Trời còn chưa sáng, trên đường không
có lấy một bóng người, thỉnh thoảng ở xa xa truyền đến vài tiếng chó sủa càng làm cho bốn bề thêm phần vắng lặng.
Một bóng đen đi qua mấy con đường rồi
nhảy qua bức tường cao, giống như bên trong sớm đã có người đợi sẵn, chỉ chốc lát liền có tiếng nói vọng ra.
Đầu tiên là thanh âm của một nam tử: “Tìm ta gấp gáp như vậy là đã tra ra gì rồi sao?”
Tiếp đó là một giọng nữ: “Công tử quả là
thần cơ diệu đoán, quả nhiên như ngài sở liệu, thứ ngài muốn đã giúp
ngài tìm được rồi ạ.”
“Thật là tốt quá.” Trong giọng nói của vị công tử lộ ra chút vui sướng, rồi nhẹ nhẹ vỗ một cái, nói: “Như vậy thì có thể một mũi tên trúng hai con nhạn rồi.”
Nữ tử cũng thay hắn cao hứng: “Công tử vừa báo được thù lại còn có thể ôm mỹ nhân về nhà, thật là một chuyện đáng mừng.”
Công tử nọ càng đắc ý hơn, ha ha cười
thành tiếng, rồi lại vội đè giọng xuống nói: “Châu nhi, cũng may có
ngươi mới có thể thuận lợi thế này, ngươi yên tâm, sau khi mọi chuyện
thành công ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Rồi lại ngả ngớn: “Cho ngươi làm
Nhị phu nhân nhé, ngươi thấy sao?”
Châu Nhi thẹn thùng: “Công tử cứ nói đùa, Châu Nhi chỉ mong có thể hầu hạ công tử là đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
Công tử cười nói: “Chỉ một yêu cầu nho nhỏ như thế thì ngay lúc này ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Một vài tiếng động sột soạt vang lên.
Rồi chợt nghe Châu nhi e thẹn nói: “Công
tử à, Châu nhi phải về rồi, nếu như bị người khác phát hiện thì sẽ gặp
phải phiền toái đấy, Châu nhi cũng không thể phá hư đại sự của công tử
được, còn nhiều thời gian lắm, bây giờ cần gì phải vội chứ ạ.”
Công tử thở hổn hển đáp ứng: “Hôm nay
nghe theo ngươi, lần sau không được thế nữa nhé.” Rồi lại dặn dò: “Ngươi làm việc cẩn thận một chút.”
“Đa tạ công tử quan tâm, Châu nhi sẽ cẩn thận.”
Thân ảnh từ trên đầu tường nhảy xuống, lẻn sâu vào trong ngõ nhỏ, bầu trời dần dần sáng lên.
======
Tiết Tri Thiển trằn trọc mãi không sao ngủ được, rốt cuộc dứt khoát ngồi dậy gọi Thị Họa tới thắp đèn.
Thị Họa thắp đèn xong liền lấy thêm một
cái áo choàng đắp lên người nàng, mới nói: “Tiểu thư, mấy ngày nay người ngủ không yên, biết là người lo lắng cho Hoắc tiểu thư nhưng người cũng phải chú ý thân thể của mình chứ, tiếp tục như thế không tốt đâu ạ.”
Tiết Tri Thiển xoa xoa thái dương, vẻ mặt lo lắng: “Nội tâm ta cảm thấy rất bất an, Khinh Ly tiến cung đã vài
ngày rồi nhưng một chút tin tức cũng không có, ta làm sao không sốt ruột cho được?”
Ngay hôm sau ngày gặp Thái tử thì Hoắc
Khinh Ly đã bị truyền vào cung, tưởng rằng đi một lát sẽ về nhưng không
ngờ đã vài ngày rồi vẫn chưa có tin tức, như thế đã đành, chuyện của
Hoắc Khinh Ly còn rất thần bí, đến Tiết Tri Thâm đi nghe ngóng tin tức
cũng không biết vì sao Hoắc Khinh Ly bị giữ lại trong nội cung.
Thị Họa cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào, đành chịu đựng cơn buồn ngủ ngồi cùng Tiết Tri Thiển.
