Ngoại trừ bướm ra, bất kể là loại sâu bọ nào Ngu Tương cũng đều
sợ, nhất là những con sâu mềm nhuyễn nằm úp như thế này, trước mắt lại
là một đống sâu rớt xuống thân mình, có con còn theo cổ áo chui vào
trong áo lót, cảm giác kia chẳng những đáng sợ, những chiếc lông tơ trên những con sâu tiếp xúc với từng lỗ chân lông cứ như muốn chui cả vào
mạch máu, hòa vào trong cơ thể, kích thích cơ thể nổi lên từng đợt vết
rộp nước vô cùng khó chịu.
Ngu Tương bị dọa đến ngây người, cứng ngắc ngồi trên xe lăn,
động cũng không dám động, rất sợ cứ cử động sẽ lại có thêm sâu từ tóc
chui vào áo.
“Đào Hồng Liễu Lục, mau mau mau, giúp ta…giúp ta vứt mấy con sâu này đi đi!” Giọng nàng đặc hơn mang theo tiếng khóc nức nở.
Liễu Lục lấy khăn tay vội vàng phủi đi những con sâu mềm nhũn
trên người tiểu thư ra, một tay Đào Hồng leo lên đạp tên thiếu niên
khoảng tầm mười hai mười ba tuổi từ trên cây xuống.
Thiếu niên này chính là con trai trưởng duy nhất của Tĩnh quốc
công, tên là Thường Kỳ, từ nhỏ đã bị làm hư, được bên ngoài gán cho cái
danh hiệu ‘Hỗn Thế Ma Vương’. Hôm nay hắn ở trong viện, cầm một đôi đũa
trúc trèo lên bắt sâu, góp đủ một lọ sẽ mang đi đút cho con chim họa mi
của mình, đang chuẩn bị trèo xuống, lại thấy tỷ tỷ dẫn theo một người
què tiến vào. Nhất thời tò mò, hắn trốn luôn trên cây nghe lén, cuối
cùng nghe xong tức muốn nổ phổi.
Danh tiếng vị muội muội què kia của Vĩnh Nhạc Hầu ở kinh thành
cũng không tốt lành gì, xảo quyệt, hà khắc, tính tình quái đản, lời nói
lại sắc bén như dao. Hôm nay gặp mới biết, so với lời đồn đãi bên ngoài, nàng ta càng khiến cho người khác thù hận!
Thường Kỳ mở nắp bình ra, không chút nghĩ ngợi liền trút hết đám sâu vừa bắt được xuống, lúc này lại bị Đào Hồng đẩy rớt, bị trầy thêm
một miếng da tay, nỗi hận thù kia lại càng thêm khắc sâu, đứng lên liền
đạp cho Đào Hồng một cước, cũng may hắn vẫn còn chúy lý trí nên không
động tay động chân với Ngu Tương, chỉ nhặt một chiếc lá khô héo lên,
quay đầu sang chỗ khác, trong miệng còn hùng hổ mắng những câu không
sạch sẽ.
Vốn Thường Nhã Phù muốn cản lại, thấy bộ dạng hốt hoảng đang
thương của Ngu Tương, trong lòng lại dâng lên một sự sảng khoái, bước
lui ra phía sau vài bước thờ ơ lạnh nhạt.
Liễu Lục phủi hết những con sâu bên ngoài, lại không có cách nào xử lý những con sâu đã chui vào trong quần áo, cố tình ra hiệu cho Đào
Hồng đến đây đẩy tiểu thư trở về, bị Thường Kỳ nhiều lần ngăn cản, lại
trúng thêm vài cước của hắn.
Liễu Lục thấy tình thế không ổn, bỏ lại chủ tử và Đào Hồng chạy nhanh ra ngoài.
Sâu ở trong quần áo chui tới chui lui, trên lưng nổi lên những
nốt mụn nước bọt nhỏ, vô cùng khó chịu, Ngu Tương ức chế thân thể run
rẩy, cắn răng nói: “Thường Nhã Phù, ngươi đúng là ngu ngốc không khác gì năm đó. Bằng với hành động hôm nay của hai tỷ đệ ngươi, đời này cũng
đừng nghĩ tới việc bước vào phủ Vĩnh Nhạc Hầu ta.”
Bấy giờ đầu óc Thường Nhã Phù mới từ trong mộng tỉnh táo lại,
muốn tiến lên cản đệ đệ đang cầm đá vụn ném lên đầu Ngu Tương, đã thấy
Ngu Phẩm Ngôn bước nhanh đến, Liễu Lục chạy theo phía sau đầu đã đầy mồ
hôi.
