Lại nói bên kia, Lê Diệu Nam đi rồi, Lâm Dĩ Hiên tĩnh tâm dưỡng thai,
bên người có Húc Nhi, có Lâm mẫu và Dương Nghị nên cũng không cô đơn,
chỉ là trong lòng rất nhớ mong phu quân.
Đoàn người thuê một tiểu viện ở Vĩnh Châu, ăn ở có hạ nhân hầu hạ, tiện hơn khách điếm nhiều.
Một tháng ngắn ngủn, Lâm Dĩ Hiên béo lên rất nhanh. Tiểu Húc Nhi cả ngày quấn đa thân đòi đệ đệ, mắt to tràn ngập tò mò: “Đệ đệ sao vẫn chưa
ra?”
Lâm Dĩ Hiên bật cười, sờ đầu nhi tử: “Húc Nhi ngoan, đệ đệ phải ít ngày nữa mới ra, Húc Nhi phải làm ca ca tốt, biết không?”
Tiểu Húc Nhi vỗ ngực: “Ta là ca ca tốt, sẽ dẫn đệ đệ đi chơi.”
Trong lòng Lâm Dĩ Hiên ấm áp: “Ừ, Húc Nhi của chúng ta trưởng thành, là một hài tử ngoan.”
Tiểu Húc Nhi mặt mày hớn hở, nó thích nhất là trưởng thành.
Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, đứng ở cửa sổ nhìn về phương xa,
không biết phu quân đi đến đâu rồi? Ở Vân Nam có thuận lợi hay không?
Hắn có biết mình nhớ xiết bao.
* * *
Ở chỗ khác, Lâm mẫu
cũng đang nhìn xa xăm, trong tay cầm kim chỉ, đây là đang làm đồ lót cho anh nhi. Cửu Nhi lần thứ hai có bầu, bà rất cao hứng, chỉ cần Cửu Nhi
có thể sinh, ca tế có không nạp thiếp thì người ngoài cũng chẳng nói
được gì. Đúng là mỗi người có duyên phận của mình, ai có thể nghĩ đến
Cửu Nhi phạm sai thế mà gả được cho một vị phu quân tốt, không chỉ đối
tốt với Cửu Nhi, đối với mình cũng rất tôn kính, mà còn rất có tiền đồ,
tuổi trẻ đã làm chính lục phẩm, tiền đồ có thể nói là vô lượng.
“Ai!” Lâm mẫu thở dài thật sâu, Cửu Nhi bây giờ tốt rồi, bà chỉ lo lắng nhi tử, không biết Viễn Nhi khi nào có thể trở về.
“Di mẫu, sao ngài lại ngồi bên cửa sổ.” Dương Nghị vừa vào cửa, thấy di mẫu đầy mặt u sầu liền biết di mẫu lại lo lắng cho biểu ca. Kỳ thật cậu
cũng rất nhớ, biểu ca thân tại Hạ Châu, cách Vĩnh Châu không xa, vì sao
đã một tháng rồi còn không thấy bóng dáng?
Lâm mẫu vẫy tay, để
Dương Nghị đến bên người bà, cẩn thận nhìn hài tử trước mắt, không nghĩ
tới nhoáng cái đã thành đại nhân rồi, vỗ vỗ tay cậu, cười nói: “Chờ biểu ca ngươi đến, di mẫu nhất định làm hôn sự cho các ngươi. Di mẫu hiện
tại chẳng cầu cái gì, chỉ hy vọng ngươi và Viễn Nhi có thể nhanh chóng
sinh cho ta cái tôn tử.”
“Di mẫu---” Dương Nghị giậm chân một cái, xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng.
Lâm mẫu buồn cười, trêu ghẹo: “Xấu hổ cái gì, các ngươi sớm hay muộn cũng
sẽ trải qua chuyện này. Viễn Nhi tuổi cũng không nhỏ, hai năm không gặp, không biết béo lên hay gầy đi.”
“Biểu ca nhất định sẽ tự chiếu cố tốt.” Dương Nghị kiên định nói, không biết là đang an ủi mình hay an ủi di mẫu.
