Đến đây, quan hệ giữa Lê Diệu Nam và Lê gia cùng Cảnh Dương hầu phủ chân chân chính chính sáng tỏ, cho dù về sau có không lui tới cũng đừng ai
mơ tưởng lôi chuyện này ra nói.
Lê Diệu Nam quả thực thành tấm
gương đạo đức tốt, sau lưng rõ ràng có một ngọn núi lớn để dựa thế mà
hắn bỏ gần cầu xa, chủ động rời xa Cảnh Dương hầu phủ, phải biết nếu có
Cảnh Dương hầu phủ giúp đỡ, hắn ít nhất có thể bớt được hai mươi năm
phấn đấu.
Lê Diệu Nam sáng rọi hơn trăng, biểu hiện ở Quỳnh Lâm
yến thật đáng tán dương. Về phần người ngoài tiếc hận, Lê Diệu Nam không hề thấy áp lực, so với đệ tử thế gia, hắn cảm thấy Hoàng Thượng càng
thích nhà nghèo, có Cảnh Dương hầu phủ, trên đầu hắn đã bị dán nhãn,
trèo cao tới đâu cũng không làm được đến chân chính tâm phúc của Hoàng
Thượng, ngược lại đuôi to khó vẫy thành ra trói buộc.
Lê Diệu Nam tinh tường, hắn không muốn làm quyền thần, quyền thần thường thường
không có kết cục tốt, cũng không muốn làm trực thần*, đại bộ phận trực
thần đều đắc tội người khác, hắn cũng không muốn làm công thần, theo vua lập công đâu có dễ như vậy, ai biết có chuyện bắt được thỏ khôn thì
giết chó săn hay không. Hắn phải làm chính là thuần thần, một thuần thần cần thủ bổn phận, chỉ nghe Hoàng mệnh, thần tử như vậy ai cũng thích,
cho dù Tân Hoàng lên ngôi cũng sẽ không có nhiều kiêng kị thuần thần.
(*Trực thần: quan chính trực, thẳng thắn.)
Lê Diệu Nam trở thành người thắng cuộc đêm nay, giẫm lên vai Lưu Nghiễm Hách, Phạm Bằng Dực, Biện Thiên Hoà mà đi lên.
Trương Khải Hiền cười toe toét, hắn ta biết mà, vị tiểu biểu đệ này của mình,
trừ phu lang của hắn, không ai có thể chiếm tiện nghi ngoài miệng hắn,
mình vừa rồi quả nhiên là lo lắng vô ích.
Người ngoài ngay cả
lòng mang ghen tỵ cũng không thể nói gì hơn, có thể được Hoàng Thượng
coi trọng là bản lĩnh. Bọn họ ai có can đảm lớn như vậy, nhược điểm to
như thế, nháo đến trước mặt Hoàng Thượng thế mà không sợ, rất có phong
phạm vinh nhục không sợ hãi. Ai có quyết đoán lớn như vậy, dứt bỏ nhạc
gia cường thế, một mình hăng hái chiến đấu, không ít người chỉ sợ đều
đang chê cười Lê Diệu Nam là một kẻ ngốc đi.
Về phần rốt cuộc hắn có ngốc hay không, Lê Diệu Nam cười đến gió mây điềm nhiên, việc này
chỉ có hắn rõ ràng nhất, như là người uống nước ấm hay lạnh thì tự biết.
Lý Minh Chương kỳ thật là hâm mộ, có đôi khi cũng sẽ ảo tưởng, nếu hắn ta
có thể giống như Lê Diệu Nam, vứt bỏ hết thảy thì thật tốt, nhưng đó
cũng chỉ là nghĩ mà thôi, hắn ta còn thân sinh phụ mẫu, còn đệ đệ muội
muội cần chiếu cố, sao có thể làm được phóng khoáng như Lê Diệu Nam, nếu như…
Nếu như, A Tiềm bị quá kế… Lý Minh Chương nhịn không được
nhớ tới bạn tri kỷ, tình cảnh tương tự, Lê Diệu Nam lại đi được đến vùng trời mới, A Tiềm nếu có thể bỏ xuống cái gọi là phụ thân, nếu có thể bị quá kế ra ngoài, như vậy tất nhiên có thể phấn đấu ra một thành tựu
khác.
