Tiết Tri Thiển chỉ vào cây dương liễu
cách đó không xa, cành liễu rũ xuống bên sông đang phiêu diêu lay động
trong gió, nói: “Đây chính là nơi lần đầu tiên ta nhìn thấy Thủy…Công
chúa.”
Hoắc Khinh Ly theo cánh tay của nàng nhìn sang, quả nhiên là cảnh đẹp.
“Phiên nhược kinh hồng*.” Tiết Tri Thiển
chậm rãi nói ra, ánh mắt hướng về đó, tựa hồ vẫn còn dư vị ngày nào mới
gặp gỡ Thủy công tử. (“Phiên nhược kinh hồng” hoặc
“Kinh hồng diễm ảnh” là để chỉ vẻ đẹp nhẹ nhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán. Nguồn: baidu)
Hoắc Khinh Ly suy nghĩ một chút, từ trên cầu đá nhảy xuống, nói: “Ngươi đi theo ta.”
Tiết Tri Thiển không hiểu liền hỏi: “Làm chi?”
Hoắc Khinh Ly nói: “Ta thấy An Bình công
chúa kia lớn lên quả thực không kém, nhưng cũng không đến mức làm cho
người ta nhớ mãi không quên như thế, chẳng lẽ có liên quan tới cảnh sắc ở bờ sông này? Ngươi đứng dưới cây liễu kia đi, để ta xem thử có đẹp hơn
bình thường chút nào không.”
Tiết Tri Thiển muốn nói loại cảm giác này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, bắt chước làm sao
có thể bắt chước ra được? Bất quá đi qua đó thử cũng chẳng sao.
Đến dưới cây liễu, Tiết Tri Thiển theo
lời đi tới, còn học bộ dáng Thủy Dung ngày đó, đưa lưng về phía Hoắc
Khinh Ly, sau đó bỗng nhiên quay đầu: “Thấy thế nào?”
Hoắc Khinh Ly ôm cánh tay, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một từ: “Giả tạo quá.”
Tiết Tri Thiển thiếu chút nữa đã ngã úp mặt xuống sông, mặt đen thui lộn trở về: “Ta lại muốn nhìn ngươi thử xem thế nào.”
Hoắc Khinh Ly cười khẽ, đi lướt qua nàng.
Tiết Tri Thiển săm soi nói nàng thế đứng
các kiểu không đúng, đến lúc không tìm ra khuyết điểm nào nữa, mới nói:
“Quay lại ta nhìn thử xem.”
Hoắc Khinh Ly tùy ý nàng bài bố cũng
không giận, nghe nàng nói được rồi, cũng không tận lực, chỉ tùy ý xoay
người một cái, cũng không khác ngày thường bao nhiêu, chỉ nhíu mày cười
yếu ớt: “Thấy thế nào?”
Tiết Tri Thiển thế nhưng không trả lời, trên mặt đúng là… ngây ngẩn cả người 0_0.
Cũng là ánh trăng như nước đó, cũng là
tay áo bồng bềnh đó, không thể phủ nhận, Hoắc Khinh Ly nếu so với An
Bình công chúa kia đúng là có đẹp hơn, An Bình công chúa mặc vào nam
trang thì “trước sau như một”, cho nên nàng mới nhận lầm, mà Hoắc Khinh
Ly cho dù có mặc nam trang, sợ cũng không thể giấu đi đường cong mềm mại trên người nàng, có điều khuôn mặt mà nàng đã nhìn quen từ nhỏ đến nay, giờ đây lại có chút ít xa lạ, tựa hồ nhiều hơn cái gì đó, nhiều hơn cái gì không rõ nữa?… Vui vẻ! Dường như vui vẻ ẩn sâu trong đáy mắt, còn có thần sắc kia…đúng là ôn nhu như nước! Cái người từ nhỏ đến lớn luôn đối đầu với nàng, chưa từng thấy qua nàng ta như thế bao giờ, vẻ mặt mà
nàng thường thấy, hoặc là không cảm xúc, hoặc là hư tình giả ý, hoặc là
cười lạnh khinh thường, còn dịu dàng và đầy thiện ý thế
này, nụ cười yếu ớt phát ra từ nội tâm, thật đúng là lần đầu tiên nhìn
thấy, cho nên… Tiết cô nương sửng sốt nhìn đến ngây ngốc, hoặc là sợ đến choáng váng luôn rồi… (Rõ là công túa lépppp…vế hơn :v, bù lại nàng ta vô cùng chung thủy nhóe, “trước sau như một” :3)
“Cho dù so ra kém An Bình công chúa, cũng không thể trở thành vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ vậy chứ?” Hoắc Khinh
Ly mặc dù nói như thế, bất quá trong giọng nói cũng không hề tỏ ra khó
chịu.
