Tiền Hàng cúp điện thoại liền đi tìm Nguyễn Văn Hách, có thể nói là vạn
bất đắc dĩ, ai bảo nhóc điên làm hỏng cơm chiều của anh. Nguyễn Văn Hách ngồi trên giường liếc xéo Tiền Hàng một cái, lấy gối qua kéo ruột ra
moi bông vải. Tiền Hàng thấy cậu như vậy, câu tiếp theo nghẹn ngược trở
về.
“Cậu còn giận ư?” Tiền Hàng đẩy mắt kính, chiến tranh lạnh
mấy ngày, anh cho rằng Nguyễn Văn Hách đã nguôi giận, mới đẩy tô cơm của anh nhắc anh nên làm lành, không ngờ tới vẫn là như cũ.
Nguyễn Văn Hách không moi bông vải nữa, lôi gối trực tiếp vung vẫy, vẫy tới nỗi trong phòng đầy bông vải.
“Cậu vẫy đi, tôi tan làm đây.”
Có lẽ mấy ngày nữa Nguyễn Văn Hách sẽ nguôi giận thôi, Tiền Hàng nghĩ vậy, rời khỏi phòng bệnh cũng đóng cửa lại. Nguyễn Văn Hách nghe tiếng đóng
của thì ngừng tay, nhìn cửa phòng mấy giây rồi chạy đến ngóng ra ngoài,
thật không thấy Tiền Hàng bèn thất vọng mà ngồi trở lại trên giường.
Sáng sớm hôm sau, Tiền Hàng vừa mới đến bệnh viện đã bị Tiểu Cao kéo đến
phòng bệnh của Nguyễn Văn Hách, bởi vì Nguyễn Văn Hách xé bông vải cả
một đêm, gối cũng đã dùng hết ba cái. Nhìn bông vải đầy đất, Tiền Hàng
thật sự cảm thấy bệnh của Nguyễn Văn Hách lại nặng thêm rồi.
“Nè nè, đừng xé nữa, đã là cái thứ tám rồi.” Tiền Hàng đứng ngoài cửa la, cho dù Nguyễn Văn Hách không để ý anh cũng phải la.
Nguyễn Văn Hách trong phòng quả nhiên không ngó ngàng tới Tiền Hàng, không còn bông vải để xé, bèn bắt đầu chơi với bông vải rơi trên giường và trên
đất.
“Tôi thua rồi, còn không để ý tôi nữa thì sau này không chơi với cậu nữa.”
Nguyễn Văn Hách đang không để ý ai ngẩng đầu, xách gối đi tới cửa.
“Đưa gối cho tôi.” Tiền Hàng thấy Nguyễn Văn Hách đi tới thì biết có hi
vọng, nhưng Nguyễn Văn Hách chỉ ngẩng đầu nhìn anh chứ không giao gối
ra, “Cậu còn muốn đưa tên phú nhị đại cách vách sửa cho cậu? Mau đưa cái gối cho tôi.”
“Mi có chứng ảo tưởng đó đồ điên, đừng bỏ trị liệu.”
“Cậu nói ai đồ điên hả?” Tiền Hàng làm ra động tác muốn đánh người, Nguyễn
Văn Hách cũng không sợ, chỉ có điều cầm vỏ gối dẹp lép luồn qua song cửa nhét ra ngoài.
“Hôm qua là ai gọi điện thoại?” Nguyễn Văn Hách hỏi lúc Tiền Hàng lấy cái gối.
“Cậu nói gì?” Kỳ thực anh đã nghe được nhưng cố ý hỏi ngược lại.
Nguyễn Văn Hách lườm Tiền Hàng một cái coi mòi rất là giận, ầm một cước đá lên cửa đau đến nhếch miệng. Tiền Hàng cười to ha ha đi về sửa gối, cảm
giác chiếm thượng phong thật tình là không tệ, bộ dáng anh bạn nhỏ hờn
dỗi còn rất đáng yêu.
Cùng lúc đó, một cô gái mặc đồ thể thao
đứng dưới nhà Tiền Hàng, ngóng mắt nhìn cửa sổ bốn phía xách hành lý lên lầu, leo đến lầu bốn gõ cửa ầm ầm, nhưng không ai mở. Hàng xóm nghe âm
thanh thì mở cửa, phát hiện là một cô gái chừng hai mươi trước nay chưa
từng gặp, liền nói cho cô biết vị bác sĩ kia đang đi làm. Cô gái nói cám ơn rồi xách hành lý xuống lầu, cô đương nhiên biết Tiền Hàng làm việc ở đâu, thậm chí chuyện mất mặt năm mười tuổi của Tiền Hàng cô cũng đều
rành rọt, bởi vì cô nàng tên là Tiền Tuyết.
Tiền Tuyết trực tiếp
bắt xe đến bệnh viện số năm, tài xế nhìn ra là người vùng khác đến, cho
nên cố ý đi đường xa mang cô đến bệnh viện.
Tài xế nghe ông ơi là thấy không vui rồi, năm nay gã mới ba lăm, kêu chú ơi là đã rất quá phận, thế nào còn gọi ông.