Tiết Tri Thiển đột nhiên vỗ bàn một cái,
đứng dậy: “Không được, ta không thể không làm gì cả, cứ ngồi chờ đợi thế này ta sợ nếu thêm vài ngày nữa mà Khinh Ly không về thì ta sẽ phát
điên lên mất.”
Thị Họa bị dọa cho tỉnh, liền vội vàng đứng lên theo, vội hỏi: “Tiểu thư vậy người tính làm gì?”
Tiết Tri Thiển nói: “Ngươi giúp ta gọi nhũ nương tới đây, ta muốn gặp cha mẹ.”
“Lúc này ư?” Thị Họa nhìn ra ngoài cửa
sổ, khuyên nhủ: “Đã qua giờ Tý, lão gia phu nhân đều đã ngủ cả rồi, bằng không đợi đến sáng sớm mai trước khi lão gia lên triều hãy gặp được
không ạ?”
“Ta không đợi được.” Tiết Tri Thiển đẩy
nàng qua một bên, áo ngoài cũng không mặc chỉ khoác lấy cái áo choàng
rồi xông ra cửa phòng.
Thị Họa đành phải đi theo sau.
Một hồi tiếng đập cửa dồn dập truyền đến, Bao Uyển Dung từ trong mộng bị đánh thức, người có thể giờ này còn làm
phiền người khác chỉ có thể là Tiết Tri Thiển, đứng dậy mở cửa, quả
nhiên thấy Tiết Tri Thiển đang đứng ở ngoài, ăn mặc đơn bạc, tóc tai rối bời, vội hỏi: “Tiểu thư sao thế này, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được tìm ta có việc gì sao?”
Tiết Tri Thiển bắt lấy tay bà nói: “Nhũ
nương, ta quyết định đem chuyện ta với Hoắc Khinh Ly nói cho cha mẹ
biết, cầu cha ta giúp đỡ Khinh Ly, Khinh Ly quyết không thể gả cho Thái
tử được.”
Bao Uyển Dung chấn động, nhìn vẻ mặt
trịnh trọng của Tiết Tri Thiển, không giống như là việc làm do xúc động, trước kéo nàng vào phòng, sau khi đóng kỹ các cửa mới nói: “Muốn nói
cũng phải đợi thời cơ thích hợp mới được.”
Tiết Tri Thiển không cho bà nói xong liền cắt ngang lời bà:”Đợi không được nữa rồi, lúc sáng Tri Thâm nói với ta, cung điện của Thái tử đã sửa xong, những vật quan trọng cần thiết cho
đại hôn cũng đã chuẩn bị tốt, hơn nữa quà khắp nơi cũng đã được chuyển
vào trong cung, chắc chỉ khoảng nửa tháng nữa là sẽ tiến hành đại lễ sắc phong, đợi đến ngày đó thì ván đã đóng thuyền, không còn cách nào vãn
hồi được nữa.”
Bao Uyển Dung không đành lòng đả kích
nàng, nhưng lại không thể không nói ra sự thật: “Cho dù chưa hành lễ
nhưng trong mắt vạn dân Hoắc đại tiểu thư đã là Thái tử phi rồi.”
Tiết Tri Thiển ngã xuống ghế, nàng sao
lại không biết cơ chứ, chỉ là Hoắc Khinh Ly đã cam đoan với nàng, tuyệt
không gả cho Thái tử, để cho nàng thoải mái buông lỏng tinh thần, không
đến phút cuối cùng thì không thể đoán trước được điều gì, nàng tin tưởng Khinh Ly, nhưng nếu để cho nàng cái gì cũng không làm, chỉ biết tín
nhiệm và tin tưởng thì cũng quá giày vò rồi, nếu Hoắc Khinh Ly vẫn luôn ở bên cạnh nàng thì nàng còn có thể thản nhiên, nhưng lúc này Hoắc Khinh
Ly cách nàng một hoàng cung to lớn là thế, đến tình cảnh Hoắc Khinh Ly
lúc này ra sao, là lành hay gỡ cũng không biết, thì nàng làm sao có thể
yên tâm ngồi chờ cho được.
