Diệp Sơ Hiểu làm thêm ở quán ăn ngay đối diện toà nhà của Hoa Hạ chế dược.
Buổi tối mỗi ngày cô đi làm, thì chỉ cần ngẩng đầu lên, là có thể nhìn
thấy bốn chữ vàng lóng lánh to đùng trên cửa của toà nhà đó.
Lúc cô đi làm cũng là thời gian toà nhà bên kia tan tầm, nên luôn gặp xe cộ cùng đoàn người từ bên trong ồ ạt ùa ra.
Chẳng qua là chiếc xe cô gặp phải vào đêm mưa hôm đó, luôn sẽ không đi ra vào thời điềm này, mà phải chờ tới bóng đêm dần dần đậm hơn, sau khi đèn đường ở chỗ ngã tư này sáng rõ, mới có thể chậm rãi từ cửa toà nhà
chạy ra.
Mấy ngày kế tiếp, chờ xem chiếc xe đó đi ra, dường như đã thành chấp
niệm kỳ lạ nào đó của Diệp Sơ Hiểu. Mà loại chấp niệm này, rốt cục vào
một tuần sau, đã có kết quả.
Giống những buổi tối tầm hơn 10h như trước, Diệp Sơ Hiểu bận đến mức
chân không chạm đất, khi đang đưa cho khách hàng những xâu thịt nướng,
mắt cô theo thói quen thoáng nhìn về phía đối diện, quả nhiên gặp chiếc
xe mày đen đó chậm rãi chạy ra.
Nhưng không giống như những lần trước, khi chiếc xe sắp ra đến cổng, bỗng nhiên lại lui lại.
Diệp Sơ Hiểu hơi hơi nhíu mi, có chút tò mò, một lúc sau, liền thấy từ cửa chính toà nhà, một người đàn ông cao to bước ra, đi thẳng về hướng
đối diện.
Tuy rằng cô không nhớ rõ hình dáng của Đàm Khải, nhưng cô biết đó là anh ta.
Một khắc đó, trái tim Diệp Sơ Hiểu không tự chủ được đập mạnh vài cái.
Sắt mặt Đàm Khải mang theo chút mỏi mệt do tăng ca quá độ, anh ta
xuyên qua đường cái, đứng ở bên ngoài quán Đại Bài, hí mắt nhìn bên
trong ồn ào một lát, nhíu chặt mi, rốt cục thì tập trung vào một chỗ
không có ai ngồi.
Diệp Sơ Hiểu vẫn bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào anh ta, đợi cho
anh ta ngồi vào chỗ của mình, lập tức buông đồ trong tay xuống, cầm thực đơn rồi bước nhanh đến.
"Anh chọn món gì?" Cô cầm thực đơn đứng ở bên cạnh Đàm Khải.
Đàm Khải tùy ý nhìn thực đơn một lát, cũng không ngẩng đầu, rồi sau đó qua loa gọi vài món, lại nghe điện thoại.
Diệp Sơ Hiểu âm thầm đánh giá một phen, anh ta mặc áo sơ mi trắng đơn
giản, thực ra cũng không xem là đặc biệt anh tuấn, chỉ là mang khí chất
nội liễm thành thục, cho dù anh ta đang ở Đại Bài không hợp phong cách
của mình, nhưng cũng không ngăn nổi trên người toát ra hương vị tinh
anh.
Cuộc sống từ bé của Diệp Sơ Hiểu chưa bao giờ tiếp xúc qua loại người này, vì thế cô liền có chút ngập ngừng, tò mò.
Cô cũng chưa từng chủ động đến gần con trai, nên sợ động cơ của mình bị lộ.
Đợi cho cô cầm đủ đồ nướng và bia, quay lại chỗ Đàm Khải. Anh ta đã
nói chuyện điện thoại xong, Đàm Khải nhìn xâu nướng trong khay, đầu cũng không ngẩng đầu nhẹ nói "Cảm ơn", có lẽ là khá đói, anh ta cầm lấy liền ăn luôn.
Lúc này anh ta, nhưng thật ra không có gì khác biệt những trai thanh gái lịch bên cạnh.
Diệp Sơ Hiểu vốn đang cầm cái mở bia, chuẩn bị mở hộ mấy chai bia trên bàn anh ta, nhưng mà cô nghĩ một lát, bỗng nhiên buông tay yên lặng
tránh ra.
Quả nhiên, còn chưa đi được hai bước, đã nghe người con trai phía sau
gọi cô lại: "Phục vụ, phiền cô giúp tôi mở một chút bia."
Diệp Sơ Hiểu mặt không chút thay đổi xoay người quay lại, mở vài chai
bia, lại hơi hơi nghiêng người lễ phép ôn nhu nói: "Anh còn cần cái gì
không?"
