Phía trên tầng thứ tư vốn đã ngồi ba người, theo thứ tự là Ngọc Tình
Đình, Ngọc Linh Lung tỷ muội, cùng với U Lan Cung đệ nhất hạch tâm đệ tử Nạp Lan Tà Nguyệt.
Bất quá hiện tại Nạp Lan Tà Nguyệt bị phế
dưới tay Diệp Bạch, được hai vị sư muội của hắn mang đi, cho nên tầng
thứ tư này cũng chỉ có hai người, tăng thêm hai người mới tới tổng cộng
là bốn người.
Sau đó, Trường Sinh Điện Chủ Đại công tử Đông
Quách Phong đã đến, hắn cũng lên tới tầng thứ tư. Huyền Nha Kiếm Tiêu
Huyền Nha sau đó một bước đuổi tới, hắn muốn khiêu chiến tầng thứ năm,
kết quả chỉ vẻn vẹn chênh lệch một bước liền thất bại, cũng rơi xuống
tầng thứ tư.
Về sau, một thân tử y Cổ Nguyệt Huyên đuổi tới, nàng chỉ là một vị nữ tử không ngờ lại lướt qua đám người Đông Quách Phong,
Tiêu Huyền Nha, ngang nhiên leo đến tầng thứ năm, nhất thời vang danh.
Theo thời gian dần dần trôi qua, một gã trung niên mặt ngựa đuổi tới, cũng
leo tới tầng thứ năm. Lúc này, bảy cái thạch thai ở tầng thứ năm toàn bộ đã có người ngồi.
Giữa trưa, một đại hán mặt đỏ đi tới, sát nhập tầng thứ sáu, năm cái thạch thai ở tầng thứ sáu cũng toàn bộ bị chiếm hết.
Lúc chạng vạng tối, một hoàng bào lão giả xuất hiện, liền vượt qua sáu
tầng, cuối cùng đạt đến tầng thứ bảy, cùng hắc y lão giả trước kia đặt
song song, được xưng là một trong những nhân vật ẩn giấu cường đại nhất ở Kỳ Thiên thí luyện lần này.
Đến tận đây, ngoại trừ tầng thứ tám
vẫn chưa có người thứ hai nào có thể tới được thì các tầng còn lại
cũng bắt đầu đầy dần, biến thành không còn chỗ ngồi. Từ tầng một đến
tầng sáu, toàn bộ đã ngồi đầy người.
Tầng thứ bảy, cũng chỉ còn lại một chỗ cuối cùng.
Cho nên, khi những người về sau đuổi tới, tranh đấu liền không thể tránh khỏi.
Rạng sáng ngày hôm sau, một vị tử y nữ tử phong tư kiều diễm, thân thể đẫy
đà, tuổi chừng ba bốn mươi chạy tới đây. Nàng vừa thấy được mấy tầng
thạch thai đầu tiên toàn bộ ngồi đầy người, vì vậy liền cười cười, trực
tiếp đuổi xuống một người. Mà nàng đuổi, thình lình không phải ai khác
mà là người ngồi ở phía trên tầng thứ tư, Trường Sinh Điện Chủ Đại công tử Đông Quách Phong.
Đông Thất Tinh, nam Vô Nhai, tây Thiện Kiến, bắc Trường Sinh, nói chính là Tử Hoa Vương Quốc tứ đại Lục phẩm tông môn.
Đông Quách Phong thuộc về một trong tứ đại Lục phẩm tông môn Trường Sinh
Điện, hơn nữa còn là con trai độc nhất của Điện Chủ, Địa Bảng cường giả
Đông Quách Anh, tu vi cũng đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong,
bình thường cực kỳ ngạo khí, tự nhiên không thể dễ dàng nhường cho.
Hai người lúc này liền động thủ. Nhưng chỉ qua tám chiêu, Đông Quách Phong
bại, thổ huyết lui xuống tầng thứ tư, ngay cả tầng thứ ba cũng không có
mặt mũi để tranh dành, trực tiếp bị tức giận mà rời đi.
Giữa trưa, một ma y phụ nhân đến, trực tiếp đến tầng thứ năm, yêu cầu Bạch Tiểu Chi nhường chỗ.
