
nhưng bình thường ký ức hỗn loạn, đây là bệnh càng phải trị.
“À, vậy bọn mi nhỏ giọng chút.” Nguyễn Văn Hách thông tình đạt lý mà trở lại tiếp tục viết.
Nhân viên lắp đặt giơ ngón tay cái với Tiền Hàng, không ngờ đối phó với bệnh thần kinh lại phải dùng phương pháp còn thần kinh hơn.
Nguyễn
Văn Hách ở trong phòng bệnh nghe âm thanh bên ngoài có phần ngồi không
yên, ngồi lên giường nhìn bọn họ trang bị lưới phòng hộ, nhìn nhìn rồi
bắt đầu khoa tay múa chân. Người bên ngoài cửa không để ý cậu, cậu không cam tâm đi tới trước cửa sổ, ló đầu ra nhìn bọn họ.
“Ta nói nè, bọn mi không nghe?”
Nguyễn Văn Hách nói xong thì đưa tay vỗ một người gần cậu nhất, người nọ giật
nảy lập tức lùi ra sau. Tiền Hàng thấy vậy lách qua đám người nhảy qua
cửa sổ vào, thuận tay đóng cửa sổ kéo Nguyễn Văn Hách ra ngoài. Nguyễn
Văn Hách bị kéo đi ồn ào la làng, mãi đến khi ra khỏi phòng bệnh mới
được Tiền Hàng thả ra. Nguyễn Văn Hách thè lưỡi với Tiền Hàng, chạy đến
phòng bệnh cách vách của Phương Chưng, đẩy đẩy cửa nhưng không mở được.
“Tiểu Hoa mở cửa.”
“Em biết mật mã mà.” Phương Chưng ngồi trên giường đưa lưng về phía cửa, cong lưng không biết đang làm gì.
“Vừng ơi mở ra.” Nguyễn Văn Hách nghiêm trang trịnh trọng kêu, vẫn không mở ra, “Anh gạt em, mật mã đổi kìa.”
Phương Chưng cười hắc hắc chạy tới mở cửa, Nguyễn Văn Hách không biết sao vui
vẻ mà tiến vào. Tiền Hàng thầm lặng đi theo cũng muốn vào, Phương Chưng
thuận tay đóng cửa, thiếu chút nữa đập vào mũi anh, anh lòng còn sợ hãi
mà mở cửa đi vào.
Nguyễn Văn Hách chạy đến trên giường Phương
Chưng, thấy trên giường có một bức tranh chữ thập còn chưa thêu xong,
“Tiểu Hoa anh thiệt lợi hại, anh thêu Ultraman với tiểu quái hả?”
“Ngốc, đây là người đẹp và quái vật.” Phương Chưng khinh bỉ mà phản bác, cũng cướp lại bức tranh chữ thập nọ.
Nguyễn Văn Hách hâm mộ đầy mắt, “Em cũng muốn thêu, dạy em đi.”
“Không dạy.”
Nguyễn Văn Hách bắt đầu mè nheo Phương Chưng, Tiền Hàng ngồi một bên xem, có
nơi giết thời gian cũng tốt, có điều anh cảm thấy bệnh của Nguyễn Văn
Hách không dễ trị, nắm không chính xác khi nào sẽ phát bệnh khi nào thì
bình thường.
“Em có học phí không?” Phương Chưng bị Nguyễn Văn Hách nhõng nhẽo quấy rầy một tiếng đồng hồ cuối cùng thỏa hiệp.
“Không có…” Nguyễn Văn Hách thoáng có chút thất vọng, tiếp đó xoay đầu nhìn Tiền Hàng, “Đường lang mi có tiền chứ, mau lấy ra.”
Tiền Hàng thật sự lục túi quần áo, móc ra một đồng cắt năm xu đặt vào trong
tay Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách lại đem đồng xu giao cho Phương
Chưng.
“Nhiêu đây đâu đủ.” Phương Chưng tùy tay ném đồng xu lên giường.
Nguyễn Văn Hách lộn túi áo bệnh nhân của mình ra, chỉ có một tép kẹo cao su, “Cái này được chưa?”
Phương Chưng xoay tròng mắt nghĩ gì đó, “Thế này đi, lấy cái này làm học phí.”
Không chờ Nguyễn Văn Hách cùng Tiền Hàng hiểu ra cái gì, Phương Chưng đi đến
trước mặt Nguyễn Văn Hách, hôn một cái lên mặt cậu. Tiền Hàng thấy vậy
một phen kéo Nguyễn Văn Hách ra, giận dữ nhìn Phương Chưng.
Còn chưa hiểu ra sao, Nguyễn Văn Hách đẩy tay Tiền Hàng ra, “Đau a đường lang.”
“Cậu bị chiếm tiện nghi mà không biết?” Hóa ra ngay cả bị hôn Nguyễn Văn Hách cũng không biết, sợ là không có thuốc chữa.
Nguyễn Văn Hách sờ sờ chỗ bị hôn, “Không biết mà, hồi ta còn nhỏ ba ba cũng luôn hôn ta mà, có gì ghê gớm đâu.”
Tiền Hàng thấy nói không thông thì nhìn chằm chằm Phương Chưng, Phương Chưng ngao một tiếng quái dị nhào lên giường, trở mình mà như lăn lộn trên
giường.
“Không phải yêu rồi, không giống trên truyền hình! Ngao ngao ngao ——”
Tiền Hàng không còn biết nên nói cái gì, hai tên đều là bệnh thần kinh nói
sao cũng không được, anh kéo Nguyễn Văn Hách ra ngoài, cũng dặn dò cậu.
“Nhớ lấy, trừ người thân của cậu ra, người khác hôn cậu là không đúng, phải lớn tiếng phản đối.”
Nguyễn Văn Hách nhíu mày, “Vậy còn bà xã ta?”
“Một tiểu thí hài lấy đâu ra bà xã?” Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách trở về
phòng bệnh, lúc này hàng rào phòng hộ đã lắp đặt xong, nhóm công nhân
cũng đã rời đi.
“Có bà xã mà, Mẫn Mẫn chính là bà xã của ta, cô
ấy còn rất đẹp nữa ~” Nguyễn Văn Hách nhớ đến bạn gái cũ trên mặt tràn
đầy hạnh phúc, “Biết làm nũng với ta, biết làm đồ ăn ngon cho ta, còn
biết đòi tiền ta, có điều…”
Nguyễn Văn Hách nói đến đây thì ngừng lại, biểu tình trên mặt cũng trở nên quái dị, “Bọn họ đi rồi… đi rồi,
cũng không biết đi đâu nữa, vứt ta vào đây… Tại sao phải vứt bỏ ta? Mẫn
Mẫn đi rồi, ba ba cũng bị người ta mang đi mất, mẹ thì đi đâu! A—– vì
sao họ đều muốn rời bỏ ta!”