Trong lúc đợi những phi tần khác,
Thái tử đi đến bên cạnh Hoắc Khinh Ly, lấy những vật đó ra, cuối cùng
nâng đôi giày nhìn kỹ một phen rồi hỏi Hoắc Khinh Ly: “Vẫn còn mới sao?”
Như gặp phải chuyện khó nói, trầm ngâm
một lúc cuối cùng Hoắc Khinh Ly mới nói: “Vâng, đây là do Khinh Ly tự
tay làm cho Điện hạ.”
Lời vừa nói ra, người đầu tiên cảm thấy
nhẹ nhõm chính là Hoàng Thượng. Giày là vật của Thái tử, lại do Hoắc
Khinh Ly tặng, thế thì hậu cung cũng sẽ không có điều tối kỵ kia.
Trong lòng Tiết Tri Thiển như thắt lại, Hoắc Khinh Ly làm giày cho Thái tử ư?
Thái tử dường như muốn chứng thực lời
Hoắc Khinh Ly nói, ở trước mặt mọi người thay giày, chẳng những vừa chân mà kiểu dáng cũng rất thích hợp, đi đến trước mặt Hoàng hậu, vui vẻ
nói: “Mẫu hậu, người nhìn xem, đây là do Khinh Ly tự tay làm cho nhi
thần đấy.”
Hoàng hậu cười nói: “Tai mẫu hậu vẫn còn
tốt, có thể nghe được.” Lại khen: “Khinh Ly thật là khéo tay hiếm thấy,
quả là một người vợ hiền. Thuần nhi, con thật là có phúc.”
Thái tử lại nói: “Vậy thì cho Khinh Ly
đứng lên trước được không ạ? Nàng đã quỳ lâu như vậy rồi, nhi thần sợ
nàng không chịu nổi.”
Có Hoàng thượng ở đây, Hoàng hậu không thể làm chủ, bèn hỏi: “Hoàng thượng, người thấy thế nào ạ.”
Hoàng thượng như đã dỡ bỏ được gánh nặng
trong lòng, tâm tình cũng tốt trở lại, mặc dù không biết Hoắc Khinh Ly
vì sao nửa đêm lại mang những vật này đi đi lại lại trong cung. Nhưng
nếu đã không liên quan gì đến nam tử thì có phạm tội nặng hơn cũng không quan trọng. Hơn nữa Hoắc Khinh Ly chắc chắn không phải vì tiền tài mà
đi trộm, chỉ e còn có lý do nào khác, nên nói: “Đứng lên đi.”
Thái tử nghe được đặc xá, liền nhanh
chóng bước lên tự mình đỡ Hoắc Khinh Ly dậy, còn sai người mang vào một
cái ghế dựa cho Hoắc Khinh Ly ngồi xuống. Hoắc Khinh Ly cúi đầu nói: “Tạ ơn Điện hạ.”
Tuy giọng Hoắc Khinh Ly rất nhỏ nhưng
Tiết Tri Thiển lại nghe thấy rõ ràng, ngoại trừ khó hiểu ra thì nàng
thắc mắc là từ khi nào mà Hoắc Khinh Ly cùng với Thái tử lại phối hợp ăn ý như thế?
Chúng phi tần lục tục đi vào cung Hàm
Phúc. Lúc Tô quý phi đến, Hoàng thượng lo lắng nàng đang có mang, đặc
biệt ban thưởng ghế ngồi cho nàng.
Đợi cho mọi người đến đầy đủ, Hoàng
thượng cho tất cả thị về cùng cung nga lui xuống. Các phi tần không biết đã xảy ra chuyện lớn gì, lại càng không dám hỏi, chỉ có thể mím môi nín thở.
Hoàng thượng nháy mắt cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu hiểu ý, nói: “Ở đây bổn cung có một bao đồ. Các muội muội qua xem thử có nhận ra vật nào là của mình hay không?”