Tiết Tri Thiển lại nhớ đến một chuyện rất quan trọng, sắc mặt trắng bệch, cả thân người đều run rẩy: “Nhũ nương,
trước khi hành lễ sẽ có nữ quan nghiệm thân Khinh Ly, nếu như nghiệm ra
nàng ấy không còn thân xử nữ, thế thì. . . thế thì sẽ ra sao?” Cho dù
nàng nhịn đau nguyện ý để Hoắc Khinh Ly gả cho Thái tử nhưng tính mạng
Hoắc Khinh Ly quan trọng hơn, nàng ấy sao có thể qua được cửa ải này?
Bao Uyển Dung vỗ vỗ lưng Tiết Tri Thiển,
trấn an nàng: “Tiểu thư, người đừng quá hoảng hốt, cũng đừng tự dọa
chính mình, Khinh Ly nàng ấy thông minh lanh lợi như vậy, nhất định sẽ
tự bảo vệ tốt bản thân mình, người phải tin tưởng nàng ấy.”
Tin tưởng là một chuyện, lo lắng lại là chuyện khác, Tiết Tri Thiển đã quyết ý: “Ta nhất định phải thẳng thắn với cha mẹ.”
Bao Uyển Dung khuyên nàng không được cũng đành phải thay y phục đi theo nàng.
Tiết Tri Thiển sở dĩ tìm Bao Uyển Dung là vì trong lòng không tin chắc, nhưng lúc này Bao Uyển Dung cũng đã đồng ý nên thoáng một cái dũng khí liền tăng gấp bội, nói: “Nhũ nương à, tâm
ta đã định, bà chỉ cần đứng ở một bên nhìn là được rồi, ta sẽ tự mình
giải thích với cha mẹ, nếu cha mẹ hỏi bà có biết chuyện không thì bà cứ
nói không biết là được, như vậy bọn họ sẽ không giận lây sang bà.” Tiết
Tri Thiển dĩ nhiên đoán được hậu quả của việc thẳng thắn này, nhưng nàng cũng không muốn quan tâm nhiều nữa.
Bao Uyển Dung hiểu ý nàng, chỉ là Tiết
Tri Thiển hôm nay gặp phải tình cảnh này, nếu thật sự truy ra thì bà
cũng khó thoát tội, nếu không phải bà vụng trộm trợ giúp thì các nàng
làm sao sẽ thành nữ tử mến nhau như thế, đương nhiên lúc này không phải
lúc truy cứu đúng sai, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt mới là đại sự
hàng đầu.
Đi ngang qua tiểu viện của Tiết Tri Thâm, Tiết Tri Thiển không chút nghĩ ngợi liền đạp cửa đi vào, trực tiếp lôi
đầu Tiết Tri Thâm đi theo.
Không đợi Tiết Tri Thâm phàn nàn thì nàng đã nói trước: “Cùng ta đi gặp cha mẹ.”
Tiết Tri Thâm cùng nàng tâm hữu linh tê,
lại thấy thần sắc vội vàng của nàng, hai đầu lông mày đều là thần sắc lo lắng, lập tức hiểu nàng muốn làm chuyện gì, chỉ là lúc này đêm hôm
khuya khoắt, cho dù có là chuyện bình thường thì cũng sẽ bị mắng tới
tấp, huống chi đây lại là chuyện long trời lở đất, đây không phải là đi
tìm chết sao? Nhìn Tiết Tri Thiển âm tình bất định, cẩn thận khuyên
giải: “Nhưng lúc này thật không thích hợp chút nào, ta nghĩ đợi tới lúc
trời sáng khi cha mẹ dậy rồi thì hãy nói.”
Tiết Tri Thiển hung tợn lườm hắn một cái: “Đường đường một đại nam nhân như ngươi mà sao lá gan lại nhỏ như thế
hả, nếu chẳng phải vì ngươi không chịu dẫn ta tiến cung thì ta cũng sẽ
không vội vàng đi cầu cha thế này.”
Tiết Tri Thâm vô tội nói: “Đây là ý chỉ
của Hoàng Thượng, Thái tử thành hôn, thời cơ này đặc biệt mẫn cảm, số
cấm vệ quân cũng đã được tăng thêm, ngoại trừ vương công đại thần thì
người không có phận sự không được phép tiến cung.”
