Tiêu hoàng hậu vốn xuất thân danh môn,
năm đó nội chiến hiểm ác bùng nổ liên miên, Hoàng thượng có thể leo lên
ngôi vị chí tôn không thể không kể đến công lao bên nhà mẹ đẻ của Hoàng
hậu, nhưng trở thành nữ nhân của Hoàng thượng không phải là điều mà bà
ta mong muốn.
Bà đã từng không phải là bà lúc này, mà
là một nữ nhân có mối tình đầu phong nhã hào hoa cùng chàng thiếu niên
thanh tú hào kiệt, tình chàng ý thiếp tha thiết mê say, hai người từng
đứng dưới gốc cây hải đường trao lời hẹn ước, một người nếu chẳng phải
chàng cả đời không gả, một người nếu không phải nàng cả đời không cưới.
Nhưng hiển nhiên, trong một danh gia vọng tộc như thế thì tình yêu của họ cùng lắm chỉ là vui đùa mà thôi, trưởng nữ của Tiêu gia nhất định không phải là một nữ nhân tầm thường, một
thiếu niên xuất thân hàn vi thì làm sao có thể xứng đôi cùng phượng
hoàng trên cành cao? Chia rẽ bọn họ hầu như không tốn tí sức lực nào.
Thiếu niên ấy tha hương, cuộc đời này bặt vô âm tín. Còn bà, được gả cho nam nhân tôn quý nhất trở thành nữ nhân tôn quý nhất.
Ước nguyện một đời một kiếp bên nhau cũng đành hẹn lại kiếp sau xa vời vợi.
Nữ nhi ra đời cho bà một cuộc sống buồn
tẻ, nhi tử ra đời củng cố địa vị Hoàng hậu của bà, đã không muốn chiếm
lấy trái tim của Hoàng thượng thì dĩ nhiên sẽ không đi tranh giành tình
nhân, nữ nhân thông minh, nên biết rõ mình nghĩ gì muốn gì, nữ nhân
thông minh, nên biết thế nào là thiên ứng vạn biến, trong mắt thế gian,
bà là một mẫu nghi thiên hạ, là một người đoan trang thanh tao nhã nhặn, trong mắt hoàng thượng, bà dù vô tình cũng động lòng người.
Những năm qua, bà đã làm vô cùng tốt.
Hôm nay, dưới ánh mắt phẫn nộ của Hoàng
thượng, những lớp ngụy trang của bà từng lớp từng bị lột trần ra, dưới
những giọt nước mắt của Tô quý phi, lỗi lầm của bà lại càng bị phóng to
ra.
Muốn gán tội cho người khác sợ gì không
có lý do, huống chi lại có ‘Chứng cớ xác thực’, Hoàng hậu giả nhân giả
nghĩa, Hoàng hậu hiểm ác, Hoàng hậu rắp tâm hại người, Hoàng thượng
không muốn tin cũng không thể không tin.
Hoàng hậu ghen ghét Tô quý phi được sủng
ái, sợ hãi cốt nhục kia uy hiếp tới ngôi vị Thái tử, âm thầm hạ độc thủ, vu oan giá họa, nhân chứng vật chứng đều có, vật chứng chính là bình sứ thanh hoa vỡ vụn, nhân chứng chính là vị ma ma đã phục vụ nhiều năm
trong cung Hàm Phúc, tố ra một liên hoàn kế do Hoàng hậu chủ mưu, Hoắc
Khinh Ly đồng lõa, các nàng phối hợp không chê vào đâu được.
Đương nhiên tất cả âm mưu đều giấu trong
những hàng chữ, những lời nói của Tô quý phi, Hoàng hậu là Mẫu nghi một
nước, cho dù tội lớn ngập trời thì cũng không dám ở trước mặt chỉ trích, huống chi Tô quý phi không màng danh lợi, trong cung bất quá chỉ muốn
bình an hưởng sủng ái của Hoàng thượng mà thôi.
Hoàng hậu không một câu biện bạch, chỉ lạnh lùng nghe Tô quý phi nhu nhược lên án.
