Mới nửa canh giờ, xa xa đã nhìn thấy Phượng Tiên bang khói lửa ngút
trời. Tiết Tri Thiển kinh ngạc, thắng lợi nhanh như vậy sao? Lại đợi
trong chốc lát, vẫn không thấy Bao Uyển Dung đến.
Tiết Tri Thiển đấu tranh trong lòng, một mặt lo lắng cho an nguy của
Bao Uyển Dung, mặt khác thì bức thiết muốn gặp Hoắc Khinh Ly một lần.
Vừa rồi ôm Thị Họa khóc một hồi, uất ức trong lòng vơi đi không ít. Nếu
cứ vậy mà đi thì thật sự không cam lòng. Ít nhất cũng phải hỏi xem trong lòng Hoắc Khinh Ly thật sự có nàng hay không; những chuyện trước kia có phải chỉ muốn vui đùa hay không. Nếu thật sự như thế thì sẽ cho nàng ta ăn một cái tát, mắng nàng ta vô sỉ, về sau không lưu luyến làm chi nữa. Còn nếu Hoắc Khinh Ly là thâm tình chân thành thì sao? Nàng có nên tin
hay không đây?
Còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, chợt nghe tiếng ồn ào, chỉ thấy
Bạch Cảnh Giản mang người trở về, vẫn là những người giống như lúc đi.
Tiết Tri Thiển hỏi: “Khinh Ly đâu?”
Bạch Cảnh Giản xoay người xuống ngựa, giao dây cương cho thuộc hạ, đi tới trước mặt Tiết Tri Thiển, nói: “Bọn ta đã lục soát khắp nơi, chẳng
những không tìm được bạc mà ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.”
Tiết Tri Thiển nhíu mày: “Sao có thể như vậy được?”
Bạch Cảnh Giản lắc đầu, suy đoán: “Chẳng lẽ bọn cướp không trốn ở chỗ này? Ta phái người tìm ở quanh đây xem sao.”
Tiết Tri Thiển không lo việc mất bạc, với số lượng bạc nhiều như thế
dù sao tìm nơi này không thấy thì đến nơi khác tìm. Vấn đề chỉ là thời
gian.
Điều nàng lo lắng lúc này chính là Hoắc Khinh Ly biến mất cùng bọn người Phượng Tiên bang kia.
Hoặc là bị bọn Phượng Tiên bang cưỡng ép; hoặc là chính Hoắc Khinh Ly một mình theo chân bọn họ, rồi sau đó giả vờ bị bắt làm con tin, nhưng
Hoắc Khinh Ly thông minh như vậy, về tình về lý đều sẽ không làm ra
chuyện hồ đồ như thế. Lâm Tích Nhạn là sơn tặc, vào nhà cướp của cũng
không có gì khó hiểu, cùng lắm thì làm xong một vố lớn từ nay về sau mai danh ẩn tích. Có nhiều bạc như vậy thì nửa đời sau không cần lo gì nữa. Mà Hoắ́c Khinh Ly là con gái của Đại tướng quân, lại là Thái tử phi,
thân phận tôn quý nhưng ngang nhiên cấu kết cùng giặc cỏ…
Cho dù vì oán hận Bạch Sương Sương, muốn lật đổ Danh Kiếm sơn trang
thì cũng không nên lấy thân ra mạo hiểm. Hoặc là không nên trắng trợn
đưa mình đến tử lộ như thế! Trừ phi. . . Trừ phi Hoắc Khinh Ly làm vậy
là vì Lâm Tích Nhạn, cướp bạc xong cùng ả ta xa chạy cao bay. Nếu không
màng thế sự thì như thế quả thực nhất tiễn tam điêu. Vừa báo được thù
Danh Kiếm sơn trang, lại không cần làm Thái tử phi, còn có thể cùng
người yêu song túc song phi.
Nghĩ đến đây, lòng Tiết Tri Thiển quặn đau. Khinh Ly thích Lâm Tích
Nhạn đến thế sao? Đã thích Lâm Tích Nhạn sao còn cố tình đến trêu ghẹo
nàng? Chẳng lẽ vì muốn thông qua nàng để cho phụ thân cùng Tri Thâm trù
tính canh bạc này? Bởi vì Khinh Ly thích nữ nhân cho nên không tìm Tri
Thâm mà tìm nàng xuống tay ư? Hôm nay có thể toàn thân trở ra, về chuyện Thái tử phi, vốn tưởng rằng Khinh Ly thay thế nàng sẽ giúp nàng tránh
đi tai họa này, vì thế nàng còn mang ơn Khinh Ly. Hiện giờ nghĩ lại,
Hoàng Thượng vốn chọn Khinh Ly, mặc dù Hoàng hậu không muốn đi chăng nữa thì sao có thể phản bác lại Hoàng Thượng?
