Trước khi ngủ, Tiết Tri Thiển rốt cục nhịn không được mới hỏi: “Khinh Ly, người trong lòng của ngươi rốt cuộc là ai?”
Có điều Hoắc Khinh Ly không trả lời nàng, cũng không ôm nàng ngủ, mà chỉ nghiêng người đưa lưng về phía nàng, làm cho nàng cảm thấy khoảng cách đó lạnh như băng, hô hấp đều đều, dường
như đã ngủ thiếp đi.
Tiết Tri Thiển trở mình trằn trọc, nửa mê nửa tỉnh thao thức hồi lâu mới chịu yên tĩnh đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, phát hiện người bên gối đã không thấy đâu.
Nhất thời không biết làm thế nào.
Thị Thư, Thị Họa tiến đến hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.
Tiết Tri Thiển hỏi: “Các ngươi có nhìn thấy Hoắc cô nương đi đâu không?”
Thị Họa nói: “Trời còn chưa sáng đã rời khỏi phủ rồi ạ.”
Tiết Tri Thiển lại hỏi: “Có để lại lời nào không?”
Thị Họa lắc đầu.
Nhân lúc Tiết thừa tướng sắp lâm triều,
Tiết Tri Thiển muốn đem chuyện của Bạch Cảnh Giản nói cho ngài biết, còn chưa đi xuyên qua vườn hoa, đã nhìn thấy Tiết Tri Thâm bưng chén bước
đến.
Tiết Tri Thâm nhìn thấy Tiết Tri Thiển lẻ loi một mình, liền hỏi: “Khinh Ly đâu?”
Tiết Tri Thiển không đáp, ánh mắt rơi vào trên tay hắn: “Đây là cái gì?”
Tiết Tri Thâm nói: “Hôm qua lúc ăn trưa,
nhìn thấy Khinh Ly hình như không được ngon miệng, cho nên lúc vào cung, ta đặc biệt đi hỏi Hồ thái y, ông ấy dạy ta cách làm cháo tổ yến, nói
có thể trị chứng bệnh kén ăn.”
Tiết Tri Thiển thấy hắn mặc quan bào đỏ
tươi, giày đen, trên đầu không đội mũ quan, tóc dài dùng trâm cố định
gọn gàng, nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú như ngọc, hỏi: “Đệ tự tay làm
à?”
Tiết Tri Thâm nói Đúng vậy, còn cầm chén đưa cho Tiết Tri Thiển: “Ta phải vào triều rồi, tỷ giúp ta bưng cho Khinh Ly đi.”
Tiết Tri Thiển nhìn Tiết Tri Thâm, trong
lòng lại không biết là cảm giác gì, nam tử xuống bếp đã là không dễ,
huống chi là một Đại thiếu gia luôn sống an nhàn sung sướng, không nhận
lấy, chỉ hỏi: “Tri Thâm, có phải đệ rất thích Khinh Ly không?”
Tiết Tri Thâm thấy nàng hỏi kỳ lạ như thế, nghi hoặc nói: “Không phải tỷ đã sớm biết rồi sao?”
Tiết Tri Thiển lại hỏi: “Có phải đến mức không phải nàng sẽ không cưới?”
Tiết Tri Thâm gật gật đầu: “Ừ, không phải nàng ta không cưới đâu.” Còn bổ sung: “Hôm qua Thái Tử cũng nói với ta
việc này, nếu như ta không cưới Khinh Ly, chỉ sợ Khinh Ly sẽ bị Hoàng
thượng chỉ hôn cho Thái Tử.”
Tiết Tri Thiển qua lời phụ thân cũng đã hiểu được ý tứ của Hoàng thượng, cho nên không kinh ngạc, mà lâm vào trầm tư.
Tiết Tri Thâm thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, không hiểu hỏi: “Sắc mặt kém như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tiết Tri Thiển sững sờ, phủ nhận: “Không
có.” Trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên, “Tri Thâm, đệ đã từng chính miệng nói với Khinh Ly là đệ yêu mến nàng ấy chưa?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Tiết Tri Thâm bỗng ửng đỏ, có chút xấu hổ nói: “Chưa, nhưng chắc nàng ấy cũng tự biết mà phải không?”
