Vương Đích Nam Nhân Chi Nhất - Tình Hãm Trạng Nguyên Lang
“Thiếu gia, này……” Cẩm Hoan thúc đưa ra một quyển sách tử.
“Cái
gì đây?” Lâm Duệ Hi nhìn cuốn sách trên tay Cẩm Hoan thúc, tiếp nhận
sách tử kia lật xem. Nguyên lai là một quyển nữ sĩ đồ (tranh vẽ thiếu
nữ), mỗi một tờ đều họa một cô gái hoạt bát sống động, bên cạnh mỗi bức
tranh chú thích về tính mạng, tuổi, gia thế bối cảnh của các nàng.
Lâm Duệ Hi khó hiểu nhìn về phía Cẩm Hoan thúc. “Đây là……?”
“Đây là danh sách ta phí rất nhiều tâm tư chép lại từ lời các bà mối, tất cả các cô nương trong đây đều là khuê nữ con nhà gia giáo. Thiếu gia, ngài không phải đã nói đợi công việc hoàn thành, liền lo đến hôn sự sao?”
Nghe lão nhắc tới chuyện đó, Lâm Duệ Hi mới giật mình hiểu ra.
“Ngươi là muốn cho ta xem quyển sách này để tìm đối tượng kết hôn của mình?”
“Là a, thiếu gia ngài nhìn xem, chỉ cần ngài ưng mắt, lập tức có thể mời bà mối đến bàn chuyện.”
“Như vậy có điểm đột ngột……”
“Sao lại như vậy? Việc này để cũng đã lâu, sang năm là song xuân nhuận
nguyệt, tối thích hợp lo liệu việc vui, thừa dịp năm tốt, không phải vừa đúng lúc sao?” Cẩm Hoan Thúc nói lên điều này liền mi phi sắc vũ.
“Đối với việc này hiện tại ta không có tâm tình.” Lâm Duệ Hi dội thẳng một
gáo nước lạnh, nụ cười cứng tại trên mặt Cẩm Hoan Thúc.
“Ngài…… Ngài không có tâm tình? Vậy ngài khi nào thì mới có tâm tình a?”
“Ta nói không thích, tóm lại ta hiện tại một chút cũng không muốn đàm luận
mấy cái này…… Cẩm Hoan thúc, ta còn trẻ, muốn tìm thê tử, sau này còn
nhiều cơ hội mà, không cần vội vã lo hôn sự đi?” Lời Lâm Duệ Hi nói rõ
ràng là hợp đạo lý, nhưng y biết, mình chính là đang nói lời ngụy biện.
“Nhưng…..nhưng là……”
“Ngươi không cần nói nhiều.” Lâm Duệ Hi đem danh sách đưa lại tay lão. “Ta
biết ngươi là vì ta, nhưng ta hiện tại thực sự không lo lắng mấy cái
này, việc này sau này nói tiếp ba.”
“Sau này? Kia……” Cẩm Hoan thúc còn muốn hỏi tiếp, Lâm Duệ Hi một lời kính cẩn mời lão ra ngoài
“Ta muốn xem sách một chút, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi.” Y nói xong
không để cho người kia nói câu nào liền đẩy lão ra ngoài, đóng cửa lại.
Lâm Duệ Hi ngồi ở trước án thư, hai tay duỗi thẳng, nhưng một chữ cũng xem
không vào.Việc thành thân, việc Lôi Hạo Tường, việc Tiểu Tình quận chúa
tất cả đều hỗn tạp cùng một chỗ, làm y tâm phiền ý loạn. Lâm Duệ Hi biết chính mình phải thành thân, nhưng y lại phi thường rõ ràng mình ôm tâm
tình như thế nào đối với Lôi Hạo Tường, với loại cảm xúc như vậy, y sao
có thể dối gạt mình, khinh người lựa chọn một nữ tử làm thê tử?
Nếu y sớm nhận thức Tiểu Tình quận chúa, có lẽ y sẽ không chút do dự lựa
chọn nàng làm thê tử, hiện tại cũng sẽ không phải phiền não như vậy.
Y không biết bước tiếp theo phải làm gì, cũng không thể đoán trước sự
tình sẽ như thế nào phát triển, y hiện tại chỉ có thể cố kéo dài, trốn
tránh.
Vài ngày gió êm sóng lặng qua đi, ngày hôm nay, tiểu tử
đặc biệt đa sự – nam phó A Nghiễm cầm tới một phong tín, quỷ quỷ túy túy đặt xuống trước mặt Lâm Duệ Hi.
“Đại nhân, đây là người của Cung Vương phủ đưa tới……” hắn thấp giọng nói.
“Cung Vương phủ?” Lâm Duệ Hi hồ nghi tiếp nhận lá thư, trên góc phải bức thư là một hàng tự quyên tú:
Lâm đại nhân, mạo muội gửi thư đến, muốn mời ngài vào giờ tị ngày mai, tới
Liễu Hương đình ở thành Tây Hà một phen, có việc thương lượng.
