Sau đó, thôn trưởng dẫn hắn đi quanh núi, nhìn ruộng đồng lúa nước.
Lê Diệu Nam chỉ vào một chỗ đất dốc: “Sao bên kia không trồng lúa?”
Thôn trưởng nhìn hắn một cái, hàm ý trong mắt vô cùng rõ ràng, coi hắn như
một đại thiếu gia không biết phân biệt ngũ cốc, giải thích: “Đất dốc
không thể tưới nước.”
Lê Diệu Nam buồn bực, hắn tuy đúng là không phân biệt được ngũ cốc thật nhưng chưa ăn thịt lợn chẳng lẽ chưa nhìn
thấy lợn chạy sao, nghi hoặc hỏi: “Vì sao không làm mương dẫn nước, nơi
này địa thế không tồi, có thể làm thành ruộng bậc thang.”
Lê Diệu Nam nghẹn họng, mày cau thành một đoàn. Ruộng bậc thang tuy hắn
từng nhìn thấy, cũng biết nguyên lý đại khái, nhưng hắn đối với nông vụ
dốt đặc cán mai, không biết nên giải thích thế nào.
Thôn trưởng không nói nữa, càng coi Lê Diệu Nam thành một đại thiếu gia vừa mới bước chân vào đời.
Lê Diệu Nam nghĩ nghĩ, bẻ một nhánh cây, vẽ vài nét trên đất, tận lực dùng ngôn ngữ ngắn gọn dễ hiểu nói: “Ruộng bậc thang là một hình thức canh
tác trên đất dốc, tạo những vạt đất bằng để trồng lúa, đồng thời còn
phải xây đập để chứa nước. Ngươi xem, những vạt đất đó tạo thành hình
giống như những bậc thang, còn mương nước thì sẽ men theo từng bậc,…”
Thôn trưởng càng nghe, ánh mắt càng sáng, trong lòng kinh ngạc không thôi,
không nghĩ tới vị quan lão gia này tuổi còn trẻ nhưng đúng là có bản
lĩnh. Chẳng qua, thôn trưởng lắc đầu: “Chỗ cao không có nước, dù có đắp
đập hay đào mương thì cũng không thể tưới nước được, ruộng bậc thang
không khả thi.”
Lê Diệu Nam nhíu mày: “Nguồn nước gần đây ở đâu?”
Thôn trưởng dẫn hắn đi, vừa đi vừa giới thiệu dân tình địa phương. Không ít
thôn dân thấy bọn họ còn nhiệt tình tiến lên chào hỏi, các cô nương thì
chỉ trỏ Lê Diệu Nam, hai gò má xấu hổ ửng hồng, thường thường nhìn qua.
Tuy bây giờ là buổi chiều, bên bờ sông vẫn có không ít cô nương giặt quần
áo. Có cô còn hướng Lê Diệu Nam bắt dầu hát sơn ca, khiến không ít tiểu
tử giương mắt về phía Lê Diệu Nam, ánh mắt cực kỳ không tốt.
Thôn trưởng một đường nghiêm mặt, thấy Lê Diệu Nam không để ý ai, lúc này
mới nhẹ nhàng thở ra, quy củ của quan lão gia ông không hiểu nhưng cô
nương trong thôn ông tuyệt đối sẽ không để người đạp hư.
Ông lại
không biết Lê Diệu Nam hiện đang thấy may mắn, may mà có thôn trưởng bên người chứ cô nương bạo dạn quá thật khiến người chịu không nổi.
Đi tới bờ sông, Lê Diệu Nam nhìn chung quanh, nơi này nói là sông còn
không bằng nói là một dòng suối nhỏ, nước rất trong và khá sâu, ước
chừng khoảng ba thước.
Lê Diệu Nam giẫm lên mấy tảng đá, quan sát địa hình chung quanh, men theo suối nước bước dần lên trên, thẳng đến
khi có thể nhìn thấy toàn cảnh sơn trại mới dừng lại. Vẫy tay gọi thôn
trưởng tới, chỉ vào mấy chỗ thác nước nhỏ: “Nếu làm một cái guồng nước ở đây, bên kia đào hồ chứa, ngươi thấy đã đủ nước chưa?”
Thôn trưởng không hiểu: “Guồng nước là cái gì?”
Lê Diệu Nam không biết nói gì, bỗng thấy hơi nhụt chí, khoát tay: “Thôi, trong thôn có thợ mộc không?”