Tiết Tri Thiển nghe nàng nói chuyện, cũng phục hồi tinh thần, cẩn thận quan sát nàng thêm một lần nữa, phát hiện
cùng thường ngày không khác nhau là mấy, đặc biệt là nụ cười trào phúng
nơi khóe miệng kia, đặc biệt cần ăn đòn, chẳng lẽ bởi vì quá tưởng niệm
Thủy công tử mà cùng một cảnh tượng sau khi xuất hiện, tâm tình bất đồng nhìn người đợi vật cũng bất đồng theo, cho nên vừa rồi chắc là nhìn
lầm? Hoặc là xuất hiện ảo giác chăng?
Tiết Tri Thiển trái lương tâm nói: “Đương nhiên so ra kém.”
Hoắc Khinh Ly một chút cũng không não
lòng, còn nói: “Biểu hiện vừa rồi của ngươi mặc dù có chút không tự
nhiên, bất quá trong mắt của ta, so với An Bình công chúa, ngược lại
càng đẹp hơn, cũng khó trách, lớn lên hồng nhan họa thủy như ngươi thế
gian hiếm thấy, ngay đến cả Thái tử cũng đối với ngươi nhất kiến chung
tình.”
Tiết Tri Thiển đem lời nàng nói nghiền
ngẫm một lúc, không tài nào hiểu được nàng ta đang khen ngợi hay đang
chê bai mình, cười lạnh nói: “Vậy thì sao, ngươi ghen ghét Thái Tử vừa ý ta mà không thích ngươi chứ gì?”
Hoắc Khinh Ly nói: “Ta vốn không muốn gả cho Thái Tử, thì tại sao phải ghen ghét?”
Lời vừa nói ra, trực tiếp đâm vào chỗ đau của Tiết Tri Thiển, nghĩ đến sau khi gả cho Thái Tử rồi sẽ phải trải
qua cuộc sống không có thiên lý đó, nhịn không được rùng mình một cái,
tuy nói Hoàng hậu cả đêm vẻ mặt đều ôn hoà, nhưng ai biết được trong
ngoài có như một hay không, biết đâu về sau còn âm thầm cưới thêm đủ
loại phi tần cho Thái Tử, vừa nghĩ đến lòng đã muốn chết lặng, chẳng lẽ
cuộc sống trước đây quá sung sướng hạnh phúc cho nên về sau mới không
còn hạnh phúc nào nữa?
Hoắc Khinh Ly thấy bộ dạng nàng mặt không còn chút máu, đoán được nàng đang suy nghĩ gì, lại lửa cháy đổ thêm dầu nói: “Gả cho Thái Tử thật ra cũng rất tốt, về sau được làm Hoàng hậu,
là mẫu nghi thiên hạ, chỉ cần nói một câu, gà chó cũng có thể lên trời,
sợ là cha ta cũng phải khắp nơi nhường nhịn cho cha ngươi.”
Tiết Tri Thiển giận nói: “Hoàng thượng
vẫn còn trẻ như vậy, ai biết Thái Tử khi nào mới có thể kế vị, hơn nữa
Hoàng hậu thì thế nào, ở trên còn có Hoàng thái hậu, bảo toàn mạng nhỏ
còn khó, nói chi đến ý kiến nọ kia, đây không phải là muốn chết sao?”
