Cùng lúc đó, sinh hoạt của Lê Diệu Nam thẳng tắp đi xuống.
Mấy
năm nay, Mã Ngọc Liên từng bước thay đổi những người mà Trương thị lưu
lại, mặt ngoài đối với Lê Diệu Nam thật tốt, chi phí ăn mặc đều là tốt
nhất. Trên thực tế, Lý ma ma lại nắm giữ hết thảy mọi việc trong sân của hắn, tiền tiêu vặt hằng tháng đến được tay hắn đã không còn dư lại bao
nhiêu.
Không phải là chưa từng cãi nhau, nháo rồi nhưng không có
kết quả gì hết, kế đó phu nhân vẫn cứ cười tủm tỉm nói: “Ngươi còn nhỏ,
tất cả mọi thứ nên giao cho ma ma bảo quản, mình cầm nhỡ mất thì sao.
Ngoan, nghe lời, Lý ma ma cũng là muốn tốt cho ngươi.”
Phụ thân
hắn cho tới bây giờ đều không thấy được người. Trong trí nhớ của nguyên
chủ, quanh năm suốt tháng, số lần nhìn thấy phụ thân cũng chỉ tính trên
đầu ngón tay.
Về phần tổ mẫu, càng không cần phải nói, tổ mẫu cho đến bây giờ chỉ biết mắng hắn “Nuôi không nổi bạch nhãn lang!” Bà đem
bất mãn đối với Trương thị, tức giận với con đường làm quan không thuận
của Lê lão gia, toàn bộ phát tiết trên người hắn.
Bọn hạ nhân
thấy Lê Diệu Nam không có chỗ dựa thì càng thêm chểnh mảng chậm trễ, dần dà tạo thành tính tình âm trầm, quái gở của nguyên chủ. Tự tôn và tự ti cực độ khiến hắn dựng hết cả lông lên, hắn hận hết thảy mọi người mọi
vật xung quanh mình. Nhưng hắn lại không phản kháng được, cũng không có
năng lực phản kháng, vì thế hắn liền dồn toàn bộ tâm tư vào đọc sách,
chỉ có đọc sách mới có thể giúp hắn rời khỏi nơi đầy oán hận này.
Trong cảm nhận của nguyên chủ, đọc sách giống như một cọng rơm cứu mạng, chỉ
có nắm chặt hắn mới không cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Hai lần khoa cử hắn đều thi rớt, Lê Diệu Tổ thì lại như sống trên mây. So
sánh hai người với nhau, nguyên chủ nản lòng thoái chí, cả người đều
thất hồn lạc phách, gầy yếu đến trơ xương, càng thêm dụng tâm khổ đọc
hằng ngày hằng đêm, khi đó trong lòng hắn kỳ thật là tuyệt vọng.
Thẳng đến khi định ra hôn sự mới tỉnh táo lại, trước mắt giống như hiện ra một con đường mới, nhìn thấy hy vọng mới.
Hồi tưởng một màn trong đầu, cho dù không phải tự mình trải qua, Lê Diệu
Nam vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của nguyên chủ. Vui sướng
khi đính hôn, oán hận khi phát hiện bị lừa gạt, cùng với cái loại đau
buồn gần như tuyệt vọng. Hắn biết, nguyên chủ khi đó là không muốn sống
nữa, cho nên khi hắn kế thừa thân thể này mới không gặp bất kỳ trở ngại
gì, giống như hai người bọn họ vốn là một thể.
Lê Diệu Nam chỉ có một bất mãn duy nhất, song song với việc kế thừa ký ức của nguyên chủ,
hắn cũng kế thừa tình cảm của nguyên chủ, thật con m* nó đau trứng!
Cái loại nguyện vọng mãnh liệt muốn trở nên nổi bật này là cái lông gì!
Lê Diệu Nam khóc không ra nước mắt, hắn hiện tại chỉ thấy may mà hắn không kế thừa tính cách của nguyên chủ, nếu không thì có để người sống nữa
không.
Nguyên chủ là cái loại không để ý đến chuyện bên ngoài, bị người bán còn sẽ giúp người kiếm tiền nhưng Lê Diệu Nam thì không, làm
một nhị thế tổ là phải khéo léo, nhờ có ký ức của nguyên chủ, hắn thực
dễ dàng hiểu được chân tướng của hôn sự này.
Muội muội của nhạc
gia đích mẫu* của Lê Diệu Tổ, cũng chính là nhị phòng phu nhân của Cảnh
Dương hầu phủ, nữ nhi của thị đứng hàng thứ tư, tên Tĩnh Xu, năm nay
được thánh thượng chỉ hôn làm chính thê của Lục hoàng tử. Vốn đây là
việc vui của cả nhà, ai biết tại cái thời điểm mấu chốt này, ấu tử tam
phòng Lâm Dĩ Hiên lại làm ra hành động cùng người bỏ trốn.
