Tiết Tri Thiển đối với vị “sư phụ” Hoắc
Khinh Ly này rất không hài lòng, Hoắc Khinh Ly sau khi chọc cho nàng
toàn thân phát hỏa xong lại không giúp nàng dập lửa mà thu tay đi ngủ.
Đúng là một nữ nhân xấu xa, nàng kiên quyết sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện này.
Vết hôn ngân màu đỏ sậm không khác gì một mảnh lạc hồng rơi trên ngực Tiết Tri Thiển, cũng đồng thời in dấu vào
trái tim nàng. Gương mặt nàng bất giác đã đỏ đến mang tai, nàng si ngốc
ngồi trên giường ngây ngô cười như vậy đã được hơn nửa canh giờ.
Trong khoảng thời gian đó Thị Họa vẫn
luôn đứng hầu ở bên ngoài cũng không dám vào trong quấy rầy nàng, mãi
đến lúc An Bình công chúa phái người tới đây thúc giục, Thị Họa mới
không còn cách nào khác phải tiến vào nhắc nhở nàng một chút.
Lúc này, Tiết Tri Thiển mới từ trạng thái mơ màng vừa rồi phục hồi tinh thần trở lại, nàng chỉnh lý tốt quần áo
xong mới gọi Thị Họa vào hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó mới đi đến cung Hoa Dương của An Bình công Chúa.
Từ sáng đến giờ An Bình vẫn đợi nàng
suốt, thấy Tiết Tri Thiển vừa đi tới nàng ta mới truyền lệnh cho cho
dâng điểm tâm sáng lên.
Tiết Tri Thiển vội vàng áy náy nói: “Để Công Chúa phải đợi lâu rồi.”
An Bình không để bụng chút nào còn quan
tâm hỏi: “Trong mắt Tri Thiển đều nổi lên rất nhiều tơ máu, phải chăng
đêm qua nàng ngủ không ngon?”
Mặt Tiết Tri Thiển liền đỏ lên, không
phải ngủ không ngon, mà căn bản là không có ngủ, chỉ mới chớp mắt một
cái mà trời đã sáng rồi, ngoài miệng vẫn nói: “Lần đầu tiên ở lại trong
cung nên chưa được quen giường cho lắm ạ.” Trong lòng thì nghĩ tới việc
bị Hoắc Khinh Ly giày vò đến rất thê thảm…
An Bình nói: “Chắc tại Ánh Nguyệt cung
chưa từng có người vào ở nên nàng cảm thấy không thoải mái cũng là dễ
hiểu, đêm nay hãy lưu lại Hoa Dương cung của ta đi, ta sẽ sai người điều một chút hương an thần để đốt lên khi ngủ, đảm bảo nàng sẽ ngủ rất ngon giấc.”
Tiết Tri Thiển vội vàng khoát tay: “Ta ở Ánh Nguyệt cung một đêm cũng đã quen lắm rồi, đa tạ ý tốt của Công Chúa.”
An Bình không vui nói: “Ta lưu nàng ở lại trong cung mục đích chính là để giúp ta giải buồn nhưng nàng lại ở xa
như vậy, mỗi lần triệu nàng gặp mặt cũng mất rất nhiều thời gian, nàng
không thấy rất phiền toái sao?”
“Không phiền toái, một chút cũng không
phiền toái, chỉ là hôm nay Tri Thiển thức dậy trễ, nhất định sáng mai
trước khi công chúa thức dậy thì Tri Thiển đã có mặt ở Hoa Dương cung.”
Tiết Tri Thiển thấy sắc mặt giận dữ của nàng vẫn chưa giảm nên mới nói
thêm: “Tri Thiển đang lo sợ Hoàng hậu nương nương hiểu lầm.”
Quả nhiên thần sắc An Bình dãn ra, nàng
ta hòa nhã nói: “Vẫn là Tri Thiển suy nghĩ thật chu toàn, dù sao những
chuyện tình ngay lý gian vẫn nên tránh thì tốt hơn.”
Tiết Tri Thiển lặng lẽ lau mồ hôi lạnh
trên trán, đồng thời cảm thấy cuộc đối thoại giữa các nàng nghe vào tại
sao lại giống như có tư tình vậy nhỉ?
Trong lúc dùng bữa, An Bình hỏi một vài
chuyện liên quan đến Tiết Tri Thâm, Tiết Tri Thiển đương nhiên toàn nói
tốt về hắn, nếu việc Tri Thâm sắp làm Phò Mã đã là sự thật không thể
thay đổi thì nàng chỉ hy vọng An Bình có thể đối xử tốt với Tiết Tri
Thâm một chút.