Ở dưới góc phải toạ một chữ “Tình”.
Lâm Duệ Hi suy đoán bức thư này là do Tiểu Tình quận chúa gửi tới, trong
lòng y nhất thời tràn ngập nghi hoặc. Đối phương tự nhiên muốn gặp mặt
y, rốt cuộc là vì chuyện gì……
Y đang suy tư, bỗng thấy A Nghiễm đang chăm chú quan sát bức thư trong tay mình, y lập tức đem thư thu hồi lại.
“Ngươi nhìn cái gì?”
A Nghiễm lắc lắc đầu. “Không có……”
“Mời ngươi đi ra ngoài.” Lâm Duệ Hi không khách khí hạ giọng ra lệnh, tâm
nhãn của A Nghiễm cực không thành thật, y đối với hắn vô thậm hảo cảm.
Hơn nữa trước đây người bảo Cẩm Hoan thúc thu hạ lễ phẩm của người khác
chính là hắn, nếu không vì Cẩm Hoan thúc cầu xin cho hắn, chính mình đã
sơm đuổi hắn đi.
A Nghiễm chẳng những không có thuận theo rời đi, còn lắm miệng hỏi: “Đại nhân, đây là thư Tiểu Tình quận chúa ở Cung
Vương phủ gửi cho ngài sao?”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có…… Chính là tiểu nhân không nghĩ tới đại nhân lại nhận thức Tiểu Tình quận chúa……”
“Mời ngươi đi ra ngoài.” Lâm Duệ Hi không thèm nghe lời của hắn, lại chỉ ra
hướng cửa, hơn nữa lần này khẩu khí cường ngạnh không ít.
A Nghiễm chần chừ không muốn đi, sờ sờ cái mũi, một lúc sau thì rời đi.
Ngày hôm sau, Lâm Duệ Hi xuất môn theo lời mời. Việc nam nữ độc thân gặp
mặt, dù sao không phải sự việc gì quang minh, bị nhiều người biết thật
không tốt, cho nên y không mang theo người hầu nào.
Tiểu Tình
quận chúa sớm đã đợi tại Liễu Hương đình, bên người nàng chỉ có hai thị
nữ. Thấy Lâm Duệ Hi đến, Tiểu Tình quận chúa đứng dậy, ôn nhu chào y.
“Quận chúa không cần khách khí.”
“Lâm đại nhân mời ngồi.”
Lâm Duệ Hi ngồi xuống, một thị nữ tiến lên châm trà cho y, y tiếp nhận uống một ngụm, thanh thanh giọng hỏi: “Chẳng biết quận chúa tìm ta có sự
việc gì muốn thương lượng?”
Không đợi Tiểu Tình quận chúa ra lệnh, hai thị nữ liền thông minh ly khai, đi đến bên ngoài đình tử đứng.
Lâm Duệ Hi hồ nghi nhìn các nàng, lúc này, Tiểu Tình quận chúa mở miệng:
“Lâm đại nhân, ta tìm ngươi đến là có một chuyện muốn cầu……”
Nàng lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ màu vàng, mở ra. Trên khăn được thêu uyên
ương vũ mao tiên diễm màu rám nắng – tượng trưng cho vật đính ước
của đôi tình nhân.
“Quận chúa, đây là……?” Lâm Duệ Hi khó hiểu hỏi.
“Có thể hay không phiền ngài…… Giúp ta đem khăn tay này giao cho Ngũ Vương gia?”
“Ngũ Vương gia?” Lâm Duệ Hi cả kinh, như thế nào cũng không nghĩ tới là nàng sẽ đề nghị như vậy, y bật thốt lên: “Ngươi cùng ngũ Vương gia là có quan hệ
gì?”
Y hỏi xong mới phát hiện chính mình quá mức lỗ mãng, Tiểu
Tình quận chúa cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, Lâm Duệ Hi vội vàng thêm
một câu: “Thập phần thật có lỗi, ta quá thất lễ, quận chúa có thể không
cần trả lời ta……”
“Không, ta nhờ ngài lo liệu việc, là nên nói cho ngài nguyên nhân.” Tiểu Tình quận chúa phi thường thiện giải nhân ý.
Chẳng lẽ nàng cùng Lôi Hạo Tường có quan hệ gì đó không muốn người khác biết? Lâm Duệ Hi bởi vì khẩn trương mà yết hầu khô nóng, nhanh uống một ngụm
trà, chỉ nghe Tiểu Tình quận chúa ung dung nói:
“Ta cùng ngũ
Vương gia nhận thức rất sớm…… Khi đó ta mới thập tứ tuổi (14 tuổi), ta
cùng mẫu thân trong một lần xuất ngoại, không cẩn thận lạc mất nhau. Bị
mấy lưu manh vây quanh, may mắn được ngũ Vương gia ra tay tương trợ. Hắn chẳng những đuổi lũ lưu manh đó đi, còn đưa ta về bên mẫu thân. Khi
đó…… ta bắt đầu…… âm thầm thích hắn.” Nói tới đây, hai gò má tuyết trắng của Tiểu Tình quận chúa ngượng ngùng đỏ ửng, Lâm Duệ Hi nín thở, chờ
nàng nói tiếp.