Hoắc Khinh Ly tiếp tục nhìn có chút hả hê nói: “Gả cho Thái Tử, vậy thì có thể ngày ngày nhìn thấy An Bình công
chúa rồi, tóm lại cũng hay nhỉ?”
Trong lòng Tiết Tri Thiển lại đau nhói,
Hoắc Khinh Ly này đúng thật là trời sinh khắc tinh của nàng, tâm đau,
đặc biệt nhẫn tâm, nói: “Nghe ngươi nói vậy, trong lòng ta đây thật đúng là thư thản không ít, dẫu sao An Bình công chúa là một cô nương, ta với nàng cũng không thể nào đến với nhau, vậy thì có thể ngày ngày nhìn
thấy nàng cũng không tồi.”
Hoắc Khinh Ly lại thở dài nói: “Đáng tiếc chính là, An Bình công chúa trước sau gì cũng phải theo Phò mã, không
thể nào cả đời ở lại trong cung.” Nàng ta rõ ràng muốn tức chết Tiết Tri Thiển.
Quả nhiên Tiết Tri Thiển tức giận đến
ngay cả mắt cũng đỏ lên, cả giận nói: “Hoắc Khinh Ly, ngươi có chịu
ngưng chưa hả, Thái Tử cưới ta còn không phải vì Tri Thâm thích ngươi
hay sao, ngươi không cảm ơn thì thôi, còn bỏ đá xuống giếng, mắt đệ đệ
ta đúng là mù rồi, làm sao có thể thích một ả lãnh khốc vô tình như
ngươi chứ, cái đồ nữ nhân lòng dạ rắn rết kia!”
Hoắc Khinh Ly hời hợt nói: “Người trong lòng ta không phải là hắn.”
Tiết Tri Thiển thoáng cái đã trút giận,
nếu không phải tại Tiết Tri Thâm đơn phương tình nguyện giúp Hoắc Khinh
Ly một tay thì làm sao Thái Tử có thể chỉ dựa vào một bức họa liền khẳng định Tiết Tri Thâm thích Hoắc Khinh Ly đến mức không cách nào tự kềm
chế, nhất định là Tiết Tri Thâm sử dụng khổ nhục kế, giả ra bộ dáng đáng thương trà không màng cơm không ăn, chiếm được đồng tình của Thái Tử,
Thái Tử không muốn trông thấy người thương đau buồn…Nên mới quyết hy
sinh như vậy, đáng tiếc tỷ đệ hai người bọn họ ai cũng không có được kết cục tốt, nàng phải gả cho Thái Tử, Tri Thâm lại không lấy được người
yêu, nói cho cùng kẻ được lợi nhất chính là Hoắc Khinh Ly, nghĩ như thế, trong lòng lại càng không cam tâm, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Ta chúc
ngươi cùng người trong lòng của ngươi sớm ngày vĩnh kết đồng tâm.” Bộ
dạng nghiến răng nghiến lợi kia rõ ràng không phải chúc mà là đang
nguyền rủa.
Ánh mắt Hoắc Khinh Ly trở nên sâu thẳm,
chỉ nhìn trong chốc lát liền rũ mắt xuống, thanh âm có chút trầm thấp:
“Ngươi cũng không cần trào phúng ta, ta cũng không khá hơn ngươi, người
trong lòng của ta, trong lòng cũng không phải là ta.”
Tiết Tri Thiển không quen mắt nhất là lúc Hoắc Khinh Ly cố ý tỏ ra yếu thế trước mặt nàng, tựa như vừa rồi ở trên cầu đá, đột nhiên hô một tiếng khuê danh của nàng, quả thực làm cho
nàng giật mình, phải nói là vui sướng mà lòng e sợ, hiện tại còn nói là
nàng ta chỉ đơn phương tương tư, nàng cũng từng nếm qua vị khổ này, biết rõ trong lòng một chút cũng không hề dễ chịu, dù là có thành kiến với
Hoắc Khinh Ly cũng không nhẫn tâm đáp trả lại một cách mỉa mai, chỉ
không mặn không nhạt nói: “Hóa ra cùng là người lưu lạc chân trời như
nhau.”
