“Thưa nương nương, mấy ngày qua lòng Khinh Ly tĩnh lặng như nước, đã nghĩ thông suốt không ít chuyện.” Khinh Ly cung kính đáp.
“Ồ? Nói như thế thì Bổn cung phạt ngươi
cũng không sai chút nào, để Bổn cung nhìn xem chuyện ta phạt ngươi đã
hoàn thành ra sao rồi.” Hoàng hậu liền phất ống tay áo đi vào trong
phòng của Khinh Ly.
Tuy là ban ngày nhưng bên trong vẫn rất
tối, phòng được bày biện một vài cái tủ gỗ nhỏ, một cái bàn vuông, một
cái giường lớn, dùng rèm làm vách ngăn.
Tiết Tri Triển biết Hoắc Khinh Ly đã từng ở qua những nơi tồi tàn hơn thế này rồi, nhưng đối với người chỉ quen
nằm giường ấm chăn êm như nàng thì sao có thể chịu được loại khổ ải như
thế này, mũi càng đau xót, liền nhẹ nhàng đi đến bên người Hoắc Khinh Ly nắm chặt lấy đôi tay đang giấu trong vạt áo của nàng.
Hoắc Khinh Ly nhìn nàng, trong mắt thiên ngôn vạn ngữ nhưng khóe miệng chỉ có thể hơi hơi cong lên, làm cho nàng yên tâm.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, Khinh Ly, Thiên Văn Tự ngươi đã chép được bao nhiêu lần rồi?” Hoàng hậu hỏi.
Tiết Tri Thiển lúc này mới để ý trên bàn
có để một trang giấy, trên đó đã viết được một nửa, bút lông vẫn đang
đặt trên nghiêng mực, trong phòng còn thoang thoảng mùi mực mới, ở đây
không có ngoại nhân nên những thứ kia chỉ có thể là do Hoắc Khinh Ly
viết, Hoàng Hậu nương nương lại hỏi như thế thì đúng thật là Hoắc Khinh
Ly bị phạt chép Thiên Tự Văn, Hoắc Khinh Ly luôn yêu thích múa đao lộng
kiếm, còn việc cầm bút viết chữ thế này thật đúng là làm khó nàng.
Khinh Ly trả lời: “Mới chừng sáu trăm lần.”
Hoàng hậu nhàn nhạt nói: “Bổn cung cho ngươi chép một ngàn lần, vẫn còn kém rất xa.”
“Khinh Ly sớm đã nói với Nương nương,
Khinh Ly tình nguyện bị phạt đi võ đài dầm mưa dãi nắng chứ viết chữ thì thật sự có chút ép buộc, nương nương lại bảo Khinh Ly nội trong ba ngày chép 1000 lần Thiên Tự Văn, hôm nay cũng đã năm ngày nhưng vẫn không
thể hoàn thành được, thỉnh nương nương trách phạt.” Hoắc Khinh Ly nói
xong liền quỳ xuống.
Hoàng Hậu nói: “Bổn cung biết ngươi có võ công, cho ngươi đi võ đài là phạt ngươi hay thưởng ngươi đây? Vả lại
nói, ngươi sắp làm Thái tử phi, cũng không thể chỉ dựa vào cha ngươi làm Đại tướng quân, cho nên hiểu biết tri thức lễ nghĩa vẫn tốt hơn.” Dừng
một chút lại nói: “Tuy chưa được một ngàn bản nhưng ta thấy chữ viết
tinh tế sạch sẽ, quả thật tốn không ít công phu, hơn nữa ngươi ở lãnh
cung nhiều ngày sợ là bị không ít nữ nhân không an phận quấy rối, Bổn
cung không phải người không giảng đạo lý, chỉ cần sau này ngươi hiểu
chuyện thì hôm nay thế này là được rồi, đừng đem chuyện bé xé ra to.”
“Tạ nương nương không trách phạt, nhưng Khinh Ly không sai.” Trên mặt Khinh Ly không một tia siểm nịnh.
Hoàng hậu liền đổi sắc mặt, trầm giọng quát: “Hoắc Khinh Ly, ngươi đừng có không biết tốt xấu như vậy!”
Tiết Tri Thiển không biết Hoắc Khinh Ly
vì chuyện gì mà chọc giận Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu nổi trận lôi đình,
bộ dạng như muốn lập tức chém đầu Hoắc Khinh Ly làm nàng bị dọa một
phen, liền nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh Hoắc Khinh Ly: ” Xin nương
nương bớt giận.”
