Hoắc Khinh Ly muốn chạy đi nhưng giống như bị điểm huyệt, không tài nào cử động được.
Tiết Tri Thiển vẫn đang nói chuyện với Ôn Tử Nhiên, khi tới gần mới thấy Hoắc Khinh Ly, nụ cười trên mặt trở nên
kinh ngạc, vì quá nhanh nên trên mặt lộ ra chút cứng ngắc.
Nhưng trong mắt Hoắc Khinh Ly thì Tiết
Tri Thiển giống như đang xấu hổ, vậy ra nàng không hề hiểu sai? Trong
lòng đau đớn không thôi nhưng trên mặt vẫn không chút động tĩnh, không
vui cũng không giận.
Tiết Tri Thiển thấy nàng vẫn lạnh lùng
như vậy, đến một chút vui sướng trên đầu lông mày cũng không có, liền
cảm thấy thất vọng, rồi nhớ đến trận cãi nhau lúc trước giữa cả hai, một cơn nộ khí tự nhiên sinh ra, giống như chiến hỏa kéo dài, lạnh lùng:
“Nàng tới đây làm gì?”
Hoắc Khinh Ly không nói, nhưng liếc nhìn Ôn Tử Nhiên, ánh mắt lạnh lẽo như đang hỏi hắn, ngươi là ai?
Ôn Tử Nhiên chưa bao giờ thấy qua ánh mắt lạnh lùng như thế, trong lòng cũng phát lạnh, nhưng lại cảm nhận được
sự tức giận trong lời nói của Tiết Tri Thiển liền cảm thấy quan hệ của
hai người không bình thường, hơn nữa lại là một cảm giác không thể nói
ra lời, mà loại cảm giác này lẽ ra không nên xuất hiện giữa hai nữ nhân
mới phải. . . nhưng trước khi biết rõ thì vẫn phải ngậm miệng, gật đầu
cười lễ phép một cái.
Tiết Tri Thiển thấy Hoắc Khinh Ly phớt lờ mình, càng tức giận hơn, hai tháng không gặp nhưng một chút cũng không
đổi, vẫn một bộ dạng cách xa ngàn dặm kia, rồi còn nghĩ tới chuyện rất
có thể hai tháng nay Hoắc Khinh Ly đều ở bên Lâm Tích Nhạn, còn nàng thì luôn sống trong tưởng niệm một ngày xa cách giống như một năm, lòng đố
kỵ tăng lên, liền ôm lấy cánh tay của Ôn Tử Nhiên giống như thị uy nói:
“Xem ra không phải tìm ta, chúng ta đi.”
Hoắc Khinh Ly trơ mắt nhìn hai người bọn
họ biến mất ở góc tường, sự chua xót lan tràn cả trái tim nhưng vẫn
không nhúc nhích, thần sắc đẫn đờ nhìn về phía góc tường, chỉ một lát
sau một giọng nói ôn nhu lại mang theo vui mừng vang lên sau lưng nàng.
“Khinh Ly, sao nàng lại tới đây?” Tiết
Tri Thâm vì phải đi đổi y phục nên chậm một bước so với Tiết Tri Thiển,
nhưng không nghĩ vừa ra khỏi cửa liền gặp Hoắc Khinh Ly, nên nghĩ trong
lòng, Tiết Tri Thiển đi trước hắn nên có lẽ cả hai đã gặp nhau, nhưng
Hoắc Khinh Ly vẫn còn ở chỗ này xem ra không phải vì Tiết Tri Thiển mà
tới, vậy chẳng lẽ tìm hắn ư?
Câu đầu tiên Hoắc Khinh Ly nói: “Tên kia là ai?”
Tiết Tri Thâm hơi bất ngờ nhưng sau đó
liền nghĩ ra được người nàng hỏi là ai, cười nói: “Nàng hỏi hắn ta ư,
hắn là. . .” Ngừng một chút để suy nghĩ một cái thân phận thích hợp cho
Ôn Tử Nhiên, mới nói tiếp: “Là người gần đây tương đối thân cận với đại
tỷ.”
Trái tim càng thêm nặng nề, Hoắc Khinh Ly giống như vô thức hỏi: “Thân cận bực nào?”