Thôn trưởng gật đầu: “Có, nhà A Ngói tay nghề không tồi, hồi trẻ còn làm thợ mộc trên trấn.”
“Có giấy bút không?” Lê Diệu Nam đột nhiên hỏi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, kỳ thật trong lòng không chờ mong ở đây có.
Thôn trưởng nghĩ nửa ngày, chần chờ nói: “Giấy vụn có được không?”
Khoé môi Lê Diệu Nam co rút: “Được, giấy vụn thì giấy vụn, tý nữa ta vẽ một
bức tranh, ngươi bảo thợ mộc chiếu theo mà làm, thử xem hiệu quả guồng
nước thế nào. Nếu thôn trưởng cảm thấy khả thi, vấn đề đường ta giải
quyết, nhưng vấn đề ruộng,…”
Thôn trưởng lập tức tiếp lời: “Nếu ruộng bậc thang khả thi, lão hủ sẽ tự nói với thôn dân.”
Lê Diệu Nam gật đầu, mắt thấy sắc trời không còn sớm, liền cùng thôn
trưởng trở về. Hắn cũng không có hưng trí ở lại đây một đêm, không nói ở núi muỗi nhiều, cũng không phải hắn không thể chịu khổ mà thật sự là ở
không quen.
Sau khi trở về, Lê Diệu Nam phân công thuộc hạ thu
mua thổ sản, còn mình thì vẽ guồng nước, rồi giải thích kỹ càng cho thôn trưởng nghe, nói cho ông ta cách sử dụng.
Thôn trưởng rốt cuộc
cũng xuất thân từ nông dân, nghe Lê Diệu Nam giải thích liền suy một ra
ba, nháy mắt đã thấy được công dụng của guồng nước.
Cuối cùng Lê Diệu Nam cũng cảm thấy có chút an ủi, nếu thôn trưởng vẫn cứ hỏi gì cũng không biết thì hắn sẽ phát điên mất.
Xong chuyện guồng nước, Lê Diệu Nam muốn mượn hai thôn dân, đều là thợ săn thân thủ không tồi.
Thôn trưởng không hỏi nhiều, biết Lê Diệu Nam trả ba lượng bạc một tháng,
không chút do dự lập tức đẩy ra hai tiểu hoả cường tráng, trong đó một
người chính là Trụ Tử. Thẳng đến giờ khắc này thôn trưởng mới tin vị
quan lão gia trước mắt này thật sự muốn tốt cho bọn họ.
Lê Diệu
Nam cảm thấy mỹ mãn, tiện đà hỏi: “Gần đây còn có thôn nào đường núi khó đi, thỉnh thôn trưởng hỗ trợ tìm hiểu. Chuyện làm đường ta muốn tất cả
mọi người đều được hưởng, sẽ không chỉ lo cho một sơn trại.”
Thôn trưởng nghe xong lời này của hắn thì càng thêm yên tâm, cam đoan: “Quan lão gia yên tâm, việc này lão hủ nhất định làm tốt.”
Lê Diệu Nam gật đầu, dặn dò: “Đúng rồi, trước khi sự thành, nhớ rõ không được để lộ tiếng gió, bản quan không muốn có người cản trở.”
Thôn trưởng rùng mình, vội vàng gật đầu: “Lão hủ nhất định sẽ không nói với ai.”
Lê Diệu Nam vuốt cằm cười: “Không cần lo lắng như thế, thôn trưởng nếu có
chuyện cần tìm ta thì có thể nhờ Trụ Tử truyền lời. Các sơn trại khác,
nếu thôn trưởng rảnh rỗi thì thỉnh hỗ trợ liên hệ, tốt nhất là có thể
tìm thêm ít tráng đinh, trong nha môn đúng lúc thiếu nha dịch. Bản quan
vừa đến không quen, nếu có người địa phương chỉ dẫn, làm việc sẽ tiện
hơn rất nhiều.”
Thôn trưởng cho rằng quan lão gia có tâm làm việc nhưng lại gặp phải ngăn trở, lập tức vỗ ngực nói một tràng cam đoan.
Lê Diệu Nam cười không nói, mặc dù không biết thôn trưởng tưởng tượng
thành cái gì nhưng hắn muốn chính là hiệu quả này. Hiện nay vấn đề hắn
cần giải quyết hàng đầu là người để dùng, đối phó với người địa phương,
tất nhiên là cần dùng người địa phương, ngàn vạn không thể coi thường
lực lượng sơn dân. Chỉ cần hợp lợi ích sơn dân lại cùng một chỗ, hắn
không sợ không phá được mấy đại gia tộc.Lúc tới hai tay trống trơn, lúc
về đầy ắp đồ vật. Lê Diệu Nam mặt ủ mày ê, triệt để cảm nhận được khó
khăn của sơn dân, mang được đống đồ xuống núi không dễ dàng. May mà thôn trưởng phái thêm người hộ tống, bằng không hắn sợ cả đêm cũng không về
đến được thị trấn.
