Hoàng đế vặn hỏi Kim ma ma kĩ lưỡng, mới biết người lấy vài cái bánh “lư đả cổn” lừa Cửu công chúa là Đặng
Thải Minh, nội chất nữ của Đặng Chiêu nghi, hiện giờ là thư đồng của
Thất công chúa.
Mặc dù chuyện này không xem là
nghiêm trọng, nhưng từ lời phản ánh của nhiều phía mới biết Đặng Thải
Minh này cả gan làm loạn và tham lam đã thành tính, phẩm hạnh thấp kém
như thế chính là thứ hoàng đế không thích nhất. Vì Đặng Chiêu nghi đã
sinh ra Tam hoàng tử, hiện nay đã vào triều thính chính (nghe và bàn bạc việc chính sự), cũng làm được vài chuyện tốt. Hoàng đế cũng rất vừa lòng, vốn định thừa dịp đại thọ của Thái Hậu sẽ nâng phân vị của nàng lên. Mẹ đẻ của hoàng
tử, dù thế nào cũng phải thăng lên phi vị mới có vẻ êm tai.
Nhưng sau khi trải qua chuyện này,
hoàng đế dứt khoát gạch tên Đặng Chiêu nghi ra khỏi danh sách tấn phong. Hiển nhiên việc Đặng Thải Minh lừa gạt tiểu cửu nhi đã không phải là
lần đầu tiên, vậy nên không có chuyện Thất công chúa không hay biết gì.
Nàng chẳng những không ngăn cản, ngược lại còn đứng một bên xem diễn, có phải khi Đặng Thải Minh lấy được đồ của Cửu nhi, xoay người liền hiến
tặng hết cho nàng hay không?
Hai người này có lẽ vừa thưởng thức
châu báu của Cửu nhi, vừa cười nàng ngốc phải không? Có còn tôn ti cao
thấp nữa hay không? Còn tình thân tỷ muội nữa hay không? Đường đường là
một công chúa, làm sao ánh mắt có thể nông cạn như vậy chứ?
Hoàng đế càng suy nghĩ càng không
thể ngừng lại, càng thêm chán ghét Đặng Chiêu nghi không thể tận lực
giáo dục con, sai người đưa một hộp châu báu vào trong cung nàng, nói
mình cũng muốn đổi vài cái bánh “lư đả cổn” nếm thử.
Đặng Chiêu nghi trượng nhị hòa thượng không nghĩ ra (ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc- đã giải thích ở chương 21), thoáng nhìn sắc mặt nữ nhi bỗng nhiên trắng bệch mới có cảm giác không
đúng, bắt nàng ta lại tra hỏi kĩ một phen, cuối cùng tức giận đến mức
khuôn mặt xinh đẹp cũng biến hình.
Thời điểm tấn vị mấu chốt như vậy
lại xảy ra chuyện ầm ĩ này, không chỉ có nàng xui xẻo, địa vị con trai
trong lòng Hoàng thượng cũng theo đó mà giảm xuống. Hai chuyện này đều
thảm như vậy, đúng là thành sự bất túc bại sự có thừa! (Việc thành thì chẳng có một, việc thất bại thì quá nhiều)
Sáng sớm hôm sau, Đặng Thải Minh liền bị hai lão ma ma đuổi ra khỏi cửa cung, nói cả đời này nàng ta đừng tiến vào nữa..
Mọi việc được sắp xếp thỏa đáng,
Hoàng hậu cầm xem danh sách tấn vị mới chỉnh sửa xong. Năng lực Tam
hoàng tử trác tuyệt, làm việc cay nghiệt, gần đây liên tiếp gây ra nhiều chuyện náo động trên triều. Chính cái gọi là mẫu bằng tử quý, Hoàng
thượng vì cất nhắc Tam hoàng tử mà gia phong Đặng Chiêu nghi cũng là
điều Hoàng hậu có thể dự liệu. Như vậy, hai mẫu tử này sẽ là uy hiếp rất lớn đối với Đông cung.
