Ngu Phẩm Ngôn chưa kịp về nhà liền vào cung phục mệnh, chỉ kịp sai tùy tùng chuyển lời nhắn cho người trong phủ.
Lão thái thái níu lấy tùy tùng hỏi rồi lại hỏi, chừng hai khắc sau mới chịu thả người đi, lại quay sang quỳ lạy bàn thờ Phật. Phật tổ phù hộ, lần
này cuối cùng chuyện gì cũng là hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm). Phía Lạc Dương vừa truyền đến tin tức xuất hiện bệnh dịch,
cả hai ba đêm nay bà đều không thể chợp mắt.
Mã ma ma cũng quỳ
xuống theo, vô cùng phấn chấn nói: “Lão phu nhân, ngài xem, đã nói nhị
tiểu thư là một người mang phúc mệnh. Hầu gia vốn tìm thần y vì nàng,
thế mà lại cấp cứu Thái tử đúng lúc! Số mệnh này, thật sự là tốt tới mức không thể phản đối! Cũng không biết phu nhân tìm người nào giả làm hòa
thượng, đem một phúc tinh như vậy kiên quyết nói thành thiên sát cô
tinh!”
Lão thái thái nhắm mắt không nói.
Mã ma ma niệm vài câu phật, bỗng nhiên la ‘ôi trời' một tiếng sợ hãi.
“Phật tổ còn ở trước mặt, làm sao tự nhiên lại cả kinh vậy chứ!” Lão thái thái trợn mắt trừng bà.
Mã ma ma vội vàng che miệng, sắc mặt biến hóa từ xang sang trắng, mâu quang cũng không ngừng lóe ra.
Lão thái thái thấy không đúng, thấp giọng hỏi nói: “Ngươi nghĩ đến cái gì ?”
“Không, không có gì!” Mã ma ma cười vô cùng cứng ngắc.
“Nghĩ cái gì thì nói ra mau!” Lão thái thái lớn tiếng quát.
Mã ma ma nhìn Bồ Tát từ bì trên bàn thờ Phật trước mắt, lại vê vê phật
châu trong tay, cuối cùng lắp bắp mở miệng: “Lão phu nhân, lúc trước phu nhân đem ngày sinh tháng đẻ của nhị tiểu thư đưa cho kia hòa thượng kia đo lường tính toán, ngài nghĩ lại xem, ngày sinh tháng đẻ kia, nó, nó
không phải ngày sinh tháng đẻ thật của nhị tiểu thư a!”
Lời nói
tiếp theo, Mã ma ma thật sự không dám nói ra. Mặc dù hai nữ nhi sinh
cùng một ngày, cũng không có khả năng đều cùng một khắc, nhiều hay ít gì nhất định sẽ kém nhau một chút. Mà loại mệnh số này, sai một ly, quả
thật nói không rõ ràng được.
Bát tự kia không phải của Ngu Tương, mà chính là của cháu gái ruột thịt nhà bà! Nếu là hòa thượng tính sai
cũng thôi, không tính sai, chẳng phải nói cháu gái ruột thịt của bà mới
là thiên sát cô tinh? Quả thật, Ngu Tương hiện nay mười tuổi, qua mười
năm rồi, Hầu phủ đã bao giờ gặp phải nửa điểm tai hoạ? ngược lại từ từ
phồn thịnh. Năm nay lại liên tiếp gặp phải hai việc tai họa, lại đều nhờ duyên của Ngu Tương mới né tránh được.
Lâm thị nói con bà bị Ngu Tương khắc chết, lúc ấy còn chưa ôm nhầm hai hài tử, thời khắc cháu
ruột nữ đến thế gian này, con bà cũng chết do bị một đao, điều này thật
sự là......
Lão thái thái tâm hoảng ý loạn vê phật châu, đầu ngón tay kịch liệt run rẩy. Bà tin phật, tự nhiên cũng tin vào vận mệnh,
muốn nói không hận Ngu Tương giống như Lâm thị đã hận, đó là không có
khả năng. Chỉ là bà đã từng trải, lòng dạ trống trải, sau đó lại thấy
mọi việc trong phủ càng lúc càng trôi chảy, cháu trai cũng chống đỡ môn
hộ đi lên, lúc này mới chậm rãi xem như phai nhạt. Hiện tại bỗng nhiên
nói cho bà biết, cháu gái ruột thịt mới là thiên sát cô tinh, hận ý vốn
đã bị quên đi không ngờ lại nổi lên lần nữa.
Mã ma ma thấy thế vội vàng lui vào một góc, đến thở mạnh cũng không dám.
