Khi Ngu Tương tỉnh lại từ trong hỗn độn đã là buổi trưa của
ngày hôm sau, trong phòng im ắng , không có một người bên cạnh. Ngoài
cửa truyền đến tiếng nói đùa của một đại nha đầu và vài bà tử, cuộc nói
chuyện hưng phấn tới mức lâu lâu lại còn phát ra tiếng cười khúc khích,
nghe có vẻ như đang rất vui sướng.
Ngu Tương nhíu nhíu mày, gọi: “Người đâu, rót cho ta cốc nước.”
Tiếng nói cười ngoài cửa dừng lại một thoáng, sau đó lại tiếp tục cuộc trò chuyện như chưa từng nghe thấy gì.
Sắc mặt Ngu Tương trầm xuống, mạnh mẽ áp chế lửa giận hô lớn lần nữa: “Người đâu, rót cho ta cốc nước!”
“Đến đây, đến đây, đã đến rồi đây!” Một đại nha đầu mang vẻ mặt không kiên nhẫn đi vào.
Ấm trà để qua một đêm, đã sớm lạnh ngắt , Ngu Tương lại một lần nữa tự nhắc nhở bản thân rằng đây là Vĩnh Nhạc Hầu phủ, không phải là
gia đình nhỏ của nàng và anh hai. Lúc này mới đè xuống sự tức giận trong lòng, khổ sở uống từng ngụm từng ngụm nước trà.
“Lau mặt cho ta.” Nàng buông chén trà, lạnh giọng hạ lệnh.
Đại a đầu âm thầm liếc mắt, sau khi ra cửa cũng không hề muốn tự mình làm, nhưng cũng sai hai tiểu nha đầu mới tới đi vào hầu hạ. Vì
Ngu Tương không mấy thân thiết hay được thái thái và lão thái thái
thích, ca ca duy nhất cũng chẳng hề quan tâm tới nàng, tuy không phải lo thiếu ăn thiếu mặc, nhưng nếu nói tới việc có được sự tôn trọng, chính
là một chút cũng không có.
Ngay cả Ngu Tư Vũ xem ra còn thoải mái hơn so với nàng, dù
sao nha đầu bà tử bên người nàng ta cũng đều do di nương nàng ta để lại, rất dễ sai bảo..
Bên người Ngu Tương có hai đại nha đầu, bộ dạng còn giống
tiểu thư hơn so với nàng, đừng nói chi là vú nuôi đã mất của nàng, chơ
tới bây giờ vẫn luôn xem nàng là dã ngoại mà đối xử.
Thái độ của hai tiểu nha đầu vô cùng cung kính, tay chân cũng lưu loát, nhẹ nhàng lau sạch cho làn da của Ngu Tương cho tới khi nàng
thấy thoải mái mới thôi, lại ra ngoài đổi cho nàng một bình trà nóng,
đưa đến tận tay chủ tử.
Lúc này, Ngu Tương mới giảm đi một chút tức giận trong lòng,
sắc mặt âm trầm có chút dịu đi. Nếu có anh hai ở đây, làm sao có người
dám chậm trễ nàng như vậy? Không muốn nhớ tới nữa, mỗi lần nhớ lại nước
mắt lại muốn trào ra.
Kiếp trước được anh hai đặt ở lòng bàn tay ngàn cưng chìu vạn sủng ái, chưa bao giờ bị nửa điểm thất bại cản trở, nàng đã sớm dưỡng
thành một bộ dáng tính cách nũng nịu, mau nước mắt, tính tình cũng rất
tùy hứng, nhưng sau khi đến nơi này, sống một cuộc sống được gọi là
nghẹn khuất, mọi việc đều phải cân nhắc, nhẫn nại, rất nhanh đã tu luyện thành một nhẫn giả thần quy!
Mũi nổi lên một trận chua xót, Ngu Tương vội vàng ngước cằm
lên, không cho nước mắt đến rơi xuống. Không có người đau lòng, khóc cho ai xem? Chẳng bằng tiết kiệm một chút, để dành cho thời điểm cần dùng
đến.
