Trong lòng Lâm Dĩ Hiên bình tĩnh, rất kinh dị mà phát hiện, lần thứ hai
nhìn thấy người kia, mình thế mà không hề gợn sóng, giống như đây chẳng
qua chỉ là một người xa lạ. Không có ý hận ngập trời, cũng không có đau
lòng tiếc nuối, lạnh nhạt đến độ người kia không hề liên quan đến y.
Lâm Dĩ Hiên vui vẻ cong lên khoé môi, y biết mình đã hoàn toàn buông xuống. Hận, có đôi khi cũng là một loại tình cảm, không đáng, người kia không
đáng để y lãng phí bất luận tâm tư gì. Hiện giờ mẫu thân hòa ly, ca ca ở xa trong quân, y cũng có phu quân thương mình, hết thảy kiếp trước đã
cách y thật xa, người kia đúng là một kẻ xa lạ. Cảnh Dương hầu phủ cũng
tốt, Lục hoàng tử cũng thế, kể cả Thái tử, cũng sẽ không có bất kỳ ảnh
hưởng gì đến y.
Không cần cố ý đi trả thù, cũng không cần ghi tạc những chuyện đã qua trong lòng, điều đó sẽ làm y trở nên không còn nhận ra chính mình nữa. Y chỉ cần chờ nhìn, ở trong nhà chăm tốt hài tử, làm tốt vị trí một nội trợ hiền cho phu quân là được, y tin, đám người kia
sẽ tự tìm đường chết.
“Nghĩ cái gì vậy? Vui vẻ thế sao?”
Lâm Dĩ Hiên cười ngây ngô lắc đầu: “Không, đi cùng phu quân rất vui.”
Lê Diệu Nam đắc ý mỉm cười, ánh mắt bao hàm thâm ý, trêu chọc: “Nói thật đi, có phải đã sớm nhìn trúng phu quân nhà ngươi?”
“Ngươi đẹp lắm đấy.” Lâm Dĩ Hiên lườm hắn một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi không phải rất thích phu lang nhà mình sao?”
Lê Diệu Nam không biết liêm sỉ là cái gì, vội vàng hùa theo, gật đầu nói:
“Đúng vậy, phu lang, ngươi cảm động không, có muốn thưởng cái gì không?”
Lâm Dĩ Hiên thoáng chốc đỏ bừng mặt, vừa mới nói đến thưởng, y liền nhớ đến chuyện kia, rõ ràng phu quân chỉ nói đơn giản, không hiểu sao y lại
nghĩ linh tinh như vậy.
Hai người cười cười nháo nháo, chơi đùa
đến đêm khuya mới về phủ, lúc này, Dương Nghị và mẫu thân đã sớm đi ngủ. Đêm nay phu phu hai người ân ái triền miên, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt*, thẳng đến bình minh mới dần
an tĩnh lại.
(*Tiêu hồn thực cốt có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.)
***
Lại nói Lục hoàng tử bên này, nhìn thấy bóng dáng Lâm tiểu cửu đi xa, trong lòng gã tức giận khó bình yên, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Lê Diệu Nam,
quả thật hận không thể xé nát kẻ kia. Tiểu cửu sao có thể cười với người khác, mà còn cười đến ngọt ngào như vậy.
Lại một lần nữa nhìn
thấy Lâm Dĩ Hiên, Lục hoàng tử cảm thấy thật kinh diễm, trước kia gã
chưa bao giờ phát hiện ra Lâm Dĩ Hiên có thể động lòng người như thế,
đẹp đến độ người không thể dời tầm mắt.
Trong lòng Lục hoàng tử
dâng lên một loại mất mát trước nay chưa từng có, nghiễm nhiên xem nhẹ
ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Dĩ Hiên khi nhìn gã. Gã vốn cho rằng mình đã
sớm vứt Lâm tiểu cửu ra sau đầu, dù sao bọn họ chưa từng nói rõ, chỉ duy trì một chút ái muội như có như không, gã thực thích Lâm tiểu cửu nhưng một phần thích này còn không đủ để gã phải trả giá quá nhiều. Cho nên
khi Lâm tiểu cửu truyền ra chuyện bỏ trốn, trong lòng gã kỳ thật có chút oán giận, oán giận Lâm tiểu cửu không hiểu chuyện.