Tiết Tri Thiển chẳng muốn tranh luận với
hắn, nói bất chấp: “Dù sao cũng là ngươi không đúng, bây giờ cho ngươi
một cơ hội, nếu lát nữa cha mắng ta thì ngươi phải giúp ta chống đỡ, nếu cha đánh ta ngươi phải giúp ta chịu đòn.”
Tiết Tri Thâm: “. . .” Trong lòng thầm
mắng chửi, đời trước hắn đã gây ra cái nghiệt gì mà đời này gặp phải một đại tỷ không biết đạo lý thế này nhỉ. Cố tình mặc thêm vài lớp quần áo, thật không muốn thay tỷ ấy chịu đòn chút nào. . .
Tiết phu nhân ngủ không sâu, nghe được
tiếng động liền tỉnh dậy, rồi cẩn thận nghe ngóng, là giọng của Tiết Tri Thiển, lây tỉnh Tiết thừa tướng, mới hỏi: “Là Tri Thiển à? Muộn thế này còn có chuyện gì?”
Tiết Tri Thiển nghe được giọng của Tiết phu nhân liền e sợ, nhanh chóng kéo Tiết Tri Thâm.
Tiết Tri Thâm đành phải nói: “Mẹ à, là con đây.”
Tiết phu nhân và Tiết thừa tướng liếc nhau, không biết hai tỷ đệ này có việc gì gấp mà muộn như vậy còn tìm đến bọn họ.
Trong phòng cuối cùng cũng sáng lên, rồi nghe Tiết thừa tướng gọi: “Vào đi.”
“Rốt cục là có chuyện gì?” Tiết phu nhân
hỏi, đêm hôm khuya khoắt đến tìm đã quái lạ, rồi lại thấy thêm Bao Uyển
Dung, nhìn ba người thần sắc nghiêm trọng giống như đã xảy ra chuyện
lớn.
Tiết Tri Thâm và Bao Uyển Dung đều nhìn
về phía Tiêt Tri Thiển, trước khi vào Tiết Tri Thiển đã nói nhìn theo
ánh mắt nàng mà làm việc, lúc này thấy ánh mắt Tiết Tri Thiển cúi xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tri Thiển, con có việc gì?” Tiết thừa
tướng hỏi, tính tình con gái ông là người hiểu rõ nhất, tuy bình thường
luôn tinh quái nhưng luôn phân biệt được nặng nhẹ, nếu không phải là
tình thế bất đắc dĩ thì tuyệt sẽ không làm phiền bọn họ vào giờ này.
Tiết Tri Thiển ngẩng đầu, trông thấy
khuôn mặt ôn hòa của Tiết thừa tướng, đột nhiên cảm thấy thật khó mở
miệng, đêm hôm khuya khoắt thế này còn chạy đến phòng cha mẹ, sau đó nói với cha mẹ rằng mình thích một nữ nhân? Loại cảm giác này có chút hoang đường.
Tiết phu nhân thấy nàng không nói lời
nào, trong lòng cũng lo lắng hẳn lên, vươn tay ôm lấy đầu nàng: “Tri
Thiển à, con đừng có dọa mẹ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bao Uyển Dung chỉ thấy nàng chân tay
luống cuống, biết nàng không mở miệng được liền cảm thán nói: “Tiểu thư, có cần ta nói thay không?”
“Không được, để ta tự mình nói.” Tiết Tri Thiển ngồi thẳng người, hít sâu một hơi, nhìn cha, rồi nhìn mẹ, sau đó
chậm rãi nói: “Cha, mẹ, con gái muốn nói cho hai người biết một chuyện,
chuyện này có thể làm hai người rất tức giận, nhưng con vẫn muốn nói,
hơn nữa chuyện này đã tới tình trạng không thể nào không nói ra, cho dù
hai người có đồng ý hay không thì con gái cũng đã quyết cùng nàng ấy
trọn đời bên nhau.”
Tiết lão gia hiểu ra đôi chút: “Tri Thiển, ý con nói là chuyện đại sự cả đời ư?”