Ngồi yên một lát, đại nha đầu dẫn hai tiểu nha đầu đi vào,
một người bưng thuốc, một người bưng cháo, đều nóng hôi hổi . Sai hai
người đặt bát cháo lên bàn, đại nha đầu không mặn không nhạt nói: “Tiểu
thư, uống thuốc trước rồi hãy ăn cháo.”
“Ta không uống. Ngươi để đó đi, dẫn luôn hai tiểu nha đầu này đi ra ngoài luôn đi.” Ngu Tương tựa vào gối mềm, nhắm mắt nói.
Đại nha đầu phất tay bảo hai người đi ra ngoài, bản thân tiến lên vài bước, tiếp tục nói: “Tiểu thư, uống thuốc đi, để nguội thì dược tính sẽ mất đi đấy .”
Lúc này Ngu Tương mới trợn mắt, trong sâu thẳm ánh ra hàn
khí, mở miệng gằn từng tiếng: “Nói không uống là không uống, nha đầu
ngươi sao lại đáng ghét như thế!” Vừa dứt lời, đầu ngón tay đã đưa qua
khay, lật ngược luôn cả chén thuốc cùng chén cháo.
Hai chén đều còn nóng, rơi vào da cũng có thể phòng cả một
lớp. Nha đầu kia nhạnh chóng né tránh, liên tục hét lên sợ hãi, khiến
cho các nhà đầu và bà tử bên ngoài đều phải chạy vào xem xét.
Sắc mặt âm trầm từ trước của Ngu Tương lúc này mới hoàn toàn
giãn ra , dùng khăn lụa chậm rãi lau tay: “Đến tiền viện tìm ca ca tới
đây, nói rằng ta không chịu uống thuốc, để ca ấy nghĩ biện pháp.”
Đại nha đầu khi mới từ trong bất ngờ hoàn hồn lại, bắt đầu
kêu to: “Giờ phút này nhất định Hầu gia đang ở thư phòng, tự tiện đến
quấy rầy sẽ bị ban roi đấy, còn mong tiểu thư không cần khiến hạ nhân
như chúng ta phải khó xử!”
Mọi người đều gật đầu phụ họa, liền thấy một tiểu nha đầu mới tới giơ tay xung phong nhận việc: “Tiểu thư chờ, nô tỳ lập tức đi mời
Hầu gia!” Dứt lời, người đã đi xa.
“Đây mới là nha đầu tốt của ta.” Ngu Tương xê dịch gối mềm,
nhìn chằm chằm vẻ mặt oán giận của đại nha đầu, bi ba bi bô cao giọng
hát: “Tô tam ly liễu hồng động huyền, tương thân lai tại đại nhai tiền.
Vị tằng khai ngôn ngã tâm nội thảm, quá vãng đích quân tử thính ngã
ngôn….” (lời một bài hát đấy ạ!)
Dù đời trước Ngu Tương nàng chỉ là một phế nhân, nhưng có
được sự sủng ái chiều chuộng của anh hai nên nàng vẫn luôn có được kiêu
ngạo hơn bất cứ ai, vui thì cười tức giận thì mắng, tùy tâm mà làm, chưa từng phải nhìn sắc mặt của ai mà sống! Mặc kệ nguyên gốc tiểu thuyết
phát triển như thế nào, nếu nàng đã thay thế cho ‘Ngu Tương’ sống, thì
sống như thế nào phải do nàng quyết định.
Đại nha đầu kia thấy nàng bỗng nhiên nổi giận, bỗng nhiên lại vui cười, rõ ràng có ý chọc cho người khác bực bội, trong lòng âm thầm
oán trách: Người này bị gãy chân rồi, tính cách cũng càng lúc càng trở
nên bất thường, ngươi thích gì thì cứ làm xem, càng khiến cho Hầu gia
sớm chán ghét ngươi thôi!
