Trở về phòng, lúc này chỉ còn lại hai
người, Tiết Tri Thiển khó xử không biết nên bắt đầu thế nào, đến ánh mắt cũng không biết phải đặt vào đâu nên chỉ đành cúi đầu xuống.
Hoắc Khinh Ly cũng chẳng biết nên đi đâu, sau khi nghe được Tiết Tri Thiển sắp kết hôn thì trái tim đã muốn chết
lặng, không còn cảm nhận được gì nữa, cũng không có đích đến, nên bất
tri bất giác liền trở về nhà, nhưng rồi lại được một cảm giác ấm áp quen thuộc vây quanh, đó chính là cảm giác gia đình, để nàng tự nhiên ý thức được mình không phải là người không có nơi nương tựa, không phải không
có nhà để về, nàng có một người mà nàng vẫn luôn xem là cha, nhưng càng
không nghĩ tới lại có một kinh hỷ đang chờ nàng.
Các nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng
lại không biết nên bắt đầu từ đâu, hơn nữa các nàng cũng có quá nhiều
hiểu lầm muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Một lúc sau Hoắc Khinh Ly mới gọi khẽ một tiếng: “Tri Thiển.”
Tiết Tri Thiển liền giật mình, đã lâu rồi nàng chưa được nghe Hoắc Khinh Ly gọi nàng như vậy, dịu dàng và ấm áp
như một cơn gió xuân, liền ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng ấy rồi cuối cùng
không nỡ rời đi.
Hoắc Khinh Ly không nói gì thêm, chỉ nắm
chặt lấy tay của Tiết Tri Thiển, lúc này không thể để cho nàng ấy dễ
dàng rời đi như trước nữa.
“Ta đã nói rõ với Lâm Tích Nhạn, và cả
đời này nàng ta cũng sẽ không xuất hiện trước mặt ta nữa.” Hoắc Khinh Ly không nói rõ quá trình đã diễn ra như thế nào, lại càng không nói đến
chuyện nàng tự đâm mình một dao, là một dao tự trừng phạt chính mình,
nàng không giết được Lâm Tích Nhạn nhưng chỉ có thế mới làm cho nội tâm
của mình dễ chịu một ít.
“Ừm.” Tiết Tri Thiển nhẹ nhàng lên tiếng, quá nhiều hiểu lầm làm cho nàng có chút không tin tưởng.
Hoắc Khinh Ly nhìn ra được tia chần chừ
trong mắt nàng, mới nói thêm: “Ta biết do trước kia ta không giữ lời nên nàng mới không còn tin tưởng ta, nhưng lúc này ta thật sự không còn
liên quan gì tới nàng ta nữa.”
Tiết Tri Thiển sau khi từ Giang Nam trở
về cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện, nàng và Hoắc Khinh Ly có rất nhiều
hiểu lầm, trách nhiệm dĩ nhiên không chỉ riêng mỗi mình Hoắc Khinh Ly,
nếu như nàng có thể tin tưởng Hoắc Khinh Ly hơn thì sẽ không phải chịu
nỗi khổ ly biệt thế này rồi, Hoắc Khinh Ly cũng là một người bình
thường, cũng có thất tình lục dục, tình yêu bất quá cũng chỉ là một
trong số đó mà thôi, sở dĩ Hoặc Khinh Ly lấy tính mạng của mẹ mình ra để cứu lấy mạng của Lâm Tích Nhạn cũng vì từ nhỏ đến lớn nàng đều luôn hận mẹ nàng, mà Lâm Tích Nhạn lại có ân cứu mạng, Hoắc Khinh Ly là loại
người có oán báo oán, có ân báo ân, cho nên làm như thế cũng không có gì lạ, là do nàng quá mức tắc trách, dễ dàng buông bỏ Hoắc Khinh Ly, Hoắc
Khinh Ly đã từng nói nàng ấy yêu nàng, cả đời này chỉ có mình nàng, vậy
mà nàng lại xem Hoắc Khinh Ly như cọng rơm cái rác, bỏ đi không quay đầu nhìn lại, nếu như Hoắc Khinh Ly không đến tìm nàng thì các nàng cả đời
này chẳng phải đã bỏ lỡ nhau rồi sao?