Ngu Phẩm Ngôn vốn có cái danh ngọc diện Diêm La, lúc này trong
mắt hắn chính là loại sát khí ngập trời, trực tiếp gọi người nhượng bộ
lui binh. Hắn đưa tay xách cổ Thường Kỳ quăng ra xa, lập tức nhìn về
phía muội muội nhà mình.
Đã thấy nàng từ từ nhắm hai mắt, cắn môi, sắc mặt tái nhợt như
tờ giấy, trên đôi mi dày còn vương vài giọt nước mắt, theo sự run rẩy
của nàng mà lay động, lá khô dính đầy trên đầu trên người, vầng trán vì
bị ném đá mà đỏ hồng một mảng, bộ dáng đáng thương lại chật vật.
Trái tim Ngu Phẩm Ngôn hung hăng bị nhéo một chút, sát khí trong mắt càng thêm nồng đậm, xoay người muốn ôm nàng đứng lên, lại bị nàng
đẩy ra, cất giọng run rẩy: “Đừng động tay ra sau lưng muội, đau, trong
áo lót còn dính rất nhiều sâu!”
Ngu Phẩm Ngôn dịu giọng trấn an: “Ca ca đã biết rồi, sẽ lập tức mang muội trở về. Đừng sợ, ca ca ở đâu.”
Hắn đưa một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của muội muội, một tay
nâng cái mông nàng lên, ôm nàng vào khuỷu tay như ôm tiểu hài tử, nhanh
chóng rời đi, toàn bộ quá trình cũng không thèm liếc nhìn Thường Nhã Phù một cái.
Liễu Lục nhún người hành lễ với Thường Nhã Phù, giả cười:
“Thường tiểu thư, đa tạ ngài hôm nay đã chiếu cố chủ tử như vậy, sau khi trở về, nhất định nô tỳ sẽ hồi bẩm chi tiết với lão phu nhân, để ngài
ấy tự mình tới cửa nói lời cảm tạ!” Dứt lời kéo Đào Hồng nhấc chân rời
đi.
Thường Nhã Phù gấp gáp chạy đến cửa viện, đoàn người đã sớm
chẳng còn bóng dáng, không biết từ khi nào bầu trời đã đầy mây đen,
những giọt mưa xuân tinh tế trút xuống, lạnh buốt rơi xuống da thịt, cơn lạnh len lỏi vào cả đáy lòng.
Thường Kỳ ôm lấy cái mông đau đớn không thôi, nổi giận đùng đùng mở miệng: “Ngu phủ bọn chúng thì tính là cái gì chứ, dám đối xử với bản thế tử như thế! Tỷ tỷ đừng buồn, nhất định đệ sẽ nói phụ thân lấy lại
công đạo cho chúng ta!”
Thường Nhã Phù dùng ánh mắt bất khả tư nghị* nhìn hắn một lúc
lâu, bỗng nhiên cười sầu thảm: “Ngu phủ tính là cái gì? Ta nói cho ngươi biết, đó là nơi mà ngay cả chư vị hoàng tử đều phải kính trọng ba phần. Nếu ngươi không muốn bị phụ thân dùng gia pháp, lập tức cùng ta đi bồi
tội đi!”
bất khả tư nghị* không thể bàn đối với người phàm phu
Thường Kỳ không chịu, bị Thường Nhã Phù cưỡng bức dụ dỗ mới miễn cưỡng gật đầu, trong trong bụng vẫn còn đầy oán khí.
————————————————————
Ngu Phẩm Ngôn vừa buông muội muội ra, chỉ thấy nàng lập tức cởi
bỏ châu sai trên đầu, thả luôn búi tóc, liên tục gãi đầu, ngay sau đó
lại cởi áo khoác, ngoại bào, áo lót, trong nháy mắt cũng chỉ còn lại một cái yếm hồng phấn bao lấy thân thể đã bắt đầu có chỗ lồi chỗ lõm của
nàng.
Tuy rằng mới mười bốn tuổi, nhưng dáng người thiếu nữ đã phát
dục vô cùng hoàn mỹ, chỉ có thể nói đã chia rõ phần nào cần mập phần nào cần gầy, nhất là hai khối mềm tròn trịa trước ngực kia, lúc nàng bối
rối vỗ vỗ lên thân thể, hai khối mềm mại ấy cứ theo đó mà rung theo,
giống như muốn nhảy ra ngoài. Vốn miếng vải vệt thiếu đến đáng thương đã không thể che được hết vẻ phong tình hớp hồn người kia.
Nhưng nàng vẫn không tự hiểu, xốc cái yếm nhỏ lên xem, lập tức đưa tay ra phía sau lưng muốn cởi bỏ nút thắt.