“Sau đó…… Chỉ cần là sự việc liên quan đến hắn, ta đều đặc biệt chú ý, ta nói tâm sự của mình với ca ca, vì thế hắn chủ
động mời ngũ Vương gia tới nhà ta làm khách, để ta có thể thường xuyên
gặp hắn…… Ngũ Vương gia với ta thực thân thiết.”
Lâm Duệ Hi cảm
thán nghĩ thầm, Cung Thân Vương đâu phải bởi vì muội muội mà cùng Lôi
Hạo Tường tiếp cận, hắn rõ ràng là lợi dụng tình cảm của Tiểu Tình quận
chúa, Tiểu Tình quận chúa đáng thương còn tưởng rằng ca ca của mình là
xuất vu hảo tâm – sự việc này tuyệt đối không thể nói cho nàng.
“Đại ca nói với ta, chờ ta đến tuổi cập kê, hắn sẽ hướng ngũ Vương gia đề xuất……”
Sự việc tiết theo Lâm Duệ Hi cũng biết, Lôi Hạo Tường thực không có đáp ứng hôn sự này.
Tiểu Tình quận chúa nan kham nói:
“Nhưng ngũ Vương gia lại không thích ta, hắn chỉ coi ta là muội muội, ta biết
…… Cho nên, bị hắn cự tuyệt, cũng là việc ta đã dự kiến trước …… Chính
là lòng ta còn hi vọng, tự đa tình chờ đợi hắn ưng thuận…… Ta biết người như ta không xứng với hắn……”
“Quận chúa không nên nói như
vậy, ngũ Vương gia không đáp ứng, không phải vì ngươi không xứng.” Lâm
Duệ Hi vội vàng an ủi: “Chính là trong chuyện tình cảm, có những việc
không thể nói rõ ràng……”
“Cám ơn Lâm đại nhân……” Tiểu Tình quận
chúa kiên cường cười cười, lại nói: “Ta biết…… Lâm đại nhân cũng không
thích ta, là ca ca ta tự tác chủ trương muốn ghép đôi chúng ta.”
“Ách……” Lâm Duệ Hi không thể tưởng được nàng lại đem việc đó nói ra, chính mình tự nhiên thấy xấu hổ.
“Hắn đại khái là sợ ta bị ngũ Vương gia cự tuyệt sẽ đau khổ, cho nên mới vội vã tìm người khác?” Tiểu Tình quận chúa khẩu ngữ tràn ngập cảm kích đối với ca ca.
“Quận chúa……” Lâm Duệ Hi trong tâm không đành lòng,
nếu nàng biết mình chính là quân cờ của ca ca, thì không biêt sẽ đau khổ đến nhường nào……
“Lâm đại nhân không cần để ý đến ý đồ của ca ca ta, cũng không cần để ý ta…… Có thể cùng người mình thích ở chung một
chỗ, mới là việc quan trọng nhất.” Tiểu Tình quận chúa nói lời này thì
hai mắt lơ đãng nhìn đôi uyên ương trên khăn tay.
“Ân.” Lâm Duệ
Hi đối Tiểu Tình quận chúa tràn ngập cảm kích cùng thương cảm, trong tâm hy vọng nữ tử ôn nhu thiện lương này có thể tìm được hạnh phúc.
Tiểu Tình quận chúa đem đề tài chuyển xoay: “Khăn tay này là ta tự thêu,
phiền ngài giúp ta chuyển giao cho Ngũ Vương gia, hắn nhìn thấy sẽ hiểu
được……”
Lâm Duệ Hi đang muốn đưa tay tiếp nhận, bỗng nhiên phát
hiện cánh tay của mình không thể cử động, chẳng những như thế, y còn
thấy đầu càng ngày càng trầm, trước mắt lại dần dần hoa lên.
Không ổn! Lâm Duệ Hi thân mình nghiêng ngả, gục xuống mặt bàn, đánh đổ chén nước trà trước mặt.
“Lâm đại nhân?!” Tiểu Tình mặt mày thất sắc, chạy qua dìu hắn. Lâm Duệ Hi vô lực đứng lên, giống như ăn mê dược, dần dần mất đi ý thức.
Tiểu Rình quận chúa hướng thị nữ ở ngoại điện hô to: “Người tới a! Các ngươi mau đến……”
Nàng vừa dứt lời, một mạt bóng người quỷ dị bỗng nhiên xuất hiện phía sau
nàng, Tiểu Tình quận chúa cảm giác được sau lưng có người, đang muốn
quay đầu lại. Người nọ nhanh chóng đánh xuống một trưởng vào gáy nàng,
trong chớp mắt Tiểu Tình quận chúa cũng hôn mê bất tỉnh.
Lão Vương phi cao quý được vài tiểu nha hoàn dìu đỡ, nhẹ nhàng rảo bước vào phòng ăn.