Cảm thấy bản thân nên suy nghĩ tìm
phương pháp ứng đối, lại không ngờ địch thủ chỉ vì vài cái bánh “lư đả
cổn” mà té ngã, còn ngã ngay khi chỉ còn một bước nữa là tới mục tiêu.
Nghĩ tới đây, Hoàng hậu nương nương không phúc hậu nở nụ cười, nhìn ma
ma tâm phúc, thở dài: “Ngu Tương quả nhiên là điềm tốt, sớm nên tiến
cung làm bạn với Cửu nhi mới đúng.”
Ma ma luôn miệng phụ họa.
———————————————————
Ngu Tương cũng không biết rằng hành động dạy quả bóng nhỏ cáo hắc trạng (bí mật cáo trạng) của mình đã dẫn một phen mưa gió trong cung đình, sau khi về nhà liền đi thẳng đến chính viện lão thái thái, bồi bà niệm kinh.
Lúc này bà cháu hai người đều vô
cùng lo âu, chỉ có thời điểm niệm kinh mới có thể bình tĩnh trở lại.
Cùng nhau ăn uống hưởng thụ, bồi dưỡng tình cảm, cùng nhau vượt qua cửa
ải khó khăn nên rất nhanh chóng đã có tình thân. Vì chân tình của Ngu
Tương đối với cháu trai rất thật ý, lão thái thái đối với người cháu gái này chính là càng nhìn càng thích.
“Đã về rồi à!” Nghe thấy tiếng xe lăn chuyển động, lão thái thái dừng niệm kinh, quay đầu nhìn lại.
“Đã trở về rồi ạ, hôm nay ca ca có gửi thư không ạ?” Ngu Tương mở miệng liền hỏi.
“Không có” Lão thái thái lắc đầu thở dài.
Vẻ mặt chờ mong của Ngu Tương lập
tức sụp xuống, để Đào Hồng Liễu Lục ôm nàng ngồi trên đệm hương bồ, sửa
lại thành tư thế quỳ lạy, lấy một đồng tiền cổ từ trong hà bao ra, khép
lại trong lòng bàn tay rồi bắt đầu niệm kinh.
“Cầm một đồng tiền làm gì vậy?” Lão thái thái khó hiểu liếc nhìn nàng.
“Tiền cổ có thể trừ tà tránh họa giữ bình an, con cầm trong tay niệm kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày (đại bàn niết bàn kinh), lại đưa cho ca ca mang bên cạnh khi đi Tây Bắc. Phác thần y đưa những
món linh đan diệu dược cho con, tất cả cũng đều đưa cho ca ca.” Ngu
Tương thấp giọng giải thích.
Lão thái thái vô cùng vui mừng, gỡ
cái túi thủ phúc của mình đưa qua: “Niệm xong kinh thì đặt đồng tiền vào trong túi này, khi nào cho người đưa thuốc đi thì gửi luôn những thứ
này theo. Hai người chúng ta không thể giúp gì cho Ngôn Nhi, cũng chỉ có thể cầu phúc nhiều hơn.”
Ngu Tương rất nghiêm túc gật đầu.
Lúc Ngu Phẩm Ngôn ra đi cũng rất đột xuất, vừa đầu xuân, còn không kịp về nhà một chuyến. Ngu Tương và lão
thái thái chỉ có thể tránh phía sau cửa, vừa nghe quân tiếng vó ngựa
xuất phát của đội quân vừa gạt lệ. Lâm thị thì ngay cả mặt mũi cũng chưa từng lộ ra, càng không cho người đưa tin hay tặng đồ, coi như không có
đứa con trai này.
Lão thái thái vốn đang thương tâm,
thấy nàng ta vô tình như thế không khỏi giận tím mặt, tự mình chạy đến
viện nàng, thiêu sạch toàn bộ di vật của con trai lưu lại, nếu không
phải còn có một chút lý trí, không chừng ngay cả bài vị của con cũng có
thể thiêu hủy.
Lâm thị quỳ gối trước cửa chính viện khóc một đêm. Ngu Tương mặc áo khoác thật dày nhìn trời đêm, sau đêm ấy lại mơ rất nhiều giấc mộng, trong mộng, tất cả đều là hình ảnh của Ngu
Phẩm Ngôn.
