Lê Diệu Nam lúc này thật đúng là có chuyện phải vội, đi vào tiền viện,
lạnh lùng nhìn tiểu tư đứng ngồi không yên bên trong, Lê Diệu Nam cố nén giận trong lòng, kiên quyết không chịu thừa nhận mình đây là đang giận
chó đánh mèo.
“Cô… cô gia.” Tiểu tư chà xát tay, vẻ mặt cực kỳ
bất an, hiển nhiên chuyện công tử nhà hắn ta sinh non hắn ta đã nghe
người ngoài nhắc tới khi vừa đến Lê trạch.
Lê Diệu Nam mặt không
đổi sắc, tiểu tư này hắn nhận ra, từng tới Lê trạch vài lần, đúng là tuỳ tùng bên người Lâm Trí Viễn, Lê Diệu Nam thầm hận vì sao hắn ta không
đến sớm hai ngày.
Thấy sắc mặt cô gia không tốt, Lâm Hoa thầm kêu một tiếng tệ thật, vội vàng nói: “Thiếu gia biết được phu nhân phái
người đến Dương Châu, vội vàng sai tiểu nhân chạy tới, ai biết đuổi
không kịp, vẫn là muộn hai ngày, thỉnh cô gia chuộc tội.”
“Nói
đi, đã xảy ra chuyện gì?” Lê Diệu Nam nhàn nhạt nói, thu lại tức giận
trong lòng, rốt cuộc vẫn nhớ tới đại cữu ca, nếu không hắn sợ Lâm Dĩ
Hiên không an lòng.
Lâm Hoa nhẹ nhàng thở ra, cô gia đồng ý hỏi
là tốt rồi: “Hồi cô gia, thiếu gia bị ngã ngựa ở khu vực săn bắn Tây
sơn, hiện đang ở Tây Sơn dưỡng thương, bởi vì sợ cửu thiếu gia lo lắng
nên sai tiểu nhân đưa thư đến, nói là các ngài đọc liền biết.”
Lâm Hoa nói xong, lấy từ trong ngực ra một phong thư thật dày, Lê Diệu Nam
không mở ra nhìn, chỉ nói: “Thiếu gia nhà ngươi thế nào?”
Lâm Hoa cẩn thận châm chước một chút, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia không có gì trở ngại, hết thảy đều tốt, chẳng qua hôn sự bên Nguyên gia tựa hồ có chút
vấn đề.”
Lê Diệu Nam nháy mắt hiểu rõ, đại cữu ca gãy chân khẳng
định có không ít mờ ám, hắn còn nhớ rõ Lâm Dĩ Hiên từng nhắc tới nữ nhân Nguyên gia kia không phải người tốt, đang lo lắng không có biện pháp
giải trừ hôn ước. Đại cữu ca vừa ra chiêu này, không những bảo toàn mặt
mũi nhà mình lại có thể không đắc tội người khác, chỉ uỷ khuất hài nhi
của hắn, vì thế mà sinh sớm một tháng.
Lê Diệu Nam cho người an
bài Lâm Hoa nghỉ ngơi, lúc này mới xoay người đi chính phòng, đến cửa
phòng ngủ, bước chân dừng một chút, chỉ vào tiểu nha hoàn nói: “Chủ tử
nhà ngươi dậy chưa?”
“Hồi cô gia, công tử tỉnh, đang ngóng trông
ngài đây.” Xuân Tiêm kinh ngạc vui mừng, cô gia và công tử nháo mâu
thuẫn, nàng sao lại không phát hiện ra, chỉ là thấy cô gia vẫn quan tâm
công tử nhà mình như trước, mỗi ngày đều đến xem vài lần, lúc này mới
không sốt ruột như vậy.
Lê Diệu Nam gật đầu, đưa thư cho cô: “Mang vào cho công tử các ngươi đi.”
Xuân Tiêm sửng sốt: “Cô gia không đi vào sao?”
“Ta không đi vào…” Chưa nói hết câu đã thấy Lâm Dĩ Hiên vén rèm lên, cố hết sức bám vào khung cửa, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn.
