Càng gần tới kinh thành, thời tiết càng lạnh, kiếp trước Lê Diệu Nam là
người Bắc Kinh, Lâm Dĩ Hiên lại lớn lên ở kinh thành nên dọc theo đường
đi hai người đều dễ dàng thích ứng, còn thảnh thơi đứng ở đầu thuyền
ngắm phong cảnh.
Lâm Dĩ Hiên bỗng nhớ tới lần đầu tiên cùng đi
thuyền với Lê Diệu Nam, tên kia nhìn chằm chằm mỹ nhân trên thuyền hoa
không tha, còn cố tình lôi kéo mình bình phẩm từ đầu đến chân, khiến y
buồn bực thật lâu. Lúc ấy y đã nghĩ mình chỉ cần làm tốt bổn phận một
chủ mẫu, lại thêm một hài tử liền thoả mãn. Ai biết chỉ một năm sau, Lê
Diệu Nam hoá thân thành trượng phu tốt, mà mình cũng chưa bao giờ nghĩ
tới có thể hạnh phúc như thế, quả nhiên là thế sự vô thường.
“Nghĩ cái gì vậy?” Lê Diệu Nam thấy tiểu phu lang cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, nhịn không được tò mò hỏi.
Lâm Dĩ Hiên tà liếc hắn một cái, nhướn mày: “Nghĩ tới lúc trước khi đi Tô
Châu, ngươi hình như nhìn chằm chằm thuyền hoa không tha.”
Lê Diệu Nam bị nghẹn, lịch sử đen tối, tuyệt đối là lịch sử đen tối.
Lâm Dĩ Hiên nhẹ cười, xoay người trở lại khoang thuyền, chỉ để lại hắn một mình hỗn độn trong gió.
Lê Diệu Nam vội vàng đuổi theo, phát hiện từ sau khi ăn tiểu phu lang,
tính tình y biến lớn, làm gì mà hỡ tý lại tính nợ cũ. Lê Diệu Nam gãi
tóc, cẩn thận hồi tưởng lịch sử đen tối của mình còn bao nhiêu để nhanh
chóng cắt đuôi, thẳng thắn mới được khoan hồng, tính toán nợ cũ thật
không phải thói quen tốt.
Tình cảm phu phu hai người một đường ấm lên, ở chung càng thêm tự nhiên, Lâm Dĩ Hiên cũng không còn mang theo
một phần cẩn thận, cả người tựa như cũng trở nên sáng sủa.
Lê
Diệu Nam tận mắt chứng kiến chuyển biến của phu lang, trong lòng cao
hứng đồng thời cũng nhịn không được cảm thán, khó trách người hiện đại
đều nói yêu rồi sẽ mở lòng. Hai người có quan hệ rồi, trái tim dường như càng gần gũi hơn, tiểu phu lang cũng trở nên càng thêm xảo quyệt, thật
sự làm người ta đau đầu.
Lê Diệu Nam trong lòng nghĩ đau đầu,
trên mặt lại treo tươi cười dịu dàng, nào có bộ dáng phiền não, nói vậy
chuyển biến của Lâm Dĩ Hiên hắn cũng thích đi.
Tiểu Húc Nhi rất
ngoan, loại cảm giác lắc lắc trên thuyền này làm nó cao hứng vô cùng.
Hiện tại đã dần dần biết nhận thức, chỉ cần Lâm Dĩ Hiên ở gần, Tiểu Húc
Nhi liền chui vào ngực y, ngược lại ném Lê Diệu Nam cái lão tử này sang
một bên.
Lê Diệu Nam ê ẩm trong lòng, vì thế không biết ăn bao nhiêu dấm.
Nhưng đáng giá vui mừng chính là dọc đường Tiểu Húc Nhi không sinh bệnh cũng
không cảm mạo, khoang thuyền được bố trí thực thoải mái, cửa sổ còn mở
một khe nhỏ, như vậy không khí sẽ không ngột ngạt, cũng sẽ không bởi đốt than nhiều mà khó chịu.