“Tôi chỉ từng nghe thập bát mạc*.” Tài xế dịu giọng, dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu mà thôi.
[thập bát suất chương trước nói rồi, thập bát mạc là 18 kiểu sờ mó, sàm sỡ =))))]
Tiền Tuyết ầm một quyền đánh lên cửa xe, bác tài xế bị dọa tới tay run lên mém nữa đụng lên bồn hoa bên lề đường.
“Bà đây có thể khiến ông ngay cả té lần thứ mười tám cũng không có vẻ thương nặng, ông muốn thử xem không, thưa ông?”
Tiền Tuyết như thiên sứ mà cười với tài xế, tài xế mém khóc, quay về đường chính không dám chạy xa nữa.
Đến nơi trong mục đích, tiền xe vốn là hai mươi đồng, Tiền Tuyết chỉ đưa có mười đồng, tài xế khóc lóc đạp ga chạy mất. Tiền Tuyết kéo hành lý đến
cổng bệnh viện, bảo vệ thấy có một mỹ nữ tới thì vui vẻ.
“Mỹ nữ em muốn làm thủ tục nhập viện hả?” Bảo vệ ôm tâm tư đùa giỡn mỹ nữ hỏi.
“Tống anh đi hỏa táng có muốn không, free ship*.” Tiền Tuyết nguýt bảo vệ,
anh bảo vệ thấy cô nàng không dễ chọc thì không dám nhiều chuyện nữa.
[nguyên văn là bao bưu: người nhận không cần trả phí bưu điện cho người gửi]
“Tôi tới tìm người, Tiền Hàng có đây không?”
Tiền Tuyết lớn tiếng hỏi, khẩu khí có hơi bạo cứ như là tới đánh nhau vậy.
Bảo vệ một tay cầm chặt gậy điện, cẩn thận hỏi: “Em tìm anh ta làm gì, em là bạn của ảnh?”
Tiền Tuyết chỉ vào mình, “Mời anh tử tế nhìn mặt tôi cho kỹ, giống ai?”
“Audrey Hepburn.” Anh bảo vệ vô thức gọi tên nữ thần của mình.
Tiền Tuyết thiếu chút nữa đạp người, “Tôi tên Tiền Tuyết, là em gái của anh ấy.”
Bảo vệ bị giật mình, không ngờ bác sĩ Tiền luôn ôn hòa với người khác lại
có cô em giống cọp cái thế này, có điều cô nàng quả thật là khá giống
Tiền Hàng, nhưng xinh đẹp hơn Tiền Hàng. Mặt thon dài, mày mảnh mắt
tròn, sống mũi rất cao, miệng nhỏ anh đào vô cùng đáng yêu, trong tình
huống không mở miệng ấy. Tóc mái xéo vừa vặn che khuất lông mày, sau ót
cột cao một chùm đuôi ngựa.
“Nhìn gì mà nhìn, để tôi đi vào a, tôi xách đồ nặng lắm đó.” Tiền Tuyết thấy anh chàng vẫn cứ nhìn mình thì mất hứng.
Bảo vệ mở cổng, nể tình Tiền Tuyết dễ thương như vậy nên mới tha thứ cho
khẩu khí nói chuyện của cô. Tiền Tuyết vào cổng, còn giơ tay nói cám ơn
với anh bảo vệ, anh chàng trả trở lại nụ cười tự nhận là đẹp trai.
Tiền Tuyết lần đầu tới đây, đứng trước lầu chính nhìn nhìn, thỉnh thoảng có
vài người ra vào, cô móc điện thoại ra định gọi cho Tiền Hàng, lại thấy
một tên đầu trọc từ bên cạnh lầu chính đi ngang qua, bóng lưng đó nhìn
rất quen mắt.
“Đầu trọc!”
Tiền Hàng bị gọi là đầu trọc
quay đầu muốn mắng người, anh hận nhất là có người trong đoạn thời gian
này gọi anh là đầu trọc, nhưng sau khi phát hiện âm thanh này là của ai
thì ù té chạy. Tiền Tuyết quả thật là kiện tướng thể thao, xách hành lý
mà còn nhanh hơn Tiền Hàng chạy, nhào qua ôm lấy Tiền Hàng vắt lên người anh.
“Không phải ngày mai em mới tới?” Tiền Hàng vịn cái mắt kính mém nữa bị đụng bay.
“Em biết mai anh được nghỉ, nên đến sớm một ngày, để ngày mai anh mang em
ra ngoài chơi, em đủ chu đáo chưa?” Tiền Tuyết cười he he, mắt nhìn chằm chằm lên đầu Tiền Hàng, “Anh hai dễ thương của em anh làm sao thế này,
không cưới được bà xã nên buồn quá tóc rụng hết?”
“Vậy em phải
cẩn thận chút, tóc rụng là di truyền.” Tiền Hàng đau lòng cho túi tiền
của mình, không cho cô thì sẽ bị thập bát suất.
Tiền Tuyết nhìn nhìn xung quanh, “Bệnh viện này không nhỏ ha, em còn tưởng bệnh nhân chạy đầy sân chứ, hóa ra chả có ai cả.”