Bạch Vũ Y, Bạch Tiểu Chi liên thủ đối chiến với ma y phu nhân này. Sau một
trăm hiệp, Bạch Tiểu Chi ảm đạm ly khai, rời khỏi tầng bình đài thứ năm, đánh bại một gã cao thủ tầng bình đài thứ tư, mới lại tìm được một chỗ
dừng chân.
Xế chiều, 3 giờ 2 khắc*.
*khắc: phút.
Một gã hoàng y tinh quan* nam tử đôi lông mày màu trắng đeo kiếm đi tới nơi này, bay người lên tầng thứ sáu, đánh bại Yến Quy Lai, chiếm cứ vị trí
của hắn.
*hoàng y tinh quan: áo màu vàng, ở giữa mũ điểm hình ngôi sao.
Theo thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Huyền Tông cường giả ẩn giấu
bắt đầu nối liền không dứt tới nơi này. Toàn bộ phía trên Thần Võ Thạch
Bích cũng bắt đầu xảy ra các cuộc chiến đấu liên miên, không ngừng có
người thành công, hoặc thất bại.
Đến tận đây, mọi người rốt cục
minh bạch, Hồng Bảng mà bọn họ sắp xếp cũng chỉ là mười nhân vật mạnh
nhất, danh tiếng nhất trong những người trẻ tuổi mà thôi. Cường giả chân chính, hiện tại mới bắt đầu đến.
Những siêu cấp cường giả này
hầu hết đã đạt tới Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong, thậm chí Bán Vương
cảnh, Chuẩn Vương cảnh mấy năm, mấy chục năm. Những người này tu vi một
mực không đạt được đột phá, nhưng đối với chiến kỹ, công pháp, lĩnh ngộ
về thiên đạo ý chí cũng không phải những người tuổi trẻ bọn họ có thể
sánh bằng.
Cho nên, một khi chiến đấu, chênh lệch liền hiện ra.
Có lẽ, cho bọn họ thời gian vài chục năm thì bọn họ cũng có thể có thể
phát triển đến mức độ này, thậm chí còn cao hơn. Nhưng dù sao... Thời
điểm cướp đoạt thạch thai, bọn họ sẽ không nói mấy chục năm sau chúng ta lại chiến đấu để phân thắng bại.
Đến buổi tối ngày hôm sau, chiến đấu cũng càng thêm khốc liệt.
Lúc chạng vạng tối, một gã lục bào quái nhân đến, cùng "Huyền Nha Kiếm"
Tiêu Huyền Nha ở tầng thứ tư đại chiến hơn bốn trăm hiệp. Sauk hi kết
thúc, Lục bào quái nhân bị chém một tay, mà Tiêu Huyền Nha ngực cũng
trúng vài kiếm.
Cuối cùng, lục bào quái nhân sử dụng một loại
công pháp kỳ lạ hình trảo đem Tiêu Huyền Nha kích xuống thạch thai, phá
vỡ Huyền Nha Kiếm Thức của hắn, thành công trèo lên đỉnh.
Mà quái nhân này hiển nhiên vẫn còn rất hận, còn phế bỏ chân trái của Tiêu
Huyền Nha. Đến tận đây, một trong hơn mười vị thanh niên cường giả của
Hồng Bảng, "Huyền Nha Kiếm" Tiêu Huyền Nha trở thành đỉnh cấp thiên tài
thứ hai bị phế bỏ trong Kỳ Thiên thí luyện lần này.
Rạng sáng ngày thứ ba.
Một bạch mi lão nhân mặc xích y tinh bào thêu hình rồng, sau lưng đeo một
hộp kiếm màu đen đến nơi này, cùng thứ sáu Hồng Bảng Lãnh Tuyết Công
Quốc Lôi Hoán Chi xảy ra một hồi đại chiến.
Lôi Hoán Chi gần như
chỉ chống đỡ được hơn mười chiêu liền không địch lại mà bại. Mà bạch mi
lão nhân kia khi đối chiến hắn, ngay cả hộp kiếm sau lưng đều không có
cởi xuống.
Đây là trận quyết chiến thực sự trong top đầu. Mà tới
lúc chiều, Đoạn Tinh Tà cùng một gã hôi y lão phụ thần bí luân phiên khổ chiến, lúc bắt đầu thì rất cân sức ngang tài. Nhưng bởi vì Đoạn Tinh Tà nóng lòng chiến thắng, cho nên đã thúc dục Tuyết Ma Cấm Thức —— Tàn Âm
Hạn Quyết.