“Thật ra ta cũng không quá giận.” Tiết Tri Thiển nhỏ giọng: “Chỉ là ta có ghét một chút mà thôi.”
Hoắc Khinh Ly thấy nàng ngại ngùng tự kéo kéo ngón tay, khóe miệng nhếch lên, hỏi: “Theo như ý những lời này thì
lòng nàng vẫn có ta phải không?”
Tiết Tri Thiển liền muốn chống chế nói
nào có, nhưng lại nghĩ tới quan hệ giữa hai nàng đang trong thời gian
nhạy cảm nên liền hào phóng thừa nhận, ngẩng cao đầu nói: “Đúng thì
sao?”
Hoắc Khinh Ly nói: “Ta rất thích a.”
Tiết Tri Thiển: “. . .”
Hoắc Khinh Ly ôm nàng vào lòng, hôn lên tóc nàng, nhẹ giọng: “Tri Thiển, ta cũng rất thích nàng, chúng ta giảng hòa được không?”
Động tác thân mật như vậy làm cho Tiết
Tri Thiển động tâm, đó là cảm giác mà lâu nay nàng luôn lưu luyến, cứ
nghĩ chuyện này còn khó hơn lên trời nhưng nay chỉ cần vài câu liền bỗng chốc hóa hư vô, thì ra khi yêu một người chuyện khó khăn nhất không
phải là có bao nhiêu hiểu lầm mà chính là vị trí trong lòng của nhau.
Hoắc Khinh Ly thấy nàng không nói gì
trong lòng có chút thấp thỏm, ôm chặt nàng hơn: “Tri Thiển à, mọi chuyện trước kia đều là do ta không tốt, chỉ quan tâm đến bản thân mà không
nghĩ đến cảm thụ của nàng, vừa rồi thấy bên cạnh nàng có nam nhân ta đã
phát ghen đến muốn điên lên rồi.” Nhớ tới chuyện này, trong lòng càng
thêm sợ: “Tiết công tử nói là nàng muốn thành thân với nam nhân kia?”
Tiết Tri Thiển thích bộ dạng nàng vì mình mà ghen, nên liền hùa theo: “Ta nghĩ nàng sẽ không trở về, hơn nữa cho
dù về cũng phải gả cho Thái tử cho nên trong lúc nản lòng thoái chí mới
đáp ứng với mẹ ta.”
Vậy đó chính là sự thật?
Hoắc Khinh Ly khẩn trương: “Bây giờ ta đã về rồi, cũng không lấy Thái tử nữa, vậy nàng sẽ đổi ý phải không?”
Tiết Tri Thiển sờ sờ cằm: “Thế à, để ta nghĩ đã.”
Hoắc Khinh Ly thấy trong mắt nàng có một
tia vui đùa nên liền biết mình bị trêu ghẹo, nhưng cũng không buồn bực:
“Thật ra nàng nghĩ như thế cũng phải, ta đúng là không có dũng cảm, chỉ
nghe vài ba câu nói lúc nóng giận của nàng thì thiếu chút nữa đã rút
lui, thậm chí còn tự giận bản thân, ta như thế thì đừng nói nàng, mà
ngay chính ta cũng không thích mình.” Trên mặt Hoắc Khinh Ly hiện lên
vài tia ghét bỏ chính mình: “Nhưng mà cho dù là vậy thì ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta nữa, Tri Thiển, cho ta một cơ hội vì nàng mà thay
đổi được không?”
Trong lòng Tiết Tri Thiển liền nhói lên,
ngón tay vuốt ve lông mày của nàng ấy, hóa ra một Hoắc Khinh Ly luôn
kiêu ngạo trong mắt nàng lại có một mặt tự ti như thế, “Ta cũng không
tốt lành gì, biết tình cảnh của nàng khó xử như thế mà lại không cảm
thông cho nàng, lại còn nói ra những lời rất nặng kia, những lời kia đều là trái lương tâm mà nói, bây giờ ta hối hận muốn chết đi được, cứ sợ
nàng cho là thật rồi về sau sẽ không còn thích ta nữa.”