Tiết Tri Thiển đột nhiên cả giận nói:
“Ngươi không nói, làm sao mà nàng biết được? Chẳng lẽ đợi cô nương nhà
người ta đi thổ lộ tâm ý với ngươi hay sao? Huống chi trong lòng nàng có ngươi hay không là một chuyện khác nữa, nếu như ngươi thật lòng muốn
cưới nàng làm vợ, cũng đừng có vòng vo nữa đi, nam tử hán đại trượng
phu, làm gì mà cứ e dè sợ sệt như thế! Mọi chuyện cứ giao hết cho người
khác làm, chẳng phải thành công lao của người khác rồi sao, nói không
chừng còn có thể khiến người ta hiểu lầm đấy.”
Tiết Tri Thâm không biết tại sao nàng lại tức giận đến vậy, có chút vô tội nói: “Ta cũng chỉ nhờ có một mình đại
tỷ thôi mà, mà tỷ là đại tỷ của ta, chắc không sao phải không?”
“Ta, ta thì đương nhiên không sao rồi!
Bất quá cách một người, không thể hiện hết tâm ý, ngươi cứ chờ đợi như
vậy, còn phải chờ tới năm nào tháng nào nữa, nếu không chủ động lên, ở
đó ngồi đợi nhìn nàng gả cho người khác đi!”
Tiết Tri Thâm như có điều suy nghĩ gật đầu: “Tỷ nói cũng có lý, vậy thì chén cháo này ta sẽ tự mình bưng cho nàng?”
Tiết Tri Thiển nhàn nhạt nói: “Không cần, nàng đã đi rồi.” Suy nghĩ một chút, đem chuyện Bạch Cảnh Giản nói cho
hắn biết, “Bạch Cảnh Giản là đệ đệ cùng mẹ khác cha của Khinh Ly, ngươi
giúp Bạch Cảnh Giản, chính là giúp Khinh Ly, cũng coi như một cách lấy
lòng nàng ta.”
Nhưng Tiết Tri Thâm không đáp ứng ngay,
trầm giọng nói: “Chuyện rèn binh khí ta cũng có nghe nói, bất quá binh
khí tốt hay dở sẽ liên quan trực tiếp đến tính mạng binh lính ở tiền
tuyến, tuyệt đối không thể vì chuyện riêng mà làm qua loa, Danh Kiếm sơn trang này cần phải khảo sát một phen mới có thể đưa ra quyết định.”
Đối với mấy chuyện này Tiết Tri Thiển chỉ hiểu biết chút ít, nàng vốn chỉ muốn chuyển lời, bây giờ để Tiết Tri
Thâm xử lý thì không gì tốt bằng, chỉ nói: “Việc này liền giao cho
ngươi, khi nào có kết quả, trực tiếp báo cho Khinh Ly là được.”
Tiết Tri Thâm đáp ứng, đưa cháo đang cầm
trên tay cho Tiết Tri Thiển, cười nói: “Nếu Khinh Ly đã không còn ở đây, vậy chén cháo này phiền đại tỷ uống dùm đi, ta nấu hơn nửa canh giờ
đấy, chớ có lãng phí.”
Tiết Tri Thiển nhìn theo bóng lưng Tiết
Tri Thâm đi xa, nếm thử một miếng cháo, quả nhiên là mỹ vị, bất quá nuốt vào bụng rồi, lại hóa thành âm thầm thở dài.
Cháo vẫn chưa uống xong, một tên sai vặt tìm đến, nói: “Đại tiểu thư, ngoài cửa có người tìm tiểu thư.”
Tiết Tri Thiển hỏi: “Người phương nào?”
“Tiểu nhân không biết, tiểu nhân vốn định giúp hắn truyền lời, thế nhưng người nọ nói, nhất định phải gặp được
tận mặt tiểu thư mới chịu nói.”
Tiết Tri Thiển đưa chén cháo cho tên sai
vặt, tự mình đi ra cửa, chỉ thấy một người mặc áo lam, gác tay mà đứng,
hỏi: “Là ngươi tìm ta à?”
Người áo lam kia xoay lại.
Tiết Tri Thiển nhận ra hắn, mà có lẽ là
nàng, đó là người theo chân Thủy công tử, trong lòng kinh ngạc, không
biết An Bình công chúa tìm nàng có việc gì.
Người nọ hành lễ nói: “Nô tỳ kính chào Tiết tiểu thư.”
Là một cung nữ, lại còn là người bên cạnh An Bình công chúa, thái độ Tiết Tri Thiển dĩ nhiên cũng khách khí:
“Công chúa có chuyện gì mà cần tìm đến ta?”
Cung nữ nói: “Công chúa bảo nô tỳ chuyển lời cho Tiết tiểu thư, nói rằng gặp nhau ở chỗ cũ.”