Thẳng đến khi Cảnh Dương hầu phủ gả Lâm Dĩ Hiên đi, trong lòng gã trừ bỏ một chút
tiếc nuối, càng nhiều là nhẹ nhàng thở ra. Cảnh Dương hầu phủ xử lý thật tốt, bên ngoài không có bất luận đồn đại gì, tự nhiên cũng không liên
lụy đến gã. Nhưng gã không nghĩ tới, lúc này mới một năm không thấy, Lâm Dĩ Hiên tựa hồ càng đẹp hơn, cũng càng thêm thành thục, không còn một
phần ngây thơ từng có, lại làm cho người cảm thấy càng có hương vị, cái
mùi hương thuần khiết như vậy, chỉ nhìn đã khiến người muốn nếm vô cùng.
Kỳ thật Lục hoàng tử đã sớm biết Lâm Dĩ Hiên hồi kinh nhưng gã chưa bao
giờ để trong lòng, đương nhiên cũng sẽ không chú ý, nhưng hôm nay vừa
thấy Lâm Dĩ Hiên tản ra ánh trăng sáng chói lóa, lúc này Lục hoàng tử
mới biết được mình vẫn thích y.
Lục hoàng tử có chút hối hận,
liền tính gã cưới Lâm Tĩnh Xu làm chính thê, nạp Lâm tiểu cửu làm trắc
quân vẫn được, gã hối hận lúc trước mình không nên cố kỵ nhiều như thế.
Thôi thôi thôi, hiện giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích. Lục hoàng tử vốn là
một người lãnh tĩnh, người thương đã sớm gả cho người khác, Lê Diệu Nam
lại treo danh trước mặt phụ hoàng, mình có nhớ thương thì thế nào, lúc
này gã không thể để cho Thái tử bắt được nhược điểm gì. Đợi đến ngày
sau, ngày sau…
Đêm đó, Lục hoàng tử một đêm không ngủ, các điểm
tốt của Lâm Dĩ Hiên phóng đại vô hạn trước mắt gã. Vì thế, Lê Diệu Nam
chưa bước vào triều đình mà đã có thêm một kẻ địch.
***
Qua mười lăm tháng giêng, Lâm mẫu chuyển về biệt viện, tiểu biểu đệ cũng
theo bà đi. Trong lòng Lâm Dĩ Hiên hơi mất mát, mẫu thân hòa ly là do y
một tay thúc đẩy, hiện giờ mắt thấy mẫu thân cô đơn ở tại biệt viện, y
có chút khó chịu.
Dương Nghị thấy y không vui, vội vàng an ủi: “Biểu ca, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ chiếu cố di mẫu.”
Lâm Dĩ Hiên kéo kéo khoé môi, biểu đệ là biểu đệ, y là y, sao có thể giống nhau.
Lê Diệu Nam cười ghẹo: “Đừng nhíu mày, xấu chết, nếu ngươi nhớ mẫu thân
thì mang hài tử qua, hoặc là chúng ta sang đó ở một thời gian ngắn, rồi
lại tiếp mẫu thân về đây.”
Hai mắt Lâm Dĩ Hiên sáng ngời, sau đó lại trợn lên: “Ngươi nói ai xấu?”
Lê Diệu Nam chỉ mũi mình, cười tủm tỉm: “Ta nói chính mình.”
Lâm Dĩ Hiên bị nghẹn, tiểu biểu đệ bên kia thì phì cười, vẻ mặt ước ao mà
rằng: “Các người tình cảm thật tốt, ta chỉ biết ca phu sẽ đối tốt với
biểu ca.”Lê Diệu Nam cười cười, khi đó hắn sao có thể nghĩ tới mình thế
mà sẽ cùng nam nhân qua cả đời, đương nhiên, lời này đánh chết hắn cũng
sẽ không nói ra.