An Bình nghe Tiết Tri Thiển nói thì gật
đầu liên tục, đặc biệt khi nghe đến Tiết Tri Thâm không hề đi phong lưu ở ‘xóm làng chơi’ thì tâm tình đặc biệt vui vẻ.
Lúc các nàng đang nói chuyện vô cùng hứng thú thì thấy Hoàng hậu cùng Hoắc Khinh Ly đi tới.
Tiết Tri Thiển vội vàng đứng dậy hành lễ, rồi quay sang vừa nhìn đến Hoắc Khinh Ly, tim lập tức đập nhộn nhịp,
mặt cũng theo đó mà đỏ lên, nàng vội vã cúi đầu xuống che dấu.
Hoàng hậu cười hỏi: “Các ngươi đang nói chuyện gì? Còn chưa vào tới Hoa Dương cung đã nghe thấy tiếng cười của các ngươi.”
An Bình đáp: “Hồi bẩm mẫu hậu, bọn nhi thần đang nói về Tri Thâm.”
Hoàng hậu gật đầu: “Tiết Tri Thâm sắp trở thành Phò Mã, con nên biết chút ít chuyện của y cũng là phải.”
An Bình lại cung kính đáp: “Vâng thưa mẫu hậu.”
Hoàng hậu lại nói: “Các ngươi nãy giờ trò chuyện chắc cũng lâu rồi, Thủy Dung, con cùng với Khinh Ly nên qua Đông cung* xem thử đi. Tri Thiển, ngươi lưu lại, ta có mấy câu muốn nói với
ngươi.”
*Đông cung: cung của Thái tử
Tiết Tri Thiển cảm thấy hoảng sợ, không biết Hoàng hậu có gì căn dặn.
Đợi đến sau khi Hoắc Khinh Ly cùng An Bình đã rời đi, Hoàng hậu mới nói: “Trong lòng Tri Thiển có phần không phục phải không?”
Hoàng hậu nói: “Hôm đó Thái tử rõ ràng
chọn ngươi, mà nay Khinh Ly lại thành Thái tử phi, trong lòng ngươi
không phục đúng không?”
Tiết Tri Thiển cúi đầu: “Tri Thiển không dám, hơn nữa trong lòng Tri Thiển cũng không có Thái Tử.”
Hoàng hậu hỏi: “Ngươi đã có ý trung nhân rồi sao?”
Tiết Tri Thiển không chút suy nghĩ đã
nói: “Vâng thưa nương nương”, nói xong mới lo lắng, nếu như Hoàng hậu
hỏi ý trung nhân là ai, nàng nên trả lời thế nào mới phải.
May là Hoàng hậu cũng không làm nàng khó
xử: “Như thế bổn cung cũng yên lòng, bổn cung còn sợ vì ngươi không được chọn làm Thái Tử Phi mà trong lòng còn có vướng mắc.” Dừng một tí, lại
hỏi: “Chuyện của Thủy Dung, ngươi đều biết hết chứ?”
Tiết Tri Thiển đương nhiên biết Hoàng Hậu đang nói đến chuyện gì, bất quá vẫn tỏ ra biết rõ còn cố hỏi: “Không
biết nương nương đang đề cập đến chuyện nào ạ?”
Hoàng hậu nói: “Thủy Dung đã nói rõ hết chuyện của hai ngươi với bổn cung.”
Tiết Tri Thiển tê rần cả da đầu, chắc
không phải Hoàng hậu đang nghĩ nàng cùng An bình có gì mờ ám đó chứ? Nên vội vàng quỳ xuống đất: “Tri Thiển cùng Công Chúa là ngẫu nhiên gặp gỡ, hơn nữa lúc ấy cũng không biết thân phận của công chúa, kính xin nương
nương minh xét.”
Hoàng hậu khua tay nói: “Các ngươi làm
sao quen biết đều không phải là điều trọng yếu, quan trọng là ngươi đã
giúp đỡ bổn cung giải quyết một vấn đề khó khăn không hề nhỏ, điều khiến bổn cung đau đầu lúc này chính là không biết làm thế nào mới có thể ban thưởng cho ngươi thật tốt đây.”
Tiết Tri Thiển âm thầm than thở trong
lòng, không trừng phạt đã là vinh hạnh cho ta lắm rồi nào dám mong được
tưởng thưởng, chỉ nói: “Tri Thâm được chọn làm Phò Mã tất cả là nhờ vào
sự ưu ái của Công Chúa, Tri Thiển làm gì có một phần công lao nào ạ.”