Các phi tần tò mò vây đến xem, một lát
sau thì nghe thấy có người kêu lên: “Ôi, chẳng phải là cây trâm phượng
của ta đây sao, sao lại ở đây thế này?”
Lại có một người khác: “Dây chuyền trân châu của ta, ta đã tìm nó từ lâu lắm rồi.”
Ngoại trừ vòng ngọc của Hoàng hậu cùng
đôi giày Hoắc Khinh Ly tự mình làm cho Thái tử ra thì những vật khác đều lần lượt trở về nguyên chủ. Tất cả những vật trong bao đồ của Hoắc
Khinh Ly đều là của những nương nương trong cung.
Lý Đức phi một bước lả lướt đi đến trước mặt Hoàng hậu, thi lễ nói: “Không biết bao đồ này của Hoàng hậu tỷ tỷ từ đâu mà đến ạ?”
Hoàng hậu không trả lời, hỏi ngược lại: “Sao cơ? Bên trong cũng có đồ vật của Đức phi muội muội ư?”
Lý Đức phi xòe tay ra, lòng bàn tay cầm
một cây trâm phỉ thúy khảm bảo thạch, cười nói: “Vốn là cây trâm của
muội muội bị mất đã hai tháng nay, tìm thế nào cũng tìm mãi không ra,
muội còn tưởng rằng đã bị tên tiểu nô tài nào đó lớn gan lấy đi rồi chứ, nào ngờ lại ở chỗ tỷ tỷ thế này.” Ngay trước mặt Hoàng thượng mà nói ra những lời này, ngụ ý lại rõ ràng như vậy. Phi tần ở hậu cung đều biết,
Hoàng hậu nhân ái thiện lương, trước nay không hề tranh sủng, ngẫu nhiên ở trước mặt Hoàng hậu thể hiện một chút sắc sảo thì bà cũng không quá
để tâm. Cũng vì vậy mà Lý Đức phi mới dám châm biếm ám chỉ như thế.
Quả nhiên, Hoàng hậu chỉ cười nhạt một tiếng: “Tìm được thì tốt rồi.”
Các phi tử khác cũng giống Lý Đức phi hỏi thăm đồ từ đâu mà đến, sau đó đều cảm tạ Hoàng hậu giúp bọn họ tìm được đồ đã mất.
Nhân lúc nhiều người nhiều miệng, Tiết
Tri Thiển đi đến bên cạnh Hoắc Khinh Ly, nhỏ giọng hỏi nàng: “Khinh Ly,
làm sao mà nàng lại có những vật này? Còn nữa, sao lại ăn mặc như vậy,
lại còn đánh nhau với thị vệ?” Còn muốn hỏi thêm một vấn đề nữa, nàng
muốn hỏi Hoắc Khinh Ly vì sao lại làm giày cho Thái tử? Thế nhưng bây
giờ không phải là lúc để ghen tuông, nên đành nhịn xuống không hỏi.
Hoắc Khinh Ly nhẹ cười với nàng: “Đợi lát nữa nàng sẽ biết thôi. Yên tâm, ta không sao đâu.”
Tiết Tri Thiển nhìn vẻ mặt tự tin của
nàng, giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay. Tuy không hiểu nàng
vì sao lại làm như vậy nhưng đã không còn lo lắng như trước, lui về phía sau theo dõi kỳ biến.
“Tốt lắm, mọi người đều tìm được đồ của mình cả rồi chứ?”
Các phi tần nghe được câu hỏi của Hoàng hậu, nháy mắt yên tĩnh trở lại. Những người tìm được đồ cùng đáp: “Vâng ạ.”
Hoàng hậu lại hỏi ý Hoàng thượng: “Hoàng thượng, người thấy thế nào?”