————————————————————
Tổ tổ bối bối đều chết trên chiến
trường, Ngu Phẩm Ngôn biết rõ chiến tranh rất tàn khốc, lại chưa bao giờ nghĩ rằng lại tàn khốc như thế. So với những âm mưu quỷ kế trên triều
đình, ngươi lừa ta gạt lại hoàn toàn không giống, nơi này chỉ có máu và
lửa, sống hay chết, ánh đao cùng bóng kiếm. Trên trời dưới đất một mảnh
đỏ đậm, ngay cả ánh mặt trời cũng nhiễm một màu máu tươi, không, có lẽ
máu tươi chính là chảy từ thái dương xuống đập vào mắt người nhìn.
Ngu Phẩm Ngôn phân tâm suy nghĩ suy
nghĩ, lại lưu loát thu cắt những sinh mệnh. Thủ lĩnh quân địch gần đây,
ba trăm thước, hai trăm thước, một trăm thước, ánh mắt hắn bắn ra sát ý
ngập trời, bỗng nhiên xuất hiện một kẻ có vẻ đang hoảng sợ vô cùng nâng
đao hướng về phía hắn, ngay một khắc trước khi lưỡi dao khảm vào trong
thịt, dường như hắn có nghe thấy bên tai có người hô to: “Ca, mau tránh
ra!”
Đầu từ trên cổ rơi xuống, tuôn ra
máu tươi cùng tiếng vang két két, phun khắp nơi, Ngu Phẩm Ngôn quay đầu
ngựa lại, chỉ thấy một mũi tên tên lao tới mang theo một trận gió gào
thét, tốc độ cực kì mau. Hắn chỉ tới kịp nhích một chút về phía sườn
trái, lập tức cảm thấy ngực bị một hồi đau nhức.
“Tướng quân trúng tên, bảo vệ tướng
quân! Mau!” Vài binh lính cao giọng hò hét, lập tức chạy như điên về
phía hắn, tên địch có ý đồ đánh lén bị binh lính đến đúng lúc chém rớt
xuống ngựa.
Trên áo giáp dính đầy máu tươi,
tướng quân vẫn nằm trên mặt đất không biết sống chết, mũi tên được bắn
ra mạnh mẽ đến mức có thể bắn thủng được tấm sắt, giờ chỉ đối phó với
một khối giáp che ngực thì cực kì dễ dàng. Có người tiến lên nâng tướng
quân dậy, cũng không dám nhổ mũi tên nhọn đang cắm trước ngực hắn ra,
tràn ngập chóp mũi ngoài sự chua sót khi phải mất đi chiến hữu, còn có
một mùi máu tươi dù có làm thế nào cũng không thể xóa sạch được.
Tử vong, mỗi ngày đều xảy ra.
“Khóc cái gì? Ta vẫn chưa chết đâu!” Ngu Phẩm Ngôn đẩy binh lính đang nâng mình, run rẩy đứng lên, nâng tay
liền nhổ mũi tên trước ngực ra.
“Tướng, tướng quân, ngài không sao?” Binh sĩ kinh ngạc nói năng lộn xộn.
Từ trong hà bao mang theo bên
người, Ngu Phẩm Ngôn lấy ra một đồng tiền đã bị đâm đến thay đổi hình
dạng, khi trả lời, sát khí trong mắt đều đã thu lại: “Không có việc gì,
đồng tiền này đã giúp ta cản một kiếp. Lên ngựa, tiếp tục giết địch!”
Hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa,
tiếp tục phóng về phía trước. Tại một khắc này, cả trời đất đầy máu me
này đều biến mất, nỗi sợ hãi và sự mờ mịt khi cướp đoạt sinh mệnh người
khác đã từng chôn sâu trong đáy lòng, tất cả đều biến thành khát vọng
muốn sống trở về mãnh liệt. Hắn còn sống, người hắn yêu thương mới có
thể sống , tất cả những kẻ cản đường hắn đều phải chết. Đây là chiến
tranh, không có dính dáng gì tới nhân nghĩa đạo đức hết, chỉ có liên
quan tới sống còn.