Hoàng hậu gật đầu nói: “Tri Thiển không
có tính kể công kiêu ngạo, bổn cung rất là vừa lòng, Nhưng dù sao Thủy
Dung cũng là con gái của ta, bổn cung đương nhiên hiểu rõ nó nhất. Người ta đều nói ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, bổn cung chỉ sợ nó lại giẫm lên vết xe đổ, nếu là người ngoài bổn cung nhất định sẽ không để ý tới, nhưng Tri Thiển lại là hòn ngọc quý trên tay Tiết Thừa Tướng nên
ta nhất định sẽ không để ngươi phải chịu nửa phần uất ức. Hơn nữa, dù
Thủy Dung là thân phận Công Chúa nhưng khi đã gả vào Tiết gia thì Tri
Thiển cũng xem như là thân phận trưởng tỷ. Trong trường hợp Thủy Dung có yêu cầu vô lý nào với ngươi thì đại khái ngươi không cần phải để ý tới. Nếu như cự tuyệt không được thì ngươi cứ báo cho bổn cung biết, bổn
cung nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.”
Tiết Tri Thiển suy nghĩ một chút lập tức hiểu hết ý tứ trong lời nói của Hoàng hậu nên vội vàng khấu đầu tạ ơn.
Hoàng hậu lại tháo xuống từ bên hông một
miếng ngọc bội, trên mặt khắc một con phượng hoàng, nói: “Bổn cung cũng
biết được đạo lý ‘nước xa không cứu được lửa gần’, bây giờ ta ban thưởng cho ngươi miếng ngọc bội này, thấy ngọc bội như thấy bổn cung, Công
Chúa cũng không ngoại lệ, có điều ngươi phải đáp ứng bổn cung, nếu không phải trường hợp vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối ngươi không được lấy ngọc
bội kia ra, ta cũng chỉ chuẩn cho ngươi sử dụng ba lượt, khi đã hết ba
lượt, bổn cung sẽ thu hồi nó trở về cho nên ngươi nhất định phải thận
trọng.”
“Vâng thưa nương nương.” Tiết Tri Thiển cung kính tiếp nhận.
Hoàng hậu lại tiếp tục trò chuyện thêm vài câu nữa rồi mới đi.
Hoàng Hậu đi rồi Tiết Tri Thiển lập tức
mất hết sức lực ngồi nguyên trên ghế, đương nhiên nàng cũng hiểu rõ ẩn ý của Hoàng hậu, trấn an nàng chỉ là giả, kì thực là muốn nàng thay mặt
nhắn lại với phụ thân, để cho phụ thân có thể cảm thấy thoải mái buông
lỏng tinh thần, chiêu Tri Thâm làm Phò mã là vì lôi kéo phụ thân chứ
không phải do An Bình làm xằng làm bậy nên mới quyết định như vậy.
Tiết Tri Thiển cất ngọc bội kia vào trong người rồi mới dẫn theo Thị Họa rời khỏi tẩm cung của Công Chúa.
Lúc nàng quay trở lại cung Ánh Nguyệt thì thấy Hoắc Khinh Ly cũng đã từ Đông cung của Thái tử trở lại, nàng đang
cầm một quyển sách ngồi đọc.
Tiết Tri Thiển cảm thấy là lạ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoắc Khinh Ly không vung đao múa kiếm mà an
tĩnh đọc sách, nàng nhẹ đi tới vươn tay đoạt lấy cuốn sách, cười nói:
“Để ta nhìn thử xem nàng đang đọc loại sách nào.” Vừa nhìn thấy tựa sách mặt nàng liền biến sắc.
Hoắc Khinh Ly cười hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Tiết Tri Thiển vứt sách trên tay xuống, sắc mặt giận dữ nói: “Giỏi lắm, nàng rất chú tâm học đó nhỉ.”
Hoắc Khinh Ly kéo nàng lại gần, để nàng
ngồi lên đùi mình: “Cho dù không làm Thái tử phi cũng phải học một chút
quy củ trong cung chứ, lại đây nào, nàng giúp ta, chúng ta cùng nhau xem nhé.”
Thấy cảnh tượng như vậy, Thị Họa cùng Thường Tứ Hỷ đang đứng một bên hầu hạ cũng thức thời vội vàng lui ra ngoài.
Tiết Tri Thiển sợ hết hồn, hiện tại đang là ban ngày, ai biết được đột nhiên sẽ có người đi đến hay không.
Hoắc Khinh Ly biết ý nghĩ của nàng, khẽ
cười nói: “Ngoại trừ An Bình công chúa, sẽ không có ai bất lịch sự đến
nỗi không cần thông truyền đã đi tới, mà lúc này An Bình Công chúa đang
đánh cờ cùng Tiết công tử tại Đông cung, ta đoán trời chưa tối sẽ không
thể nào trở về được đâu.”