Lê Diệu Nam đối mặt với ước ao của mọi người thì trấn định
tự nhiên, lời nói cử chỉ khéo léo, nơi chốn tỏ vẻ bổn phận làm cho Hoàng Thượng nhìn thấy càng vừa lòng vài phần, mà ngay cả việc Lê Diệu Nam
tuỳ thân mang theo vật chứng cũng không để ý. Thần tử phía dưới tranh
đấu gay gắt nhiều thủ đoạn đi, Lê Diệu Nam có chuẩn bị trước chỉ có thể
chứng minh hắn có khả năng, đáng giá dùng, làm người ngồi trên ngai
vàng, Hoàng Thượng chỉ chú trọng kết quả mình muốn đạt được.
***
So sánh với Lê Diệu Nam xuân phong đắc ý, Lê Diệu Tổ có vẻ mờ mịt luống
cuống, mãi cho đến khi Hoàng Thượng đi rồi, Quỳnh Lâm yến chấm dứt. Ra
khỏi cung, hắn ta vẫn còn vô tri vô giác, cả người hoảng loạn. Hắn ta
biết, từ nay về sau, mình từ đích tử biến thành thứ tử, mẫu thân của hắn ta cũng từ chính thê biếm làm thiếp thất.
Thượng thư phủ sẽ nhìn hắn ta như thế nào, thê tử sẽ nhìn hắn ta như thế nào? Vốn không khảo
trúng nhị giáp, nhạc phụ đại nhân đã ngầm trách móc, hiện giờ tiền đồ
của hắn ta gặp trở ngại, dù không biết Lê Diệu Nam cho Hoàng Thượng nhìn cái gì, tóm lại cũng không phải thứ tốt, tác phong làm việc của mẫu
thân, hắn ta sao không rõ, nếu mình bị mẫu thân liên lụy, chỉ sợ con
đường làm quan của hắn ta xong rồi.
Lê Diệu Tổ ảm đạm cười, hắn
ta không trông cậy vào người nhà hỗ trợ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến mẫu thân sẽ kéo hắn ta lui về sau như vậy. Sớm đã biết được từ miệng tiểu
đệ, Lê Diệu Nam hiện giờ biến hoá rất lớn, khó đối phó, trải qua một
đoạn thời gian quan sát, hắn ta càng xác định điểm này, vốn đã tính toán tốt án binh bất động, ai biết…
Lê Diệu Tổ hồn phi phách tán về
đến nhà, mắt lạnh nhìn trong nhà ồn ào náo nhiệt. Tiểu đệ không biết đi
đâu chơi, tiểu muội hôm nay vừa mới mua trang sức mới, mẫu thân cùng vài vị phu nhân thổi phồng lẫn nhau, lão phu nhân rốt cuộc hưởng thụ một
phen đãi ngộ của Lão phong quân. Phía dưới ngồi vài vị, đây chính là
quan quyến chân chính, một đám liên mồm gọi lão phu nhân, nghe đến sung
sướng, không nghĩ tới lão gia đi rồi, bà thế mà còn có thể phong quang
như vậy, tôn nhi của bà đúng là có tiền đồ.
“Lão phu nhân thật có phúc khí, đại tôn tử không chỉ đậu Tiến sĩ, nghe nói Thám hoa lang cũng có quan hệ với quý phủ.”
“Đừng nói nữa.” Lão phu nhân khoát tay, vẻ mặt đau khổ: “Cái đồ bất hiếu kia, không nhắc tới cũng được.”
“Làm sao vậy?” Có vị quan gia phu nhân tò mò hỏi.
Mã Ngọc Liên làm bộ làm tịch thở dài: “Ai, các ngươi đừng nói nữa, đỡ
khiến mẫu thân đa lòng, Thám hoa lang chúng ta trèo cao không nổi.”