Lê Diệu Nam thấy may mà mình có dự kiến
trước, thảm phô trên đất vừa dày vừa mềm, tuỳ ý Tiểu Húc Nhi lăn ở trên, bên cạnh còn bày không ít đồ chơi, thiết kế chỉnh thể khoang thuyền
đúng là một phòng chơi hiện đại.
Tiểu Húc Nhi lăn qua lăn lại
trên thảm, có đôi khi mặc quần áo quá dầy lăn không được, nó liền kêu a a không ngừng, rất có tư thế không đạt được mục đích thề không bỏ, sau đó chơi mệt mới ngủ thật say.
Tháng mười một, độ ấm giảm mạnh, gió lạnh thổi vù vù vào người, thấu đến tận xương.
Lê Diệu Nam mặc áo khoác lông, nhìn không trung âm trầm, nhíu mày chỉ bảo
người chèo thuyền tăng nhanh tốc độ, đồ tiếp tế một lần mua đủ, miễn cho mỗi lần đều phải dừng lại ít nhất một ngày rồi mới đi.
Lâm Dĩ
Hiên thì tăng giá thuê thuyền lên hai phần, bằng số tiền lớn, vốn chuyến đi hơn một tháng thật sự làm cho người chèo thuyền đồng tâm hiệp lực,
chỉ dùng hai mươi sáu ngày đã đến, mà lúc này là giữa tuần tháng mười
một.
Bến tàu kinh thành người đến người đi, vô cùng náo nhiệt,
tiếng người bán hàng rong thét to, cu li tìm công tuỳ ý là thấy được,
đương nhiên, người phú quý càng không ít, khí phái kia, xa hoa kia, giàu nghèo chênh lệch thật lớn, hình thành đối lập rõ ràng.
“Công tử, cô gia, ở đây---” Xa thật xa đã có người gọi to về phía bọn họ.
Lâm Dĩ Hiên tập trung nhìn, chậm rãi nở nụ cười, đợi người chạy đến trước
mặt y mới cười nói: “Vĩnh Khang à, sớm như vậy đã tới rồi?”
Vĩnh
Khang gật đầu, vừa thở dốc vừa nói: “Biết chủ tử muốn tới kinh, tiểu
nhân mấy hôm nay đều canh ở bến tàu, hiện giờ cuối cùng cũng chờ được.”
“Đi, trở về thưởng ngươi một túi tiền, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi?” Lâm Dĩ Hiên trả lời cực kỳ sảng khoái. Có thể là do rốt cuộc đến kinh, tâm
tình cũng tốt hơn, y vốn cho mình sẽ có phiền muộn, sẽ có rối rắm, ai
biết tâm lại bình tĩnh vô song, chỉ cần được giải thoát không cần tiếp
tục ngồi thuyền, chỉ cần có phu quân bên người, đi chỗ nào cũng được.
“Chuẩn bị tốt, công tử, cô gia, mời lên xe, trời lạnh, đừng để tiểu chủ tử bị
đông, chuyện còn lại giao cho tiểu nhân đến làm.” Vĩnh Khang cao hứng
phấn chấn, ngoài miệng nói năng lưu loát, thái độ lại cung kính, nghe
vào làm lòng người thoải mái vô cùng.
Lê Diệu Nam tán thưởng trong lòng, ở phương diện quản lý hạ nhân, hắn quả thật không bằng phu lang.
Đoàn người rất nhanh trở lại phủ, nhà cửa sớm đã được thu xếp chỉnh tề.
Trong chính viện cũng đốt sàn sưởi, vừa vào phòng, từng trận nhiệt khí
đập vào mặt, nháy mắt xua tan hàn khí bên ngoài. Nha hoàn nhanh chóng
dâng trà cho bọn họ làm ấm thân, một ly trà nóng xuống bụng, cả người
đều ấm bừng lên, quả nhiên vẫn là ở nhà tốt nhất.
Tiểu Húc Nhi
thấy thay đổi địa phương không có bất luận cái gì không quen, từ lúc rời khỏi thuyền, đầu nhỏ đã bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc này
chính là đang ngủ vù vù.Lâm Dĩ Hiên nghỉ ngơi một chút, an bài chỗ ở cho Lê Hữu Nghiễm, sau đó liền gửi thư cho Lâm mẫu.