Hoắc Khinh Ly lại nói: “Không đâu, ngươi
vẫn may mắn hơn ta, vì ít nhất người trong lòng của ngươi biết rõ ngươi
thích nàng, mà người trong lòng của ta thì lại không biết.”
Tiết Tri Thiển cười khổ: “Ngươi biết rõ
người trong lòng của ta là công tử biến thành công chúa, một chút khả
năng cũng không có, mà bảo ta còn hơn ngươi? Hơn nữa người ngươi yêu
không biết ngươi thích hắn, ngươi nói cho hắn biết không phải được rồi
sao, chuyện này có gì khó đâu, cùng lắm là bị cự tuyệt, nhưng người
giống như ngươi vậy, có ai cam lòng mà cự tuyệt, thật không biết ngươi
đang cố kỵ chuyện gì, nhìn dáng vẻ của ngươi giống như rất buồn rầu, ta
khuyên ngươi hãy tranh thủ đi, nếu thành công, Tri Thâm cũng có thể hoàn toàn hết hy vọng, đau dài không bằng đau ngắn, ta tình nguyện để hắn bị thương tâm một lần rồi chặt đứt si tâm vọng tưởng đối với ngươi.”
Hoắc Khinh Ly nhẹ nhàng lắc đầu: “Khi
ngươi thực lòng quan tâm một người, sẽ không dễ dàng làm được như vậy,
cũng có thể vì ta không cởi mở được như ngươi, ta sợ bị cự tuyệt, không
nói ra còn có thể giữ lấy một tia hy vọng.”
Tiết Tri Thiển thật không hiểu nổi hỏi: “Chẳng lẽ cứ chờ đợi mãi như vậy sao? Vậy còn phải chờ tới ngày tháng năm nào?”
“Ít nhất bây giờ còn chưa tới mức không thể.”
Tiết Tri Thiển buông tay: “Vậy ta chỉ
biết lực bất tòng tâm, ngươi từ từ chịu đựng đi, bất quá ta vẫn muốn nói một câu, cho dù ngươi thẹn thùng không dám trực tiếp nói cho hắn biết,
ít ra cũng phải làm chút chuyện gì đó cho hắn biết, nếu không sẽ thực sự bỏ lỡ đấy.”
Hoắc Khinh Ly khẽ nhếch lên khóe miệng: “Được, ta nhớ rồi.”
Tiết Tri Thiển nhìn qua ánh trăng nói: “Cũng không biết đã canh mấy rồi, chúng ta mau trở về đi.”
Hoắc Khinh Ly lại nói một tiếng “Được”.
Tiết Tri Thiển vừa muốn cất bước, bỗng
nhớ tới một việc, nói: “Ngươi chờ ta một chút.” Nhìn quanh bốn phía một
lượt, tìm được hòn đá to bằng hai nắm tay, lấy ra hai cái khăn gấm kia,
buộc chặt vào hòn đá, đến bên bờ sông, do dự trong chốc lát mới quyết
định ném xuống, phủi phủi tay, quay đầu lại nói: “Đi thôi.”
Hoắc Khinh Ly hỏi nàng: “Vứt bỏ đồ của nàng ta, ngươi tính buông xuống hoàn toàn sao?”
Tiết Tri Thiển bất đắc dĩ nói: “Không để
xuống thì biết làm sao bây giờ, may là chưa được bao lâu, mặc dù trong
lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không tới mức đi tìm cái chết, hừm.”
Hoắc Khinh Ly cười nói: “Chỉ sợ công chúa vẫy vẫy tay với ngươi, ngươi liền sáp lại gần.”