Vì bà vú của ‘Ngu Tương’ sớm biết ‘Ngu Tương’ không phải
huyết mạch của Hầu phủ, bề ngoài có vẻ tốt với nàng thế thôi, kì thực
lại vô cùng xem thường nàng. Bà ta cũng dạy dỗ hai nha đầu thuộc hạ của
mình học theo, đừng nói tới tỏ cung kính khiêm tốn với Ngu Tương. Còn
nữa, ‘Ngu Tương’ chỉ mới năm tuổi, đầu óc lại ngu dốt, không thể đè ép
được bọn nô tài, rõ ràng là chủ tử, nhưng so với một nha đầu bình thường vẫn luôn bị ấm ức hơn nhiều.
Đúng lúc, một đại nha đầu Thúy Hỉ khác mới đi ra ngoài chơi
đùa đã trở lại, thấy trong phòng văng đầy mảnh sứ của chén thuốc và
cháo, đang muốn tìm người đến thu dọn, lại bị tỷ muội tốt của nàng ngăn
lại, thấp giọng nói: “Chúng ta đã khiến tiểu thư tức giận, nên lập tức
quỳ xuống thỉnh tội với tiểu thư đi.” Dứt lời rời khỏi phòng, quỳ gối ở
ngoài cửa.
Thúy Hỉ cùng nàng rất ăn ý, lúc này cũng quỳ xuống, làm ra một bộ co rúm vô cùng sợ hãi.
Ngu Tương cũng không thèm để ý tới hai người này, vô cùng tự
nhiên tiếp tục điệu hát dân gian. Hai người này là do lão thái thái đưa
qua, ngày thường bản mặt còn lớn hơn chủ tử. Nếu chuyện ‘Ngu Tương’
không phải huyết mạch của Hầu phủ lan truyền khai, hôm nay kẻ tạp bát
nhiều chuyện sẽ chính là bọn họ.
Quả nhiên Ngu Phẩm Ngôn rất có năng lực, còn nhỏ tuổi đã có
thể quản lí Hầu chằng khác nào một chiếc thùng sắt kiên cố, có thể áp
chế hoàn toàn lời đồn đãi kia. Trong nguyên bản tiếu thuyết, khi Ngu Tư
Vũ đem việc này loan ra cho mọi người đều biết, rồi khi chính chủ trở về huân quý như thế nào, lại lên làm Hoàng hậu như thế nào, khẳng định
‘Ngu Tương’ đã trải qua một quá trình vô cùng gian khổ.
Tới điểm này, Ngu Tương lắc đầu cười khẽ. Có thể thoải mái
thì nên thoải mái, tại sao phải khiến cho bản thân mình quá ngột ngạt
làm gì? Nàng không có chí hướng quá lớn, lại càng không muốn rập khuôn
lối cũ, chỉ cần khiến cho Ngu Phẩm Ngôn có hảo cảm với nàng, khi có đủ
tiền bạc, đợi khi chính chủ được tìm trở về, nàng sẽ đặt mua một thôn
trang cũ, mặt trời lặn lại làm bạn với khói bếp, ngắm cảnh dưới ánh
trăng, một cuộc sống thật tự do tự tại.
Về phần lập gia đình, đời trước có anh hai che chở nàng cũng
chưa bao giờ có hy vọng xa vời ấy, đời này điều ấy lại càng không thể
thành hiện thực. Nam nhân cổ đại, ai lại muốn cưới một kẻ phế nhân về
nhà chứ, nếu có thì cũng chỉ là vì cái uy danh của Vĩnh Nhạc Hầu phủ,
chờ sau khi thân thế của ‘Ngu Tương’ sáng tỏ, cũng chỉ có thể rơi vào
hoàn cảnh thê thảm hơn mà thôi. Hay là thôi đi.
Ngu Tương tinh tế cân nhắc, thoáng nhìn hai đại nha đầu đang
quỳ ở cửa khóc lóc bi thương, bộ dáng tỏ vẻ cực kì đáng thương, nàng
nâng khóe môi khinh miệt. Không bao giờ quét tước phòng sạch sẽ, lại còn vờ quỳ gối bên ngoài làm ra bộ dạng đáng thương, đây là muốn biến hình
ảnh của nàng ở trong mắt Ngu Phẩm Ngôn tồi tệ hơn sao? Kiểu như: Hầu
gia, ngài nhìn xem, tiểu thư lại tùy hứng , tùy ý đập đỡ đồ đạc, trách
phạt hạ nhân vô cớ đấy!