Lúc này Ngu Phẩm Ngôn mới từ trong trạng thái như thiêu như đốt
hoàn hồn lại, vừa chế trụ hai tay nàng, đôi tay phủi nhẹ cái lưng nhẵn
nhụi bóng loáng của nàng, ép cả thân thể đẹp đến điên đảo chúng sinh ấy
vào lòng mình.
Trước ngực rất tròn, tuy đã bị che khuất nhưng cảm xúc mềm mại
này lại trực tiếp đặt lên ngực, mơ hồ còn truyền đến một mùi hương nhẹ
nhàng nhưng mê hoặc, cứ quanh quẩn ở chóp mũi có muốn đuổi cũng đuổi
không được, hầu kết Ngu Phẩm Ngôn bị kích thích trượt lên trượt xuống,
hoàn toàn không biết nên làm thế nào với người trong lòng. Tựa như ôm
một hòn than đỏ giữa mùa đông giá rét, biết rõ sẽ khiến bản thân chết
cháy, lại luyến tiếc không muốn buông ra, quả thật muốn chết người!
Nhưng mà rất nhanh, lực chú ý của hắn đã bị tấm lưng nổi đầy bọt nước lớn nhỏ của muội muội hấp dẫn. Tấm lưng vốn trắng ngần như tuyết
lại trải dày những về mụn nước ban đỏ đã bị vỡ ra, hình ảnh kia thật sự
nhìn thấy mà giật mình.
Ánh mắt hắn trong phút chốc lại cuồn cuộn sát ý.
Liễu Lục cầm thuốc mỡ đến, chân tay luống cuống đứng ở cửa, ngập ngừng nói: “Hầu gia, người để nô tỳ thoa thuốc cho tiểu thư đi.” Người
có thể tránh ra chỗ khác một chút được không? Tuy nói là huynh muội,
nhưng cũng đâu thể nào không cố kị gì như vậy chứ?
Đào Hồng lại không hề có cảm giác nào, đang cặm cụi rửa sạch xác sâu rơi xuống từ trên giường.
Ngu Phẩm Ngôn khẽ cắn môi, đang muốn buông muội muội ra, lại bị
nàng ôm chặt lấy thắt lưng, vừa nói vừa khóc nức nở: “Ca ca, nhất định
huynh phải giúp muội đánh chết tên Thường Kỳ đó! Còn có Thường Nhã Phù,
nàng ta vậy mà lại tùy ý để đệ đệ ăn hiếp muội, nếu sau này huynh cưới
nàng vào cửa, không biết nàng ta sẽ tra tấn muội như thế nào nữa! Có tẩu tử ác độc như vậy, muội không dám ngồi đợi ở nhà đâu, huynh cứ trực
tiếp đưa muội về thôn trang đi thôi!”
Ngu Phẩm Ngôn nghe những lời nàng nói mà lòng như bị dao cắt,
năm ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, giọng nói vô cùng ôn nhu, vẻ
mặt lại lạnh lão đến cực điểm: “Tương Nhi yên tâm, nhất định ca ca sẽ
dạy dỗ hắn một trận khắc cốt ghi tâm. Về phần Thường Nhã Phù, cả đời này nàng ta cũng đừng nghĩ tới việc bước vào phủ Vĩnh Nhạc Hầu ta.”
Thế này Ngu Tương mới vừa lòng, thả tay ra nhưng vẫn còn nghẹn ngào.
Ngu Phẩm Ngôn bỏ qua một bên, bước những bước cứng ngắc đi ra
sân, đứng im dưới hành lang một hồi lâu, dù có cố gắng đến đâu cũng
không thể dập tắt ngọn lửa nóng trong lòng, chỉ có thể bước chân đi giữa trời mưa tầm tã, nhờ những giọt mưa lạnh lẽo lay mình tỉnh táo trở lại.
Hai gã Long Lân Vệ canh giữ ở viện lo lắng, liên tục nhìn về
phía hắn, cân nhắc xem có cần phải đưa ô cho Đô Thống hay không? Tuy
rằng mưa không lớn, lại rất dày, ngắn ngủi một khắc sau đã thấm ướt cả
đầu tóc của Đô Thống, từng giọt nước mưa từ sợi tóc chảy xuống tí ta tí
tách, nhắm thẳng vào trong vạt áo.
Đang lúc do dự, lại nghe Đô Thống lạnh giọng ra lệnh: “Tìm một giỏ sâu bọ lại đây, không độc .”
Hai người lĩnh mệnh rời đi. Ở hình phòng của Long Lân Vệ, tới kẻ ngốc cũng biết rõ, sâu bọ trong miệng Ngu đô thống hoàn toàn không
giống với loại sâu bọ mà người ta thường nghĩ.
Đứng dưới mưa một lúc lâu, cảm giác nóng bỏng trong lòng mới từ
từ dịu xuống, Ngu Phẩm Ngôn đang muốn bước đi, đã thấy Thường Nhã Phù
mang vẻ mặt nơm nớp lo sợ tới đây.