“Mẫu phi” trước bàn cơm, Cung Thân Vương hiếu kính giúp bà kéo ghế.
“Tiểu Tình đâu?” lão Vương phi nhìn bốn phía, hỏi.
“Nghe hạ nhân nói, Tiểu Tình đã đi ra ngoài, còn chưa có trở về.”
“Đi từ khi nào, tại sao còn chưa về? Nha đầu kia sao lại không quy củ như vậy?”
“Mẫu phi đừng lo lắng, ta đã phái người đi tìm……” Cung Thân Vương đang nói,
bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh tao loạn, liền thấy
lão quản gia thần sắc bối rối chạy vào bẩm cáo:
“Phu nhân, thiếu gia, người của Trạng Nguyên phủ tới, nói Lâm đại nhân kim ngọ (giữa trưa) ra ngoài đến giờ chưa về……”
Lão Vương phi vừa nghe, mày liễu khẽ nhíu, “Lâm đại nhân đi ra ngoài chưa về có quan hệ gì với chúng ta?”
Quản gia chậm rãi nói, “Bọn họ nói Trạng Nguyên gia và tiểu quận chúa của chúng ta gặp mặt……”
“Ta đi xem thử.” Cung Thân Vương vội vã đứng lên, cùng quản gia đi ra ngoài. Lão Vương phi lo lắng, cũng theo sau.
Trước đại môn, Cẩm Hoan thúc dẫn A Nghiễm và năm sáu nam phó, đang tranh chấp với nô phó trong Vương phủ, mọi người thấy Cung Thân Vương đến mới dừng nói.
“Đây là sao thế này?” Cung Thân Vương khinh khỉnh hỏi, Cẩm
Hoan thúc hướng hắn hành lễ, tiếp theo thụ trực yêu can (đứng thẳng
lưng), nghĩa phẫn điền ưng (nôm na là: tức giận tràn đầy trong lòng)
nói:
“Thân vương, tại hạ chỉ là một thảo dân, không xứng cùng
ngài nói chuyện, thật sự có việc gấp cầu kiến ngài, nhưng người hầu
trong phủ ngài chẳng những không thông báo, còn nói chúng ta là cố ý náo loạn!”
Bọn họ liền như vậy nháo ngay ngoài cửa, không ít người đi đường đã nghỉ chân quan khán (quan: quan sát khán: nhìn).
Cung Thân Vương không có đối Cẩm Hoan thúc sinh khí (tức giận), bình tĩnh
nhẹ nhàng hỏi: “Là hạ nhân tiếp đón không chu, lão nhân gia bỗng tới tìm ta, chẳng biết mọi người là có cấp sự gì?”
Cẩm Hoan thúc đang
muốn mở miệng, A Nghiễm bên cạnh liền cướp lời nhượng nhượng (ầm ĩ),
“Lâm đại nhân nhà chúng ta hôm nay từ sớm đã xuất môn, đến giờ vẫn chưa
về nhà, chúng ta tìm khắp đường lớn ngõ nhỏ cũng không thấy. Sau lại
nghe nói là Tiểu Tình quận chúa của Cung Vương phủ mời đại nhân chúng ta đi ra ngoài, chúng ta liền tìm đến!”
Lão Vương phi sau khi nghe
xong lập tức sắc mặt đại biến, lời này nếu truyền ra ngoài thì danh tiết của Tiểu Tình quận chúa liền xong rồi! Bà cố gắng nín giận gầm nhẹ: “Ở
ngoài này loạn nhượng nhượng (ầm ĩ), còn thể thống gì? Mau vào trong rồi nói sau!
Cung Thân Vương vội vàng mời đoàn người Cẩm Hoan thúc
vào trong phòng, A Nghiễm còn ở sau hô: “Có phải là các ngươi giấu đại
nhân chúng ta? Mau giao ngài ra đây!”
Cẩm Hoan thúc tức giận liếc mắt trừng hắn, quát khẽ: “Câm mồm! Ngươi liền bớt gây thêm rối loạn!”
A Nghiễm lúc này mới ngậm miệng, Cung Thân Vương tiếp lời: “Chúng ta
tuyệt đối không có giấu Lâm đại nhân, quận chúa đúng là đã đi ra ngoài
từ sớm, đến giờ chưa về, các ngươi nếu không tin, ta có thể cho người
tìm trong viện xem.
Lão Vương phi ghé vào tai hắn trách cứ: “Như thế nào có thể tùy tiện mang ngoại nhân vào phòng quận chúa?!”
“Mẫu phi, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể tin tưởng a.” Cung Thân Vương hờ hững nói.
Một đám người phong phong hỏa hỏa đi vào phòng quận chúa: “Lan Nhược kính
chào thiếu gia” Xa xa liền thấy hai nàng tiểu thị nữ thần sắc quỷ dị thủ tại trước cửa phòng.
“Các ngươi sao lại ở trong này? Quận chúa đâu?” Cung Thân Vương hỏi, hai nàng thị nữ quay sang nhìn nhau, một người nói:
“Quận chúa…… Quận chúa nàng …… nàng……..”