Hoàng hậu cũng ý thức được bộ dạng của mình liền phất tay áo “Hừ” một tiếng.
An Bình đến giúp Hoàng hậu thuận khí, quan sát sắc mặt của bà ta, cẩn thận hỏi: “Mẫu hậu, đã có chuyện gì vậy?”
Hoàng hậu thuận thế nói: “Thủy Dung, con
lại đây nói lý giúp ta một tiếng, xem bổn cung có phạt sai Hoắc Khinh Ly hay không, hôm nay bổn cung muốn cho Hoắc Khinh Ly không thể không tâm
phục khẩu phục.”
An Bình đáp: “Vâng.”
Hoàng hậu nói: “Khinh Ly với tư cách là
chánh phi Thái tử, lẽ ra nên ở trong cung học tập lễ nghi thế nhưng nàng ta hết lần này tới lần khác không chịu tiến cung, nhưng dù vậy bổn cung cũng cảm thông với nàng, có đạo ‘vào cửa cung sâu như cửa biển’, Bổn
cung là người từng trải nên hiểu rất rõ, nên để cho nàng ta tự do vài
ngày, ngày nàng ta tiến cũng Bổn cung còn đặc biệt vì nàng mở tiệc chiêu đãi các tần phi khác, có thể thấy được Bổn cung đối với nàng rất mực
yêu thương.”
“Chẳng lẽ Khinh Ly ở trong buổi yến tiệc đã đắc tội với mẫu hậu?” An Bình hỏi.
Hoàng hậu hừ lạnh: “Nàng ta thì không có, nhưng nàng ta lại xen vào việc của người khác, ở trước mặt nhiều người
lại không để ý mặt mũi của Bổn cung mà đứng ra can thiệp, khiến cho Bổn
cung mất mặt, Bổn cung sao có thể không phạt nàng ta.”
An Bình thầm nghĩ, ở thâm cung nhiều một
chuyện không bằng bớt một chuyện, Hoắc Khinh Ly lại là người cẩn thận,
trừ phi có mục đích khác nếu không tuyệt sẽ không “xen vào việc của
người khác”, không biết nàng ta giúp ai đây.
Tiết Tri Thiển đối với Hoắc Khinh Ly luôn thiên vị, nên Hoắc Khinh Ly nói mình đúng thì chắc chắn là do Hoàng hậu cố ý khó xử nàng, muốn gán tội cho người khác không sợ gì không có lý
do, liền lo lắng cho Hoắc Khinh Ly.
Tiết Tri Thiển giật mình, không hiểu tại sao lại gọi đến nàng, vội hỏi: “Xin nương nương cứ nói.”
Hoàng hậu hỏi: ” ‘Chưởng trung vũ bãi tiêu thanh tuyệt, tam thập lục cung thu dạ trường’ ngươi biết câu này nói đến ai không?”
Cái này quá dễ, Tiết Tri Thiển không chút suy nghĩ nói: “Triệu Phi Yến.”
Hoàng hậu gật đầu: “Thế mà bổn cung hỏi Khinh Ly, Khinh Ly lại nửa ngày không thể trả lời.”
Trong lòng An Bình liền chột dạ, lập tức đoán được người Hoắc Khinh Ly giúp đỡ là ai.
Tiết Tri Thiển đang nghi hoặc Hoắc Khinh
Ly sao lại không biết điển cố “Hoàn phì Yến sấu”* thì lời tiếp theo liền hiểu được, Hoắc Khinh Ly không phải không biết mà là không thể nói,
thầm than Hoắc Khinh Ly quả nhiên ổn trọng hơn nàng, nếu là nàng thì
liền không để ý nói ra, có thể bị đắc tội lớn với người khác rồi cũng
nên, Hoàng hậu hỏi Triệu Phi Yến tự nhiên là muốn nói đến Tô quý phi,
Triệu Phi Yến tuy nhảy đẹp nhưng lại là hồng nhan họa thủy.
(Hoàn phì Yến sấu(環肥燕瘦). Phi Yến được biết đến nhẹ như chim , có thể đứng trên lòng bàn tay người, còn Dương Quý phi (Dương Ngọc
Hoàn) lại nổi tiếng vì sự đẫy đà, tròn trịa có phần mập mạp, sắc da mịn
màng diễm lệ.
Quả nhiên Hoàng hậu nói tiếp: “Triệu Phi
Yến thân nhẹ như yến, có thể ở trong lòng bàn tay mà khiêu vũ, Tri Thiển hẳn cũng biết trong nội cung của chúng ta vị nương nương nào có thể
sánh với chứ?”