Nhưng các nàng lại quên mất một điều,‘Ngu Tương’ vì Ngu Phẩm
Ngôn mà mất đi đôi chân này, nửa đời sau đều bị hủy. Nay, nàng có quyền
lợi bốc đồng đấy. Theo trí nhớ của ‘Ngu Tương’ cũ, nàng biết được, tuy
rằng thủ đoạn của Ngu Phẩm Ngôn âm ngoan, làm việc độc ác, nhưng cũng là người ân oán rõ ràng. Chỉ cần không đối nghịch với chính chủ, đời này
hắn sẽ luôn che chở nàng, không nói quá vinh hoa phú quý, nhưng cũng có
thể an ổn sống qua ngày. Ở nhà mẹ đẻ của nữ chính, dù thế nào cũng có
thể sống hưng thịnh một trăm năm ấy chứ!
Về phần hai chân, chỉ bằng điều kiện y học ở cổ đại lạc hậu
này, nàng cũng không hề trông cậy gì nhiều , dù sao đời trước sớm đã có
thói quen .
Ngu Tương sờ sờ đầu gối quấn chi chít vải băng, vẻ mặt lạnh nhạt.
Hai đại nha đầu quỳ gối trước cửa nghe tiểu thư bi ba bi bô
hát khúc nhạc xong, cả một câu tự an ủi oán trách cũng không có, nhìn
qua vô cùng tự tại, trong lòng vốn đã xuất hiện năm phần oán hận, lúc
này đã tăng thêm mười phần, vụng trộm nghẹn một hơi, cố khiến khóe mắt
nghẹn hồng, chỉ chờ Hầu gia đến đây.
Ngu Tương hừ hừ, cảm giác tâm ý tương thông ấy lại đến lần
nữa. Khóe môi khẽ nhếch lên của nàng đã mím thẳng lại, vẻ mặt tự tại lúc nãy cũng được giấu đi, bộ dáng rất nghiêm túc, ánh mắt lập tức ướt sũng như sương mù phủ kín chiếc gương đồng, nhìn dáng vẻ như đang chịu ủy
khuất vô cùng.
Hai nha đầu bị công phu biến đổi sắc mặt nhanh như chớp của
nàng trấn áp, sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, vừa xoay mặt lại đã
thấy tiểu Hầu gia đang bước tới với tốc độ cực nhanh.
Hai người vội vàng lui qua một bên dập đầu, đang muốn tố cáo, lại thấy tiểu Hầu gia nhanh như chớp bước vào phòng . Hai người quỳ gối ngây tại chỗ, vẻ mặt đầy xấu hổ.
Tiểu cô nương mười tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng
không nhỏ, thân thể lại vô cùng gầy yếu, tóc lại khô vàng, có thể thấy
được đây là một nữ nhi không được chăm sóc kĩ càng. Ngũ quan cực kì đạm
bạc, duy nhất chỉ có ánh mắt to tròn ấy, con ngươi cũng tối đen, tẩm
thêm chút nước mắt nhợt nhạt, càng lộ vẻ trong suốt không thấy đáy.
Bộ dáng này không thể nói là xinh đẹp, nhưng lại cố tình khiến người khác không nhịn được mà yêu thương.
Động tác của Ngu Phẩm Ngôn nhanh hơn, nâng mi hỏi: “Tương Nhi làm sao vậy?” Đi tới gần mới phát hiện trên đất văng đầy những mảnh sứ
vỡ từ chén thuốc.
“Ca, chân muội đau!” Ngu Tương vươn hai tay về phía thiếu
niên, trong khóe mắt rơi ra từng giọt lệ thật lớn, thay nhau tuôn ra.