Lúc này, Tiết Tri Thiển như chui vào ngõ cụt, quên đi những chuyện
từng trải qua với Hoắc Khinh Ly; quên đi những lời tâm tình của Hoắc
Khinh Ly nói với nàng, mà chỉ nhận định Hoắc Khinh Ly cùng Lâm Tích Nhạn mới là một đôi. Cho nên chỉ nghĩ đến điều tệ hại nhất. Cuối cùng, nàng
phát hiện mình chỉ là con cờ trong tay Hoắc Khinh Ly. Lửa giận hừng hực
đốt sạch tình yêu với Hoắc Khinh Ly. Nhũ mẫu nói đúng, nàng ta rất giỏi
dụ dỗ, tùy tiện nói vài câu lời ngon tiếng ngọt đã khiến nàng giao ra
thể xác và tâm hồn, tự mình đi đến nước này, chẳng thể oán trách ai được nữa.
Bạch Cảnh Giản thấy Tiết Tri Thiển đã nửa ngày không nói chuyện, mà trên mặt càng ngày càng tức giận, không thể không hỏi:
“Tiết cô nương, cô làm sao vậy?”
Tiết Tri Thiển không vương vấn chuyện tình cảm nữa, trong đầu đã
thanh tỉnh chút ít, bình tĩnh nói: “Lúc ta ra khỏi Phượng Tiên bang bên
trong vẫn còn bình thường, mà bây giờ lại vườn không nhà trống, nhất
định là chúng đoán được ta sẽ dẫn người đến. Chỉ mới có một ngày, chúng
lại mang theo ngân xa, nhất định đi không được xa. Con đường này là con
đường ta đã đi ra, mặt đường cũng không hề có dấu ngân xa đi qua. Ngươi
gọi thuộc hạ đi tìm thử xem có con đường nào khác hay không, xem chúng
đi đường nào. “
Bạch Cảnh Giản thấy có lý, lập tức phân phó.
Sau thời gian chừng một nén hương, có người báo lại, quả nhiên còn có một con đường. Chỉ là không phát hiện dấu xe chở bạc đi qua.
Tiết Tri Thiển nghĩ ngợi một chút nói: “Ba chiếc xe, số lượng bạc lại lớn, chúng nhiều người như vậy nhất định đã chia bạc ra chở đi. Như vậy sẽ khó truy tìm.”
Bạch Cảnh Giản nóng nảy: “Nếu thật sự để mất bạc, chỉ e vài trăm mạng của Danh Kiếm Sơn Trang đều phải chịu liên lụy! Làm sao bây giờ đây?”
Bạch Cảnh Giản lo lắng đứng ngồi không yên.
Tiết Tri Thiển cũng lo lắng cho an nguy của Bao Uyển Dung, hiện giờ
quan trọng nhất là phải biết được phương hướng bọn chúng đã đi. Đáng
tiếc, Phượng Tiên bang đã bị hỏa thiêu, không thể tìm được gì. Bây giờ
chỉ có thể đợi đến hừng đông, không biết có manh mối gì khác không. Nàng nói với Bạch Cảnh Giản như thế, Bạch Cảnh Giản biết có sốt ruột cũng vô dụng. Hơn nữa mọi người đã rất mệt, nên phân phó nghỉ ngơi tại chỗ, chờ hừng đông rồi tính tiếp.
Mặt trời ló dạng phương đông, Tiết Tri Thiển một đêm không ngủ lại
không hề buồn ngủ. Nàng đánh thức Bạch Cảnh Giản, gọi hắn dậy đi xem xét tình hình xung quanh.
Bạch Cảnh Giản định dẫn ngựa đến, Tiết Tri Thiển nói muốn đi bộ để có thể quan sát cẩn thận một chút.
Hai người đi bộ về hướng Phượng Tiên bang.
“Bạch thiếu hiệp, ta muốn hỏi ngươi một chuyện.” Đi được một đoạn đường, Tiết Tri Thiển chợt nói.
Bạch Cảnh Giản nói: “Tiết cô nương, xin cứ nói. “
Tiết Tri Thiển hỏi: “Ngươi có biết vì sao năm xưa mẹ ngươi lại bỏ
Hoắc Tướng quân cùng Hoắc cô nương mà trở về Danh Kiếm sơn trang không?”