Tiết Tri Thiển đành phải kiên trì nói: “Tô quý phi.”
“Đúng vậy, Tô quý phi chẳng những kỹ
thuật nhảy độc nhất thiên hạ, hơn nữa còn được xem là niềm vui của Hoàng thượng, so với vị Triệu Phi Yến thì quả thật tương tự.”
Tiết Tri Thiển không dám nói tiếp, miễn cho càng nói càng sai rồi làm Hoàng hậu nương nương tức giận.
“Tô quý phi vào cung cũng đã vài năm, Bổn cung cũng giống như bao người ở Tiết hoa đăng thấy được kỹ thuật nhảy
của nàng ta quả nhiên xinh đẹp thướt tha, khó trách được Hoàng thượng
yêu thương sủng ái.”
Hoàng hậu nói hời hợt vài câu nhưng người ngoài ai cũng có thể nghe được thâm ý trong đó, Hoàng hậu cũng là
người, hơn nữa còn là nữ nhân, là nữ nhân thì sẽ ghen, Hoàng thượng
chuyên sủng Tô quý phi nên Hoàng hậu ghen cũng là điều dễ hiểu, so với
các triều đại có hoàng hậu bạo ngược, thì triều đại hoàng hậu không
tranh giành tình nhân, ít nhất là không biểu hiện ra, không can thiệp
triều chính đã là một đời hiển vinh.
“Bổn cung yêu cầu nàng ta ngẫu hứng nhảy một điệu, yêu cầu này quá phận ư?”
Lúc Hoàng hậu nói lời này chính là đang nhìn An Bình.
An Bình kinh hãi, vội cúi đầu.
Hoắc Khinh Ly lại nói: “Nương nương bắt
Tô quý phi nhảy trên cái mâm được cung nga giữ lấy thật quá ép buộc
người, dù sao Tô quý phi cũng không phải là Triệu Phi Yến.”
Tiết Tri Thiển vội vàng giật giật ống tay áo Hoắc Khinh Ly, vừa rồi trong lòng còn khoa trương rằng nàng ổn
trọng, sao giờ tự nhiên lại chống đối Hoàng hậu rồi, Hoàng hậu nói vậy ý chính là muốn làm khó Tô quý phi, nàng giúp Tô quý phi không phải là
muốn đối nghịch với Hoàng hậu sao?
Hoàng hậu cả giận: “Các ngươi có nghe
thấy không, ngày ấy ở trước mặt các cung tần nàng cũng trách móc Bổn
cung như thế, Bổn cung là chủ nhân của hậu cung, cùng lắm chỉ bảo Tô quý phi nhảy một điệu nhảy thế mà lại bị từ chối, thử hỏi Bổn cung còn mặt
mũi nào không!”
An Bình không dám nói, nàng không biết
mẫu hậu đối với chuyện giữa nàng và Tô quý phi biết được bao nhiêu, nếu
mạo muội ‘hát đệm’ thì chỉ sợ giẫm phải bẫy, nói không chừng chuyện này
còn liên lụy đến nàng.
Tiết Tri Thiển thầm líu lưỡi, Hoắc Khinh
Ly bị nhốt trong cái lãnh cung lạnh lẽo này, rồi còn bị phạt chép Thiên
Tự Văn chỉ vì đã giúp Tô quý phi nói một lời công đạo, nếu để cho Hoàng
hậu biết quan hệ của nàng với Hoắc Khinh Ly thì chẳng lẽ trực tiếp đem
lên đoạn đầu đài luôn sao? Nghĩ như thế, mồ hôi lạnh tuôn ra.
“Tri Thiển, ngươi nói bổn cung phạt Khinh Ly là đúng chứ?” Hoàng hậu không thấy ai trả lời liền trực tiếp hỏi Tiết Tri Thiển.
Ý nghĩ trong đầu Tiết Tri Thiển nhanh
chóng xoay chuyển, cuối cùng quyết định nói: “Khinh Ly vi phạm tâm ý của nương nương quả thật không đúng, nhưng cũng không cần phải phạt nặng
như vậy ạ.”
“Tri Thiển.” Hoắc Khinh Ly nhỏ giọng bảo nàng ngừng lại, rồi lại lắc lắc đầu với nàng, ý không cần nhiều lời.
Tiết Tri Thiển lại quyết tâm cùng Hoắc
Khinh Ly cùng lui cùng tiến, tiếp tục nói: “Nếu ngày đó Tri Thiển có mặt ở đó thì Tri Thiển cũng sẽ nói như vậy.”