Chỉ là một câu nói đơn giản thôi, lại làm dấy lên mọi tâm tư trong lòng Tiết Tri Thiển, còn gặp mặt làm gì chứ?
Xin lỗi? Đối với Trưởng công chúa Thủy
Dung, chuyện lừa gạt coi như là tội danh mà nàng áp đặt cho công chúa
đi, nhưng cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi.
Muốn ôn chuyện ư? Vô tình gặp mặt thì có chuyện gì để nói?
Lại nghĩ tới công tử ôn nhuận như ngọc
lắc mình một cái trở thành cô nương, trong lòng vẫn còn uất ức, cô
nương, làm thế nào mà lại là cô nương!
Sắc mặt Tiết Tri Thiển càng ngày càng tệ, nhàn nhạt nói: “Phiền tỷ tỷ giúp Tri Thiển nói với công chúa một tiếng
xin lỗi, Tri Thiển bận rộn tục sự, sợ là không thể phó ước(*).”
(*)phó ước: gặp gỡ, hẹn hò
Cung nữ kia nói: “Công chúa nói rằng
người nợ tiểu thư một lời giải thích, mặc kệ tiểu thư đi hay không đi,
công chúa cũng sẽ chờ tiểu thư ở chỗ cũ, lời thì nô tỳ cũng đã chuyển,
xin cáo từ trước.”
Đây không phải bắt buộc nàng phải phó ước hay sao?
Tiết Tri Thiển vốn định giận dỗi không
đi, bất quá nghĩ đến đối phương dù gì cũng là công chúa, đành nói: “Bẩm
với công chúa, Tri Thiển sẽ đến đúng giờ.”
Cung nữ thi lễ rời đi.
Trở lại phòng, nhũ nương cũng tìm đến,
nghe nói Hoắc Khinh Ly đã bỏ về, lập tức oán trách Tiết Tri Thiển, nói
là nhất định do nàng chọc giận Hoắc đại tiểu thư nên nàng ấy mới bỏ đi.
Tiết Tri Thiển cũng lười giải thích với bà, chỉ đem chuyện công chúa hẹn gặp nói cho bà biết.
Nhũ nương cười pha trò: “Chắc không phải là công chúa vừa ý tiểu thư rồi chứ?”
Tiết Tri Thiển liếc qua bà ta một cái:
“Bà cũng gọi là công chúa rồi đấy thôi, làm sao có thể vừa ý ta chứ?”
Nói xong trong lòng chợt xúc động, mặt lạnh, quát lên, “Bao Uyển Dung,
bà thật to gan!”
Nhũ nương sợ hết cả hồn, không biết vì sao nàng lại đột nhiên trở mặt, hỏi: “Ta làm sao cơ?”
“Bà giỏi lắm dám quên lời ta dặn, hết câu này đến câu nọ, toàn nói giúp Hoắc Khinh Ly là thế nào?”
Nhũ nương lại cười hì hì nói: “Không phải đang nói chuyện công chúa ư, tự nhiên lại lôi Hoắc đại tiểu thư vào làm gì?”
Mặt Tiết Tri Thiển ửng đỏ, nhũ nương là
người từng trải, giỏi nhất nhìn mặt mà nói chuyện, hoặc là bà ta sớm đã
nhìn ra, bất quá rốt cuộc chỉ là suy đoán của bản thân, lại không có
bằng chứng, cũng không chỉ trích thêm nữa, với lại… Vô tình nhắc tới
thôi mà, không phải sao? Khẽ thở dài một cái nói: “Hừ, mặc kệ là có hay
không, sau này đừng nhắc tới nữa, hoặc là bà đi nịnh nọt Tri Thâm cũng
được, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ nếu biết được tất tần tật về Hoắc
Khinh Ly, hơn nữa bạc mà hắn thưởng cho bà tuyệt đối không thể ít hơn
Hoắc Khinh Ly đâu.” Vừa nói, vừa gõ xuống bàn cảnh cáo: “Sau này bớt mấy cái chuyện ăn cây táo, rào cây sung đi, đừng cho là ta không biết nhé.”
Nhũ nương vội vàng thu lại nét mặt, vô cùng cung kính nói: “Dạ, tiểu thư.”
Ngược lại Tiết Tri Thiển lại bị bộ dạng
cố làm ra vẻ nghiêm trang của bà ta chọc cho vui vẻ, nghĩ tới một
chuyện: “Nhũ nương này, bộ trường sam lần trước bảo bà làm, còn đó
không?”