Lâm mẫu thở dài một tiếng, vốn tưởng nhi tử nửa tháng có thể tới, ai biết
đã qua một tháng mà không có một chút tin tức, thế này bảo bà làm sao
không sốt ruột. Đại Tấn hiện giờ tuy không có chiến sự nhưng sơn tặc
kiếp phỉ cũng không ít, bà chỉ sợ nhi tử có sơ xuất gì, bị thương thì
thế nào.
Lâm mẫu đoán không lầm, Lâm Trí Viễn lần này đúng là bị
thương, trước ngực bị chém hai đao, may mắn không vào chỗ yếu, tĩnh
dưỡng hơn mười ngày, hiện đã có thể xuống giường đi lại. Sáng sớm hôm
nay đứng lên, hắn không để ý cấp dưới ngăn trở, kiên trì muốn đi làm
việc.
Liên Cảnh Huy vừa thấy hắn, lửa giận trong lòng lại bùng
lên, bực mình nói: “Bị thương còn chạy loạn, ngươi không muốn sống nữa
phải không?”
Lâm Trí Viễn mỉm cười: “Đừng lo lắng, ta không sao.”
“Ai lo lắng ngươi.” Liên Cảnh Huy tức đến hộc máu, nhưng nhìn hắn một bộ
suy yếu lại không biết làm thế nào, chỉ đành quát sĩ binh bên cạnh: “Còn không đỡ hắn ngồi xuống.”
“Vâng!” Hai tiểu tử kia sửng sốt, vội vàng đem ghế dựa đến, đỡ Lâm Trí Viễn ngồi xuống.
Liên Cảnh Huy tức giận, thấy hắn ngồi vững liền lập tức chửi ầm lên: “Ngươi
nói xem ngươi liều mạng như thế để làm gì? Ngươi bảo ta công đạo thế nào với phụ thân, với bá mẫu đây? Bị thương còn không nghỉ ngơi cho tốt,
ngươi muốn làm gì?”
Lâm Trí Viễn một bộ phục tùng cúi đầu, thành
thật nghe mắng, hắn biết sư huynh cũng là quan tâm mình, nhưng hắn có lý do của mình.
“Nói đi, lại có chuyện gì muốn cầu ta?” Liên Cảnh
Huy không kiên nhẫn nói, thật không có biện pháp với cái hũ nút này, lần đầu tiên nhìn thấy hầu môn đệ tử liều mạng như vậy.
“Ta muốn điều nhiệm đi Vân Nam.”
“Vân Nam---” Liên Cảnh Huy bất giác đề cao âm lượng, phất phất tay để người
khác lui ra, suy nghĩ một chút lập tức hiểu được nguyên nhân Lâm Trí
Viễn liều mạng, lửa giận lại bùng lên, vươn tay kéo áo hắn: “Ngươi...
ngươi…”
Lâm Trí Viễn đau đến hít mạnh vài hơi, Liên Cảnh Huy vội
vàng buông ra, mắng: “Tại ngươi muốn đi Vân Nam nên mới liều mạng chiến
đấu, sau đó mang một thân thương trở về? Vân Nam rốt cuộc có cái gì tốt, chẳng lẽ còn thoải mái hơn làm thủ hạ của ta, có tiền đồ hơn ở chỗ ta?”
Đối mặt với sư huynh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Lâm Trí Viễn không giấu
giếm, nghiêm mặt nói: “Đệ phu nhậm chức ở Vân Nam, gia mẫu cũng đi theo. Biên cảnh Vân Nam không yên ổn, ở kia nhiều di tộc, ta lo lắng.”
Liên Cảnh Huy thở dài, nhịn xuống cơn tức trong lòng: “Cho nên ngươi vì vị trí Đô ti, ngay cả mạng cũng không muốn?”
Lâm Trí Viễn rũ mắt, thái độ tương đương ngầm thừa nhận, chỉ có Đô ti mới
có thể chấp chưởng quân quyền một phương, chỉ nghe điều lệnh từ Bộ binh, hắn không muốn làm thủ hạ của ai khác.
Liên Cảnh Huy nhíu mày,
hiểu được khuyên nhiều cũng vô ích, thản nhiên nói: “Ta không quen Tổng
đốc Vân Quý, hắn là người Hoàng Thượng xếp vào.”Lâm Trí Viễn im lặng,
Liên Tướng quân nắm quyền to một phương, Hoàng Thượng bất an đương nhiên sẽ xếp vào vài người, không để bụng nói: “Ta cũng không muốn liên quan
đến Tổng đốc phủ, ta chỉ làm tốt bổn phận của mình.”
