Vô Tận Kiếm Trang

Q.1 - Chương 51: Thí Luyện Bài Danh (Thượng)


trướctiếp



Rắn có chân sao, không có, nhưng lúc rắn bò thì sẽ có bộ dáng ra sao?

Diệp Bạch không quan sát cẩn thận, nhưng giờ phút này hắn đã biết.

Rắn không có chân nhưng hành động không tiếng động, nhanh như gió, vô hình vô tung, bởi vì không có chân nên căn bản không có tiếng bước chân, ai cũng không biết được sắp tới nó sẽ đi hướng nào, biến ảo khó lường, là bộ pháp biến ảo quỷ dị nhất thiên hạ.

Hôi giai cao cấp thân pháp huyền kỹ, xà bộ!

Diệp Bạch từng trong số công pháp gia tộc xem qua giới thiệu về nó, nhưng chưa gặp qua, thật không ngờ lúc này lại xuất hiện trên người một thanh niên chất phác cổ quái họ La này. Chỉ là không hiểu tại sao thanh niên họ La tìm mình khiêu chiến này có thể tu luyện xong thân pháp huyền kỹ!

Trong nháy mắt, Diệp Bạch thầm kinh ngạc, thật sự không phục, Diệp Bồng Lai có thân pháp huyền kỹ, hắn cũng không ngoài ý muốn, bởi vì hắn biết tên đó có bản lãnh, nhưng thanh niên chất phác cổ quái họ La này thoạt nhìn không chút bắt mắt, nhưng lại luyện được thân pháp huyền kỹ, vậy chẳng phải nói lên rằng thiên phú của hắn không dưới Diệp Bồng Lai sao?

Hắn thật không ngờ, trong khi hắn kinh ngạc thì thanh niên tự xưng La Long Hạc này cũng đồng dạng vô cùng kinh ngạc, hắn tu luyện xà bộ, khổ tu suốt ba năm mới ngoài ý muốn tu luyện thành công, vốn tưởng rằng không ai có thể địch lại, nhưng thật không ngờ trong thí luyện nhỏ nhoi này cũng có người đồng dạng tu luyện thân pháp huyền kỹ, hơn nữa chỗ huyền diệu tựa hồ không dưới hắn.

Lần này hắn rất hiếu kỳ với Diệp Bạch, liền bình tĩnh hạ quyết tâm muốn đánh một trận xem ai lợi hại hơn.

Mà bên kia, Diệp Bạch thì lại buồn bực vô cùng. "Tê tê". Âm thanh quái dị vang lên, tiếng bước chân của thanh niên họ La càng trở nên quỷ dị, dựa theo tiếng rắn rít, chân hắn xuất hiện từng vệt khói đen, Diệp Bạch dần cảm thấy khó khăn, ánh mắt hơi co lại, đột nhiên hắn lưu chuyển kiếm quang, xoay người, thân hình vận chuyển tới cuwcjhanj, cả người phảng phất như một đạo kiếm quang, xuyên vào rừng rậm, nơi hắn đi qua, cây cối đều chết, kiếm khí tung hoành, vô số lá cây rơi xuống, không muốn khiêu chiến với thanh niên họ La mà lựa chọn chạy đi.

Nhưng thanh niên họ La kia tựa hồ không định buông tha, hắn gắt gao theo sát phía sau Diệp Bạch, tiếng rắn rít gào bén nhọn, vang dội trong rừng, vô luận Diệp Bạch chuyển thân thế nào cũng không thể thoát được truy tung của thanh niên họ La. Chân hắn giống như một con rắn vặn vẹo, luôn đi được ở những địa hình hiểm trở, làm cho Diệp Bạch cảm thấy phía sau mình không phải là con người, mà là một con vương xà mặt người kịch độc, hàn ý tuôn ra, đây là cảm giác lần đầu tiên hắn cảm nhận được.

Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt không biết chạy được bao xa, đệ tử hai họ La, Diệp thí luyện thấy một màn này, đều há mồm cứng lưỡi, kinh ngạc trợn mắt, nhưng không ai có dũng khí đuổi theo, cho dù có dũng khí thì cũng không có bổn sự này! Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Thân pháp hai người thật sự quá nhanh bọn họ cảm thấy hai mắt không đủ dùng, đều cùng cấp bậc huyền giả, một người đã khó có thể xuất hiện, nhưng hôm nay lại xuất hiện hai người có thân pháp huyền kỹ, đây là đạo lý gì?

Không ai thấy rõ thân ảnh hai người, chỉ thấy được vô số kiếm quang cấp tốc bay qua, phía sau là một bóng đen giống rắn bám theo sát, mọi người liền vội dạt ra xa. Chỉ một khắc sau hai bóng người đều biến mất trong thông đạo! Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Nửa canh giờ sau, Diệp Bạch thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch, dừng lại ở một gò đất cao, thanh niên họ La phía sau cũng dừng lại, có vẻ khí định thần nhàn. Hắn vuốt mồ hôi lạnh trên trán, mặt lộ vẻ không vui nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Có để ta yên không?