“Tri Thiển.” Hoắc Khinh Ly không kìm lòng được kêu lên một tiếng, nước mắt liền chảy xuống, nàng không biết mình
có thể dễ dàng khóc như vậy, chỉ mới trong một ngày mà đã khóc hết mấy
lần, lớp phòng bị của nàng đã sớm trở nên cực kỳ yếu ớt, huống chi ở
trước mặt Tiết Tri Thiển, nàng lại càng không muốn ngụy trang thêm gì
nữa, nàng muốn Tiết Tri Thiển thấy mặt chân thật nhất của mình, cho dù
đó là mặt kém cỏi nhất đi nữa, chỉ có như thế mới là tốt nhất.
“Nàng đã quên ta đã thích nàng từ khi còn nhỏ rồi sao, chỉ là từ ngày nàng tiếp nhận ta thì hầu như cả ngày ta
chỉ lo lắng được mất, ta sợ rằng hạnh phúc đến quá dễ dàng thì cũng sẽ
dễ dàng ra đi, ta sợ nàng thấy được mặt không tốt của ta thì sẽ ghét bỏ
ta, mặc dù biết rõ đạo lý không ai trên đời là hoàn mỹ nhưng ta vẫn muốn mình phải là tốt nhất, ta sợ tình cảm nàng dành cho ta chỉ là do nhất
thời cao hứng, rồi sau khi nhiệt tình đi qua sẽ vứt bỏ, ta sợ rất rất
nhiều, con người vốn có lòng tham vô đáy, ta chính là như thế, ta muốn
cả đều đời có thể ở bên nàng, lại lo lắng đến chuyện cơm no áo ấm ngày
sau, ta muốn nàng mỗi ngày đều vui vẻ nhưng lại thường chọc nàng tức
giận, quá nhiều đều không như mong muốn làm cho ta không biết nên làm
thế nào mới là đúng nhất, có lúc nghĩ tới mức cực đoan, hận mình không
phải là nam nhân, vậy thì ít nhất cũng có thể cho nàng một cái danh
phận, ở mọi nơi mọi lúc đều đường đường chính chính ở cùng nàng, rồi tự
hào nói nàng là nữ nhân của ta, thế nhưng nếu ta là nam nhân thì ta lại
có cảm giác không sạch sẽ, sẽ làm nàng bị váy bẩn, Tri Thiển, đây chính
là ý nghĩ thật lòng của ta, một kẻ không có cảm giác an toàn lại mưu
tính bảo hộ nàng cả đời, khó trách nàng lại không tin tưởng ta.”
Một lời bộc bạch tâm tình, phơi bày ra
nơi yếu ớt nhất trong lòng Hoắc Khinh Ly, nhưng trong mắt Tiết Tri Thiển thì đây mới thật sự là Hoắc Khinh Ly, hơn nữa còn chạm đến nơi mềm mại
nhất trong lòng nàng, nhu tình bốn phía nổi lên, giữ lấy nhau dành cho
nhau mới chính là chân lý giữa tình yêu của nữ nữ, trong thế giới của
tình yêu, cả hai đều bình đẳng.
Tiết Tri Thiển ôm lấy cổ Hoắc Khinh Ly
kéo sát lại, nhẹ giọng nức nở: “Nàng đã làm rất tốt rồi, hai người ở bên nhau không nên tạo ra áp lực lớn như vậy, nếu không thì còn gì là thú
vị? Ta cũng có một đống lớn khuyết điểm, nếu như kể hết từng cái thì đến trời sáng vẫn chưa xong, thật ra thế này cũng rất tốt, ai có thể đảm
bảo hai người cả đời sống chung thì sẽ không cãi nhau, nếu như không có
chuyện này thì ta mãi sẽ không biết trong lòng nàng luôn nghĩ như vậy,
chỉ trách nàng cái gì cũng không nói suốt ngày cứ giấu trong lòng, ta
cũng không biết thuật đọc tâm thì làm sao biết được nàng nghĩ thế nào,
ta cũng sẽ hứa với nàng, về sau sẽ không ăn dấm chua bậy bạ, cũng không
giận dỗi vu vơ như thế nữa” rồi gần như cảm thán, “Lúc trước cũng đã nói như thế nhưng lại nuốt lời, ai da, nếu như ta có thể khéo hiểu lòng
người một ít thì nàng sẽ không phải phiền não thế này rồi.”
Hoắc Khinh Ly yêu chết cái bộ dạng buồn
rầu hối hận của nàng, đôi môi đỏ mọng gần ngay trước mặt thật mê người,
nhẹ giọng một câu: “Mặc kệ nàng như thế nào thì ta đều thích cả.”