Cung Thân Vương không nghe các nàng, tự đẩy cửa ra, bước đi vào phòng gian,
lão Vương phi cùng Cẩm Hoan thúc vội vã tiến vào theo. Cung Thân Vương
một thanh tiến đến sa trướng giường, vừa thấy tình cảnh trên giường, cả
người liền bao trùm một hơi lương khí (khí lạnh)…….
Trên giường có một đôi nam nữ toàn thân trần trụi, đang ôm nhau say ngủ, là Lâm Duệ Hi cùng Tiểu Tình quận chúa!
“Ta…… trời ơi……” Lão Vương phi nói chẳng hết câu, chớp mắt liền hôn mê bất
tỉnh, bọn thị nữ luống cuống tay chân đỡ bà, Cung Thân Vương tỉnh táo
lại nhanh nhất, hắn đối những người đang đứng kia rống to: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho ta!”
Cẩm Hoan thúc kinh hoàng thất thố hô to: “Thiếu gia-!”
Lâm Duệ Hi trên giường rốt cục cũng dần dần tỉnh lại, y thần chí không tỉnh táo nhìn nhìn những người trong phòng, lại nhìn nhìn tình trạng của
mình, cuối cùng y đem ánh mắt hướng đến Tiểu Tình quận chúa bên cạnh……
Lâm Duệ Hi trong lòng căng thẳng, đầu nhất thời nổ vang một tiếng, trở nên trống rỗng.
“Ngươi để ta chết! Để ta chết đi! Xảy ra nháo sự thế này, ta còn có cái gì mặt mũi xuống phủ gặp cha ngươi!”
“Mẫu phi, người bình tỉnh một chút!”
“Phu nhân, phu nhân……”
Lâm Duệ Hi sắc mặt tái nhợt ngồi ở tiểu thính (phòng nhỏ), nghe tiếng khóc
nháo truyền từ trong phòng đến. Cẩm Hoan thúc đứng bên cạnh y, không
ngừng đổ mồ hôi lạnh. Sau khi phát sinh chuyện kia, Tiểu Tình quận chúa
bị nhốt lại trong phòng, có thị nữ canh gác, nàng cũng khóc đến thũng
nhãn (sưng mắt).
Trong phòng tiếng quát to rốt cục cũng ngưng,
Cung Thân Vương chậm rãi đi tới, trên mặt lộ ra biểu tình người khác
không thể đoán rõ.
“Lâm đại nhân, xin hỏi ngươi có gì giải thích?” Hắn ngồi xuống hỏi.
Lâm Duệ Hi trong lòng có vô vàn lời muốn giải thích, nhưng hiện tại lại một câu cũng nói không nên lời.
“Lâm đại nhân, sự việc của xá muội, ngươi có cái gì để giải thích?” Cung Thân Vương nhẫn nại hỏi lại lần nữa.
Lâm Duệ Hi nắm chặt bàn tay, hai hàm răng run rẩy xuất một câu: “Chúng ta bị hãm hại.”
“Cái gì?” Cung Thân Vương cao giọng hỏi: “Bị hãm hại là ý tứ gì?”
“Ta không biết nói như thế nào các ngươi mới có thể tin tưởng.” Lâm Duệ Hi
gằn từng tiếng: “Ta chỉ có thể nói với ngươi, ta cùng Tiểu Tình quận
chúa cái gì cũng không làm quá.”
“Hỗn trướng!” Biểu tình bình
tĩnh của Cung Thân Vương đã không cánh mà bay, tức giận rống: “Nhiều
người đã thấy được sự việc này như vậy, ngươi còn muốn nguỵ biện?!”
“Nếu đã làm ta nhất định thành thật thừa nhận! Ta không tiếp thụ tội danh mà ta không làm!” Lâm Duệ Hi cũng kích động trả lời.
“Vậy ngươi muốn muội muội ta phải làm sao bây giờ?! Danh tiết của nàng phải làm sao bây giờ?!”
Lâm Duệ Hi ngậm miệng không nói gì, Cung Thân Vương lại tiếp: “Cho dù các
ngươi thực sự chưa làm qua cái gì, nhưng hiện tại bên ngoài mọi người
đều đã biết nàng ngủ cùng một chỗ với một nam nhân! Đời này của muội
muội ta đã huỷ mất rồi!”
“Ta…… Chúng ta……” Lâm Duệ Hi gấp đến độ
như kiến bò trong chảo nóng, y ngữ vô luân thứ [1] nói: “Chúng ta thực
trong sạch! Ban đầu vốn là hẹn gặp mặt tại thành Tây Liễu Hương đình,
không biết tại sao tỉnh lại đã ở trong phòng! Còn…… Còn bị thoát quần
áo! Chúng ta căn bản cái gì cũng chưa làm qua!”