Tiết Tri Thiển sững sờ: “Đệ ấy đang ở trong cung sao?”
Hoắc Khinh Ly gật đầu: “Hắn còn nhờ ta nhắn với nàng rằng Tiết thừa tướng cùng Tiết phu nhân đều mạnh khỏe.”
Tiết Tri Thiển lo lắng hỏi: “Hắn làm vậy thật ư?”
Hoắc Khinh Ly nói: “Có Thái tử cùng công chúa trước mặt, Tiết công tử tự biết có chừng mực.”
Tiết Tri Thiển thấy thần sắc nàng nhàn
nhạt, giống như một chút cũng không để ở trong lòng, trong nội tâm không biết là cảm giác gì, một mặt cảm thấy trong lòng nàng không có Tri Thâm là chuyện tốt, một mặt khác lại cảm thấy cách đối đãi vô tình như thế
với Tri Thâm có chút ít tàn nhẫn.
Hoắc Khinh Ly tựa hồ cảm giác được mâu
thuẫn trong lòng nàng, đỡ nàng đứng dậy, một mình đi sang bên kia, lạnh
lùng nói: “Tại sao một câu nàng cũng không hỏi xem thái độ của Thái tử
đối với ta là thế nào?”
Tiết Tri Thiển hiển nhiên lại quên mất
chuyện này. Hoắc Khinh Ly hiện tại cũng sắp là Thái tử phi đương triều,
Thái tử mới là vấn đề khiến nàng lo lắng nhất, nhìn bộ dạng Hoắc Khinh
Ly hiện tại không phải là nàng ấy đã bị Thái tử chọc giận rồi chứ? Tiết
Tri Thiển đi đến bên người nàng, hỏi: “Có phải Thái tử ức hiếp nàng
không?”
Hoắc Khinh Ly nhàn nhạt nói: “Nếu như ta nói phải, nàng sẽ làm thế nào?”
Tiết Tri Thiển thấy đầu óc choáng váng,
nàng thật ra không biết phải làm sao bây giờ, lại tổng cảm thấy bản thân thật vô dụng, người yêu bị bắt nạt vậy mà nàng lại chẳng có cách nào cả chỉ biết đứng nhìn mà thôi.
Hoắc Khinh Ly nâng cằm của nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt của nàng rồi nói: “Tri Thiển, nàng là người dễ mềm
lòng, nàng luôn biết đồng cảm với người khác là chuyện tốt, nhưng nàng
không nên bận tâm đến tất cả mọi chuyện như vậy, chuyện của công chúa
nàng muốn xen vào, chuyện của Tiết công tử nàng cũng muốn quản, nàng vì
vấn đề của bọn họ mà lo lắng thật nhiều, trong lòng nàng có chút nào
nghĩ đến ta hay không? Trái tim ta cảm thấy như bị bóp nghẹn vậy, ta
thật sự không biết trong lòng nàng ta chiếm được bao nhiêu vị trí nữa.”
Tiết Tri Thiển biết rõ lúc này nàng vì
Tri Thâm mà đắn đo là nàng không đúng nhưng cũng đâu đến nỗi nghiêm
trọng như những gì Hoắc Khinh Ly nói, nên nàng mới gấp rút đáp: “Bọn họ
với nàng sao có thể giống nhau được.”
Hoắc Khinh Ly cười khổ: “Đúng rồi, ta với bọn họ đâu có giống nhau, Tiết công tử là đệ đệ song bào với nàng, là
máu mủ ruột thịt với nàng, trong lòng dĩ nhiên cũng sẽ trọng yếu hơn ta
chút ít. Còn công chúa thì nàng vừa gặp đã yêu nên dĩ nhiên yêu cầu của
nàng ta bản thân nàng cũng sẽ không có cách nào cự tuyệt.”
Tiết Tri Thiển vội la lên: “Chuyện của
nàng, ta đương nhiên càng quan tâm nhiều hơn.” Thấy Hoắc Khinh Ly vẫn im lặng không đáp nên nàng mới tiếp tục gặng hỏi: “Vậy nàng nói cho ta
nghe xem, Thái tử ăn hiếp nàng thế nào, ta sẽ đi đòi công đạo cho nàng.” Coi như là châu chấu đá xe nàng cũng muốn liều mạng với hắn.
Hoắc Khinh Ly lại nói: “Thái tử không có ức hiếp ta, ngược lại còn dùng lễ đối đãi.”