Binh lính cảm thấy phấn chấn, vừa hò hét vừa hướng sát về phía trại địch. Rất nhiều kền kền theo mùi tanh
của huyết nhục bay tới, che trên đầu giữa mặt trời chói chan, thỉnh
thoảng còn phát ra những tiếng kêu khiến người khác sớn gai ốc.
Trên trời dưới đất một mảnh màu đỏ,
lồng ngực giống như bị người ta khoét lấy một miếng, đau không thể kìm
nén. Ngu Tương thét chói tai tỉnh lại, nhìn ra chung quanh, đây đâu phải là cảnh tượng gãy chi tàn khu*, thuốc lửa cuồn cuộn kia, nơi này rõ
ràng là phòng ngủ của lão tổ tông.
gãy chi tàn khu: bạn nào hiểu nghĩa của cụm từ này thì giúp mình với >. Tuổi lão thái thái đã lớn, ngủ không sâu, giữa trưa chỉ nghỉ ngơi một khắc liền cảm thấy đủ, đang ngồi ở
gian ngoài xem sổ sách, nghe thấy Ngu Tương thét chói tai, phật châu
trong tay lạch cạch rơi trên mặt đất. Nếu lỗ tai bà còn tốt, hình như
Ngu Tương có kêu: ‘Ca, mau tránh ra’?
Lão thái thái ném sổ sách sang một
bên, chống quải trượng đi vào đi, hỏi: “Mơ thấy ác mộng sao? Mơ thấy ca
ca con sao?” Từ lúc vụ việc núi lở kia qua đi, bà cực kì quan tâm đến
những giấc mơ của Ngu Tương.
“Không, không mơ cái gì hết ạ!” Bản
thân Ngu Tương lo lắng hãi hùng còn chưa tính, cũng không muốn lão thái
thái phải chịu tội theo.
“Đừng có gạt ta! Ta đều nghe thấy
hết! Có phải mơ thấy Ngôn Nhi xảy ra bất trắc gì hay không?” Lão thái
thái thề dù có phải đánh nát sa oa cũng phải hỏi cho rõ.
“Nào có, con chỉ mơ thấy hình ảnh
trên chiến trường, khắp nơi đều là máu, còn có kên kên kêu to trên trời, thật đáng sợ, chính vì vậy con mới thức giấc. Lão tổ tông, cũng chỉ là
một giấc mơ mà thôi.” Ngu Tương miễn cưỡng mỉm cười một chút. Chỉ có
chính nàng mới biết được, trái tim nàng thật sự đang đập mạnh đến mức
muốn vọt ra khỏi cuống họng.
“Người khác mơ cũng chỉ là một giấc
mơ, của con lại không nhất định.” Lão thái thái ngồi xuống bên giường,
chỉ chăm chăm nhìn thẳng nàng. Đứa nhỏ này rất có linh tính, lần đầu
niệm kinh thôi đã khiến bên tai bà có loại cảm giác thần phật ngâm xướng đầy trời, cảm giác vô cùng huyền ảo, thật sự khiến bà có cảm giác mình
đang ở trên trời chứ không phải thế gian nữa.
Ngu Tương thật sự không muốn nhớ lại hình ảnh trong giấc mơ một chút nào, thậm chí nàng còn chưa cảm nhận
được Ngu Phẩm Ngôn còn sống hay đã chết, vì tránh lão thái thái nghi ngờ hỏi thêm, nàng che ngực bắt đầu la đau.
“Sao lại thế này chứ, vừa rồi còn
khỏe lắm mà. Người đâu, mau đi tìm đại phu! Mau đi đi!” Lão thái thái
thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, thống khổ hận không
thể lăn lộn trên giường, lập tức quăng chuyện nàng nằm mơ ra sau đầu,
chạy ra ngoài, đi một bước lại tiếp một tiếng thúc giục.