Tiết Tri Thâm không cảm thấy có gì là
không ổn, còn nhiệt tình nói: “Mẹ ta cũng đã hỏi qua sinh thần bát tự,
rồi còn để cho Linh Sơn Tự giúp chọn ngày lành tháng tốt, đợi sau khi
Thái tử thành hôn xong liền cho hai người họ thành thân.” Nói xong, đột
nhiên nhớ đến Hoắc Khinh Ly không phải Thái tử phi thì là ai? Ngũ vị
tràn ra, đều là tư vị không tốt, rồi nhớ tới mình cũng đã thành gia,
liền cảm thấy phiền muộn.
Thành thân ư? Hoắc Khinh Ly sửng sốt nhưng vẫn cố gắng ẩn nhẫn, nhưng trọng tâm không còn giữ vững nên lui về sau một bước.
Tiết Tri Thâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, sau đó lại buông tay xin lỗi: “Thất lễ.”
Một màn sương mù dâng lên trong mắt, Hoắc Khinh Ly thất thần hỏi: “Người này có tốt không?”
Đôi mắt ướt át của Hoắc Khinh Ly càng
thêm động lòng người, Tiết Tri Thâm không nhịn được ngây người, hắn chưa bao giờ thấy Hoắc Khinh Ly như vậy, có chút ngây ngốc: “Hả? Có.”
Như chưa từ bỏ, Hoắc Khinh Ly quật cường hỏi: “Tri Thiển. . . thích hắn chứ?”
Vấn đề này ngược lại có chút làm khó Tiết Tri Thâm, tuy hắn và Tiết Tri Thiển là song sinh nhưng vẫn chưa đến
trình độ tâm linh tương thông đến nỗi yêu thích ai cũng có thể cảm nhận
được, nhưng xem biểu hiện gần đây của Tiết Tri Thiển, có lẽ tám chín
phần là vậy, hơn nữa tướng mạo của Ôn Tử Nhiên rất được, cũng rất tài
năng, nên mới nói: “Thích chứ, chưa từng thấy qua đại tỷ đối với vị công tử nào như vậy, hôm qua còn thấy bọn họ uống rượu đối thơ, không cho
người khác quấy rầy.” Nói đúng hơn khi hai người họ ở cùng nhau thì đều
không cho người khác quấy rầy.
Khuôn mặt vốn đã trắng của Hoắc Khinh Ly
lúc này càng không còn tí huyết sắc, trắng bệch như giấy, ngẩng đầu nhìn cánh cổng to của phủ Thừa tướng, rồi lại nhìn khuôn mặt có chút giống
Tiết Tri Thiển, khóe miệng khẽ động, một đường cong rất nhỏ, giống như
phải dùng rất nhiều sức, sau đó nhẹ nói: “Vậy thì tốt rồi, Tri Thiển cảm thấy vui vẻ là được, ta đi đây.” Nước mắt liền rơi xuống, không đợi
Tiết Tri Thâm nói thì liền quay người rời đi, dáng người nhẹ nhàng chỉ
thoáng chốc đã không còn thấy thân ảnh.
Tiết Tri Thâm vẫn đứng nguyên một chỗ,
lông mày cau lại, sự hoang mang khó hiểu trước giờ đến lúc này giống như đã tìm thấy đáp án.
Từ ngày Hoắc Khinh Ly thường xuyên tới
lui phủ Thừa tướng, rồi cái quan hệ thủy hỏa bất dung của Hoắc Khinh Ly
và Tiết Tri Thiển dần dần tiêu tan, thậm chí càng ngày càng thân mật,
hai nữ tử thân mật cũng không có gì lạ, huống chi lại cùng nhau lớn lên, ban đầu còn tưởng Hoắc Khinh Ly bị chân tâm của hắn làm cho rung động,
muốn cho hắn một cơ hội nhưng lại không nghĩ chỉ vì một đạo thánh chỉ,
Hoắc Khinh Ly trở thành Thái tử phi còn hắn lại thành phò mã, cả đời này bọn họ chẳng còn chút khả năng nào nữa làm hắn thương tâm muốn chết, mà Hoắc Khinh Ly lại không buồn bã chút nào, lúc này hắn mới hoàn toàn
tỉnh ngộ, trong lòng Hoắc Khinh Ly từ đầu tới cuối chưa từng có hắn, hơn nữa phát triển quan hệ với Tiết Tri Thiển ngày càng thân thiết làm hắn
hâm mộ.