Đàm Khải mỉm cười lắc đầu, thản nhiên liếc cô một cái, chẳng qua là
khi ánh mắt nhìn đến mặt cô, đôi mày không dấu vết nhăn lại một chút,
lúc Diệp Sơ Hiểu đứng dậy định rời đi, lại gọi cô lại: "Em là sinh viên
đại học Giang thành à?"
Diệp Sơ Hiểu nhìn về phía anh ta, gật đầu.
"Mấy ngày hôm trước trời mưa, anh lái xe đi qua đại học Giang thành, làm nước bắn tung tóe lên hai người nữ sinh. Là em sao?"
Diệp Sơ Hiểu làm bộ nghĩ một lát, cười nhạt: "Mấy ngày hôm trước đúng là em bị một chiếc xe hắt vào chút nước."
Đàm Khải nhìn cô, bộ dáng có chút xin lỗi "Thật sự ngại quá, lúc ấy
các em nói không có việc gì, anh cũng đúng lúc có chút việc gấp, phải đi luôn. Thật sự không có việc gì à?"
"Chỉ là vài giọt nước thôi, anh cũng không cần để ở trong lòng ạ."
Diệp Sơ Hiểu vẫn duy trì tươi cười nhẹ nhàng, "Anh cứ từ từ dùng, có gì
lại gọi em là được ạ."
Đương nhiên, Đàm Khải không gọi cô lần nào nữa, trừ bỏ lúc tính tiền
khách khí nói cảm ơn một tiếng, cũng không nói thêm câu dư thừa nào.
Diệp Sơ Hiểu rốt cuộc vẫn là không có kinh nghiệm, vắt hết óc cũng
không biết nên nói cái gì, mãi đến khi nhìn anh ta đã rời quán, đi về
toà nhà đối diện, mới thấy có chút ấm ức.
Cô cảm thấy mình có lẽ là không thích hợp làm chuyện này.
Mình là người chưa trải qua chuyện yêu đương, thì làm sao có năng lực theo đuổi con trai.
Chẳng qua là đúng lúc cô đang định buông tha cho suy nghĩ này, thì Đàm Khải lại vài ngày liên tục xuất hiện ở quán Đại Bài.
Thực ra thân phận và trang phục của anh ta, cũng rất không thích hợp
với cái nơi vỉa hè lề đường này. Nhưng mà Diệp Sơ Hiểu nhớ, anh ta cũng
từng học đại học, cho nên đối với nơi đầy khói và mùi thức ăn này, có lẽ cũng không quá bài xích .
Đàm Khải luôn một mình đến, toàn tầm trước hoặc sau mười giờ, lần nào
nhìn anh ta cũng cả người mệt mỏi, cô nghĩ chắc do công việc cực kỳ bận
rộn. Anh ta ăn không nhiều lắm, thời gian ở lại cũng không lâu, có lẽ
chỉ muốn no bụng, lại không có thói quen nói chuyện với người khác, ngẫu nhiên thấy những cô gái trẻ xung quanh chủ động bắt chuyện, đều lễ phép từ chối.
Một người con trai như vậy, càng làm cho Diệp Sơ Hiểu đánh mất chút ý niệm kia trong đầu.
Chỉ là, nói chung vẫn có chút không cam lòng.
Vì thế, đợi đến ngày thứ tư, lúc đang tính tiền, cô rốt cục cũng không nhịn được mở miệng: "Xin hỏi anh là Đàm Khải à?"
Đàm Khải có chút kinh ngạc ngẩng đầu: "Em biết anh à?"
"Em từng nghe các sinh viên khác nói về anh, anh là người làm mưa làm
gió ở trường đại học Giang thành, rất nhiều học sinh tốt nghiệp đều lấy
mục tiêu phấn đấu là anh đấy. Nhất là loại sinh viên bình thường như
chúng em, lại càng coi anh là tấm gương."
Lời này cô nói quả thật hư tình giả ý, rõ ràng là nghe như nịnh bợ và
lôi kéo muốn làm quen, làm cho chính cô cũng cảm thấy có chút buồn nôn.
Không ngờ, trên mặt Đàm Khải lại cũng không thấy phản cảm, ngược lại
cười cười, còn giương mắt đánh giá cô một phen: "Những lời này thật sự
là quá khen. Nhưng thật ra anh cảm thấy học muội cũng không tồi đâu, thế nhưng cũng đồng ý ở nơi này làm thêm. Anh biết sinh viên bây giờ cũng
không quen chịu khổ đâu."
Lời này của cô nửa thật nửa giả, khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Đàm Khải khen ngợi gật đầu: "Hồi đấy anh cũng giống em, cũng muốn làm
thêm nuôi sống chính mình. Nhưng mà dù sao anh cũng là con trai, hơn nữa thật ra anh rất ít nhìn thấy nữ sinh nào chịu khổ chịu khónhư vậy." Anh ta dừng một chút, "Nhất lại là nữ sinh xinh đẹp như em vậy."