Đại phu đến cẩn thận bắt mạch, lặp
lại mấy lần rằng tìm không ra nguyên nhân bệnh, chỉ đành phải kê ra vài
phục thang thuốc an thần tĩnh khí.
Thờ điểm Ngu Tương đưa tay đặt lên
ngực mới nhận ra sự đau đớn này không phải chỉ là ảo giác trong mơ, mà
chính là sự thật. Nàng rất rõ ràng bản thân không hề sinh bệnh, cũng
không hề bị thương, chỉ có thể vì Ngu Phẩm Ngôn đã xảy ra chuyện. Nàng
gắng gượng chống lại đau đớn quỳ gối trước phật cầu nguyện, không ngừng
cầu nguyện, vóc dáng nhỏ bé tiều tụy đem tất cả kinh văn có thể nhớ rõ
trong đầu tụng rõ ràng, một lần quỳ xuống này đã mất trọn một ngày một
đêm.
Lúc đâu lão thái thái còn niệm cùng, ba bốn canh giờ sau liền chịu không nổi, Mã ma ma nhiều lần khuyên bảo
trở về phòng nghỉ ngơi.
“Đứa nhỏ này rất thành tâm. Rõ ràng
không phải huynh muội ruột thịt, nhưng lại còn thân hơn so với huynh
muội ruột mà!” Lão thái thái lắc đầu thở dài.
“Xem ngài nói kìa, ở trong lòng tiểu thư, không phải Hầu gia chính là ca ca ruột thịt của nàng sao, suy cho
cùng vẫn là tình cảm từ nhỏ lớn lên mà.” Mã ma ma nặng nhẹ vừa phải bóp
chân cho lão thái thái.
“Vài ngày gần đây nàng ta đang làm cái gì?” Lão thái thái chỉ chỉ phía đông sương phòng.
“Sai người mua rất nhiều sa tanh và
tú tuyến, nói là muốn thêu di ảnh cho Hầu gia tú, lại muốn làm xiêm y
cho tiểu thư đang lưu lạc bên ngoài.” Mã ma ma không tự chủ nhỏ giọng.
Lão thái thái trầm mặc, thật lâu sau phương phun ra một ngụm trọc khí (khí đục, khí bẩn), giọng nói không chứa một chút tình cảm: “Ngôn Nhi ở chiến trường chém
giết, nàng ta lại ngồi đó thêu di ảnh, nàng ta ngại mệnh Ngôn Nhi cứng
rắn lắm hay sao, khắc cũng không chết có phải hay không!”
Bỗng nhiên cảm thấy câu cuối cùng có điềm xấu, bà vội vàng niệm câu a di đà Phật, lập tức than thở: “Xem như ta đã nhìn thấu rồi, cái gì mà huyết thống với không huyết thống, cốt
nhục với không cốt nhục chứ, kẻ vô tâm so với người lạ còn không bằng!
Người, dù là xa hay gần, là thân hay là sơ, chỉ nhìn một cách đơn thuần
vào chữ “duyên” mà thôi. Nàng ta không có duyên mẫu tử với Ngôn Nhi,
trái lại Tương Nhi, cũng là có duyên phận quá sâu với Hầu phủ ta, tất cả đều là ý trời hết!”
Rốt cuộc, lão thái thái cũng đã vứt
sạch những định kiến về thân thế của Ngu Tương, dựa vào giường mềm ngẩn
người trong chốc lát, sau đó không kiên nhẫn phất tay: “Đi, thiêu hết
ảnh thêu, tú tuyến, khung thêu của nàng cho ta! Nói cho nàng ta biết,
trước khi Ngôn Nhi chưa về tới nhà không được làm mấy cái trò yêu đó
nữa, nếu không thì cầm lấy hưu thư chạy về nhà đi.”
Mã ma ma thấp giọng đồng ý, cảm thán phu nhân sống cũng hay thật. Nếu không phải cố kỵ mặt mũi cho tiểu Hầu
gia, chỉ bằng cái trình độ hiểu chuyện của nàng ta, sớm bị hưu mấy trăm
năm trước rồi!