Tiết Tri Thiển lập tức đỏ mặt, phản bác:
“Nàng cũng không phải là Thủy công tử thật sự, sao ta có thể làm như vậy chứ.” Còn cay cú nói: “Ta nhất định phải tìm cho bằng được một công tử
còn tuấn tú hơn nàng ta nữa kìa.”
Hoắc Khinh Ly không hề trả lời.
Chỉ chốc lát, lại nghe Tiết Tri Thiển
than thở: “Nếu thật sự trở thành Thái Tử phi, bây giờ có nghĩ gì đi nữa
thì cũng là hy vọng xa vời.” Nàng lại quên rằng Thái Tử cũng là một công tử tuấn tú?
Hai người đến phủ Thừa Tướng trước, Tiết
Tri Thiển lại khách khí hỏi nàng, bằng không đêm nay cứ ở lại đây đi,
còn tưởng rằng nàng sẽ lại cự tuyệt như trước, không ngờ Hoắc Khinh Ly
suy nghĩ một lát, lại đáp ứng: “Vậy, đành phải làm phiền.”
Trong nội tâm Tiết Tri Thiển vui mừng, tính bảo người hầu đi đánh thức Đại thiếu gia.
Hoắc Khinh Ly lại nói: “Nếu như ngươi gọi Tiết thiếu gia đến, vậy ta sẽ trở về.”
Tiết Tri Thiển thầm nghĩ, dù sao đã ở lại phủ, cho dù bây giờ Tri Thâm chưa được gặp, sáng sớm mai nhất định cũng sẽ gặp, liền đáp ứng.
Nhũ nương vẫn chờ Tiết Tri Thiển trở lại, khi nhìn thấy Hoắc Khinh Ly đi sau lưng nàng, kinh ngạc đến mức muốn rớt cả cằm.
Hoắc Khinh Ly giải thích nói: “Sắc trời quá muộn, Tri Thiển giữ ta ở lại một đêm, ta liền đáp ứng.”
Tiết Tri Thiển nói: “Đúng vậy, là ta giữ
nàng lại, bà mau đem thùng nước nóng đến cho Khinh Ly đi.” Nói đoạn còn
nháy mắt ra hiệu với nhũ nương.
Nhũ nương dĩ nhiên hiểu ý của nàng, bất
quá bà ta kinh ngạc là vì, “Tri Thiển”, “Khinh Ly”, hai nàng này ngay cả xưng hô cũng thay đổi, chẳng lẽ Hoàng hậu bày tiệc không phải vì chọn
phi cho Thái Tử, mà là để giảng hòa cho cặp đôi như nước với lửa này
sao?
Tiết Tri Thiển thúc giục: “Nhũ nương, bà còn thất thần ở đó làm gì, đi nhanh lên a.”
Nhũ nương lúc này mới đáp ứng, đang định
đi thì nhớ tới một chuyện quan trọng, nói: “Tiểu thư, ta ở đó đợi cả đêm cũng không nhìn thấy Thủy công tử đâu.”
Tiết Tri Thiển nói: “Nếu bà nhìn thấy nàng ta thì đó là gặp phải ma rồi, việc này nói ra dài dòng lắm, sáng mai ta kể cho.”
Cả đêm lại phát sinh nhiều chuyện lạ như
vậy, nhũ nương mặc dù rất muốn biết rõ, bất quá chứng kiến vẻ mặt lười
nhác của Tiết Tri Thiển, liền nhịn xuống không hỏi thêm nữa, lúc đi qua
Hoắc Khinh Ly, Hoắc Khinh Ly đột nhiên nói: “Bao đại nương, giờ này Tiết công tử chắc đã ngủ rồi, cũng đừng đi quấy nhiễu mộng đẹp của hắn.”
Quả nhiên Hoắc đại tiểu thư quá hiểu lòng người!
Bao Uyển Dung quay đầu lại nhìn Tiết Tri Thiển một cái, ý bảo không phải do bà ta không đi.
Tiết Tri Thiển cũng đành chịu, trong nội tâm cảm thán, hồng nương (bà mai) thật là không dễ làm a!