Diệp Sơ Hiểu ngơ ngác một chút, mặt đỏ lên một chút, không có nói nữa.
Có lẽ nữ sinh nhu nhược xinh đẹp, đối với đàn ông thành thục, trời
sinh đều có chút lực sát thương. Đàm Khải nhíu mi tựa hồ suy nghĩ một
lát, lại tiếp tục hỏi: "Em học chuyên khoa gì?"
Diệp Sơ Hiểu sửng sốt: "Ngoại ngữ ạ." Rồi lại bỏ thêm một câu, "Tiếng Đức ạ."
Cô nói xong, mắt Đàm Khải bỗng nhiên sáng lên: "Khéo như vậy! Gần đây
công ty anh đang hợp tác với một công ty của Đức, có một chút tài liệu
tiếng Đức cần phiên dịch. Em có đồng ý là thêm việc này không?"
Diệp Sơ Hiểu do dự một chút: "Không biết trình độ của em có đủ không nữa?"
Đàm Khải khoát tay: "Đều là tài liệu có vẻ đơn giản thôi, em không cần lo lắng." Anh ta lại nghĩ một lát, "Nếu em đồng ý, ngày mai nếu không
có vấn đề gì, tan tầm đến công ty anh gặp thư ký của anh để xem tình
huống cụ thể như thế nào, thù lao vân vân thì cô ấy sẽ nói với em."
"Em đồng ý, đương nhiên là em đồng ý ạ." Diệp Sơ Hiểu vội vàng gật đầu. Cô có lý do gì mà không muốn?
Đàm Khải tao nhã cười, dường như nhớ tới cái gì, từ trong ví lấy ra
một tờ danh thiếp: "Đây là phương thức liên hệ của anh, nếu có vấn đề gì em có thể gọi điện thoại tìm anh. Đúng rồi, em tên là gì?"
"Diệp Sơ Hiểu ạ."
Đàm Khải vừa rời đi, Diệp Sơ Hiểu vẫn còn đang đắm chìm trong vui sướng, liền nghe được một tiếng cười mỉa mai ở bên cạnh.
Cô cảm thấy tiếng cười đó thật là có chút quen tai, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Trì Tuấn cùng Trương Uy đang ngồi ở một bàn gần đấy.
Có lẽ là lúc nãy cô quá chuyên tâm nói chuyện với Đàm Khải, nên không chú ý tới hai người.
"Lấy hai xiên cánh gà lại đây." Trì Tuấn nghiêm mặt lạnh, tức giận nói với cô.
Diệp Sơ Hiểu không biết lúc nãy cô và Đàm Khải nói chuyện, hắn nghe
được bao nhiêu, có năng lực đoán được bao nhiêu suy nghĩ của cô. Nhưng
không tránh được có chút chột dạ, cảm thấy tâm tư nhỏ này của cô, đã bị
hắn nhìn thấu rồi.
Bằng không hắn như thế nào lại phát ra tiếng cười mỉa mai như vậy.
Đợi cho cánh gà nướng đưa lên xong, Trì Tuấn tay chân lóng ngóng bưng
cái khau. Ngẩng đầu lạnh lùng liếc cô một cái, thanh âm thản nhiên nói:
"Cô thu hồi sớm cái tâm tư này đi, học cái gì không học lại đi học câu
dẫn đàn ông, đừng để đến lúc đó ăn đau khổ, khóc cũng có chỗ mà khóc
đâu."
Quả nhiên!
Ý niệm trong lòng của Diệp Sơ Hiều mà không muốn ai biết đó, bị người
khác đâm trúng, khó tránh khỏi thẹn quá thành giận. Lại còn là Trì Tuấn, tên lưu manh bá đạo ác liệt này, lại là người hai năm trước cô thấy
chết mà không cứu, điều này làm cho cô đối với hắn, nói chung vẫn là có
chút chột dạ.
Thấy Diệp Sơ Hiểu không nói gì, Trì Tuấn lại ngẩng đầu, ngữ khí không kiên nhẫn: "Có nghe thấy không?"
Diệp Sơ Hiểu rốt cuộc là không nhịn được nữa, không cam lòng nhỏ giọng lầu bầu: "Liên quan gì đến anh!"
Trì Tuấn nghiêm mặt, cười một tiếng: "Tôi đây là vì tốt cho cô, có nghe hay không thì tùy cô!"
Nói xong cũng không để ý cô nữa, cùng Trương Uy mở bia uống.
Diệp Sơ Hiểu thấy thế, yên lặng lui về đi làm việc. Chỉ là trong lòng
vẫn có chút hoảng sợ và nghẹn ngào, nghĩ tâm tư đáng xấu hổ này của
mình, toàn bộ đều bị Trì Tuấn đoán trúng, thật sự là uất ức mà.