[1] ngữ vô luân
thứ(他语无伦): dịch nôm na là lời không có đạo lí, thực sự tớ cũng không
hiểu tại sao tác giả lại viết vầy, chắc ý tác giả là em Hi luốn cuống
nói lung tung. Ai biết câu này xin hãy chỉ giáo
“Đủ rồi! Ta không muốn nghe nữa!” Cung Thân Vương lạnh lùng nói: “Vô luận như thế nào,
trinh tiết của muội muội ta đã bị hủy bởi tay ngươi, ngươi phải phụ
trách!”
“Phụ trách?”
“Ngươi phải thú (lấy) nàng!” Lời Cung Thân Vương vừa nói ra, Lâm Duệ Hi cùng Cẩm Hoan thúc trợn trừng hai mắt cả kinh, nhưng Cẩm Hoan thúc trừ kinh ngạc, trong mắt còn lóe ra vui
sướng.
Lâm Duệ Hi thất kinh hô to: “Cung Thân Vương! Ta cùng Tiểu Tình quận chúa căn bản là không thích nhau! Chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ!”
“Không thích sao các ngươi còn bí mật gặp mặt?”
“Đó là……- Lâm Duệ Hi trăm khẩu mạc biện (trăm miệng không thể biện bạch),
không biết nên hay không nên đem sự việc Tiểu Tình quận chúa phó thác
nói ra, nhưng hiện tại không thể tính nhiều như vậy! Y luồn tay vào ngực áo tìm kiếm …… khăn tay kia vẫn còn!
Lâm Duệ Hi lập tức lấy khăn tay Tiểu Tình quận chúa nhờ y chuyển tới Lôi Hạo Tường ra cho hắn xem:
“Đây là Tiểu Tình quận chúa nhờ ta giao cho ngũ Vương gia! Chúng ta gặp
mặt chỉ là vì việc này!
Cung Thân Vương đưa cho gã người hầu bên
cạnh xem, gã nhìn kỹ hai uyên ương thêu trên khăn tay, gật đầu nói: “Quả thật là do quận chúa tú (thêu) ……
Cung Thân Vương đem khăn tay
trả lại Lâm Duệ Hi, trầm giọng nói: “Đây rõ ràng là Tiểu Tình vì yên
ngươi mà tú, ngươi còn dám đem ngũ Vương gia ra biện bạch?!”
“Không phải vậy!” Lâm Duệ Hi lại vội vàng nói lớn, “đây quả thật là quận chúa
muốn tặng ngũ Vương gia! Nếu không tin lời ta ngươi có thể đi hỏi quận
chúa!”
“Lâm đại nhân! Ta thật không ngờ ngươi nguyên lai là người như thế!” Cung Thân Vương bi phẫn nói.
“Cái gì?” Lâm Duệ Hi sững sờ trước lời cáo buộc của hắn.
“Nam tử hán đại trượng phu dám tác dám vi (dám làm dám nhận), ngươi chẳng
những không dám phụ trách việc do mình gây ra, còn muốn đem trách nhiệm
đổ lên trên người nữ nhân! Ta nhìn lầm ngươi! Ngươi căn bản không xứng
thú muội muội ta!”
“Ta……” Lâm Duệ Hi bị hắn nói vậy đôi mắt đỏ ngầu, đang muốn biện bác, bị Cẩm Hoan thúc ngăn lại, Cẩm Hoan thúc thấp giọng nói:
“Thiếu gia, biệt tranh biệt tranh (đừng tranh cãi), Vương gia nói đúng, hôm
nay danh tiết của quận chúa đã bị hủy, vô luận như thế nào, ngài nên
chịu trách nhiệm……”
“Ta đích thực cái gì cũng không làm a……” Lâm Duệ Hi ủy khuất không thôi.
Cẩm Hoan thúc hướng Cung Thân Vương nói: “Thân Vương thỉnh yên tâm, chúng
ta tuyệt sẽ không để Tiểu Tình quận chúa phải chịu oan ức, chính là
thiếu gia của ta hiện tại trong lòng thực loạn, suy nghĩ lẫn lộn mà
thôi, khi về chúng ta sẽ hảo hảo khuyên nhủ y, thỉnh Vương gia yên tâm.”
Lâm Duệ Hi như thế nào cũng không nghĩ tới Cẩm Hoan thúc đem chính mình
vãng hỏa khanh lí [2], y cứng lưỡi nhìn đối phương. Cung Thân Vương nghe xong lời của Cẩm Hoan thúc, sắc mặt mới dịu một chút, hắn gật đầu nói:
[2] vãng hoả khanh lí: đẩy vào hầm lửa nóng, ý nói đẩy vào tình thế nguy hiểm
Lâm Duệ Hi một hơi chạy đến trước cửa chính của Đức vương phủ, thủ vệ của
Đức vương phủ không biết y, lập tức ngăn lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Tốt lắm, ta cho các ngươi thời gian một ngày, ngày mốt các ngươi nhất định
phải cho chúng ta một cái phúc đáp, nếu sai hẹn, bổn vương nhất định sẽ
bẩm báo Thánh Thượng! Để Thánh Thượng tác chủ cho Tiểu Tình!