Bạch Cảnh Giản không hề ngốc. Hoắc Khinh Ly giao du với Phượng Tiên
bang dĩ nhiên hắn cũng biết nguyên nhân trong đó. Lại nghe Tiết Tri
Thiển hỏi như thế, nói thẳng:
“Cô nương hoài nghi a tỷ cùng Phượ̣ng Tiên bang cấu kết cướp bạc?”
Tiết Tri Thiển không đáp hỏi lại: “Hoắc cô nương là con gái của tướng quân, tương lai còn trở thành Thái tử phi, ngươi cảm thấy nàng có thể
vì mười vạn lượng bạc mà mạo hiểm ư?”
Bạch Cảnh Giản nói tiếp: “Bạc là triều đình chi cho quân, mất bạc
đồng nghĩa vớ́i mất đầu, nếu tỷ ấy thật sự tham dự thì mục đích cuối
cùng chẳng lẽ là muốn trả thù Danh Kiếm sơn trang?”
Tiết Tri Thiển nhìn Bạch Cảnh Giản không nói.
Hồi lâu, Bạch Cảnh Giản mới thở dài: “Thật ra chuyện mẹ ta năm đó, ta cũng không rõ lắm. Khi ta biết ta còn có một a tỷ, ta đã hỏi bà. Bà chỉ nói đời này người bà có lỗi nhất là a tỷ. Bà không làm tròn trách nhiệm mẫu thân được một ngày nào. Thậm chí còn chưa thấy mặt a tỷ. Ta vẽ một
bức họa a tỷ cho bà, bà vẫn thường lấy ra xem, vừa xem vừa khen dáng vẻ a tỷ thật xinh đẹp. Bộ dạng a tỷ và mẹ ta rất giống nhau, khó trách lần
đầu tiên ta gặp tỷ ấy đã cảm thấy quen mặt, nhưng lại không nhớ nổi đã
gặp ở đâu. Kỳ thật mấy năm nay mẹ ta không hề vui vẻ. Tuy ta là con trai bà, nhưng lại không thể giúp bà phân ưu được chút nào.”
Tiết Tri Thiển nói: “Ta nhớ rõ ngươi từng nói với ta, cha ngươi đã
mất khi ngươi chưa sinh ra, thật là do nhiễm bệnh hay còn nguyên nhân
nào khác?”
Thật ra nàng muốn hỏi cha Bạch Cảnh Giản là ai. Nàng từ Bao Uyển Dung biết được Bạch Sương Sương có qua lại với ba nam nhân, không biết có
khoa trương hay không. Hoắc Khinh Ly chẳng phải cũng như thế sao? Trong
lòng Tiết Tri Thiển thầm hận.
Bạch Cảnh Giản lại ấp a ấp úng, lấy cớ nói chuyện gia sự không thể truyền ra ngoài.
Tiết Tri Thiển lại nói, chuyện này có thể có liên quan đến việc Hoắc cô nương cướp bạc.
Bạch Cảnh Giản do dự trong chốc lát mới nói: “Ta không muốn nói
nguyên nhân, vì đó là việc xấu trong nhà không thể nói ra. Có điều, Tiết cô nương không phải người ngoài, ta cũng không dối cô làm gì, chỉ hy
vọng cô có thể giữ bí mật.”
Tiết Tri Thiển gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Bạch Cảnh Giản lúc này mới nói: “Lúc đó cha ta suy yếu. Còn có một
nguyên nhân khác là bị mẹ ta làm tức chết. Bởi vì ông phát hiện sau khi
thành thân mẹ ta vẫn còn vương vấn Hoắc Tướng quân.”
Tiết Tri Thiển khó chịu. Tình cảnh nàng hiện tại cũng giống cha Bạch Cảnh Giản năm đó.
Chỉ nghe Bạch Cảnh Giản nói: “Kỳ thật cũng không trách được bà. Năm
đó do ông ngoại buộc bà thành thân với cha, vì biết cha ta có kiếm phổ
gia truyền. Mà mẹ ta lúc đó không thể quên Hoắc Tướng quân. Có một lần
bà lén hẹn Hoắc Tướng quân, kết quả bị cha ta bắt được. Ông tức giận đến mức hộc máu ngay tại chỗ. Sau đó ông ngoại biết chuyện này, phạt trượng bà. Cha ta đau lòng, đỡ trượng cho bà. Từ đó thể trạng càng kém hơn.
Vốn tưởng rằng như vậy bà có thể hồi tâm chuyển ý, mà tiếc thay, bà vẫn
nhớ mãi không quên Hoắc Tướng quân. Cha ta tức giận, không chờ được đến
khi ta sinh ra đã mất. Việc này ta được biết từ hạ nhân, dù chưa chứng
thực hỏi bà, nhưng tình hình năm đó xác nhận không khác là mấy.”