Người này rõ ràng không phải anh hai của nàng, nhưng rốt cuộc thứ tâm
linh tương thông quen thuộc ấy vì sao lại xuất hiện đây? Tuy rằng hoang
mang, nhưng cũng an tâm.
Ngu Phẩm Ngôn không chút nào để ý tới đám hỗn độn đầy trên
mặt đất đống, rất nhanh đi qua đi ôm tiểu cô nương tội nghiệp vào lòng.
Ngu Tương vì hắn mà mất đi đôi chân, đừng nói tới chỉ đập vài cái bát,
cho dù có hủy đi căn phòng này hắn cũng chiều nàng. Sau khi kiếp nạn khó khăn ấy xảy ra, ai còn có thể vô tâm để ý mấy chuyện vặt vãnh này chứ?
Dù nàng có tùy hứng làm loạn cũng được, hắn sẽ tùy ý nàng làm tất cả,
cùng vượt qua, cùng vỗ về nhau vượt qua lúc khó khăn này.
Nghĩ tới đây, cánh tay Ngu Phẩm Ngôn càng ôm chặt Ngu Tương vào lòng.
“Qua vài ngày nữa sẽ không đau , Tương Nhi hãy cố chịu đựng.” Ngu Phẩm Ngôn chưa bao giờ thân thiết cùng muội muội ruột như vậy,
giọng điệu vô cùng vụng về, vừa giúp gạt đi giọt lệ, vừa vuốt vuốt nhẹ
lưng nàng.
Vòng tay ôm ấp của thiếu niên ôm ấp càng thêm ấm áp, còn
thoang thoảng một mùi hương tao nhã lịch sự, nghe vô cùng an tâm. Nỗi lo sợ cũng nghi hoặc của Ngu Tương từng chút từng chút được trấn an, nước
mắt càng lúc càng rơi nhiều thêm, hai tay gắt gao ôm cổ đối phương, nức
nở khóc không nói nên lời. Vì cái gì người không phải anh hai của nàng
lại cùng có tiếng lòng tương thông với nàng? Chẳng lẽ nàng thật sự không thể trở về rồi sao?
Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu, cẩn thận nghe những tiếng nghẹn ngào
của muội muội, nghe thấy nàng không ngừng gọi lên hai tiếng ‘Ca ca’,
giọng gọi tràn ngập tình cảm không muốn xa rời ấy khiến lòng hắn nảy lên một thứ cảm xúc kì lạ. Tại đây Hầu phủ rộng lớn này, nàng có thể dựa
vào hắn, chỉ có thể gần gũi bên cạnh hắn.
Hai đại nha đầu vẫn quỳ gối ở cửa như cũ, biểu tình từ oán giận đến xấu hổ, cuối cùng lại sợ hãi.
“Thất thần cái gì? Còn không mau đi tìm đại phu!” Ngu Phẩm Ngôn dỗ muội muội nín khóc, mới xoay mặt nhìn hai đại nha đầu.
Hai người vội vàng đứng dậy lui ra, lại nghe tiểu Hầu gia
thản nhiên mở miệng: “Phòng ở bẩn thỉu như thế này mà các ngươi lại mặc
kệ được sao, nô tài như các ngươi dùng để làm gì hả? Không bằng đem bán
hết ra ngoài đi .”
Hai người kinh hãi không thôi, lập tức quỳ xuống xin khoan
dung, sợ đến mức nói cũng không dám nói . May mà các nàng vẫn chưa tố
cáo Ngu Tương, cho nên vẫn chưa chọc cho Ngu Phẩm Ngôn giận dữ, mới có
thể chị bị mắng vài câu rồi thôi.
Ngu Tương tự nhiên cũng sẽ không xem Ngu Phẩm Ngôn như mũi
thương mà sai đâu đánh đó. Chờ cho tình cảm của hắn dành cho nàng tốt
lên là được rồi, có một số việc không nên nói, Ngu Phẩm Ngôn cũng sẽ
giải quyết thay nàng, thật sự không nên vội vàng nhất thời. Còn nữa, nếu là để cho lão thái thái biết chuyện, chẳng phải là càng ghét nàng thêm
sao.