Lâm Duệ Hi vừa nghe, lại là cả kinh. Cẩm Hoan thúc vội đáp: “Được được, chúng ta đã biết……”
Ông lôi kéo Lâm Duệ Hi từ biệt với Cung Thân Vương, Lâm Duệ Hi hoảng hoảng
hốt hốt đi theo ông, chính mình khi nào thì ly khai Cung Vương phủ cũng
chưa phát hiện.
Khi y phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính
mình đã ngồi trong xe ngựa. Cẩm Hoan thúc bên cạnh mặc y buồn rầu thao
thao nói: “Thiếu gia a, ngài cũng đừng từ chối nữa, Tiểu Tình quận chúa
vô luận là thân gia bối cảnh hay là tướng mạo tài trí, đều là người tốt
nhất, ngài nhìn thái độ của Thân Vương là biết, ngài thú nàng liền giai
đại hoan hỉ (hạnh phúc lớn), không thú liền tai họa liên miên a…… ”
Lâm Duệ Hi căn bản không có tâm tư nghe lời nói của ông, y khẽ vén bức màn. Trời đã tối, trên ngã tư đường chỉ có ánh sáng đèn ***g yếu ớt, mỏng
manh, xe ngựa đang đi qua ngã tư đường gần Đức vương phủ. Lâm Duệ Hi
không hề nghĩ ngợi, kêu to với mã phu: “Dừng xe!”
Mã phu chưa kịp dừng hẳn xe lại, y đã vội vàng nhảy xuống, Cẩm Hoan thúc ở trong kinh hô: “Thiếu gia! Ngài đi đâu?”
Lâm Duệ Hi không để ý phía sau, chân chạy như điên, trong lòng chỉ có một
ước muốn! Y muốn gặp Lôi Hạo Tường! Y muốn gặp hắn! Chỉ có Lôi Hạo Tường mới có thể giúp y vượt qua nan quan!
“Ta…… Ta…… Ta là bằng hữu của ngũ Vương gia, ta đến tìm hắn.” Lâm Duệ Hi vừa thở hổn hển vừa nói.
“Thật có lỗi, ngũ Vương gia đã ra ngoài, nếu ngài muốn vào chờ Vương gia,
thỉnh báo danh, chúng ta sẽ vào bẩm báo với Dong phi nương nương.”
Dong phi chính là mẫu thân của ngũ Vương gia, Lâm Duệ Hi thấy sắc trời đã
tối muộn, mình cùng đối phương lại chưa hẹn gặp trước, thật sự không thể vào quấy rầy, vì thếvội vã từ chối: “Không cần phiền toái, ta ở ngoài
này chờ hắn về.”
Thị vệ thấy y không có gì nguy hiểm, cũng liền
tuỳ ý y. Lâm Duệ Hi bỗng nhìn thấy có một bóng người đứng ở sau sư tử đá ngoài cổng, thất thần nhìn về đầu phố. Tu du chi tế, Cẩm Hoan thúc phái một gã sai vặt đến đây tìm y, Lâm Duệ Hi bảo gã sai vặt trở về báo cho
Cẩm Hoan thúc, nói y nếu không gặp được ngũ Vương gia thì sẽ không về,
gã sai vặt khuyên y không được, đành phải mang theo khẩu tín rời đi.
Bóng đêm đen đặc, từ ngã tư đường thổi đến một trân gió lạnh thấu xương. Lâm Duệ Hi chưa ăn cơm chiều, y phục cũng đơn bạc, y vừa lạnh vừa đói, ôm
bả vai co lại phía dưới sư tử đá.
Ngọn lửa trong đèn ***g bị một
luồng gió thổi tắt, bốn phía trở nên càng thêm âm lãnh (tối lạnh). Thị
vệ hướng ốc lý đầu (giống phòng bảo vệ bây giờ)hô to, không lâu sau,
cánh cửa gỗ “y nha” một tiếng mở ra, một người hầu cầm cái móc và ngọn
nến đi đến, thắp lại đèn ***g đã tắt, rồi treo vào vị trí cũ.
Lâm Duệ Hi còn đang theo dõi việc làm của người hầu kia, xa xa bỗng truyền
đến tiếng vó ngựa “ba tháp ba tháp”, một mã xa hoa mĩ xuất hiện tại đầu
phố hỗn hắc, vài tiểu nha hoàn theo hầu phía sau.
Ở phía sau xe ngựa, hai gã người hầu đang cầm đèn vội vàng tiến lên trước soi sang.
Là Lôi Hạo Tường sao…… Lâm Duệ Hi vừa xoa xoa đôi bàn tay lạnh như băng của mình vừa nghĩ.