Nghe thế, quả thật Bạch Sương Sương cũng là người chung thủy trong
tình yêu, từ đầu chí cuối chỉ yêu mỗi mình Hoắc Tướng quân. Nhưng mà đã
rời khỏi Hoắc Tướng quân, gả cho cha Bạch Cảnh Giản thì nên trung trinh
mới đúng. Hóa ra thân thể và tim có thể tách ra. Tiết Tri Thiển lại liên tưởng đến Hoắc Khinh Ly. Lâm Tích Nhạn là người yêu của nàng, còn mình
chỉ là con cờ của nàng. Chẳng lẽ những lúc cùng mình ân ái nàng đều xem
mình là Lâm Tích Nhạn hay sao? Sắc mặt Tiết Tri Thiển trắng bệch, trong
lòng càng hận, cả giận nói:
“Bà ta đối đãi với cha ngươi như thế, ngươi không tức giận à?”
Bạch Cảnh Giản nói: “Khi ta vừa nghe được, lúc đó dĩ nhiên cũng rất
tức giận, cho rằng cha ta không đáng. Chỉ là luôn nhìn thấy bà buồn bực
không vui, tức giận trong lòng dần dần tiêu tan. Bà không thể sống cùng
người mình yêu đã là rất thống khổ rồi. Về sau lại tự trách vì chuyện
của cha không thôi. Mấy năm nay bà không hề vui vẻ. Ta là con, đương
nhiên phải thông cảm cho bà. Hơn nữa khi ta sinh ra cũng chưa thấy cha
bao giờ, đối với cha ta cũng không có nhiều ấn tượng. Mà bà lại thương
yêu ta như vậy, khó khăn cực nhọc nuôi ta khôn lớn, nếu ta giận bà chẳng phải là ta bất hiếu ư.”
Tiết Tri Thiển hỏi: “Cha ngươi mất rồi, vì sao bà ấy không về vớ́i Hoắc Tướng quân?”
Bạch Cảnh Giản thở dài: “Bởi vì bà áy náy với cha ta. “
Tiết Tri Thiển nghe được lại căng thẳng trong lòng. Mặc dù Bạch Cảnh
Giản kể chuyện nhà của hắn, nhưng nàng lại có thể liên tưởng đến bản
thân mình. Trong lời Bạch Cảnh Giản nói có một câu rất đúng, không thể
sống cùng người mình yêu là một chuyện vô cùng thống khổ. Nhớ lại lời
Lâm Tích Nhạn, bởi vì Khinh Ly thân bất do kỷ, bất đắc dĩ mới không thể
sống cùng cô ta. Cho dù như vậy nhưng cô ta vẫn tiếp tục chờ Khinh Ly,
yêu Khinh Ly. Bọn họ yêu nhau. Còn nàng mới là người thứ ba. Nàng cũng
giống cha Bạch Cảnh Giản năm đó. Tuy rằng tình cảnh được người đồng
tình, nhưng trước sau chỉ là người ngoài cuộc. Nhảy vào tình yêu của
người khác tự làm mình bị thương không nói, mà còn làm cho người khác
thống khổ. Thay vì tất cả đều khổ, không bằng rộng lượng rời đi, như vậy đều tốt cho tất cả.
Nhưng chỉ nghĩ đến việc phải rời khỏi Khinh Ly, nước mắt nàng tự
nhiên rơi xuống. Cuộc sống mà nàng từng khát khao phút chốc hóa thành
bọt biển. Không có Khinh Ly, nàng biết phải về đâu? ( huhuhuhu, đau lòng quạ :(( )
Bạch Cảnh Giản thấy Tiết Tri Thiển rơi lệ, còn tưởng rằng nàng thương cảm cho cha hắn, nên khuyên nhủ: “Mỗi người đều có kiếp số riêng của
mình, đúng là cha ta có thể đoạt được mẹ ta, nhưng ông đã mất rồi. Coi
như là một loại giải thoát. Vẫn tốt hơn phải tiếp tục sống trong đau
khổ.”
Tiết Tri Thiển yếu ớt nói: “Cha ngươi đi rồi, nhưng ông tra tấn mẹ
ngươi nhiều năm như vậy, nếu năm đó cha ngươi buông tay, hoặc ông không
chết thì mẹ ngươi cũng sẽ không buồn phiền nhiều năm như thế.”
Bạch Cảnh Giản nhìn mặt trời, cảm khái: “Có lẽ thế. Như vậy thì ta cũng có cha.”