Thanh niên họ La mỉm cười, vẫn như trước không sợ hãi, phảng phất mới vừa rồi chỉ là chạy bộ, hắn hoàn toàn không mệt. Hắn nhìn Diệp Bạch thở dốc, quần áo ướt đẫm, cả người chật vật không chịu nổi, cười nói:

- Ngươi không đánh với ta thì ta vẫn đi theo người, ngươi đánh với ta một lát, ta sẽ rời đi.

Diệp Bạch hoài nghi nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao, ai tin được?

Thanh niên họ La khoanh tay nói:

- Ta chỉ muốn cùng ngươi so tài một chút, ngươi không tin thì ta cũng chịu, thật vất vả mới tìm được một người để ta thử sức, dù sao đi nữa ta cũng không bỏ qua.

Diệp Bạch:

- .......

Một hồi lâu, Diệp Bạch chuyển ánh mắt, đứng thẳng nói:

- Được, ta nhận thua, ngươi không nên đuổi nữa!

Thân hình vừa động, định lập tức rời đi.

Nhưng tiếng rắn lại rít lên, thân ảnh thanh niên họ La liền quỷ dị xuất hiện ở phía đối diện, nhíu mày nhìn Diệp Bạch, chăm chú nói:

- Ta muốn đánh một trận thực sự, chứ không phải muốn ngươi nhận thua.

Nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt thanh niên họ La, Diệp Bạch cảm thấy đau đầu, hắn chưa từng thấy qua người cố chấp như thế, chỉ vì muốn đánh một trận mà đuổi theo mình suốt nửa khu rừng. Hắn hít sâu một hơi, ngữ khí lần đầu tiên trở nên nghiêm túc, nhìn thanh niên họ La phía đối diện nói:

- Vậy đánh thế nào?

Thanh niên họ La vui vẻ nói:

- Ngươi và ta đều dựa vào sở học, ở trên ngọn núi này xem ai lợi hại hơn!

Diệp Bạch nhắm mắt lại, chậm rãi khôi phục tỉnh táo, tiêu trừ mệt nhọc, khôi phục thể lực và huyền khí. Qua một hồi lâu, khi hắn lần nữa mở mắt thì ánh mắt đã trở nên bình tĩnh như nước, hắn chắp tay nói:

- Mời.

- Mời.

Thanh niên họ La kia cũng chắp tay, hai bên nhìn thoáng qua nhau, sau một khắc liền không chút dấu hiệu, thân hình đồng thời chuyển động, kiếm quang dưới chân Diệp Bạch vẽ ra một đạo hình cung, tay trái xoay một vòng đánh về phía ngực thanh niên họ La. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "

Mắt thấy sẽ đánh trúng, thân ảnh thanh niên họ La liền biến mất, sau một khắc, hai kiếm chỉ đỏ như lửa đâm về phía mi tâm Diệp Bạch. Thần sắc Diệp Bạch vừa động, chân vừa chuyển, tránh ra.

Hắn dừng cước bộ, nhìn thanh niên họ La hỏi:

- Đây là huyền kỹ gì thế?

Thanh niên họ La thấy thế, cũng không thể không dừng công kích, nói:

- Đây là trụ cột huyền kỹ, Ngũ Hỏa Kiếm chỉ, là một môn huyền kỹ mà ta tu luyện.

Diệp Bạch biết rõ đây mặc dù không phải huyền kỹ, nhưng vẫn là giai đoạn huyền giả, có khả năng tu luyện duy nhất một loại huyền kỹ, mà loại trụ cột huyền kỹ này hoàn toàn là do hắn bỏ qua, bởi vì hắn không đủ tiền nên căn bản chưa từng học qua bất cứ trụ cột huyền kỹ nào, điều này làm cho hắn trên các phương diện công kích, phòng ngự đều thua xa tên thanh niên họ La này một bậc.

Nhưng một màn này lại kích phát sự hiếu thắng của hắn, cho dù ngươi luyện nhiều huyền kỹ thì thế nào, ta có một bộ trụ cột kiếm pháp, thế là đũ rồi!

Thần sắc ngưng trọng, Diệp Bạch lần đầu tiên chăm chú, vai khẽ nhúc nhích, thiết kiếm sau lưng tuốt ra khỏi võ, nhất thời hàn quang chớp động, tử khí phát tán, thanh niên họ La đối diện không khỏi mắt sáng lên, kêu:

- Kiếm tốt!

Diệp Bạch lạnh lùng nói:

- Kiếm tốt cũng không phải huyền binh, cẩn thận đấy.

Lời còn chưa dứt, cổ tay vừa động, một cơn kiếm hoa màu tím lớn chia làm ba đường trên, giữa, dưới tấn công về phía thanh niên họ La, phối hợp với kiếm bộ, uy lực càng tăng lên nhiều.

Ba kiếm hoa, là cực hạn hiện tại của Diệp Bạch, xem như có chút thành tựu.

Hắn không chút bảo lưu, đối mặt với một cường địch, trực tiếp xuất ra công kích cực mạnh của mình, bản thân từ trụ cột kiếm thuật, trải qua vô số giết chóc mà ngộ ra ba chiêu kiếm thuật - - Liệt Kiếm Tam Hoa!


trướctiếp