“Nhốt lại hết rồi.” Tiền Hàng nhìn rương hành lý cao hơn nửa thước, “Anh đưa chìa khóa cho em, em về trước đi.”
“Không, em muốn chơi một ngày trong bệnh viện tâm thần.” Tiền Tuyết đi vòng
quanh mấy bước, từ lúc vào thật không khác bệnh viện bình thường là mấy, nói sao nhỉ, đâu đâu cũng ẩn giấu một cổ vị đạo không bình thường.
“Vậy trước tiên để đồ vào phòng làm việc của anh đi.” Tiền Hàng xoay người đi về phòng làm việc.
Tiền Tuyết xách hành lý đuổi theo, “Hai, anh xách hành lý giúp em được không? Nặng lắm.”
“Chắc em dùng câu này gạt không ít anh đẹp trai thiếu đầu óc rồi hả?” Tiền
Hàng liếc xéo Tiền Tuyết một cái, sức của cô nàng còn lớn hơn cả anh,
nào có chuyện xách hành lý không nổi, trừ khi cô bất hạnh chết dưới tay
bà dì. [tới tháng ó:”) anh zai tâm lý quá hà:v]
“Xí, anh hai nhà người ta đều biết giúp em gái đó.”
“Xin lỗi anh cưng không giống cưng, cho nên giúp cưng không nổi.”
Tiền Hàng dắt em gái đến phòng làm việc của mình, Tiền Tuyết xách hành lý đi vào, hiếu kỳ dòm tứ phía. Tiền Hàng để cô chờ trong phòng, đến giờ nghỉ trưa sẽ mang cô về nhà, cô không ngồi yên thấy anh muốn đi làm thì nhất định đòi theo.
“Em đừng lộn xộn, để cấp trên thấy sẽ gây khó dễ cho anh.” Tiền Hàng nghiêm túc nói.
Tiền Tuyết nhìn Tiền Hàng gật đầu, nhưng liếc thấy đỉnh đầu anh thì xì một
tiếng cười ầm, Tiền Hàng tức tối ra khỏi phòng làm việc, cô cũng đi ra
theo.
“Anh đã nói là đừng theo anh.”
“Em sẽ không quậy đâu, em đảm bảo, bằng không khỏi cho em tiền tiêu vặt.”
Tiền Hàng xất một tiếng, ra khỏi lầu văn phòng mang Tiền Tuyết đến lầu nằm viện thị sát, đề phòng có bệnh nhân sẽ phát bệnh.
“Hai, bệnh nhân của các anh ở đây thật đặc biệt.” Lúc Tiền Tuyết đi ngang qua một phòng bệnh, thấy bệnh nhân bên trong đang nghênh mặt, trong miệng
còn cắm một cái ống hút hút nước trong ly.
“Biết thì cẩn thận
chút, bọn họ có giết người cũng không phạm pháp.” Tiền Hàng cố ý hù Tiền Tuyết, cũng biết cô em gái này của anh sẽ không bị dọa, bởi vì cô nàng
so với bệnh nhân tâm thần còn dọa người hơn.
Ngang qua phòng bệnh Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng đặc biệt dừng lại trước phòng cậu lâu hơn
một hồi, Nguyễn Văn Hách đang gục trên bàn viết chữ, múa bút thành văn
có thể nói là học sinh gương mẫu.
“Đây là ai?” Tiền Tuyết nhỏ
giọng hỏi, cô phát hiện ánh mắt Tiền Hàng nhìn cậu không giống khi nhìn
người khác, có đau lòng cùng một tia yêu thương, không sai chính là yêu
thương.
“Nguyễn Văn Hách, bệnh nhân của anh.”
“Ậy… hai, em càng ngày càng không hiểu anh nổi, đổi khẩu vị rồi, hèn chi đi cắt
tóc.” Tiền Tuyết giơ tay sờ đầu trọc của Tiền Hàng, bị Tiền Hàng một
phát vỗ xuống.
“Sờ nữa là đập em” Vì bảo hộ tôn nghiêm đầu trọc của chính mình, đánh không lại cũng phải đánh.
Tiền Tuyết thiếu chút nữa cười vang, “Nói đi, đổi khẩu vị rồi? Có phải muốn
lập uy với người nhà, không cưới được cậu nhóc liền làm hòa thượng?”
“Biến, đừng quậy.” Tiền Hàng đang vui, nghe tới đầu tóc thì lại sừng sộ lên.”
Nguyễn Văn Hách nghe ngoài cửa có người nói chuyện rì rầm thì thào thì ngẩng
đầu lên, phát hiện Tiền Hàng liền chạy qua nói chuyện với anh, “Đường
lang, chơi gì đó?”
“Thành thực chờ cậu đó.”
Tiền Hàng sợ
em gái nhà anh nói gì kích thích Nguyễn Văn Hách, bèn kéo Tiền Tuyết đi. Anh mắt Nguyễn Văn Hách nhìn chằm chằm bàn tay đang kéo nhau, bọn họ có quan hệ gì mà có thể nắm tay, nhìn là đã muốn nổi hỏa.