“Lê phu nhân vì sao nói vậy? Thám hoa lang thoạt nhìn là một biểu nhân tài…”
Mã Ngọc Liên đau buồn giải thích: “Ta mặc dù không phải sinh mẫu của Thám
hoa, nhưng nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, lúc trước quá kế hắn cũng là bất dắc dĩ, lão gia vì thế còn đau lòng thật lâu, ai biết… Ai! Ai biết hài tử
kia sau khi quá kế lại đoạn tuyệt lui tới, ngay cả thân sinh phụ thân
cũng không nhận, mẫu thân đây là đau lòng, Thám hoa lang chính là thân
tôn tử của người.”
“Thám hoa lang thật không phải.”
“Không phải sao? Vốn còn tưởng hắn văn chương phong lưu, không nghĩ tới nhân phẩm lại kém như vậy.”
Mã Ngọc Liên che giấu đắc ý trong lòng, từ khi nghe thấy Lê Diệu Nam trúng Thám hoa, thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật là tiểu súc sinh
đáng chết, không chỉ hại Tông Nhi của thị, còn hạ thấp Tổ Nhi.
Vì thế, Mã Ngọc Liên dùng bất cứ thủ đoạn nào bại hoại thanh danh Lê Diệu
Nam, lời đồn Thám hoa lang bất hiếu chính là bị truyền ra như vậy. Mã
Ngọc Liên là một nữ nhân thông minh, nói chuyện che che lấp lấp, động
một tý lại lau nước mắt, người ngoài sẽ bị lừa cũng không lạ.
Chỉ tiếc, Mã Ngọc Liên kiến thức nông cạn, thông minh cũng không biết đường dùng, thị quên bọn họ còn có một cái nhược điểm lớn nằm trong tay Lê
Diệu Nam. Kinh thành không phải Dương Châu, cũng không phải Lê phủ, lại
càng không phải nơi thâm sơn cùng cốc, có thể mặc thị xoa nắn, cho nên
nói, bất luận thời điểm nào cũng không nên có heo đội hữu, Mã Ngọc Liên
chính là một con heo tự cho mình thông minh.
“Tổ Nhi trở lại.” Mã Ngọc Liên thấy nhi tử, vẻ mặt kinh hỉ đi ra nghênh đón: “Quỳnh Lâm yến
thế nào? Hoàng Thượng có tán dương ngươi không?”
Mã Ngọc Liên đắc ý dào dạt, trong mắt thị, nhi tử mình mới là tốt nhất.
Lê Diệu Tổ thôi đau buồn, nương từ Dương Châu tới, trong lòng hắn ta kỳ
thật rất cao hứng, nương thích náo nhiệt, thích thể hiện, mình cũng tuỳ ý người, hôm nay mình mới cuối cùng hiểu được, ngày thường nương thể hiện những gì với người bên ngoài. Phạm Bằng Dực rõ ràng là muốn nhằm vào Lê Diệu Nam, lại lấy nương đến làm bè, nương không chỉ không biết đại hoạ
lâm đầu, ngược lại còn dương dương tự đắc.
Lê Diệu Tổ đột nhiên
cảm thấy mệt mỏi, hắn ta tới bây giờ mới biết, nương xuất thân từ cửa
nhỏ nhà nghèo, mưu kế đời này dùng nhiều nhất là ở hậu trạch nội viện.
Hắn ta hối hận, hối hận đã để nương ở lại kinh thành, hối hận không coi
chừng lời nói và việc làm của nương, hiện giờ… hiện giờ chỉ sợ cái gì
cũng muộn rồi!
“Tổ Nhi, Tổ Nhi, ngươi làm sao vậy?” Mã Ngọc Liên thấy sắc mặt nhi tử không đúng, bắt đầu lo lắng.
Lê Diệu Tổ lắc đầu, ánh mắt đạm mạc nhìn về vài vị phu nhân trước mặt.
Mấy vị phu nhân kia rất có ánh mắt, vội vàng nói cáo từ, Mã Ngọc Liên cho
rằng nhi tử có việc, mặc dù trong lòng không cao hứng nhưng cũng không
giữ lại.