Xe ngựa dừng lại, nhóm hạ nhân mang một chiếc ghế nhỏ đến, vén màn xe lên, Lôi Hạo Tường hơi cúi thân người vạm vỡ, từ từ đi ra. Lâm Duệ Hi vừa
thấy hắn, đôi môi trắng bệch vì lạnh vui sướng khẽ rung động. Y sửa sang một chút mái tóc bị gió thổi loạn, kéo lại vạt áo, đang muốn cất bước
từ trong góc đi ra. Bỗng ở trên xe ngựa, một thiếu nữ kiều nhược[1] theo sau Lôi Hạo Tường xuống xe, Lâm Duệ Hi nhất thời đứng sững tại chỗ.
[1] kiều nhược: kiều: đáng yêu nhược: yếu đuối
“Cẩn thận một chút.” Lôi Hạo Tường đưa tay đỡ thiếu nữ kia xuống xe, từ đó
có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ là không hề bình thường.
Thiếu
nữ một tay ôm tiểu thủ lư[2], biểu tình thẹn thùng nhìn Lôi Hạo Tường
bên cạnh, để nha hoàn phủ thêm áo khoác cho mình, Lôi Hạo Tường thân
thiết giúp nàng cài lại dây cổ áo. Thiếu nữ nhẹ nói “Cám ơn”, hai người nhìn nhau cười.
[2] tiểu thủ lư: lò sưởi nhỏ cầm tay, để giữ ấm
Lâm Duệ Hi nhìn từ xa, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đều đã ngưng kết, từ
đầu đến chân phát lãnh. Y chờ đợi rất lâu trong đêm lạnh, người kia cuối cùng cũng trở lại…… Nhưng y hiện tại lại một chút cũng không muốn gặp
Lôi Hạo Tường……
Đối phương đã có ái nhân thân mật như vậy, mình
còn tìm hắn để làm gì? Lâm Duệ Hi cười tự giễu, y thu hồi lại đôi chân
đang muốn bước đến, đứng im lặng trong bóng đêm, như thể muốn cho bóng
nuốt chửng cả thân thể mình.
Lôi Hạo Tường cũng không phát hiện
ra y, thần sắc thoải mái cùng thiếu nữ bước lên cầu thang. Một gã thị vệ tiến lên bẩm báo: “Vương gia, có một vị công tử tự xưng là bằng hữu của ngài đã đợi ngài rất lâu……”
Lôi Hạo Tường đang muốn mở miệng
hỏi, Lâm Duệ Hi đột nhiên chạy nhanh về hướng khác. Lôi Hạo Tường nghe
tiếng quay đầu nhìn lại, kinh hô: “Duệ Hi?”
Lâm Duệ Hi nghe tiếng gọi của hắn, chạy càng thêm mau.
“Duệ Hi……….” Lôi Hạo Tường thần tình vẫn còn kinh ngạc, vội vã đuổi theo y.
Hai người đỉnh khan liệt phong[3], một trước một sau mà đuổi bắt trên con
đường vắng vẻ không một bong người. Chẳng mấy chốc đã đến Trạng Nguyên
phủ, Lôi Hạo Tường rốt cục cũng đuổi kịp y. Hắn nhanh chóng bắt được tay áo của Lâm Duệ Hi, đem đối phương kéo vào trong lòng.
“Hô…… Hô…… Hô…… Duệ Hi…… Là ngươi muốn gặp ta sao?” Lôi Hạo Tường vừa thở dốc vừa
hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Làm sao thấy ta lại bỏ chạy?”
Lâm Duệ Hi đẩy hắn ra, đồng dạng thở dốc, trả lời: “Không…… Không có việc gì……”
“Như thế nào lại không có việc gì? Ngươi không phải đã đợi rất lâu sao…… Duệ Hi!” Lâm Duệ Hi không đợi hắn nói xong, xoay người chạy trốn.
Trước cửa Trạng Nguyên phủ một người hầu đứng đợi Lâm Duệ Hi trở về, vừa nhác thấy y chạy tới, liền vội vã mở cửa. Lâm Duệ Hi bước nhanh vào trong,
Lôi Hạo Tường ở phía sau hô: “Đợi đã……”
“Không cần để ý đến hắn,
mau đóng cửa!” Lâm Duệ Hi hướng người hầu hạ lệnh, Lôi Hạo Tường trơ mắt nhìn cổng đại môn dần khép lại.
“Sao lại thế này……”Lôi Hạo Tường khó hiểu nhìn đại môn Trạng Nguyên phủ đã đóng chặt.
“Hành động của Lâm Duệ Hi rất dị thường, là mình đã làm gì đắc tội y sao?
Chẳng lẽ là……” Lôi Hạo Tường đột nhiên quay đầu nhìn về hướng tự gia,
hắn lập tức liền hiểu được nguyên nhân Lâm Duệ Hi bất thường như vậy.
“Ai…… Thật sự là tiểu dấm chua a” Lôi Hạo Tường sủng nịch bất đắc dĩ cười,
đối phương hiện tại nhất định không chịu nghe hắn giả thích, đành phải
chờ y bớt tức giận rồi nói sau. Lôi Hạo Tường đã tường tận mọi việc, yên tâm rời đi. Nhưng hắn không biết rằng, chuyện hắn đã biết chỉ là phần
vô cùng nhỏ bé…