Mà hôi y lão phụ kia thấy thế liền trực tiếp phát động một chiêu Huyền công kỳ lạ dẫn động điện mang trên chín tầng trời, cả
hai ở giữa không trung ầm ầm chạm vào nhau. Thạch thai vốn cực kỳ cứng
rắn không ngờ trực tiếp bị chấn sụp, mà Đoạn Tinh Tà thổ huyết bay ngược lại, sơ sẩy một cái liền trực tiếp từ độ cao hơn 250 trượng rơi xuống
mặt đất, biến thành một đống thịt nát.
Thứ bảy Hồng Bảng, Tuyết Ma Kiếm Khách Đoạn Tinh Tà, chết!
Mà hắn cũng trở thành đỉnh cấp cường giả trẻ tuổi đầu tiên chết trong Kỳ Thiên thí luyện lần này.
Mà hắn, dù là người thứ nhất, nhưng cũng không phải cuối cùng.
Về sau, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn bị một gã kiếm khách râu dài không biết lai lịch đánh bại, rời khỏi tầng thứ sáu.
Về sau, dưới Hồng Bảng, một trong hơn mười cường nhân, Đỉnh cấp Huyền Tông đỉnh phong Viêm Vực Công Quốc Tang Mộc Thanh bị một gã Đỉnh cấp Huyền
Tông đỉnh phong cường giả thế hệ trước đánh chết, vứt xác ở dưới thạch
bích.
Lại về sau, một vị đỉnh cấp cường giả trẻ tuổi khác, Tàn
Sương Vương Quốc Tàn Sương Tông đệ tử Yến Huyền Sương bị người tàn nhẫn
chia làm hai nửa, đến chết vẫn không thể nhắm mắt.
...
Một cỗ rồi một cỗ thi thể từ phía trên Thần Võ Thạch Bích rơi xuống, có
cường giả trẻ tuổi, tự nhiên cũng có một ít cường giả uy tín lâu năm.
Trong đó, một lần kinh ngạc nhất chính là Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu
đánh bại một vị Bán Vương cảnh cường giả uy tín lâu năm, đánh bay hắn
rời khỏi tầng thạch thai thứ sáu. Một khắc này, tất cả mọi người xung
quanh Thần Võ Thạch Bích đều thiếu chút nữa sôi trào.
Mà Lãnh
Diện Cuồng Đao Lãnh Cát cũng ngang nhiên xuất thủ, đem một vị Đỉnh cấp
Huyền Tông đỉnh phong cường giả uy tín lâu năm muốn khiêu chiến hắn trực tiếp cắt thành vô số mảnh nhỏ, duy trì địa vị đỉnh cấp cường giả của
hắn không bị dao động.
Chiến đấu cực kỳ thảm thiết khiến mọi
người than thở không thôi. Đến tận đây, mọi người mới dần phục hồi tinh
thần lại, nhớ tới nơi này là nơi nào.
Vì vậy, kế tiếp, chiến đấu
cũng trở nên ít dần. Những người tự biết không địch lại liền không chọn
cách cứng đối cứng nữa mà hoặc là du kích chiến, hoặc là dứt khoát nhận
bại chịu thua, nhường ra vị trí.
Đến tận đây, chiến đấu mới dần
dần ít đi, chậm rãi quy về bình tĩnh. Mà số ghế của các đại cường giả
cũng bắt đầu sắp hàng, chia ra cấp độ rõ ràng.
Lúc này, ai mạnh
ai yếu, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra được. Đến tận đây, trong mười vị cường giả trẻ tuổi lần này cũng chỉ có bốn năm người là còn có thể bảo trì địa vị của mình không ngã.
Người còn lại, sớm đã phai mờ trong lòng mọi người rồi. Mà cái gọi là mười vị cường giả tuổi trẻ, ở
trong mắt tất cả mọi người lúc này cũng chỉ có thể coi là ở tầm trung và cao mà thôi, căn bản không tính là đỉnh cấp.
Bất quá... Khi tất
cả hi vọng của mọi người hướng tầng thứ tám thạch thai, thần sắc lại như cũ không khỏi trở nên ngưỡng mộ. Mười vị cường giả trẻ tuổi mà mọi
người coi là thần tượng lúc này hoàn toàn chính xác đã thất bại, hơn nữa bị bại rất thê thảm.