Đoàn người đi suốt đêm, nghe tiếng gầm rú
trong núi, bước chân vốn mệt mỏi của Lê Diệu Nam nháy mắt lại nhanh như
bay, đường về đi nhanh hơn gần một canh giờ, quả nhiên tiềm lực con
người cũng bị bức ra.
Sau khi vào khách điếm, Lê Diệu Nam sai
người an bài khách phòng. Bởi vì đã tối, chủ quán tuỳ ý chỉnh trang vài
thứ, mọi người chờ đợi trong chốc lát rồi nhanh chóng gội rửa đi ngủ.
Vào phòng rồi Lê Diệu Nam mới phát hiện lòng bàn chân nổi mụn nước, đây là
đã bôi thuốc rồi, nếu không chỉ sợ càng thêm nghiêm trọng. Trên TV quan
lão gia thể nghiệm với quan sát dân tình, du sơn ngoạn thuỷ, sống tiêu
diêu, một thân chính nghĩa, xong còn so chiêu với người khác rất hoành
tráng rất khí phách, tuyệt đối đều là gạt người.
Ngày hôm sau, Lê Diệu Nam mời hai sơn dân một bữa no say, lại mua không ít lễ vật, buổi chiều mới đưa bọn họ rời đi.
Về tới Thông phán phủ, thời gian đã là buổi tối. Trụ Tử cùng Sa Tử đều là
lần đầu tiên tới một phủ đệ tinh xảo đến vậy, dọc đường hết nhìn đông
lại nhìn tây, bước đi thật cẩn thận, sợ đụng vỡ cái gì.
Lê Diệu Nam buồn cười, bảo bọn họ không cần sợ hãi, cứ tự nhiên thoải mái, mấy ngày nữa mình sẽ an bài công việc cho bọn họ.
Mang theo tâm tình thấp thỏm, Trụ Tử và Sa Tử bắt đầu cuộc sống ở Thông phán phủ đệ. Mặc đều là quần áo làm từ tơ lụa, ăn đều là gạo thơm ngào ngạt, mỗi ngày còn có thịt, bọn họ cảm thấy quả thực như đang nằm mơ.
Hai tiểu tử thật thà chất phác, đối với Lê Diệu Nam là tuyệt đối sùng bái.
Nhưng Lê Diệu Nam biết mọi chuyện vẫn chưa xong, vô luận hắn có bao
nhiêu ý tưởng, nếu không thể thực thi, hết thảy đều là lý luận suông.
Làm đường phải có tiền, Hộ bộ khẳng định sẽ không chi, cho nên chỉ có thể
tự mình nghĩ biện pháp khiến người cam tâm tình nguyện xuất tiền túi. Kỳ thật ánh mắt Lê Diệu Nam đã sớm nhắm thẳng đến mấy đại gia tộc, nhưng
hiện tại trong tay hắn không có người dùng nên mới lần lữa trì hoãn.
Lê Diệu Nam lấy ra một bản đồ đã chỉnh lý tốt, nhẹ nhàng vẽ một nét lên
chỗ Thất Lý trại. Ánh mắt dời về phía vài thôn chung quanh, hắn cho mình thời gian một tháng, cần phải mượn sức được toàn hộ hương trấn xung
quanh Thất Lý trại. Sau khi làm đường xong, thứ đầu tiên hắn muốn loại
bỏ chính là Huyện lệnh Lâm Huyền, đồ vô dụng như thế cần làm gì?
***
Hôm sau đi vào nha môn, Lê Diệu Nam liền thương nghị với Tri phủ, muốn đưa một vài người đến nha môn làm người hầu.
Hạ Tri phủ hiểu rõ, Lê đại nhân đây là muốn xếp nhân thủ vào, đối với
chuyện này ông không hề có dị nghị, trên quan trường nhìn mãi cũng quen, chỉ cần không ảnh hưởng đến mình là được.
Nhưng Đồng tri lại
không nguyện ý, không vui nói: “Nhân số nha môn có quy định, sao có thể
tuỳ tiện tăng thêm, Lê đại nhân chớ không phải ngay cả quy củ cũng không hiểu.”