“Phẩm Ngôn, ta vội mang Kì Nhi tới bồi tội với chàng, mong chàng đại nhân đại lượng đừng so đo với thằng bé. Nó còn nhỏ, còn hồ đồ nên
khó tránh khỏi chút quá đáng, ta đã dạy dỗ lại nó rồi.”
“Ngu đại ca, ta sai lầm rồi.” Thường Kỳ cúi đầu, không dám đối
mặt với Ngu Phẩm Ngôn, bỗng cảm thấy không cam lòng, ngẩng đầu lên lớn
tiếng: “Nhưng Ngu Tương cũng có sai! Nàng nhục nhã tỷ tỷ ta, nói tỷ tỷ
ta không xứng gả cho huynh. Nàng là cái thá gì, hôn sự của huynh với tỷ
tỷ là chuyện nàng có thể quyết định sao?”
Vẻ mặt Ngu Phẩm Ngôn không chút thay đổi, gật đầu: “Hôn sự của
ta với tỷ tỷ ngươi, quả thật Ngu phủ không thể làm chủ, là phủ Tĩnh quốc công các ngươi quyết định! Các ngươi nói có thể gả mới gả, các ngươi
nói không thể gả liền có thể từ hôn bất cứ lúc nào. Điểm này, Ngu phủ
chúng ta đã sớm biết, cũng là do Tương Nhi không biết cấp bậc lễ nghĩa
.”
Thường Kỳ bị hắn châm chọc á khẩu không trả lời được. Chuyện năm đó thật không thể nói thêm, quả thật là do phủ Tĩnh quốc công bội bạc
trước.
Sắc mặt Thường Nhã Phù trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Đúng lúc, hai gã Long Lân Vệ nâng một giỏ trúc tiến vào, dùng ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Đô Thống.
Ngu Phẩm Ngôn chỉ chỉ về phía Thường Kỳ, lập tức gấp gáp rời đi.
Thường Kỳ không biết chuyện gì, đang muốn chạy đền phía giỏ trúc nhìn xem, đã thấy hai tên Long Lân Vệ đi đến trước mặt hắn, quay đầu
liền nâng giỏi trúc lên đổ hết những thứ trong đó lên người hắn, cũng
chỉ là những con rắn nhỏ như ngón út, mới tỉnh lại từ giấc ngủ đông, có
chút lười nhác, có con nằm im trên đỉnh đầu hắn không chịu nhúc nhích,
có con lại chui thẳng vào trong vạt áo hắn, tìm kiếm một chỗ ấm áp.
Lúc này Thường Kỳ đã bị dọa đến hồn bay phách tán, kéo cổ họng
thét lên thảm thiết, âm lượng kia thật sự có thể khiến cho đám mây đen
trên trời cũng bị xé rách ra. Thường Nhã Phù cũng sợ tới mức hoa dung
thất sắc, liên tục lui ra phía sau, vừa nhảy vừa huơ huơ loạn xạ chiếc ô đầu muốn xua đuổi chúng đi.
Ngu Tương nghe thấy tiếng động lớn, sai Đào Hồng Liễu Lục ôm mình đến bên cửa sổ nhìn xem, lúc này cười đến ngửa tới ngửa lui.
Cũng may Ngu Phẩm Ngôn không xuống tay quá nặng, những con rắn
hắn tìm đều là loại không độc, cũng chỉ dọa người mà thôi. Chờ cho hai
tỷ đệ la hét được một khắc, mắt thấy sắp đuối sức té xỉu , hai gã Long
Lân Vệ mới cho người đi gửi lời nhắn cho Tĩnh quốc công, bảo hắn đến
khiêng người về.
Thật vất vả mới được một đứa con trai trưởng, cả hai phu thê
Tĩnh quốc công hận không thể nhét hắn vào trong lòng, ngậm vào trong
miệng từng giờ từng phút. Thấy con trở về với bộ dạng chật vật không
chịu nổi, dưới hạ bộ dính toàn nước tiểu, tay chân không ngừng run rẩy,
hiển nhiên đã bị dọa tới sắp đổ, cả hai đau lòng như bị dao cắt, bắt nữ
nhi lại dạy dỗ một trận nên thân, lập tức hùng hổ đi tìm Ngu lão thái
quân đòi lí lẽ.
Ngu Phẩm Ngôn này cũng quá nuông chiều Ngu Tương rồi, trẻ nhỏ
nhà nào mà chẳng có lúc đùa giỡn hơi quá, vậy mà hắn lại không biết
thuận theo lẽ thường buông tha cho thằng bé, quả thật không biết lý lẽ!