“Ngươi sao lại đi ra?” Lê Diệu Nam nhíu mày, trong lòng có chút tức giận, y
sao vẫn không biết yêu quý bản thân, mắt nhìn vài hạ nhân bên cạnh, tức
giận nói: “Các ngươi hầu hạ chủ tử thế à, còn không mau dìu y vào.”
“Phu quân, ta nhớ ngươi.” Lâm Dĩ Hiên u oán nhìn hắn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Lê Diệu Nam không có cách, trong lòng có chút phát sầu, hắn không muốn lại đây lúc Lâm Dĩ Hiên thanh tỉnh chính là sợ cái này. Vốn còn muốn lạnh
lùng với y ba ngày nhưng Lê Diệu Nam có dự cảm, thấy mặt tiểu phu lang
rồi, tính toán của hắn chỉ sợ không dùng được.
“Phu quân, ta sai
rồi.” Lâm Dĩ Hiên tội nghiệp nói, tuy có vài phần là giả trang nhưng
tình cảm cũng là chân tâm thực lòng, y không thích như bây giờ, y thích
trong mắt Lê Diệu Nam có y, cũng thích Lê Diệu Nam trân trọng cùng quan
tâm y.
“Ngươi trước cứ vào phòng nghỉ ngơi đi.” Lê Diệu Nam thấy
Lâm Dĩ Hiên đứng đến cố hết sức, sắc mặt còn có chút tái nhợt, trong
lòng căng thẳng, cũng bắt đầu lo lắng.
“Phu quân không lại đây,
ta liền không đi.” Lâm Dĩ Hiên đứng không động, giữa trán toát nhẹ mồ
hôi, trong mắt có kiên trì, có quật cường, cũng có tuyệt không thoả
hiệp.
Ta khinh! Lê Diệu Nam quả thực muốn mắng trời, trong lòng
thật sự bất đắc dĩ, dù biết rõ Lâm Dĩ Hiên là khổ nhục kế hắn cũng cam
tâm tình nguyện trúng kế, hung hăng trừng y: “Biết sai rồi sao?”
“Biết.” Lâm Dĩ Hiên ngoan ngoãn gật đầu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười nhạt, y biết phu quân vẫn thương mình.
Lê Diệu Nam tức đến khó thở, Lâm Dĩ Hiên vừa mới nói xong, hắn đã ôm người lên, cao giọng rống giận: “Biết còn không thương tiếc bản thân!”
Nghe thấy Lê Diệu Nam tức giận mắng, Lâm Dĩ Hiên cảm thấy mỹ mãn, trong lòng ngược lại yên ổn xuống, chơi xấu trong ngực Lê Diệu Nam, tuỳ ý hắn đặt
mình lên giường, vươn tay bắt lấy góc áo Lê Diệu Nam không buông, thần
tình đều là ỷ lại.
Lê Diệu Nam thấy thế còn có thể nói gì, chỉ có thể ném thư cho y, bực mình nói: “Tự nhìn đi.”
Lâm Dĩ Hiên thật cẩn thận liếc nhìn hắn, thấy Lê Diệu Nam không có dấu hiệu tức giận, lúc này mới mở phong thư ra. Sau khi xem xong, đầu rủ rõ
thấp, mắt nhìn nhi tử bên cạnh khuôn mặt nhỏ đã thoáng nảy nở, trong
lòng mềm mại, y thật sự biết sai.Thì ra ca ca ngã ngựa ở Tây Sơn là sự thật, chẳng qua không nghiêm trọng như vậy, hiện giờ đang dưỡng thương ở Tây Sơn.
***
Vừa lúc Cảnh Dương hầu phủ và Nguyên gia đều đang bức hôn, hắn ta liền rõ
ràng tương kế tựu kế, mua được đại phu tuyên bố thương thế của mình
nghiêm trọng, sau này có thể không đi nổi nữa. Mặc dù hắn ta là đích tử
tam phòng của Cảnh Dương hầu phủ nhưng cũng không có bản lĩnh bắt ngự y
đi xa một chuyến, như thế cũng không sợ có người vạch trần.