Liên Cảnh Huy hồ nghi nhìn hắn, khinh thường nói: “Sao, tưởng ngươi tham công tiếc việc?”
Lâm Trí Viễn ảm đạm cười, giọng điệu mang theo tự tin: “Nhập ngũ là lý
tưởng của ta, cũng là vì mẫu thân và cửu đệ. Hiện giờ bọn họ đều sống
tốt rời xa kinh thành, ta lại tiếp tục cố gắng, bằng vào bản lĩnh của
ta, chẳng lẽ còn sợ không thăng lên được?”
Liên Cảnh Huy gật đầu
thở dài: “Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Chúng ta đều là người
nhập ngũ, trên người thể nào cũng có vết thương, thời điểm tuổi trẻ nhìn đoán không ra, chờ đến khi già rồi sẽ hối hận. Quân công từ từ từng
bước sẽ đến, đường còn dài, ngươi hiện giờ mới có hai mươi ba, đừng nóng vội.”
Lâm Trí Viễn nhíu mày, nhớ tới thân thể sư phụ, hai năm không gặp không biết lão nhân thân mình có còn khỏe mạnh hay không.
Liên Cảnh Huy như biết hắn nghĩ gì, cười ha ha: “Thân mình phụ thân không
tồi. Đệ phu ngươi chính là tân khoa Thám hoa năm trước phải không, năm
nay chúng ta quân lương sung túc chính là nhờ phúc của hắn đó.”
Lâm Trí Viễn mỉm cười, hồi tưởng ba năm trước đây gặp mặt ở Dương Châu, thế nào cũng không nghĩ tới vị thư sinh yếu đuối kia lại có tiền đồ như
vậy.
“Đi, chuyện của ngươi ta nhớ kỹ, mấy ngày này tĩnh dưỡng cho tốt, chuyện khác về sau bàn lại.”
Lâm Trí Viễn nóng nảy, mẫu thân còn chờ ở Vĩnh Châu đấy. Mà tiểu biểu đệ
cũng ở đó, tiểu biểu đệ của hắn rốt cuộc trưởng thành, có thể thành hôn.
Liên Cảnh Huy khoát tay áo, bảo hắn im miệng, thản nhiên nói: “Đừng có vô
nghĩa nữa, nếu không dưỡng tốt thân mình, mấy chuyện kia khỏi bàn.”
Lâm Trí Viễn buồn bực, nhưng cũng không biết làm thế nào, hắn biết sư huynh là người nói một là một, chỉ đành tha thân thể bị thương trở về tu
dưỡng, quyết định phải ăn no ngủ kỹ, tranh thủ bồi bổ thân thể, hắn có
chút sốt ruột không thể chờ được.
* * *
Lại nói Lâm Dĩ
Hiên bên này, có lẽ do tâm tình, lần này bảo bảo rất nghe lời, nôn oẹ
không nghiêm trọng. Cứ việc trong lòng nhớ mong phu quân nhưng y biết rõ bên nặng bên nhẹ, chỉ có thể bảo trọng thân thể y mới có thể mau chóng
gặp lại phu quân.
Mỗi ngày y đều buộc mình ăn nhiều một chút,
rảnh rỗi sẽ đi dạo phố hoặc nói chuyện với Lâm mẫu. Tiểu Húc Nhi rất
thích ra ngoài chơi, mỗi lần ra đường đều cao hứng phấn chấn, làm cho
không khí trong nhà vui vẻ hơn nhiều.
Lâm Dĩ Hiên hiểu mẫu thân
và biểu đệ đều nhớ ca ca, theo thời gian chờ đợi ngày càng dài, ngay cả y cũng không nhịn được lo lắng. Cho dù biết rõ ca ca sẽ không có chuyện
gì nhưng y vẫn sợ vạn nhất, đời này mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, ca ca nếu xảy ra sơ xuất gì…
Lâm Dĩ Hiên không dám nghĩ tiếp, chỉ có
thể cố gắng dời lực chú ý, trong bụng y còn có bảo bảo, không thể suy
nghĩ nhiều. Nhưng vô luận an ủi mình an ủi mẫu thân thế nào, không khí
trong nhà vẫn càng ngày càng trầm trọng, ngay cả nụ cười trên mặt Lâm
mẫu cũng dần ít đi.