Lâm Dĩ Hiên nhếch môi, ánh mắt trở nên nhu hoà,
lúc ấy y chỉ muốn làm tốt bổn phận một chủ quân, sao biết mình lại nhặt
được bảo bối. Đương nhiên, chuyện kê đơn đời này y cũng sẽ không nói ra, chỉ có thể cho vào trong quan tài.
Không thể không nói, phu phu hai người tại cái điểm này lại đạt được nhất trí.
Kế tiếp giữa hai phủ thường xuyên đi lại, Lâm mẫu ở biệt viện nửa tháng,
sau đó lại đến Lê phủ ở nửa tháng, như vậy người bên ngoài sẽ không nói
được cái gì. Lâm mẫu hoà ly, thanh danh khẳng định có bị ảnh hưởng, cho
dù Lê Diệu Nam không thèm để ý nhưng Lâm mẫu để ý, bà không muốn bởi vì
mình mà liên lụy đến tiền đồ của ca tế.
Kinh thành nói lớn không
lớn, nói nhỏ không nhỏ, ca tế đi chính là chiêu số văn thần, không giống như Trí Viễn là võ tướng, mà còn cách xa kinh thành, võ tướng có lẽ thô tục nhưng đối với những quy củ đó thật sự sẽ không để vào mắt.
Nhưng văn nhân thì khác, giữa đám văn nhân, một số người miệng lưỡi lợi hại,
thích nhất là sinh sự vô cớ, không ốm mà rên, mọi chuyện vẫn nên phòng
bị khi chưa xảy ra.
***
Lê phủ bên này ngay ngắn trật tự,
bên Cảnh Dương hầu phủ lại tức đến ngã ngửa, năm mới Lâm Dĩ Hiên đưa
niên lễ, kia thật sự chính là lễ mọn, đối với Cảnh Dương hầu phủ mà nói, dùng để đuổi ăn mày còn không đủ.
Lâm đại phu nhân chịu đựng cơn giận, thưởng lễ đó cho hạ nhân, về phần đáp lễ cái gì, xin lỗi, người
ta căn bản không nghĩ tới, chỉ nhớ tới Tết năm ngoái, bên Thượng thư phủ hình như nháo ra một truyện cười, nữ tế đưa tới một đôi đồ sứ nhiều màu giả làm hạ lễ, mà hình đáng đồ sứ kia lại giống hệt hồi môn của Lâm tam phu nhân năm đó.
Lâm đại phu nhân tự cho là hiểu biết chuyện bên trong, cho dù đồ sứ là hàng giả, nhưng trên tay Lâm cửu chưa chắc đã có chính phẩm. Còn chưa gặp qua Thanh Dương cư sĩ, Lâm đại phu nhân trước
tiên vẫn nhìn thấp hắn, nếu thật có bản lĩnh, sao có thể để người chiếm
sản nghiệp, tặng lễ cũng không thể tưởng tượng nổi thế này, thật không
có mắt.
Ngoại trừ Cảnh Dương hầu ngậm miệng không nói, Lâm đại
gia đã nghĩ ra biện pháp mượn sức Thanh Dương cư sĩ, người nghèo mà,
dùng bạc là được, hơn nữa nhân mạch của Cảnh Dương hầu phủ có thể giúp
đỡ hắn, nào còn sầu Lê Diệu Nam không thấu lại đây.
Nhưng chờ đến qua mười lăm tháng giêng cũng không thấy Thanh Dương cư sĩ tới cửa, mới đầu bọn họ có lẽ không thèm để ý, dù sao Lê Diệu Nam cho dù có treo
danh trước mặt Hoàng Thượng, có thể nhảy lên trời hay không còn chưa
biết được.
Nhưng chờ đến tháng giêng qua đi, vẫn như cũ không
thấy bóng dáng Lê Diệu Nam, người Cảnh Dương hầu phủ nổi giận, không
liên quan đến cái danh Thanh Dương cư sĩ mà là vấn đề mặt mũi. Ca tế ở
kinh thành thế mà không đến nhạc gia chúc Tết, nói nhẹ thì là ca tế
không biết cấp bậc lễ nghĩa, nói nặng thì là ca tế chướng mắt bọn họ,
người Cảnh Dương hầu phủ sao có thể không tức, bọn họ có thể chặn ca tế ở ngoài cửa nhưng ca tế không đến bái phỏng thì là ca tế sai.