Vốn
ca ca tính toán lấy việc bản thân bị trọng thương làm cớ thương nghị từ
hôn với Nguyên gia, như vậy cũng có thể bảo tồn mặt mũi nữ phương, hai
bên cũng không mất hoà khí. Ai biết, bên này tin hắn ta gãy chân vừa
truyền ra, còn chưa kịp hành động, Nguyên gia bên kia đã không thể chờ
đợi được mà tới cửa yêu cầu giải trừ hôn ước.
Vì việc này, Lâm
mẫu tức giận đến hung hăng náo loạn một hồi, lúc trước muốn đính hôn
chính là Nguyên gia, hiện giờ nhi tử vừa xảy ra chuyện, chạy nhanh nhất
cũng là Nguyên gia, nếu không phải lần này nhi tử ngã gãy chân, bà còn
thật nhìn không ra Nguyên gia là hạng người như vậy.
Lâm mẫu hận
Cảnh Dương hầu phủ đến tận xương cốt, tiểu nhi tử bị gả xa tha hương,
trưởng tử tức thì bị bọn họ làm hại, cửa hôn sự Nguyên gia này nếu không có Cảnh Dương hầu phủ tác hợp, bà vô luận thế nào cũng sẽ không đáp
ứng. Đừng nói Nguyên gia có bao nhiêu tốt, chỉ một cái ngoại gia của
Hoàng đế liền đủ để nàng loại cô nương Nguyên gia ra ngoài.
Lâm
Trí Viễn kỳ thật cũng không còn gì để nói, tuy hắn ta tin lời đệ đệ
nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng, dù sao từ hôn đối với nữ phương mà
nói ảnh hưởng rất lớn, khiến hắn ta vẫn luôn băn khoăn, cho nên mới kéo
dài tới hiện tại. Hắn còn muốn dùng cớ mình thương thế quá nặng để lui
hôn, như vậy mặt mũi hai bên đều đẹp, lại không nghĩ rằng nữ phương so
với hắn ta còn sốt ruột hơn.
Nếu nói từ năm ngoái sau khi nói
chuyện với đệ đệ xong, hắn sinh hoài nghi đối với hầu phủ và Nguyên gia, thì sau sự tình lần này, hắn liền hoàn toàn thất vọng, trong lòng nhịn
không được bắt đầu cảm thấy may mắn, may mà hắn ta nghe đệ đệ, đứng vững trước áp lực của hai bên thật sự không cưới nữ nhân Nguyên gia, bằng
không, không nói tiểu biểu đệ đau lòng, tương lai chỉ sợ gia đình cũng
không yên.
Lúc này cũng bởi vì hắn ta ở Tây Sơn mới không biết
Lâm mẫu đưa đồ đến Dương Châu, hắn ta biết đệ đệ từ nhỏ thông tuệ, biết
tin xong vội vàng phái tiểu tư lại đây, nói rõ ràng mọi chuyện với bọn
họ, chỉ sợ đệ đệ lo lắng.
***
Mà trong thư ca ca còn nói,
hắn ta định thương thế vừa khỏi liền đi tòng quân, Nguyên gia từ hôn
chính là một lý do thật tốt, chỉ cần bản thân hắn ta kiên trì, Cảnh
Dương hầu phủ cũng không thể ngăn trở, muốn một lần nữa dùng hôn ước
trói chặt hắn ta tuyệt không có khả năng, dù sao hắn ta chính là một
người đáng thương bị từ hôn, thương tâm đi xa chiến trường cũng có thể
hiểu được.
Chỉ duy nhất xin lỗi mẫu thân, bởi vì sợ mẫu thân để
lộ, trước đó hắn ta cũng không nói với mẫu thân, về sau phải rời xa kinh thành. Lâm Trí Viễn dặn dò trong thư, bảo đệ đệ sau khi lên kinh thì
phải hiếu kính mẫu thân, hắn ta sẽ cố gắng giành quân công ở chiến
trường, sẽ không để người tuỳ ý khi nhục lợi dụng, cũng sẽ làm chỗ dựa
cho mẫu thân và đệ đệ.
Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng thở ra, y tự đáy
lòng cảm thấy cao hứng cho ca ca, kinh thành cái chỗ xoáy nước kia vẫn
là nhanh chóng rời đi mới tốt. Ca ca ở kinh thành có chút danh vọng,
chắc chắn là đối tượng mượn sức khắp nơi, nếu không Nguyên gia cũng
không coi trọng hắn ta. Ca ca nói dễ nghe là đích tử tam phòng của Cảnh
Dương hầu phủ, kỳ thật lão gia tam phòng chỉ là một viên ngoại lang ngũ
phẩm, cũng là người không có tiền đồ nhất, phụ thân bọn họ sớm muộn cũng có một ngày chết trên giường nữ nhân.
Cảnh Dương hầu phủ tổng
cộng có ba phòng, tổ mẫu thủ đoạn mãnh liệt, thật sự không cho tổ phụ có thứ tử. Cả đại phòng và nhị phòng cộng lại, hiện giờ có bốn tử năm nữ,
phụ thân y ngược lại, ngoài y và ca ca, thứ xuất nữ nhi có bốn, thứ xuất nhi tử còn có ba, có thể nói chính người có thể sinh nhất ở Cảnh Dương
hầu phủ, y và ca ca cũng không được nhiều ít coi trọng, mẫu thân gả cho
ông ta thật sự là xui xẻo tám đời.
Mà có một phụ thân vô năng như thế, thân tại Cảnh Dương hầu phủ thì thế nào, bọn họ không có bất luận
thế lực hay tiền bạc gì, sẽ dễ dàng bị vứt bỏ, đó là lý thường. Đời này, y nhất định sẽ không để những sự tình không thoải mái đó phát sinh,
chắc chắn sẽ để mẫu thân và ca ca an ổn một đời.
Lâm Dĩ Hiên khẽ
nở nụ cười, giải quyết hôn sự của Nguyên gia, giữa tiểu biểu đệ và ca ca cũng thuận lợi hơn nhiều, kỳ thật y rất chờ mong ngày tiểu biểu đệ làm
tẩu tử của mình.
Nhưng mà…. Lâm Dĩ Hiên đưa thư cho Lê Diệu Nam,
yêu thương nhìn nhi tử bên người, nghĩ lại sợ, nguy hiểm thật, chỉ thiếu một chút y liền gây ra sai lầm lớn.
Lê Diệu Nam đã sớm đoán được đại khái, lúc này nhìn thư cũng không có gì ngạc nhiên, vốn muốn răn
dạy Lâm Dĩ Hiên vài câu nhưng quay sang chỉ thấy y cúi đầu một bộ nghe
dạy dỗ lại thấy buồn cười, trách cứ thế nào cũng nói không nên lời, chỉ
có thể thở dài một tiếng, nhìn khuôn mặt có vẻ mệt mỏi của y, bất đắc dĩ nói: “Ngủ đi.”
Lâm Dĩ Hiên kinh ngạc, cắn chặt môi, mở to mắt nhìn thẳng Lê Diệu Nam, hắn lại muốn đi sao?
Lê Diệu Nam thật sự đau lòng, hắn chỉ muốn Lâm Dĩ Hiên nhớ kỹ, chưa từng
tưởng y lại bất an như thế, giọng nói cực kỳ nhu hoà nói: “Ngươi mệt
rồi, ngủ một lát đi, ta sẽ ở chỗ này với ngươi.”
“Thật sự?” Lâm Dĩ Hiên trừng mắt, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một rặng mây hồng.
Lê Diệu Nam gật đầu, cười nói: “Ta cam đoan giữ lời.”
Lâm Dĩ Hiên lúc này mới mỉm cười tiến vào mộng đẹp, trong lúc ngủ mơ y còn nắm chặt tay Lê Diệu Nam như sợ hắn đi mất.
Lê Diệu Nam không biết làm thế nào, chỉ có thể mặc y, tự nhiên nằm xuống
mép giường, đặt nhi tử vào trong cùng, vươn tay ôm cả phụ tử, trong lòng lại tự hỏi, đến tột cùng nên lấy tên gì cho nhi tử mới tốt. Từ khi Lâm
Dĩ Hiên mang thai, hắn cả ngày lật sách tìm tên, mãi cho đến khi hài tử
sinh ra rồi vẫn chưa xác định được.
Lê Diệu Nam ảo não, hắn cho tới bây giờ cũng không biết thì ra đặt tên cũng là một chuyện khó khăn như vậy