Hoắc Khinh Ly là người biết rõ đầu đuôi
mọi chuyện, lại là người vô tội bị liên quan, tuy không có cách nào
nhưng nàng cũng không lo lắng, vì nàng tin vị Hoàng hậu thông minh quảng đại này sẽ không cam nguyện bị người khác vu hãm như thế.
Mà người ngoài cuộc như Tiết Tri Thiển
hoàn toàn không phân biệt được ai đúng ai sai, nhưng những chuyện này
không quan trọng, nàng chỉ quan tâm đến duy nhất một Hoắc Khinh Ly, hai
ngày nay Hoắc Khinh Ly và Hoàng hậu luôn thần thần bí bí, đúng là đang
trù tính những chuyện này, nàng tin tưởng Hoắc Khinh Ly, cho dù là thật
đi chăng nữa thì cũng là do Hoắc Khinh Ly thân bất do kỷ, nàng vẫn một
mực đứng bên cạnh Hoắc Khinh Ly, vẫn luôn cầm chặt tay nàng ấy.
Hoắc Khinh Ly lại sợ liên lụy đến nàng nên dùng chút lực giãy ra, hướng về nàng nhẹ lắc đầu sau đó đi đến bên cạnh Hoàng hậu.
Trên mặt Hoàng hậu vẫn luôn bình tĩnh,
lúc bà thấy Hoắc Khinh Ly đi đến bên cạnh mình trong mắt nàng ánh lên
một tia không rõ, so với bà thì Hoắc Khinh Ly càng vô tội hơn, nhưng
nàng không biện bạch cho mình một câu, cũng không bỏ đá xuống giếng, hơn nữa lại đứng bên cạnh Hoàng hậu tỏ ý muốn cùng tiến cùng lui, chuyện
này làm cho bà có một suy nghĩ khác về Hoắc Khinh Ly, tuy Hoắc Khinh Ly
rất có tâm kế nhưng nàng hoàn toàn khác với những nữ nhân trong hậu cung này.
“Hoàng hậu, trẫm hỏi nàng lần cuối, có
thật hay không?” Trong đáy lòng Hoàng thượng luôn không muốn tin Hoàng
hậu là người như vậy, dù sao bọn họ cũng đã có nhiều năm ân ái vợ chồng, đức hạnh của Hoàng hậu không hề có một khuyết điểm, tâm ý độc ác nhất
định là có nhưng làm ra chuyện độc ác như thế thì khó thể làm người ta
tin được.
Hoàng hậu cười lạnh: “Hoàng thượng đã
không tin thần thiếp thì còn hỏi thêm làm chi nữa? Thần thiếp chỉ biết
thanh giả tự thanh* mà thôi.” (*Tương tự “Cây ngay không sợ chết đứng”)
“Vậy nàng thử giải thích những lời Lưu ma ma nói xem, bà ta là ma ma trong nội cung của nàng, bà ta nói tận mắt
thấy tháng trước nàng mặc thường phục xuất cung, nàng thân là Hoàng hậu, xuất cung là chuyện lớn sao có thể đi yên ắng như thế? Trừ phi là làm
chuyện không thể để cho người khác biết, hơn nữa những lời nàng nói với
Hoắc Khinh Ly, bà ta nói chính tai bà ta nghe được nàng phân phó Hoắc
Khinh Ly hãm hại Tô quý phi, chẳng lẽ Lưu ma ma mắt mờ nhìn lầm người,
hay là lãng tai nghe lầm rồi?”
Xuất cung quả thật vì chuyện tư nên không thể nói, những lời với Hoắc Khinh Ly cũng đều là những câu thật, Hoàng
hậu không có phản bác.
Hoàng thượng tiếp tục nói: “Ngày đó nàng
bắt Tô quý phi khiêu vũ, rồi nói mấy lý do đường hoàng với Trẫm, nhưng
lúc này Trẫm mới biết nàng muốn so Tô quý phi với Triệu Phi Yến cho nên
mới để nàng ấy khiêu vũ trong bàn tay, đây chính là chủ tâm gây khó dễ
với hài tử trong bụng của nàng ấy, lại ám chỉ trẫm là hôn quân chỉ biết
lo yêu mỹ nhân không để ý tới giang sơn, nàng giải thích thế nào đây?”