Lê Diệu Nam mỉm cười, cũng không tức giận: “Hạ quan hiểu được, cho nên dưới trướng Thông phán chuẩn bị thay người.”
Lý đại nhân bị nghẹn: “Nha sai chưa bao giờ phạm sai lầm, Lê đại nhân làm thế sợ là không ổn.”
Lê Diệu Nam nhếch khoé môi: “Đều là người của Đồng tri, hạ quan sao có thể sai sử, vẫn là trả lại cho đại nhân thì tốt hơn.”
“Ngươi…” Lý Học Chân tức đến sắc mặt đen như đáy nồi.
Hạ Tri phủ thấy chuyện không liên quan đến mình, thích ý ngồi xem.
Lê Diệu Nam không chút để ý nói: “Hôm trước vừa mới thượng tấu Hoàng Thượng, tình huống Vân Nam quả thật không tốt.”
Hạ Tri phủ cả kinh trong lòng: “Sao bản quan lại không biết?”
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng mỉm cười: “Bản quan thượng là mật chiết, nào dám phiền Tri phủ đại nhân.”
Sắc mặt Hạ Tri phủ trầm xuống, hiểu ra Thông phán có con đường khác.
Sắc mặt Lý Đồng tri cũng không tốt, Lê đại nhân nói thế, tương đương với
đặt gã ở thế đối lập, lạnh lùng nói: “Lê đại nhân đến nhậm chức ở Ngọc
Khê còn chưa bái kiến Tuần phủ nhỉ.”
Lê Diệu Nam nhíu mày nhưng
không bất ngờ, thản nhiên nói: “Không sao, phu lang ta xuất thân Cảnh
Dương hầu phủ, nói vậy Tuần phủ sẽ cho vài phần mặt mũi.”
Lý Đồng tri mặt đen như đất, bản thân gã cũng nhờ lão bà mà thượng vị, tuy
không vừa mắt Lê Diệu Nam nhưng đối với thế gia hiển hách nơi kinh
thành, trong lòng vẫn ao ước lại có vài phần ghen tị. Vì sao gã không
cưới được phu nhân tốt đến vậy, cho dù là phu lang cũng được?
Lê
Diệu Nam không ngại khiến bọn họ sinh ra vài phần kiêng kỵ, như vậy mình mới dễ làm việc. Người ta đều nói tân quan nhậm chức ba đống lửa*, hắn
nhẫn nhịn chừng một tháng, đống lửa này đương nhiên phải đốt càng lớn,
càng đỏ!
(*Ẩn dụ nói về thử thách.)
“Lê đại nhân rốt cuộc
có ý gì?” Ánh mắt Hạ Tri phủ ám trầm, ông hiểu Lê đại nhân không có khả
năng vô duyên vô cớ nhắc tới Hoàng Thượng.
Lý Đồng tri quay đầu
nhìn qua, cho dù trong lòng có bất mãn, Thông phán dù sao cũng là tâm
phúc của Hoàng Thượng, sau lưng lại có Cảnh Dương hầu phủ làm chỗ dựa,
thế nào cũng phải cho vài phần mặt mũi.
Lê Diệu Nam mỉm cười: “Hạ quan không cầu việc gì, chỉ hy vọng khi hạ quan làm việc, hai vị đại
nhân nhắm một mắt mở một mắt là được.” Dừng một chút, bổ sung thêm: “Hai vị đại nhân yên tâm, hạ quan sẽ không làm quá.”
Hạ Tri phủ nhẹ nhàng thở ra, ông hướng tới làm một người hồ đồ, ba phải nên điểm này với ông cũng không khó.
Lý Đồng tri suy nghĩ một chút, vẻ mặt tươi cười đồng ý. Cái này gọi là
biết thời biết thế, Lê Diệu Nam có hậu trường như vậy, mặc kệ hắn có
động tác gì, thê tử mình là thiên kim di tộc, tóm lại cũng không liên
lụy đến mình, nói không chừng còn có thể nhặt được không ít chỗ tốt, còn lại mặc kệ nói, dù sao Lê đại nhân cũng nói sẽ không làm gì thái quá.
Lê Diệu Nam thấy tốt liền thôi, dù sao rồng mạnh cũng không áp được hết
rắn độc. Hắn hiểu lời mình nói nhiều lắm là khiến bọn họ kiêng kỵ chứ
thực tế lại không có tác dụng gì nhiều, nhưng như thế là đủ