Thẳng đến khi Đô ti phái một đội sĩ binh đến
truyền tin, Lâm mẫu mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng Lâm Dĩ Hiên thì lại lo
lắng, ca ca muốn điều nhiệm đến Vân Nam sao trước đó không hề nói gì?
Nhớ tới bốn năm sau biên cảnh Vân Nam sẽ xảy ra chiến sự, Lâm Dĩ Hiên
chỉ có thể cười khổ. Vốn còn trông cậy vào phu quân ba năm sau rời đi,
ai biết ca ca lại bu vào, thật đúng là phiền toái không ngừng.
Thôi đành vậy, đi theo Lê Diệu Nam lâu, Lâm Dĩ Hiên hiện tại tự hỏi cũng lớn mật hơn nhiều. Cái gọi là cầu phú quý trong hung hiểm, nguyện vọng của
ca ca là chiến trường, nếu có thể triển lộ tài năng, như vậy hẳn hắn sẽ
vui sướng vạn phần.
Lý trí nói cho Lâm Dĩ Hiên ý tưởng của y là
chính xác nhưng về mặt tình cảm, y lại lo lắng không thôi. Trên chiến
trường đao thương không có mắt, biết rõ mình nên tin tưởng bản lĩnh của
ca ca nhưng y vẫn không nhịn được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lâm Dĩ Hiên phiền toái trong lòng, quyết định ra ngoài đi dạo một chút, y
biết mình không nên vì chuyện chưa xảy ra mà miên man suy nghĩ. May mắn
ca ca hiện tại thăng nhiệm lên Đô ti, quân vụ địa phương đều do hắn
chưởng quản, ngoại trừ Tổng binh, không ai có thể khoa chân múa tay trên đầu hắn, như vậy làm gì cũng không gặp phải nhiều ngăn trở.
Quả
thực là một đoàn rối rắm, Lâm Dĩ Hiên dắt tay nhi tử, trong đầu yên lặng tự hỏi, như thế nào có thể nhắc nhở phu quân và ca ca để bọn họ chuẩn
bị sẵn sàng trước.
“Đa thân, đa thân, ngài xem, có người xấu.”
Tiểu Húc Nhi chỉ vào cách đó không xa, tò mò nhìn xung quanh, chỉ tiếc
nó quá thấp, cái gì cũng không nhìn được.
Lâm Dĩ Hiên phì cười, để người ôm lấy nhi tử, nhíu mày nhìn về phía nhi tử vừa chỉ.
“Cút đi! Nơi này không phải chỗ để ngươi tới.” Một vị quản gia quần áo ngăn nắp, khinh thường mắng mỏ một vị thư sinh nghèo.
“Tại hạ không dám trèo cao, chỉ cầu thu hồi tín vật của phụ mẫu.” Sắc mặt
thư sinh âm trầm, nhìn kỹ lại, nửa khuôn mặt đã bị huỷ khiến tiểu hài tử bên cạnh bị doạ khóc.
Lâm Dĩ Hiên vội vàng che mắt hài tử, Tiểu Húc Nhi lắc đầu, bất mãn nói: “Ta là nam tử hán.”
Lâm Dĩ Hiên bật cười, liền mặc kệ nó, không có tâm tình xen vào việc của người khác, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Tiểu Húc Nhi bĩu môi tỏ vẻ kháng nghị, nhưng nó còn đang trong ngực bà vú,
chỉ có thể buồn bực tỏ vẻ mình không thể làm anh hùng.
Lâm Dĩ
Hiên liếc nhìn nó một cái, cũng không chê nhi tử tuổi nhỏ, ngược lại
giảng đạo lý với nó: “Trước khi xen vào chuyện của người khác, Húc Nhi
phải biết tự lượng sức mình, hiểu không?”
Tiểu Húc Nhi cái hiểu
cái không, nhưng nhìn lại tay chân mình nhỏ bé, đại khái hiểu được ý của đa thân. Cái mặt nhỏ ảo não cực kỳ, rốt cuộc bao giờ nó mới lớn lên
nha!