Hoàng hậu ngược lại không giận còn cười khẽ: “Không ngờ đến ngươi cũng nói Bổn cung làm sai ư?”
Miệng Tiết Tri Thiển vẫn nói không dám nhưng trên mặt không có một tia hối hận.
“Khinh Ly ngươi nói cho nàng biết vì sao bổn cung phạt ngươi.”
Hoắc Khinh Ly đành phải nói: “Nương nương thật ra đã ‘thả cho một bậc thang’ nói rằng Tô quý phi không cần đứng
trên mâm nhảy cũng được, chỉ cần nhảy một điệu góp vui là được nhưng ta
vẫn một mực ngăn lại.”
Tiết Tri Thiển ngạc nhiên: “Tại sao?” Như vậy xem ra Hoắc Khinh Ly có phần không đúng.
“Bởi vì ta thấy phần bụng của Tô quý phi to ra, hiển nhiên là đang có mang.”
Một câu long trời lở đất, mà người kinh hãi nhất chính là An Bình.
An Bình thất thanh hỏi: “Cái gì, Thấm nhi mang thai ư?”
Hoàng hậu liêc nàng, “Thủy Dung, Tô quý
phi dù sao cũng là trưởng bối của con, hai từ ‘Thấm nhi’ sao có thể gọi
ra được, nhưng Tô quý phi có thai thì sao? Con cần gì phải phản ứng mạnh như vậy?”
An Bình biết mình thất thố, liền vội vàng che dấu: “Nhi thần chỉ là vui thay mà thôi, phụ hoàng luôn đau đầu vì
chuyện Tô quý phi không có con nói dõi, nay Tô quý phi đã có long thai,
phụ hoàng nhất định sẽ rất vui.”
Hoàng hậu trầm giọng: “Sao cơ, ngụ ý của
con là Tô quý phi mang long chủng, phụ hoàng cha con cao hứng, nhưng lại làm mẫu hậu ghen ghét cho nên mới nghĩ cách tính toán với nàng ta?”
“Nhi thần đương nhiên không có ý này,
lòng của mẫu hậu có thể chứa được vạn dân chúng, trừ nhi thần và Thái tử hoàng đệ thì hoàng hậu đối đãi với các hoàng tử công chúa khác đều như
con mình, không nặng bên này nhẹ bên kia, ngay đến phụ hoàng cũng không
bằng, mẫu hậu sao có thể gây khó dễ cho Tô quý phi được chứ.”
Hoàng hậu hừ lạnh: “Con biết thế thì tốt
rồi, nhưng có kẻ hết lần này tới lần khác không nghĩ vậy, Khinh Ly,
ngươi có phải cảm thấy Bổn cung cố tình khó xử Tô quý phi không?”
Hoắc Khinh Ly vẫn yên lặng đứng một chỗ.
“Bổn cung nếu thật có tâm hại người, thì
sao lại đứng ở trước mặt nhiều người như vậy mà cố tình gây khó dễ cho
nàng ta, chẳng lẽ bổn cung không sợ miệng lưỡi người khác, nếu lỡ rơi
vào tai Hoàng thượng thì chẳng phải sẽ bị Hoàng thượng quở trách hay
sao? Trong mắt ngươi Bổn cung là một kẻ ngu dại như thế à?” Nói xong lời cuối, trên mặt Hoàng hậu đều là lệ khí.
Hoắc Khinh Ly lúc này mới nói: “Là Khinh Ly ngu dốt, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Hoàng hậu lại hừ lạnh một tiếng: “Ngươi
nói ngươi ở trong lãnh cung đã thức tỉnh không ít nhưng đến cùng vẫn
không nhận ra mình đã phạm phải sai lầm, thật sự làm bổn cung quá thất
vọng rồi.”
Hoắc Khinh Ly không quan tâm thắng thua,
bị Hoàng hậu quát lớn nhưng vẫn rất bình tĩnh, không nhanh không chậm
nói: “Nhưng hôm nay Khinh Ly xác thực đã thông suốt rất nhiều chuyện,
Khinh Ly không thể nào phán đoán được ý của bề trên, sợ rằng sau này
không thể thay nương nương phân ưu giải nạn, cho nên Khinh Ly cầu nương
nương thu lại mệnh lệnh, Khinh Ly thật sự không phải lựa chọn tốt cho
chức Thái tử phi.”
Tất cả mọi người đều không ai ngờ tới lúc này Hoắc Khinh Ly lại nói ra những lời này, tất cả đều toát một thân mồ hôi lạnh.