(*Nhạc gia đích mẫu: Mẹ cả nhà thông gia. Cảnh Dương hầu phủ là Lâm gia, ông
nội vẫn sống nên cha mẹ chú bác vẫn ở chung, chưa phân nhà riêng. Hộ bộ
thượng thư là bác cả. Vợ cả của bác cả và vợ của bác hai là 2 chị em
ruột. Con gái nhà bác hai được chỉ hôn với Lục hoàng tử. Lúc này, con
trai của nhà bác ba là Lâm Dĩ Hiên bỏ nhà theo trai.)
Sự tình
liên quan đến thanh danh toàn bộ gia tộc, tứ tiểu thư sắp xuất giá, lúc
này vô luận là đưa Lâm Dĩ Hiên đi từ đường hay là làm cho y biến mất
không dấu vết đều sẽ không tránh khỏi bị hiềm nghi, mọi chuyện không có
lửa làm sao có khói. Biện pháp duy nhất chính là mau mau gả người ra
ngoài, nhưng bởi vì thời gian cấp bách, gả y cho ai trở thành đề khó
khăn.
Người tốt thì không muốn cưới, Lâm Dĩ Hiên đã từng bỏ trốn, chưa nói y còn là song nhi. Nhà nghèo thì không được, Cảnh Dương hầu
phủ ở trong kinh có uy tín danh dự, tuỳ ý gả nhi tử đi không phải rõ
ràng nói rằng người có vấn đề sao?
Vì thế, qua cái lưỡi dẻo quẹo của Lê Diệu Tổ, Lê Diệu Nam lọt vào mắt Lâm gia, hôn sự cứ thế mà định.
Lâm gia đối với chuyện này rất vừa lòng. Lê Diệu Nam là đệ đệ của Cử nhân,
tổ tiên trong nhà ba đời có người làm quan, thân phận này rất tốt, ai
cũng không nói được cái gì.
Thượng thư phu nhân cũng thực vừa
lòng, giúp muội muội giải quyết được một cọc phiền toái, chất nữ có thể
thuận lợi gả nhập hoàng gia, thị cũng dính ít quang vinh, đối với thứ nữ với nữ tế* trong nhà cũng thuận mắt hơn.
(*Tế: rể, Nữ tế: chồng con gái, ca tế: chồng con trai.)
Lê Diệu Tổ càng thêm vừa lòng, không có nhạc gia đích mẫu gây khó dễ, con đường của hắn ta ở trong kinh càng thêm thuận lợi.
Cửa hôn sự này, pháo hôi duy nhất chỉ sợ chính là Lê Diệu Nam, đương nhiên, có lẽ nhân vật còn lại của hôn sự cũng không nguyện ý, nhưng thế thì
sao, y nếu đã làm ra chuyện bỏ trốn với người khác thì phải gánh vác hậu quả! Trong mắt người Lâm gia, bọn họ tìm cho Lâm Dĩ Hiên một môn thân
tốt đã là hết lòng, làm sao còn quản sinh hoạt của y sau hôn sự sẽ như
thế nào, cho dù y có chết thì cũng chỉ có thể chết ở Lê gia.
Đó
cũng là lý do khiến Lê Diệu Tổ yên tâm mà to gan giúp đệ đệ kết thân,
hắn ta căn bản không sợ Lê Diệu Nam có thể làm ra bất kỳ sóng gió gì.
Cho dù có làm thông gia với Cảnh Dương hầu phủ, người Lâm gia phủi sạch
quan hệ còn không kịp, làm sao thật sự nhận ca tế này, không thấy Lâm
gia công tử xuất giá đều là ở thành Dương Châu sao!
Lê Diệu Nam
nhất thời trăm mối lo, trừ bỏ thở dài vẫn là thở dài, đây là cái chuyện
vớ vẩn gì. Người hiện đại có câu tục ngữ, cuộc sống cũng giống như cưỡng gian, ngươi nếu không phản kháng được thì phải học hưởng thụ. Hắn cảm
thấy những lời này rất thích hợp với tâm tình hiện tại của hắn.
Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt trời đã giăng đầy sao. Thân thể này rốt
cuộc mới khỏi bệnh nặng, một chút như vậy hắn liền cảm thấy mệt mỏi,
cũng không tính miễn cưỡng bản thân, quá nhiều chuyện không thể lập tức
hiểu hết, bèn nằm xuống giường nhắm mắt dưỡng thần.