Lần đầu tiên khiến hắn có một cảm giác
hoang mang chính là khi hắn vô tình đi ngang qua sân của Tiết Tri Thiển, thấy hai nàng ngồi trên nóc nhà, tư thế thân mật, Tiết Tri Thiển nằm
trên đùi Hoắc Khinh Ly, còn môi Hoắc Khinh Ly thì chạm lên mái tóc của
Tiết Tri Thiển, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng rất giống
đang hôn nhau, có lẽ hai nữ tử luôn là vậy đi, hắn thầm nghĩ. Lúc nhỏ
Tiết Tri Thiển cũng thường xuyên nhất quyết đòi hôn hôn mặt hắn, cho nên tuy hoang mang nhưng cũng không để trong lòng.
Từ khi Tiết Tri Thiên từ Giang Nam về, cả người đều thay đổi, cả ngày rầu rĩ không vui, mặt ủ mày chau, hỏi nàng
tại sao thì nàng không nói, nhưng khi muốn từ nàng nghe chuyện về Hoắc
Khinh Ly thì nàng giống như mèo bị dẫm phải đuôi, nói chuyện vừa hung dữ lại vừa đâm chọt, cho dù là hai hảo tỷ muội cãi nhau thì cũng không thể giống như thất tình như thế chứ? Lại làm cho hắn thêm một lần khó hiểu.
Cho đến khi Ôn Tử Nhiên xuất hiện hắn mới xóa bỏ nghi ngờ, cùng với cách suy nghĩ hoang đường kia.
Nhưng nay, một Hoắc Khinh Ly phong khinh
vân đạm lại thất thố ở trước mặt hắn, hơn nữa trong lời nói đều đầy sự
quan tâm tới Tiết Tri Thiển, nên muốn hắn không nghi ngờ cũng khó, nhưng các nàng đều là nữ, làm sao có thể chứ?
*
Tiết Tri Thiển cũng không đi xa, vừa đi qua góc phố liền vứt cánh tay Ôn Tử Nhiên qua một bên, giận hồng hộc đi nhanh lên trước.
Ôn Tử Nhiên tự nhiên cũng không để ý cái
sự lấy lòng nhất thời của Tiết Tri Thiển, chỉ là hiếu kỳ quan hệ giữa
các nàng, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ đi theo sau một khoảng cách
nhất định.
Tiết Tri Triển rốt cuộc đi đến mệt mới
dừng chân, thấy một cái tửu quán liền xông thẳng vào, to tiếng gọi
chưởng quầy đem ra một bình nữ nhi hồng thượng hạng.
Tiết Tri Thiển không phải là người giỏi
uống rượu nên mới một chén vào bụng thì hai má đã đỏ bừng, trong lòng
bắt đầu hối hận, rõ ràng nhớ Hoắc Khinh Ly đến muốn điên thế mà lại tự
tay châm nên ngọn lửa giận không dứt, nàng biết vì sao mình giận, một là Hoắc Khinh Ly lâu đến vậy mới đến tìm nàng, hai tháng rất là dài đấy,
dài đến nỗi có thể bắt đầu một đoạn tình cảm mới rồi, hai là do mất mặt, nàng khi ấy đã từng đứng trước mặt Hoắc Khinh Ly hùng hồn nói đời này
không muốn gặp lại nàng ấy, cho nên nàng thậm chí còn không nhìn kỹ Hoắc Khinh Ly, nhìn xem nàng ấy có khỏe không có gầy không, càng không hỏi
Hoắc Khinh Ly phải chăng vẫn nhớ đến nàng, các nàng căn bản là một câu
như thế cũng không hề có.
Ôm Tử Nhiên giữ lấy bầu rượu trên tay nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tiết cô nương, cô đã uống nhiều rồi.”
Tiết Tri Thiển giận cá chém thớt: “Không cần ngươi quan tâm, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi đi đi.”
Ôn Tử Nhiên sao có thể để một cô nương
một mình ở lại trong tửu quán, hơn nữa uống nhiều rượu như vậy rõ ràng
có hơi say, tuy không nói nhưng theo sắc mặt nàng thì vẫn có thể nhìn ra nàng đang rất thương tâm, trước khi đi ra ngoài tâm tình còn rất tốt,
cảm xúc chuyển biến lớn như vậy tự nhiên là liên quan đến vị cô nương
kia, Ôn Tử Nhiên đến kinh thành chưa lâu nên không nhận ra Hoắc Khinh
Ly.