Đối
với lửa giận của bọn họ, Lê Diệu Nam không hề hay biết. Mấy ngày gần đây không ít cử tử đã tiến vào kinh thành, tâm tư hắn hiện tại toàn bộ đặt ở công khoá, không có tâm tình để ý tới mấy chuyện thượng vàng hạ cám.
Cảnh Dương hầu phủ có bản lĩnh cũng không thể làm bừa ở khoa cử, lúc này hắn nhất định sẽ tên đề bảng vàng.
Trong lòng nam nhân nào không có dã tâm, hắn cũng thế. Hắn muốn cho phu lang một cái danh Cáo mệnh,
muốn cho nhi tử ấm no, muốn trở nên nổi bật, muốn đứng ở nơi thật cao
khiến người không thể khi dễ nhục mạ.
Chỉ có Liêm Quận vương hơi
tiếc nuối, từ khi Lê Diệu Nam dụng công khổ đọc, hắn đã thật lâu không
nhận được bản thảo Thượng cổ diễn nghĩa, trong lòng đáng tiếc một phen.
Hoàng Thượng tuy cũng thích Thượng cổ diễn nghĩa nhưng ông dù sao cũng là một người lý trí, biết được Lê Diệu Nam dụng công khổ đọc, trong lòng Hoàng Thượng có chút an ủi, lập tức mệnh lệnh Liêm Quận vương không được đi
quấy rầy người ta.
Liêm Quận vương khó chịu, rõ ràng là Hoàng
Thượng muốn bản thảo, hắn mới đi bức bách Lê Diệu Nam, thế nào quay đầu
lại, Hoàng Thượng thành người tốt, hắn thì thành ác ôn.
Cho nên
nói từ xưa đến nay, lời lẽ chí lý, ngàn vạn không cần giảng đạo lý với
Hoàng Thượng, bởi vì bọn họ nói đúng đến đâu, nếu gặp phải thời điểm
Hoàng Thượng sai, như vậy xin hãy nhớ vế đầu.
***
Thời
gian như thoi đưa, ngày không nhanh không chậm trôi qua, trung tuần
tháng hai, Trương Khải Hiền phong trần mệt mỏi mang theo hai hạ nhân vào kinh, Lê Diệu Nam tự mình đến bến tàu nghênh đón.
Hai huynh đệ
lâu ngày không gặp, trở lại phủ, Lâm Dĩ Hiên sớm đã chuẩn bị tốt tiệc
tẩy trần, đêm đó hai huynh đệ ôn chuyện, uống say mèm, đến nửa đêm mới
để tiểu tư đỡ từng người về phòng.
Ngày hôm sau, Trương Khải Hiền bái kiến Lâm mẫu xong, hai huynh đệ đóng cửa lại một lòng đọc sách. Cho dù Trương Khải Hiền ham chơi như vậy, lúc này cũng đặc biệt nghiêm túc.
Thấy Lâm Dĩ Hiên đưa ra đề thi, Trương Khải Hiền lập tức khen đệ phu đại
tài, ấn tượng về Lâm Dĩ Hiên cũng cọ cọ bay lên trên, nếu sau mông có
cái đuôi, nhất định sẽ lắc lắc không ngừng. Vẫn là Lê Diệu Nam nhìn
không được mới đuổi biểu ca không đứng đắn này đi, phu lang của hắn,
người bên ngoài há có thể mơ tưởng.
Lâm Dĩ Hiên rất vui khi phu
quân thường thường ăn ít dấm, thật rộng lượng tha thứ tam biểu ca thất
lễ, trong lòng đắc ý nghĩ thầm, những đề thi đó có thể không hay sao?
Đều là Hoàng đế lão gia đời trước tự mình nghĩ ra, hừ hừ, tiện nghi tam
biểu ca.
Trương Khải Hiền còn không biết mình nhặt được tiện nghi lớn, tiếp tục vùi đầu dụng công.