"Cúi đầu quy y phép Tô Tất Đế, Thành tâm đãnh lễ đấng Thất Cu Chi, Đệ tử
xưng tán đức Đại Chuẩn Đề, Nguyện đức Từ bi xót thương gia hộ. Nam mô
tát đa nẩm, Tam miệu Tam bồ đề......" lão thái thái nhắm mắt, liên tiếp
niệm hơn mười lần thanh tâm chú mới khôi phục được bình tĩnh.
Chung quy vẫn là huyết mạch hầu phủ, dù sao đi nữa cũng không thể để nàng lưu lạc bên ngoài sống chết không rõ. Huống hồ hòa thượng kia cũng không có tu vi cao, có thể đã tính sai lầm. Là tốt hay xấu, chờ tìm người trở về rồi nhìn lại. Lão thái thái thành kính dập đầu với Bồ Tát, đến khi đứng lên, ánh mắt đã trở nên mù mịt.
Ngu Tương ngày trông đêm mong, cuối cùng cũng đợi đến lúc Ngu Phẩm Ngôn trở lại. Bất tri bất giác, thiếu niên ấy đã muốn trở thành nơi ký thác tinh thần nàng, có thiếu niên ấy ở đây, nàng sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.
Sai Liễu Lục đi hỏi thăm Ngu Phẩm Ngôn khi nào mới trở về nhà, nàng nửa nằm dựa vào cửa sổ trên giường mềm, trông mong nhìn ra xung quanh.
Khoảng sân nho nhỏ có đủ loại hoa cỏ, hoa mạn đà la (cà độc dược) màu tím đóng đầy tường viện, hoa lài trắng ở chân tường đón gió bay phấp phới, vài
bụi cây lựu hồng hồng hỏa hỏa (hạnh phúc thuận lợi) khai đáo đồ mi*.
Cũng có vài đóa hoa hướng dương lớn chen chúc dọc hành lang dài, giống
như một vòng tua mặt trời nhỏ. Màu sắc rực rỡ trước mắt cùng với mùi
hương xông vào mũi, làm người khác phải say mê, lưu luyến không quên.
Khai đáo Đồ Mi*: Đồ Mi là một loài hoa dại nhỏ, màu trắng, qua mùa xuân tới
giữa hè mới nở rộ, vậy nên người ta thường lấy khi Đồ Mi nở làm đánh dấu của kết thúc mùa hoa 1 năm, câu này ý nói đem hết kiên trì cùng sinh
lực nở rộ mùa hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất, nhiệt huyết nhất, cũng chính là khi cảnh đẹp lụi tàn.
Ngắn ngủi hai tháng, khoảng sân trống trải liền bị Ngu Tương tạo thành một vườn địa đàng. Vì đi lại không tốt,
nàng chỉ có thể dựa vào việc dưỡng hoa loại thảo, đọc sách viết chữ,
khảy đàn nhạc khí để giết thời gian. Đời trước nàng chính là cao thủ
dưỡng hoa, đời này không biết sao, tự tay trồng hoa cỏ xuống, vô luận là khó trồng tới đâu cũng đều có thể sống, lại còn sống rất tốt tươi.
Thấy tình cảnh này, nàng càng lúc càng thích chăm sóc hoa cỏ. Lão thái thái
đến thăm nàng vài lần, lần nào vào trong viện cũng luyến tiếc không muốn rời đi, sau đó cũng sai người tìm rất nhiều kỳ hoa dị thảo đến cho nàng loay hoay.
Ngu Tương cũng bánh ít đi, bánh quy lại (có qua có
lại), dù sao vẫn luôn đưa những loại hoa nở tốt nhất, xinh đẹp nhất sang viện lão thái thái. Hai bà cháu hai cứ như vậy càng đi càng gần, sự xa
rời cùng ngăn cách ngày xưa từ từ tiếp xúc rồi chậm rãi tan rã.
Tần tiểu thư này là thứ nữ của Trung Dũng Bá, năm nay mười hai tuổi, ở Bá
phủ cũng không được sủng ái lắm. Vì hằng năm ‘Ngu Tương’ bị Lâm thị vắng vẻ, lão thái thái lại chỉ dạy bảo qua loa, tính cách có chút tự ti,
không thể chơi cùng một chỗ với các quý nữ có môn hộ tương đương, ngược
lại thích kết giao với các môn hộ suy tàn, các tiểu thư xuất thân không
hiện, vì rất hưởng thụ cảm giác được người khác tâng bốc.
Tần tiểu thư này là bạn thân khuê phòng duy nhất của nàng.
Mở trí nhớ cúa ‘Ngu Tương’ ra, Ngu Tương nhịn không được cười nhạo ra
tiếng. Tiểu cô nương này thật đáng thương, khuê mật duy nhất nhưng lại
cũng là một cái hố đao đầy tai họa, nàng còn vui vẻ mong chờ người ta
tới. Tính cách này, vài năm sau sẽ phát triển thành một nữ phụ độc ác có đủ, chuyên xuất hiện để phụ trợ cho nữ chính thiện lương xinh đẹp.