Người thông minh sẽ không hỏi nhiều đến
người không liên quan đến mình, Ôn Tử Nhiên lại khuyên vài câu, nhưng
Tiết Tri Thiển nửa câu cũng nghe không vào, còn ngại hắn phiền phức, Ôn
Tử Nhiên nghĩ ngợi một lúc liền bảo một tiểu nhị tới phủ Thừa tướng mời
Tiết Tri Thâm tới.
Khi Tiết Tri Thâm tới thì nhìn thấy trên
bàn đã có ba vò rượu rỗng, hắn chưa bao giờ biết đại tỷ mình có thể uống rượu, Ôn Tử Nhiên thì vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi bên cạnh, thấy hắn liền
giống như thấy được cứu tinh, giao lại Tiết Tri Thiển cho hắn, còn mình
thì trốn về.
Tiết Tri Thiển lúc này đã gục xuống bàn thì thào tự nói.
Tiết Tri Thâm có thể nghe rõ ràng tên của Hoắc Khinh Ly.
Trên danh nghĩa Tiết Tri Thiển là đại tỷ
sinh ra trước hắn, nhưng thực tế từ nhỏ đến lớn thì hành động của hắn
lại giống huynh trưởng hơn, xem nàng như một muội muội, luôn sủng ái che chở, bởi vì từ nhỏ phụ thân đã dạy nữ tử là để cho người khác yêu
thương, nam hài từ nhỏ là để cho người khác đánh, nam nhân bảo hộ nữ
nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên dù có lý hay không thì hắn
cũng đều nhường cho Tiết Tri Thiển, mỗi khi hắn bị Tiết Tri Thiển hiếp
đáp cũng chỉ luôn luôn cười trừ, tình cảm của hai người vô cùng tốt,
giữa cả hai hầu như không có bí mật gì.
Cho tới lúc này hắn mới biết được thì ra
Tiết Tri Thiển giấu hắn một bí mật lớn như thế, mà còn là một bí mật
hoang đường không thể tin được.
Hoắc Khinh Ly yêu thích ai hắn đều có thể chấp nhận được, nhưng lại là một đôi với tỷ tỷ ruột của mình, làm hắn
không thể tin, càng không biết nên làm thế nào, thì ra từ trước tới nay
hắn ở trước mặt các nàng luôn là một người đáng xấu hổ, ở trước mặt các
nàng làm biết bao nhiêu chuyện buồn cười.
Tiết Tri Thâm không dám nói, chỉ có thể
cảm thấy xấu hổ, càng muốn lại càng không thể, thì ra từ trước tới nay
hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép, mỗi ngày đều làm chuyện nực cười, không
biết các nàng đã cười thầm biết bao nhiêu lần.
Hắn muốn nổi giận nhưng khi nhìn đến Tiết Tri Thiển đang say rượu, rồi nghĩ đến Hoắc Khinh Ly vừa mới khóc, đến
một tia tức giận đều không có, không ngờ rằng tình cảm của các nàng đã
thâm sâu như thế, hơn nữa bi thương cũng rất sâu.
Một người là người mình yêu thích nhiều
năm, một người là chị ruột của mình, vị trí của hai người trong lòng hắn còn cao hơn người vợ mới cưới về kia rất nhiều, hắn không nỡ để hai
người bị bất kỳ thương tích gì, huống chi các nàng chỉ che dấu hắn chứ
không hề lừa gạt hắn, hơn nữa Hoắc Khinh Ly chưa bao giờ chấp nhận hắn,
nên hắn căn bản không có quyền chỉ trích, một chút ủy khuất cũng đã mất
đi gần hết.
Tiết Tri Thâm khẽ thở dài một cái, đi tới cõng Tiết Thi Thiển lên lưng rồi đi ra khỏi tửu quán.
Tiết Tri Thiển nằm ở trên lưng Tiết Tri
Thâm, lúc này đã thần trí không rõ ràng, một chốc thì mắng Hoắc Khinh Ly bại hoại, một chốc lại nói nhớ nàng, rồi lại một chốc hỏi nàng đang ở
đâu.
Tiết Tri Thâm ngoại trừ lắc đầu thì cũng chỉ là lắc đầu.
Một đường xóc nảy, lại bị gió thổi lạnh,
Tiết Tri Thiển cuối cùng cũng tỉnh, nhận ra Tiết Tri Thâm mới mờ mịt
hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”
Tiết Tri Thâm đỡ nàng xuống xong mới nói: “Phủ Tướng quân.”