Đáng tiếc còn chưa kịp hôn lên môi nàng thì chợt nghe thấy tiếng nha hoàn bên ngoài: “Tiểu thư, nước tắm đã chuẩn bị tốt rồi ạ.”
Tuy rất không nỡ nhưng Hoắc Khinh Ly vẫn
thả nàng ra, dù sao đêm dài đằng đẵng, không phải chỉ trong chốc lát thế này, rồi nghĩ đến chuyện kiều diễm phía sau, hai tai bắt đầu nóng lên,
rồi nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tiết Tri Thiển, tim không nhịn được đập
nhanh hơn.
Nếu đổi lại là trước kia, khi Hoắc Khinh
Ly tắm rửa Tiết Tri Thiển nhất định sẽ không chịu rời đi, nhưng lúc này
lại bắt đầu thẹn thùng, liền vứt lại một câu: “Ta ra ngoài trước.” Sau
đó chạy vội ra.
Sương khói lượn lờ, hương hoa trêu người, nửa thân thể Hoắc Khinh Ly ở trong nước, hai tay nhẹ lấy nước rưới lên
người, chậm rãi rửa sạch những uất ức luôn ở trên người suốt hai tháng
qua, nghĩ đến cuối cùng Tiết Tri Thiển cũng đã quay lại, khóe miệng
không kìm được nhếch lên, còn nghĩ đến suy nghĩ ngu ngốc lúc xưa, chỉ
cảm thấy vừa ngu ngốc vừa buồn cười, hành động lùi một bước này không
phải là sự nhu nhược, chỉ có thể nói Tiết Tri Thiển là yếu huyệt của
nàng, khi Tiết Tri Thiển quay về rồi thì tất cả mọi chuyện không còn gì
khó khăn nữa, còn phần làm thế nào thì ‘gặp chiêu phá chiêu’ luôn luôn
là cách tốt nhất.
Hoắc Tướng quân có rất nhiều chuyện muốn
hỏi Hoắc Khinh Ly, đương nhiên chuyện quan tâm nhất vẫn là chuyện về
Bạch Sương Sương, trong thư chỉ ghi vài câu nói về bệnh tình của Bạch
Sương Sương, còn phần lý do thì không nói đến một chữ, rồi còn chuyện
Thái tử phi, tuy đã nhận lời Hoắc Khinh Ly nếu nàng không muốn gả thì
cho dù phải trả bao nhiêu đại giới cũng không từ chối, nhưng dù sao
chuyện này có liên quan rất lớn không chỉ tùy tiện hai câu nhận lời thì
có thể giải quyết tốt được, bất quá Hoắc Tướng quân cũng hiểu rõ nữ nhi
của mình, nếu nàng đã trở lại thì nghĩa là nàng đã chuẩn bị tốt để đối
mặt, thậm chí đã nghĩ được cách đối phó, nên cũng không quá băn khoăn,
nếu nàng muốn nói tự nhiên sẽ nói, nên chỉ sai người đem đồ ăn đến phòng cho nàng, rồi còn dặn dò dùng cơm xong nghỉ ngơi cho sớm, chuyện gì mai lại nói sau.
Tâm tình Hoắc Khinh Ly thật tốt, lại thấy trên bàn ăn không có rượu nên sai người mang tới một vò, Tiết Tri Thiển trước đó đã uống không ít, nhưng vì luôn căng thẳng nên mới cảm thấy
không việc gì, nhưng chỉ sau ba ly vào bụng thì cả người đã bắt đầu
không nghiêm túc, đứng lên đi tới chỗ Hoắc Khinh Ly, ôm cổ ngồi lên đùi
nàng, hai má ửng hồng, hai mắt say mê nhìn Hoắc Khinh Ly, ngón tay nhẹ
nhàng vuốt ve lên đôi môi nàng, nhả lan khí hỏi: “Khinh Ly, không phải
ta đang nằm mơ đó chứ?”
Hoắc Khinh Ly cười lắc đầu: “Không phải nằm mơ, là ta đây.”
“Ưm.” Tiết Tri Thiển hiểu ý gật đầu, “Vậy ta sẽ không lo nghĩ nhiều nữa.” Nói xong liền hôn lên.