Ngày đó quả thực cố tình làm khó Tô quý phi, Hoàng hậu cũng không phủ nhận.
“Nàng ba lần bốn lượt ám hại Tô quý phi,
lần này lại không tiếc nguyền rủa chính mình dùng thuật bùa yểm hãm hại
Tô quý phi, tội không thể tha, Hoàng hậu, nàng đã biết tội của nàng
chưa!” Giọng nói của Hoàng thượng mang theo sát khí, quả thật thất vọng
với vị Hoàng hậu này.
Hoàng hậu không chút sợ hãi, đối diện với ánh mắt chất vấn của Hoàng thượng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Trừ phi Hoàng thượng tận mắt thấy thần thiếp hạ độc thủ với Tô quý
phi, bằng không thần thiếp tuyệt đối không nhận tội.”
Hoàng thượng chán nản, gần đây mới biết
được Hoàng hậu nói chuyện có chút không có đạo lý, nhân chứng vật chứng
đều có, nhưng nếu Hoàng hậu muốn hại người thì cần gì tự mình động thủ?
Cả giận nói: “Nàng quả thật là cưỡng từ đoạt lý, nếu muốn trốn tránh
trách nhiệm thì trẫm không phải không tha được, nhưng hôm nay nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, nàng không thể chống chế được nữa đâu, bây
giờ trẫm phải phạt nàng, Bùi Thiếu Khanh, ngươi nói xem Hoàng hậu phạm
tội gì?”
Đại Lý Tự Bùi Thiếu Khanh lúc này như
đang ngồi trong đống lửa, nghe Hoàng thượng hỏi toàn thân mồ hôi lạnh
chảy ròng, theo lý, chuyện nhà của Hoàng thượng không đến lượt ông ta
xen vào, hơn nữa người xử phạt lại là Hoàng hậu, quả thật khó xử cho ông ta, quanh co cả buổi không nói nên lời.
“Hoàng thượng, có thể để cho thần thiếp
nói một câu không?” Giọng nói ôn nhu của Tô quý phi vang lên giúp Bùi
Thiếu Khanh giải vây.
Hoàng thượng vì bản thân nghĩ không ra
được phương pháp xử trí Hoàng hậu nên mới ném nan đề này cho Bùi Thiếu
Khanh, lúc này Tô quý phi có lời muốn nói, việc này vốn liên quan đến
nàng ta, nếu nàng ta có thể đưa ra được đề nghị tốt thì nghe thử cũng
chẳng sao, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, dù thế
nào thì Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, vả lại Tô quý phi lông tóc cũng
không tổn hao gì, nếu Tô quý phi không so đo thì xem như ngài cũng tìm
được bậc thang leo xuống, tùy tiện xử phạt Hoàng hậu một cái coi như
cảnh cáo, là người ai không mắc lỗi, ngài muốn cho Hoàng hậu cơ hội sửa
đổi, nên liền nói: “Ái phi cứ nói.”
Tô quý phi quả không hổ là phi tử được
Hoàng thượng ân sủng, đi đến bên cạnh Hoàng thượng nói: “Từ lúc thần
thiếp tiến cung tới nay, Hoàng hậu luôn luôn chiếu cố thần thiếp, sự
tình lần này chỉ e là do Hoàng hậu nghe phải lời sàm ngôn mới hiểu lầm
thần thiếp, hơn nữa lúc này mẫu tử thần thiếp đều đã bình an, chỉ hơi
hoảng sợ một chút nên thần thiếp hy vọng Hoàng thượng đừng trách phạt
Hoàng hậu, vả lại hài nhi trong bụng thần thiếp vốn bạc phúc, Hoàng
thượng nếu vì hài tử mà đại khai sát giới chỉ sợ càng tổn hao phúc khí
của con trẻ, kính xin Hoàng thượng nghĩ lại.”
Lời nói này đúng là cho Hoàng thượng một
bậc thang, sao có thể không đồng ý được, chỉ là bề ngoài giả vờ làm khó
một lần, trầm giọng nói: “Thiên tử phạm tội cũng như thứ dân, Hoàng hậu
phạm tội lớn như vậy sao có thể không xử phạt, như thế chẳng phải để
những kẻ khác nói Trẫm công tư không phân hay sao?”