Nếu chính nàng không đến,‘Ngu Tương’ kia sẽ có kết cục gì? Từ điểm này suy
ra, sắc mặt Ngu Tương u ám, xua tay nói: “Cho nàng vào đi.”
Tần
Phương Phủ vừa nhảy vào cửa viện, đã bị vô vàn khóm hoa đầy màu sắc, màu xanh biếc dạt dào mê hoặc, nhìn đăm đăm một hồi lâu mới lưu luyến không rời đi về phía sương phòng, sau đó liền bất ngờ.
Vốn tưởng rằng
hai chân của Ngu Tương bị chân phế đi, lúc này tất nhiên sẽ tiều tụy vạn phần, nửa người nửa quỷ, bây giờ thấy được mới lại phát hiện, nàng còn
có tinh thần hơn rất nhiều lần so với ngày xưa. Giống như một nụ hoa ủ
rũ sau khi nhận được bình mình, lại vươn lên đón thái dương nở rộ. Mái
tóc khô héo bây giờ giống như tơ lụa đen nhánh mềm mại, da thịt thô ráp
vàng như được ngâm sữa bò, trơn mềm sáng rõ, ngũ quan vốn nẩy nở một
chút nay đã hiện ra vài phần đáng yêu.
Hơn nữa, một đôi mắt to
tròn sáng rực như nắng xoay tròn nhìn qua, bộ dáng kia không thể nói là
vô cùng xuất chúng, lại có thể khiến người khác nhìn thế nào cũng muốn
đui mù. Trí tuệ, có lẽ chỉ có hai chữ này mới có thể dùng để miêu tả
được tiểu cô nương cười yếu ớt đang lười biếng nằm dựa vào cửa sổ.
“Ngươi tới rồi, ngồi đi.” Ngu Tương dựa vào giường mềm, chỉ vào hai chân mình: “Đi đứng không tiện, không có thể ra cửa đón ngươi.”
Đời trước
nàng cũng được sinh ra trong một đại gia tộc, ung dung quý khí đã sớm
cắm rễ vào trong xương cốt. Ngắn ngủn hai câu nói, một động tác, liền
hiện ra được một ý tứ cao cao tại thượng.
Tần Phương bỗng nhiên
cảm thấy cả người không được tự nhiên, sau khi ngồi vào chỗ của mình,
ngập ngừng một lúc lâu mới nói:“Tương Nhi, ngươi trở nên đẹp hơn rất
nhiều.”
“Thật không?” Ngu Tương vuốt ve khóe mắt hơi nhếch lên,
chính mình cũng có chút buồn bực. Theo lý thuyết, hai tháng này trong
lòng run sợ, phí sức lao động, nàng hẳn là nên tiều tụy rất nhiều, lại
không biết vì cái gì, tóc một ngày so với một ngày càng thêm đen, làn da một ngày so với một ngày càng thêm trắng noãn, thật giống như được hong gió hay ngâm mình trong linh tuyền, sâu sắc lại trở nên mới mẻ vừa
miệng thêm.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, có một thân thể khỏe mạnh là chuyện tốt, Ngu Tương thích ý uống một hớp trà nóng.
Hôm nay Tần Phương đến cũng không phải để an ủi, cũng là chế giễu mới đến
đây, tròng mắt vừa chuyển, hỏi: “Tương Nhi, nghe nói chân này của ngươi, rốt cuộc không chữa khỏi được ư?”
“Đúng vậy, thì có sao đâu? Dù sao ca ca của ta cũng sẽ nuôi ta cả đời.”
Giọng của Ngu Tương lạnh nhạt, trên mặt cũng không hề có chút đau thương nào, nếu muốn chờ nàng khóc rống hay chảy nước mắt thì phải để Tần Phương
thất vọng rồi. Một bụng ‘an ủi’ muốn nổi lên đều không thể ra khỏi
miệng, Tần Phương không thể không nói sang chuyện khác.
Hai người đông lạp tây xả một phen, đến khi Ngu Tương dặn nha đầu thêm nước trà
nóng, Tần Phương mới phát hiện trong phòng đã thay đổi rất nhiều, mỗi
một vật bài trí đều lộ ra vẻ xa hoa cùng tôn quý. Nhất là chiếc gương
kia, vì nhồi vào châu báu trang sức, ngay cả nắp che cũng che không
được, ánh nắng chiếu xuyên qua, ánh sáng ngũ sắc của châu báu có thể đủ
làm đui mù ánh mắt người khác.
Nàng trực tiếp nhìn chằm chằm, trên mặt toát ra vẻ tham lam.