Cùng những Huyền Tông cường giả uy tín lâu
năm kia chiến đấu liền để cho bọn họ thấy được chính mình còn rất non
nớt và nhỏ bé. Trước kia bọn họ vốn luôn tự cao tự đại, hiện tại mới rốt cuộc hiểu được đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời còn
có trời lớn hơn. Những người kia bình thường sở dĩ không hiện ra không
phải vì không bằng bọn họ, mà là không có thời gian đi so đo với bọn họ
mà thôi.
Những người này thời gian không nhiều lắm, mỗi một phút
mỗi một giây cũng đều rất trân quý, đều vì tiến giai cảnh giới Huyền
Vương mà chiến đấu. Chỉ có ở thời điểm chạm vào lợi ích của bọn họ, bọn
họ mới ra tay, hơn nữa vừa ra tay liền khiếp sợ thiên hạ.
Bất quá, mười vị cường giả tuổi trẻ hoàn toàn chính xác đã thất bại, nhưng một đời tuổi trẻ cũng không có bại!
Bởi vì, ở trong suy nghĩ của tất cả những người tuổi trẻ ở đây, phía trên
tầng thứ tám còn có một tồn tại cao cao tại thượng, dù bất luận là cường giả uy tín lâu năm nào đều không thể bằng được, chứ đừng nói chi là
hơn.
Bởi vì dù cho ba ngày đi qua, số lượng Huyền Tông uy tín lâu năm đến nơi đây nhiều vô số kể, triển lộ thực lực cường đại càng làm
cho người ta phải sợ hãi. Nhưng đến nay, dù cho có hai lão yêu nghiệt đã trèo lên tới tầng thứ bảy, nhưng có thể tới được tầng bình đài thứ
tám thì lại như cũ một người cũng không có.
Mà một đời tuổi trẻ
bọn họ đã có người làm được, điều này liền khiến cho Diệp Bạch nguyên
bản lúc đầu là bị khinh thường, càng về sau khiếp sợ nhìn lên, mà đến
bây giờ thì đã trở thành tồn tại duy nhất có thể thực sự chống lại
những cường giả ẩn uy tín lâu năm kia, thậm chí còn mạnh hơn.
Là
trụ cột trong suy nghĩa của bọn họ. Chong chóng đo chiều gió, chỉ cần
Diệp Bạch còn chưa bại, như vậy, một đời tuổi trẻ như cũ là người thắng.
Lúc này, đây là điều duy nhất để bọn họ kiêu ngạo.
Mà ngay cả Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát lúc này cũng không khỏi ngẩng đầu
nhìn lên tầng thứ tám.
Bọn họ không cho rằng thực lực của Diệp
Bạch có thể chiến thắng những cường giả uy tín lâu năm kia. Bởi vì dù
cho vừa mới đánh bại được một vị Bán Vương cảnh cường giả uy tín lâu
năm, Mộ Dung Hưu cũng đã hiểu ra sự cường đại cùng đáng sợ của những
cường giả uy tín lâu năm kia, hắn thắng được một phần cũng chỉ là do may mắn.
Mà người nọ, ở trong mắt mọi người cũng không tính là đứng
đầu. Nếu như đụng phải đỉnh cấp cường giả uy tín lâu năm chân chính, tỷ
lệ thắng của Mộ Dung Hưu chưa đủ ba thành.
Mà Nam Cung Ly Hàn
càng là không lâu trước khi còn thua dưới tay một người thuộc nhóm này.
Mặc dù đây cũng là hắn vận khí không tốt, hoàn toàn là do bị một vị đỉnh cấp cường giả chọn, chứ không phải thực lực của hắn kém hơn Quỷ Diện
Kiếm Khách cùng Lãnh Diện Cuồng Đao. Nhưng thất bại là thất bại.
Ngay cả nhân vật đứng thứ hai Hồng Bảng như hắn đều đã thất bại, vậy người kia còn có thể khá hơn sao?
Cho nên, bọn họ hi vọng Diệp Bạch có thể tận lực ở tầng thứ tám tu luyện
lâu một chút. Chỉ cần Kỳ Thiên thí luyện lần này đi qua, mặc kệ người
bên ngoài sẽ truyền ra những lời khó nghe như thế nào, nhưng có Diệp
Bạch một người ở đây thì có thể khiến tất cả đỉnh cấp cường giả uy tín lâu năm phải á khẩu không trả lời được.