Lê Diệu Nam thì dạo trong sân một vòng, trước tiên quen thuộc hoàn cảnh.
Toà trạch viện này là hồi môn của phu lang, nằm ở phố tây của kinh
thành, là một toà ngũ tiến trạch viện, chiếm diện tích rất rộng, núi giả hồ nước, đình đài lâu các cái gì cần có đều có. Lâm mẫu vì nhi tử này,
chỉ sợ mất không ít tâm tư, phố tây mặc dù không bằng phố nam cùng phố
đông nhưng cũng là nơi người phú quý cư trú, chỉ là thân phận thấp hơn
một tầng.
Lê Diệu Nam quyết định, đợi hắn sau này thăng chức,
chắn chắn khua chiêng gõ trống, đón phu lang vào phố nam. Phố đông là
nơi vương công quý tộc ở, người bình thường không có tư cách cư trú, chỉ có phố nam là của quan to quý nhân, phố tây phần lớn là những nhà không lớn không bé, về phần phố bắc thì ngư long hỗn tạp.
Lê Diệu Nam cũng không đi dạo bao lâu, thời tiết thật sự rất lạnh, vẫn là trong phòng thoải mái hơn.
Trở lại chính viện, hết thảy Lâm Dĩ Hiên đã an bài ổn thoả, một lát sau đồ
ăn liền dọn lên, nhìn rau dưa tươi mới trên bàn, khẩu vị hai người thật
tốt, đều ăn nhiều hơn ngày thường một chén. Đồ ăn trên thuyền mặc dù
không khó nuốt nhưng mỗi ngày đều thịt cá, ăn nhiều cũng sẽ ngấy.
Sáng sớm hôm sau, Lê Hữu Tín đăng môn bái phỏng, Lê Diệu Nam thật cao hứng.
Bọn họ lâu lắm mới gặp lại, Lê Hữu Tín thay đổi rất nhiều, lịch lãm kinh thành khiến hắn ta thoạt nhìn càng thêm ôn hoà, toàn thân đều tản ra
phong thái văn nhân, rốt cuộc tìm không thấy một tia khôn khéo ngày
trước. Nhưng Lê Diệu Nam biết rõ tính tình hắn ta, hồ ly vô luận thế nào cũng sẽ không biến thành mèo nhà, chỉ sẽ giấu đuôi mình càng sâu.
Lê Hữu Tín nói cho Lê Diệu Nam hắn ta tính toán ba năm sau mới lại khảo
khoa cử, vốn hắn ta cho là mình chuẩn bị đủ, đến kinh thành mới biết
được hắn ta còn cần học rất nhiều. Khoa cử tới đây hắn ta chỉ muốn lần
đầu đánh trống nâng cao sỹ khí, hiện nay quan trọng nhất vẫn là bảo tồn
thực lực, sau này bộc phát, cố gắng lần sau có thể một phát tên đề bảng
vàng.
Lê Diệu Nam đồng ý với ý nghĩ của hắn ta, khảo cái Cử nhân
về tuy vinh dự nhưng sẽ vì nhỏ mất lớn, Quốc Tử Giám không phải là nơi
dễ vào.
Hôm đó bọn họ tâm sự thật lâu, mãi đến buổi tối, Lê Hữu Tín mới mang Lê Hữu Nghiễm trở về.
Mấy ngày tiếp theo, phu phu hai người rất nhanh đã dàn xếp chỉnh tề chuyện
trong nhà, toàn bộ đồ vật mang từ Dương Châu tới được đưa vào kho, hạ
nhân cũng đâu vào đấy.
Bận bịu xong, Lâm Dĩ Hiên mặt cau mày có,
thư y gửi cho Lâm mẫu đến giờ vẫn chưa có tin tức, phái người tới hỏi
thăm cũng không được bất cứ tin tức gì, trong lòng ẩn ẩn có chút lo
lắng.