Nhũ nương nói: “Vốn là tiểu thư bảo ta
vứt đi, bất quá đó là công sức ta tốn hết mấy ngày mới làm xong, lại là
tơ lụa thượng hạng, không nỡ lòng nào vứt đi, y phục lại hữu dụng, để
dành sau này đem tặng cũng được, cho nên vẫn còn giữ đây.”
Tiết Tri Thiển sai bảo: “Đưa đây cho ta.”
Nhũ nương hỏi: “Tiểu thư muốn tặng cho
Thủy công tử à?” Cứ gọi mãi cái tên Thủy công tử, Bao Uyển Dung nhất
thời vẫn chưa sửa được.
Tiết Tri Thiển gật đầu: “Nếu đã gặp mặt,
đến tay không thì không hay lắm, dù sao nàng ta thích nữ cải nam trang,
nam trang đó tặng cho nàng ta cũng coi như thích hợp.”
Lúc này nhũ nương mới rời đi.
Dùng xong bữa tối, Tiết Tri Thiển chuẩn
bị đi phó ước, Bao Uyển Dung muốn đi cùng nàng, lại bị Tiết Tri Thiển cự tuyệt, chỉ mang theo Thị Họa bên người, Thị Họa là nha đầu thiếp thân
mà Tiết Tri Thiển thích nhất, thận trọng lại không nhiều lời, rất được
việc.
Mới đầu Bao Uyển Dung có hơi buồn bực,
suy nghĩ một chút lập tức hiểu ra, cười lắc lắc đầu, Tiểu thư nhà bà
thật đúng là đa nghi, mặc kệ tiểu thư có ý đó hay không, vẫn nên thi
triển khinh công, đến phủ Tướng quân cái đã.
Mặc dù khí trời trở lạnh, nhưng cả hai
bên bờ sông vẫn có rất nhiều người, giữa sông còn có mấy chiếc thuyền
hoa, nhạc sĩ tấu khúc, ca kỹ khiêu vũ, tiếng cười tiếng nói thật là náo
nhiệt.
Tiết Tri Thiển tìm đến, lập tức thấy được Thủy Dung, chỉ thấy nàng ta lại vận nam trang, cao lớn vững chãi đứng
dưới bóng liễu, thu hút rất nhiều ánh mắt cô nương tiểu thư, họ còn bạo
gan cố ý che mặt tới tới lui lui trước mặt nàng, đáng tiếc sắc mặt Thủy
Dung còn lạnh buốt hơn cả gió đêm.
Do dự trong chốc lát, Tiết Tri Thiển mới
đi về hướng Thủy Dung, tới gần, cũng không biết nên xưng hô thế nào cho
phải, Thủy công tử thì khẳng định là không được rồi, mà bây giờ lại đang ở bên ngoài, không thể gọi là công chúa được, dứt khoát chỉ nên hành
lễ.
Thủy Dung gật đầu, xem như hoàn lễ, chỉ vào thuyền hoa gần đó nhất nói: “Chúng ta vào đó tán gẫu đi.”
Phía đầu thuyền hoa, có người thì thổi kèn, có người lại đàn hát vô cùng náo nhiệt.
Tiết Tri Thiển âm thầm kinh ngạc, An Bình công chúa này cũng thực lớn mật, không âm thầm bí mật thì thôi, lại còn mời cả ca kỹ lên thuyền, nàng không sợ bị người ta nhận ra thân phận
hay sao?
Thủy Dung quay đầu lại, gặp Tiết Tri
Thiển đứng bất động, đoán được suy nghĩ của nàng, cười nói: “Đừng lo,
những người này chỉ biết có bạc chứ không cần biết đến người.”
Nếu công chúa đã không sợ, Tiết Tri Thiển dĩ nhiên cũng không cố kỵ thêm nữa, đi theo nàng ta lên thuyền.
Mặc dù đã quen thuộc hết kinh thành,
nhưng vẫn có một nơi mà cho tới bây giờ Tiết Tri Thiển vẫn chưa từng đi
qua, đó chính là thanh lâu, dù sao đó là nơi nam nhân mới ghé đến, trên
thuyền này mặc dù không phải là thanh lâu, có điều ca kỹ hiển nhiên đều
đến từ thanh lâu, một đám ca kỹ ai ai cũng đều xinh đẹp, giọng hát cũng
rất êm tai, Tiết Tri Thiển biết vậy nên cảm thấy thú vị, đồng thời càng
cảm thấy hiếu kỳ đối với An Bình công chúa, rốt cuộc thì nàng ta là hạng người thế nào đây?