Tiết Tri Thiển sững sờ, lập tức trong
lòng bắt đầu chua xót, lạnh lùng nói: “Mới gặp gỡ Thái tử trong chốc lát mà nàng đã khen hắn tốt, nàng cảm thấy hắn rất vừa mắt chứ gì?”
Hoắc Khinh Ly nhẹ nhàng lắc đầu, lại tiếp tục không quan tâm đến nàng nữa, trở lại trước đài, khom xuống nhặt
cuốn sách “Quy tắc Hậu cung” lên tiếp tục đọc.
Tiết Tri Thiển lập tức cảm thấy uất ức
không thôi, giống như nàng nói bất cứ thứ gì cũng đều là sai trái khiến
cho nàng ấy phật ý, nhìn dáng vẻ Hoắc Khinh Ly lúc này sợ là không có ý
định để ý nàng, nàng cũng không muốn tiếp tục ở lại làm chướng mắt người khác nên giận dỗi bỏ đi ra ngoài.
Thị Họa đang ở ngoài nói chuyện với một
số cung nữ khác thì thấy Tiết Tri Thiển vẻ mặt tức giận đi ra nên nàng
vội vàng đuổi theo, đợi đến chỗ vắng người mới dám hỏi: “Tiểu thư, vừa
rồi mọi chuyện vẫn rất tốt, sao tự nhiên lại thành ra như vậy ạ?”
Tiết Tri Thiển cả giận nói: “Ta cũng muốn biết rõ tại sao trở nên như vậy, còn nói cái gì trong tâm của ta không
có nàng, nếu như không có nàng, tối hôm qua ta… Tri Thâm là đệ đệ của
ta, ta quan tâm một chút thì có gì sai? Còn nói Thái tử rất tốt, nàng
mới biết Thái tử bao lâu mà đã nói Thái tử tốt, ta đây có nguyên một
bụng ức chế thì ai sẽ hiểu cho nỗi khổ của ta?”
Thị Họa nghe xong cũng phần nào hiểu được là hai người đang cãi nhau, cũng không biết phải khuyên nàng thế nào,
chỉ nói: “Tiểu thư à, chúng ta hiện giờ đang ở trong cung, mọi việc đều
phải có chừng có mực, cũng không thể hành động theo cảm xúc được, có gì
muốn nói, chúng ta đợi sau khi đã đóng kín cửa mới từ từ mà nói, ngàn
vạn lần không thể để cho người khác nghe ra được ý tứ gì.”
Tiết Tri Thiển sao lại không biết đạo lý
này, chỉ là nàng không hiểu mình vì cái gì lại trở nên dễ xúc động, chỉ
cần nàng ở cạnh Hoắc Khinh Ly liền đặc biệt dễ dàng tức giận, trước kia
từng xem nàng ấy là kẻ thù nên mới sinh ra tức giận cũng không đáng nhắc đến. Nhưng hiện tại quan hệ của các nàng rõ ràng là
tình nhân, vậy mà nàng vẫn hay nhịn không được mà nói ra những lời làm
tổn thương nàng ấy, cứ sau mỗi lần như vậy thì từ tận đáy lòng đều cảm
thấy hối hận không thôi.
Thị Họa thoáng thấy nàng đã mềm lòng liền thuyết phục nàng quay trở về.
Tiết Tri Thiển biết mình chưa hết giận
hoàn toàn, sợ một khi trở về lại khiến cả hai tranh cãi ầm ĩ, dù sao thì cũng đã đi rồi, không bằng cứ ở ngoài dạo thêm chốc lát nữa rồi hẳn trở về sẽ tốt hơn.
Thị Họa thấy nàng không còn quá tức giận nên mới chiều theo ý nàng.
Xuyên qua vài toà hòn non bộ, Tiết Tri
Thiển loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn, nàng tinh thông âm luật, lập tức bị tiếng đàn hấp dẫn, bước theo tiếng đàn mà đi đến một khu cửa cung,
ngẩng đầu nhìn lên thấy một tấm biển, trên mặt có khắc “Tuyết Vũ cung”,
không biết là nơi ở của vị phi tử nào.
Tiết Tri Thiển gặp một cung nữ tay bưng một mâm trái cây tiến đến, liền hỏi: “Ngươi biết là ai đang đánh đàn không?”
Cung nữ đáp: “Là Tô quý phi ạ.”
Tiết Tri Thiển âm thầm than trong lòng,
không ngờ là Tô quý phi không chỉ vũ đạo tuyệt vời mà ngay cả kỹ nghệ
đánh đàn cũng trác tuyệt đến vậy, nàng đang muốn rời khỏi nhưng lại bị
tiếng đàn thu hút, nên đành để cho cung nữ thay mặt vào thông truyền.