Lão phu nhân cũng lo lắng cho tôn tử, đợi các vị phu
nhân đi rồi, lập tức quay đầu nhìn về phía ngoan tôn của mình, nhanh
chóng gọi nha hoàn lại dâng trà rót nước, sợ chậm trễ.
Lê Diệu Tổ phất phất tay, bảo hạ nhân không vội, an tĩnh nhìn tổ mẫu và mẫu thân
của mình: “Nương, tổ mẫu, hai người về Dương Châu đi.”
“Cái gì---” Mã Ngọc Liên không thể tin, che ngực, cả người lung lay sắp đổ.
Sắc mặt lão phu nhân cũng không tốt, trầm giọng nói: “Ngươi muốn đuổi tổ mẫu đi?”
Lê Diệu Tổ quỳ xuống, trong lòng có mỏi mệt nói không nên lời, nhẫn tâm
nói: “Các người vẫn nên đi đi, đừng gây thêm phiền toái cho hài nhi
nữa.”
“Ngươi nói cái gì, ta gây phiền toái cho ngươi?” Mã Ngọc
Liên thật sự đau lòng, nhi tử thế mà tuyệt tình như vậy, vô luận thị có
làm cái gì còn không phải là muốn tốt cho hắn ta.
Nhưng mà, chuyện càng làm cho thị đau lòng còn ở phía sau.
Không lâu sau, Lê Diệu Tổ còn chưa giải thích rõ ràng, ngoài cửa đã truyền đến một trận ồn ào.
“Ý chỉ của Hoàng hậu nương nương ---”
Sắc mặt Lê Diệu Tổ trắng nhợt, không nghĩ tới nhanh như vậy.
“Ý chỉ của Hoàng hậu nương nương?” Mã Ngọc Liên đầu tiên là vui vẻ, đời
này thị chưa bao giờ nghĩ đến có thể nhận được ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, ngay sau đó lại là sầu lo, thái độ của Tổ Nhi hôm nay làm tâm
thần thị không yên.
“Tiện phụ Mã Ngọc Liên bất hiền bất hiếu, lấy thiếp sung thê, trái với lễ pháp Đại Tấn, Hoàng Thượng thánh minh,
không muốn truy cứu trách nhiệm, mệnh Hoàng hậu nương nương ban ý chỉ.
Hoàng hậu hiền đức, niệm Mã thị có công dục tự, nay biếm Mã thị làm tiện thiếp để răn đe.”
“Không---” Mã Ngọc Liên như nổi điên, thét tê tâm liệt phế.
Lê Diệu Tổ nhanh chóng sai người ngăn thị lại, vội vàng quỳ xuống đất, đưa cho công công một cái bao đỏ thẫm: “Hoàng hậu nương nương thiên tuế,
thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Công công kia gật đầu, ước chừng phân lượng trên tay: “Lê Tiến sĩ, tiếp chỉ đi.”
“Tạ Hoàng hậu.”
Công công đi rồi, lão phu nhân vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cả người hốt hoảng: “Đây, đây là có chuyện gì?”
“Không... không phải... ta là chính thê của lão gia.” Mã Ngọc Liên không ngừng
lắc đầu, khuôn mặt vốn xinh đẹp trở nên vặn vẹo, dữ tợn khiến người
khiếp sợ.
“Nương---” Lê Diệu Tổ gầm lên, như trút ra mọi phẫn nộ hôm nay, rống lớn: “Ngài đừng hại nhi tử nữa có được không?”
“Ta... ta sao có thể hại ngươi, nếu ta trở thành thiếp thất, ngươi sẽ thế
nào?” Mã Ngọc Liên nước mắt ròng ròng, đau lòng muốn chết mà quỳ rạp
xuống đất.
Lê Diệu Tổ hung hăng nói: “Còn không phải ngài làm
chuyện tốt, ngài hiện tại nên thấy may mắn, Hoàng Thượng không truy cứu, nếu không cái danh Tiến sĩ của nhi tử ngài đời này đều bị ngài làm
hỏng.”