Ngu Tương nâng nụ cười giả tạo lên: “Thích không? Đều là do ca ca ta đưa
sang. Nói nha đầu ôm cái tráp lại đây cho ngươi xem đi.” Dứt lời quay
sang ra ý cho Liễu Lục.
“Tương Nhi, ca ca ngươi rất thương yêu
ngươi đấy!” Tần Phương áp chế nỗi ghen tị đang không ngừng cuồn cuộn,
khẩn cấp nhận lấy tráp mở ra xem.
"Đúng thôi, ca ca ta không
thương ta thì thương ai chứ!” Ngu Tương đưa tay qua, đầu ngón tay miễn
cưỡng đùa bỡn với mấy viên đông châu cực lớn.
Tần Phương cầm cái
này nhìn một chút, cầm lấy cái kia nhìn một chút, quả thực yêu thích
không buông tay, cuối cùng chọn một cây trâm Cảnh Phúc Trường Miên cực
kì tinh xảo xa hoa vấn lên tóc mai, hỏi: “Đẹp không?”
Tần Phương cũng theo đó nở nụ cười, đem tráp trả qua, lại bắt đầu đông lạp
tây xả, hàn huyên gần nửa canh giờ mới đứng dậy cáo từ, bước chân vừa
nhấc qua vén rèm cửa, xuống bậc thang. Người đã đứng ở trong sân, trong
mắt nàng mới toát ra một chút đắc ý, bước chân rất nhanh đi về phía cửa
viện, mắt thấy chỉ còn vài bước nữa là có thể rời đi, lại nghe phía sau
truyền đến một giọng nói lười biếng: “Ôi, ngươi không phải đã quên cái
gì rồi chứ?”
“A? Đã quên cái gì?” Tần Phương quay đầu cố gắng cười.
Ngu Tương chỉ lên đầu nàng, giọng thoáng cất cao: “Không phải ngươi muốn
thuận tiện đem luôn cây trâm của ta đi chứ? Còn giống trước như vậy sao? Trước kia cũng cũng không sao, ngươi thuận tay liền thuận tay đi, chỉ
là vật này do ca ca ta đặt hàng từ thương nhân của Ni La quốc, cả kinh
thành này chỉ có một cây, vô cùng khó thấy, cũng không thể lại cho ngươi mượn gió bẻ măng !”
Thúy Bình Thúy Hỉ sớm biết rằng tiểu thư hôm nay không còn như trước, muốn chiếm tiện nghi của nàng phải chuẩn bị
tốt vẻ mặt đi. Nhìn xem, chỉ một câu ‘Mượn gió bẻ măng’ này thôi đã đánh cho mặt mũi Tần tiểu thư sưng lên.
Mắt thấy bọn nô tài cả viện
đều dùng ánh mắt hèn mọn nhìn mình, chuyện này nếu truyền ra, khiến mình dính phải cái danh ‘Tay chân không sạch sẽ’, ngày sau phải gặp người
như thế nào chứ! Khuôn mặt Tần Phương như ứ máu, ngũ quan vặn vẹo, nhổ
cây trâm ra, cao giọng biện giải: “Ta chẳng qua là đã quên trả lại mà
thôi, ngươi, ngươi có thể nào nói xấu ta như thế!”
“Ôi, thật
không? Không phải ta muốn nói xấu ngươi đâu, thật sự là trước kia ngươi
thuận tay chỗ ta nhiều lắm, này không phải rất đáng lo sao. Ngươi cẩn
thận một chút, cây trâm này tốn của ca ca ta sáu trăm lượng bạc đấy, nếu làm hỏng nó, ta nên tìm mẹ cả của ngươi đòi hay sao!” Ngu Tương nhếch
miệng cười tươi.
Này...càng nói, nước dơ hắt vào càng nhiều, cả
người đều bắt đầu có mùi ! Nghe thấy tiếng bọn nô tài cười trộm, Tần
Phương vừa hận không thể tìm cái thùng trốn vào, vừa hận không thể xé
nát cái miệng của Ngu Tương. Nhưng rốt cuộc cũng sợ hãi sẽ phá hư cây
trâm, nháo đến trước mặt mẹ cả của nàng ta, chỉ có thể thật cẩn thận
giao cho nha đầu, bụm mặt giành cửa mà chạy.
“Lần tới lại đến
nha!” Ngu Tương nhiệt tình tiếp đón. Nếu Tần Phương còn dám đến lần nữa, nàng lại có biện pháp khác trị nàng ta! Bằng hữu như vậy một người lại
một người nữa, nàng ứng phó không nổi.
Đào Hồng Liễu Lục che
miệng nghẹn cười, đang chuẩn bị đóng cửa viện, đã thấy tiểu Hầu gia cùng một vị lão ông hạc phát đồng nhan đứng ở sau tường hoa mạn đà la, vẻ
mặt vô cùng cổ quái.