Hoàng thượng nhìn từng món đồ trên tay
các phi tần, chỉ có vài người tay không, những người khác đều có cầm vài thứ gì đó, Tô quý phi đang ngồi cũng ôm trong lòng một cái bình sứ
thanh hoa, như vậy tất cả đồ vật trong bao đồ của Hoắc Khinh Ly đều được trả về nguyên chủ, thật là lỳ lạ. Hoắc Khinh Ly cho dù có bản lĩnh lớn
hơn nữa cũng không thể nào trong vòng một đêm lấy được tất cả những vật
này, không những vậy, vật đã bị mất đến mấy tháng bây giờ lại cùng nhau
xuất hiện, điều này chắc chắn không chỉ là trùng hợp. Hơn nữa những vật
này lại không phải là vật có giá trị liên thành gì, nếu nhiều người như
vậy cùng nhau mất đồ thì hậu cung đã sớm loạn thành gà bay chó sủa. Ai
lại tốn nhiều công sức như vậy? Làm vậy vì mục đích gì? Vả lại, những
vật này vì sao lại ở trong tay Hoắc Khinh Ly?
Hoàng thượng vẫn đang chìm trong suy tư
thì nghe thấy Du phi, trên tay không cầm đồ nói: “Hoàng thượng, sáng nay thần thiếp gặp phải chuyện này, cũng không để tâm lắm. Nhưng bây giờ
nghe các tỷ tỷ muội muội đều đã tìm được đồ đã mất nọ kia cho nên thần
thiếp mới thấy thì ra cũng không phải là trùng hợp.”
Hoàng thượng hỏi: “Nàng đã gặp chuyện gì?”
Du phi lại nói: “Sáng nay lúc thần thiếp
đang trang điểm, đột nhiên nhìn thấy chiếc lược răng ngà đã bị mất từ
lâu. Thiếp còn tưởng rằng lược bị rơi ở góc nào rồi được nha hoàn quét
dọn nhặt lên. Bây giờ nghĩ lại, giống như được người ta trả lại thì đúng hơn.”
Du phi vừa nói xong, Thành phi cũng tiếp
lời: “Đúng như tỷ tỷ nói thì hộp son phấn Hương Thảo của thần thiếp chắc là cũng được người ta trả lại rồi.”
Hoàng thượng hỏi: “Chuyện cũng xảy ra sáng nay sao?”
Thành phi đáp đúng vậy.
Lại có hai phi tần khác cùng kêu lên: “Thần thiếp cũng thế ạ.”
Hoàng thượng như hiểu ra được đôi phần,
nhìn thấy Hoắc Khinh Ly vẫn luôn cúi mắt, lại nói năng thận trọng, biết
chắc hiện tại nhiều người như vậy ắt nàng ta sẽ không chịu nói, liền
bảo: “Bây giờ các khanh cứ về trước đi, việc hôm nay ra khỏi cửa cũng
đừng nhắc lại nữa, càng không cho phép suy đoán lung tung. Nếu để trẫm
nghe được lời nói bóng gió gì, trẫm nhất định sẽ không nương tay cho
đâu.”
Các phi tần đáp ứng rồi lại lục tục rời
đi. Hoàng thượng nhìn thấy Tô quý phi cố sức ôm lấy bình sứ thanh hoa,
liền bảo nàng để lại, còn nói đợi xử lý xong chuyện bên này sẽ đi qua
tẩm cung của nàng, mang về cho nàng.
Các phi tần đi phía sau nghe được lời này của Hoàng thượng đều ghen ghét đến mức thay đổi sắc mặt. Chỉ có Hoàng
hậu là vẫn giữ nét mặt hiền hòa, còn dặn dò Tô quý phi đi đường cẩn
thận.
Đợi cho mọi người đều rời đi hết, Hoàng
thượng mới nhìn Hoắc Khinh Ly nói: “Trẫm đã nhìn ra rồi, ngươi không
phải là trộm đồ mà là đưa đồ có đúng không? Đừng cố tỏ ra thần thần bí
bí trước mặt trẫm nữa. Trẫm chỉ hỏi ngươi một câu, những vật này là từ
đâu mà ra?”