“Sao có thể, ta không có ---” Mã Ngọc Liên kinh ngạc ngẩn
người, vẫn quỳ dưới đất khóc, khóc cực kỳ đau lòng, khóc rất buồn, thị
đâu có làm chuyện gì khó lường.
“Còn nói không có.” Lê Diệu Tổ
oán hận, chuyện cho tới bây giờ nương còn không biết sai ở đâu, khàn
giọng giận dữ: “Ngài không phải đi chung quanh chửi bới Thám hoa lang
sao? Ngài nói đi?”
“Là tiểu súc sinh kia giở trò quỷ?” Mã Ngọc Liên mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt trào ra thù hận.
Lê Diệu Tổ thấy mẫu thân không biết hối cải, giận run cả người, rõ ràng
quỳ xuống đất dập đầu, cầu xin: “Mẫu thân, coi như nhi tử van cầu ngài,
yên tĩnh một chút đi. Chẳng lẽ ngài không rõ, chửi bới Lê Diệu Nam không có chỗ tốt gì, thân phận của ta vốn chính là một vết nhơ, che lấp còn
không kịp, ngài thế nhưng biến thành mọi người đều biết, ngài là muốn
huỷ tiền đồ của nhi tử sao?”
“Ta không…”
“Ngài không, ngài không, ta với Lê Diệu Nam đều là đích tử nhưng lại không cùng mẫu, ngài tuy không nói gì chẳng lẽ người ngoài không biết đoán?”
“Oa ---” Mã Ngọc Liên gào khóc lớn, thế nào cũng không thể tin được rõ ràng là thị hại nhi tử.
Sắc mặt lão phu nhân tức hận, nổi giận đùng đùng trừng Mã Ngọc Liên, trong
lòng cũng hận cái kẻ loạn nhà này, hoàn toàn quên, chửi bới Lê Diệu Nam
chính bà cũng có một phần.
Lê Diệu Tổ mỏi mệt xoa thái dương,
nhàn nhạt nói: “Ngài với tổ mẫu ngày mai trở về Dương Châu đi, chuyện
thiếp thất cứ giấu trước đã, chỉ cần gạch tên trên gia phả là được.” Như vậy cũng đỡ khiến mẫu thân xấu hổ, cho dù không có thân phận chính
thất, chỉ cần giấu được một ngày, lại có phụ thân cùng tổ mẫu che chở,
hắn ta nghĩ mẫu thân hẳn sẽ không chịu thiệt, Hoàng Thượng cũng sẽ không vì việc nhỏ như vậy mà truy cứu.
Nhưng hắn ta không biết, khi Mã Ngọc Liên trở lại Dương Châu, ngoại thất của Lê lão gia đã sinh hạ một
đại bàn tiểu tử, mà ngay cả Văn di nương cũng cách nhiều năm lần thứ hai mang bầu.
Mã Ngọc Liên và lão phu nhân vốn có khúc mắc, trong
lòng Lê lão gia lại chỉ có mỹ nhân, nào còn quản Mã Ngọc Liên chết sống. Lê lão gia cho tới bây giờ đều là một người đi theo tình cảm, nếu không năm đó cũng sẽ không vì Mã Ngọc Liên mà bức tử đích thê. Hiện giờ chẳng qua chuyện xưa tái diễn, vị ngoại thất kia giỏi thủ đoạn, gào khóc đến
Lê lão gia không chỉ nuôi nàng ta, có mang cũng không về Lê phủ, thẳng
đến Mã Ngọc Liên cùng lão phu nhân lên kinh, lúc này mới thoải mái tiến
vào, mà khi đó hài tử của nàng ta đã sắp rụng xuống đất.
Nếu vị
trí chính thất đã có người ngồi, giữa thiếp thất và thiếp thất chính là
liên minh tốt nhất. Văn di nương ở tại Lê phủ nhiều năm, ngoại thất cũng là người Lê lão gia thích, Mã Ngọc Liên trở lại Lê gia, lại không có
thân phận chính thất, lão gia không vui, lão phu nhân cũng không muốn
gặp, cuộc sống tương lai có thể tưởng tượng được. Nhưng, việc này đều
không liên quan đến Lê Diệu Nam.