Tô quý phi nói: “Có câu ‘thanh quan khó
đoạn việc nhà’, đây là chuyện nhà của Hoàng thượng, ngoại nhân sao có
thể quản được? Hoàng thượng và Hoàng hậu phu thê tình thâm, thần thiếp
và Hoàng hậu tình như tỷ muội, có thể bỏ đi những hiềm khích lúc trước
thì đây chẳng phải là chuyện tốt sao ạ?”
Hoàng thượng lập tức vỗ bàn đồng ý: “Ái
phi nói có lý lắm, nếu ái phi đã không so đo thì Trẫm cũng không truy
cứu nữa, Hoàng hậu, nàng thân là Hậu cung chi chủ, hi vọng nàng tự trọng tự ái đừng làm ra những chuyện giống hôm nay nữa, nếu không trẫm sẽ
không dễ dãi như thế này nữa đâu, lần này phạt cung Hàm Phúc trong vòng
nửa năm không được ban đồ mới, không được mở tiệc chiêu đãi, không được
ca múa, còn nàng thì phải ăn chay để ăn năn hối lỗi.”
Hoàng hậu vẫn giữ nguyên khí chất trong trẻo lạnh lùng, trên mặt không một tia cảm kích, chỉ hời hợt đáp: “Vâng.”
Hoắc Khinh Ly quả thực kinh ngạc, còn
tưởng sẽ bị phạt nặng nhưng không nghĩ tới một trận sấm to nhưng mưa lại nhỏ, chỉ qua loa kết án, khó trách Hoàng hậu không chút sợ hãi, thì ra
sớm đã đoán được kết quả, nhưng hành động này của Tô quý phi thật làm
cho người ta khó hiểu, rất hiển nhiên chuyện này là Hoàng hậu hại nàng
nhưng nàng ta vì sao lại giúp Hoàng hậu cầu tình, chẳng lẽ giống như lời nàng nói, là do tình tỷ muội giữa hai người họ ư?
Tô quý phi vô cùng vui vẻ, trước tạ long
ân sau đó liền đi tới thân mật đỡ lấy tay của Hoàng hậu, lấy lòng nói:
“Chuyện hôm nay tất cả coi như là hiểu lầm, kính xin tỷ tỷ đừng để trong lòng nhé.”
Hoàng hậu cũng không cảm kích, Tô quý phi làm như thế không thể nghi ngờ là trước vung cho bà một tát sau đó giả
mù sa mưa nhận lỗi, hoàn toàn đạp lên tôn nghiêm của Hoàng hậu, rồi lại
nghe nhưng lời hư ý giả này của nàng càng thêm ác cảm, hừ lạnh bỏ tay Tô quý phi ra, không dùng lực nhiều nhưng Tô quý phi liền bị đẩy ra, Tô
quý phi trượt chân ngã nhào trên đất.
Biến cố này làm cho tất cả mọi người đều
không ngờ tới, trong điện lập tức lặng ngắt như tờ, nhưng không ai quên
cái bụng lớn của Tô quý phi.
Tiết Tri Thiển ở gần đấy liền nhanh chóng chạy đến đỡ Tô quý phi.
Chợt nghe Tô quý phi cười nói: “Ta không sao.”
Mọi người thở phào một hơi, đột nhiên
nghe Tiết Tri Thiển hét lên một tiếng, chỉ thấy nơi Tô quý phi vừa ngã
xuống có một vũng máu.
Tô quý phi cũng không lâu sau ôm bụng cúi người, trên mặt thống khổ: “Bụng đau quá.”
“Thái y, nhanh truyền thái y!” Giọng nói
hoảng hốt của Hoàng thượng vang cả chính điện, rồi từ trên ghế rồng chạy nhanh xuống ôm Tô quý phi lên, lúc đi ngang qua Hoàng hậu liền hung tợn nói: “Nếu hoàng nhi của trẫm mà có việc gì thì trẫm bắt ngươi phải đền
mạng!”
Hoàng hậu vẫn đứng yên tại chỗ, vừa rồi bà ta không hề dùng lực.