Tiết Tri Thiển nóng lòng, nhỏ giọng giục: “Khinh Ly, nàng mau nói đi.” Nhanh chóng chứng minh sự trong sạch của mình đi chứ.
Hoắc Khinh Ly đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng đành nói: “Hoàng thượng, có người nhờ Khinh Ly làm, quả thực
không có cách nào chỉ rõ họ tên. Nếu như Hoàng thượng muốn trách tội,
Khinh Ly nguyện gánh chịu một mình.”
“Khinh Ly, ngươi có biết mình đang nói
chuyện với ai không?” Hoàng hậu nhỏ giọng khiển trách một câu, lại nói:
“Vả lại đã lấy trộm đồ vật trong cung thì dù cho chỉ là một cây kim đi
nữa cũng sẽ bị phạt nặng. Huống chi là lấy đồ của nhiều nương nương như
vậy, ngươi cảm thấy mình có đủ đầu cho Hoàng thượng chém sao? Bổn cung
thừa biết không phải ngươi lấy những vật này, ngươi tiến cung chỉ mới
vài ngày, mà đồ của các nương nương đã bị mất từ lâu, đổ thừa thế nào
cũng không thể đến lượt ngươi, cần gì phải ở đây chịu tội? Ngươi chỉ cần nói ra người này, để Hoàng thượng tự mình tra hỏi, nếu là người có khổ
tâm, bây giờ đồ vật cũng đều quy nguyên chủ, biết đâu Hoàng thượng sẽ mở một đường lui, còn nếu bị Hoàng thượng tra ra người này thì cũng chỉ có tội chết mà thôi.”
“Thật vậy sao ạ?” Hoắc Khinh Ly tha thiết nhìn Hoàng thượng hỏi: “Nếu thật sự chuyện có ẩn tình, Hoàng thượng sẽ
bỏ qua chuyện cũ sao?”
Hoàng thượng do dự.
Hoắc Khinh Ly còn nói: “Nếu Hoàng thượng
đáp ứng, Khinh Ly sẽ nói. Bằng không, cho dù Hoàng thượng có trách tội
Khinh Ly cũng sẽ không bao giờ bán đứng bằng hữu.”
Lúc Hoắc Khinh Ly nói những lời này đã
làm Tiết Tri Thiển bị dọa không nhẹ. Nàng cũng quá to gan rồi, còn dám
cùng Hoàng thượng cò kè mặc cả, nhưng lại càng cảm thấy hiếu kỳ, rốt cục là ai đã nhờ vả Hoắc Khinh Ly, bản thân mình có biết người này không?
Thái tử thấy Hoắc Khinh Ly nói năng thành khẩn, cũng nói giúp vào: “Nhi thần tin vào thái độ làm người của Khinh
Ly. Nếu Khinh Ly đã kiên quyết như vậy thì có lẽ người kia thật sự là
bất đắc dĩ cùng khổ tâm. Phụ hoàng, người có thể đáp ứng được không ạ?”
Hoàng thượng cũng muốn biết rõ đầu đuôi
câu chuyện, nếu Thái tử cũng đã lên tiếng cầu tình, liền vỗ bàn nói:
“Được. Vậy ngươi nói đi. Trẫm cũng không tin làm ra việc kỳ quái như vậy mà còn có lý do chính đáng.”
Hoắc Khinh Ly hít sâu một hơi, mới chậm rãi nói: “Thật ra, người này là… Tô quý phi.”
Ngay khi Hoắc Khinh Ly nói ra Tô quý phi, nàng biết mình đã hoàn toàn rơi vào một vũng xoáy “âm mưu”, mùi vị đê
hèn dơ bẩn phả vào mặt nàng, như báo hiệu một tương lai đen tối đang chờ nàng phía trước.