Lê Diệu Nam cũng đang suy xét có nên bái phỏng Cảnh Dương
hầu phủ hay không, dù sao với người khác mà nói, hắn là ca tế của Cảnh
Dương hầu phủ, nếu không đi bái kiến thế nào cũng không chấp nhận nổi.
Phu phu hai người cùng chuẩn bị tốt lễ phẩm quý giá, trước tiên gửi thiếp
tới Cảnh Dương hầu phủ. Không đợi bên kia hồi âm, sáng sớm hai mươi tám
tháng mười một, Lê Diệu Nam dắt phu lang, hai người ngồi xe ngựa đến
Cảnh Dương hầu phủ.
Cảnh Dương hầu phủ trăm năm huân quý, ngay
cửa vào đã cho người cảm giác rộng rãi to lớn, sư tử bằng đá trước cửa
trang nghiêm túc mục, lộ ra một loại lạnh băng nói không nên lời, làm
người ta sợ hãi.
Đương nhiên, ngoại trừ Lê Diệu Nam. Đời trước
không ít lần đi qua Cố Cung, một chút khí thế ấy còn chưa dọa được hắn,
quay đầu dặn dò một tiếng, để Thị Thư tiến đến gọi cửa.
Lâm Dĩ
Hiên một đường đều thực yên lặng, thấy tượng sư tử đá ở cửa, ánh mắt
càng lạnh đến thấu xương, Lê Diệu Nam đã lâu không nhìn thấy bộ dáng này của y, vỗ vỗ tay y an ủi: “Đừng sợ, có ta ở đây, nói không chừng nhạc
mẫu có chuyện gì chậm trễ, ngươi đừng lo lắng.”
Lâm Dĩ Hiên rũ mi mắt, lần thứ hai ngẩng đầu, bên môi hiện lên một tia cười nhạt, chính
là ý cười lại không tới đáy mắt: “Ta biết, ta phân biệt được nặng nhẹ.”
Hiện nay y không có bất luận tư cách gì trách cứ Cảnh Dương hầu phủ, cho nên y chỉ có thể dùng miệng cười đối mặt.
Lê Diệu Nam vốn tưởng
rằng tiến vào hầu phủ sẽ thật khó khăn, ai biết Thị Thư kêu cửa xong
không bao lâu đã có người ra đón, trước tiên thi lễ với bọn họ, cười
nói: “Cửu công tử, cửu cô gia khoẻ.”
Lê Diệu Nam gật đầu, không
tiếng động đánh giá gã, Lâm Dĩ Hiên không chút để ý cười nói: “Vương
quản sự khỏe, hôm nay sao lại khiến ngươi đi ra?”
Vương quản sự tốt bụng, cung kính trả lời: “Biết cửu công tử trở lại, nhị phu nhân cố ý phân phó tiểu nhân chờ ở đây.”
Hai mắt Lâm Dĩ Hiên tối sầm, không trách y sẽ nghĩ nhiều, vị nhị bá mẫu kia tâm tư sâu khôn lường, y cho tới bây giờ đều không tin nhị bá mẫu sẽ có ý tốt.
“Cửu công tử, cửu cô gia, các ngài theo tiểu nhân vào
đi.” Vương quản sự nói xong liền dẫn đường ở phía trước, không phải đi
cửa lớn gần ngay trước mắt mà là vòng qua cửa hông phía bắc hầu phủ.
Loại hành động này không tính thất lễ, tân cô gia lần đầu tới cửa, nhà bình
thường đều sẽ mở rộng cửa giữa, nhưng không phải ai cũng như vậy. Hành
động này của Vương quản sự coi như nằm trong dự kiến, Lê Diệu Nam trấn
định lại, chỉ sợ gã bày ra khuôn mặt tươi cười là khiến người không nắm
bắt được.
Vương quản sự mang bọn họ đến phòng khách Bắc Uyển của hầu phủ.
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên trở nên khó coi, phòng khách Bắc Uyển căn bản không phải nơi dùng để chiêu đãi khách nhân đứng đắn.
“Cửu công tử, cửu cô gia xin đợi, tiểu nhân có việc đi trước.” Vương quản sự không chờ bọn họ đáp lời, nhanh chóng xoay người rời đi.