Đã trải qua
tai nạn xe cùng với cái chuyện xuyên qua không thể tưởng tượng, hắn vốn
cho rằng mình sẽ không ngủ được, không nghĩ tới thế mà một đêm không
mộng. Lê Diệu Nam âm thầm phun trào trong lòng, tố chất của hắn quả
nhiên rất hùng mạnh.
Thời tiết tháng tám đã dần chuyển lạnh, sáng sớm gió thổi từng cơn, trong không khí còn mang theo mùi đất thơm mát.
Ngày hôm sau, Lê Diệu Nam từ sớm đã rời khỏi giường, hít thở không khí mới
mẻ, cả người đều trở nên thần thanh khí sảng, so với hiện đại toàn
cacbon dioxit thì tốt hơn nhiều.
Gọi người mang nước tới, Lê Diệu Nam dựa theo ký ức của nguyên chủ, rửa mặt chải đầu, súc miệng, lời nói cử chỉ không có bất cứ cái gì khác thường, mà ngay cả buộc tóc cũng rất thuận tay, giống như hắn chính là một cổ nhân lớn lên ở đây.
Lê
Diệu Nam cảm thấy như vậy rất tốt, hắn không thích làm kẻ khác người,
cũng không giống như trong tiểu thuyết, người xuyên qua là cái loại ta
là nhân vật chính ta chẳng sợ ai. Xuất thân của hắn đã định trước hắn
phải điệu thấp cẩn thận. Hắn chưa bao giờ coi thường bất luận kẻ nào, có đôi khi rất nhiều chuyện tình, chuyện xấu thường thường chính là từ
tiểu nhân vật, mà chi tiết này mới là mấu chốt quyết định hết thảy. Hắn
sẽ không cho bất luận kẻ nào nắm được bất kỳ sơ hở gì, đặc biệt là hạ
nhân hầu hạ hắn, bọn họ rất quen thuộc với nguyên chủ, nếu chuyển biến
quá lớn, khẳng định sẽ khiến cho người hoài nghi. Trong lúc chưa có
chuẩn bị vẹn toàn, hắn không muốn xảy ra chuyện gì.
Bình tĩnh
đứng trước gương, Lê Diệu Nam lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá bộ dáng
thân thể này. Thiếu niên trong gương sắc mặt tái nhợt, môi xanh tím, hai mắt vô thần, trong ánh mắt là buồn bực thất bại, cả người đều toát lên
một loại cảm giác âm trầm.
Khoé môi Lê Diệu Nam co rút, cố gắng
tìm trên khuôn mặt một nét gì đó. M* nó, hắn là đàn ông có được không,
con gà héo trong gương là ai đây!
Đối với người luôn chú trọng
hình thức mà nói, Lê Diệu Nam kiên quyết không chịu thừa nhận hắn bị bộ
dạng của mình đả kích. Nhéo nhéo thân mình gầy yếu, đột nhiên hoài niệm
vô cùng dáng người tỉ lệ hoàng kim của hắn kiếp trước, cùng khuôn mặt
làm say mê hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ.
“Nhị thiếu gia, đã đến
giờ thìn, ngài rốt cuộc có đi hay không?” Lạc Hà chờ đến không kiên
nhẫn, vào phòng liền thấy nhị thiếu gia đang ngẩn người trước gương,
khinh thường bĩu môi, nhị thiếu gia có soi đi soi lại cũng không đẹp
được bằng đại thiếu gia.
Lê Diệu Nam lấy lại tinh thần, không
quên hôm nay còn phải đi thỉnh an phu nhân. Nếu phải thành hôn, so với
buồn rười rượi bị người bức bách còn không bằng nghĩ biện pháp kiếm chỗ
tốt. Chỉ cần Lâm gia công tử còn chưa gả vào, hôn sự một ngày chưa như
bụi trần lắng đọng. Mã Ngọc Liên vì muốn hắn nghe lời, điều kiện hắn đề
xuất nếu không quá phận, thị khẳng định sẽ đáp ứng.
Lần thứ hai
nhìn thoáng qua gương, Lê Diệu Nam âm thầm cổ động chính mình. Kỳ thật
thân thể này không tệ lắm, chính là hơi gầy, hơi lùn, một bộ dáng không
đầy đủ dinh dưỡng, hơn nữa nguyên chủ tính tình tối tăm, thân thể lại ốm đau bệnh tật, khí chất thoạt nhìn thực suy sút mới che mất tướng mạo
của hắn. Mọi người đều nói bề ngoài cũng là tâm sinh, hiện tại chủ nhân
thân thể đổi thành mình, rèn luyện rèn luyện, ăn nhiều thức ăn dinh
dưỡng, tẩm bổ về sau hẳn là không thành vấn đề, mười bảy tuổi vẫn còn
đang trưởng thành.
Lê Diệu Nam vừa tính toán làm thế nào khôi
phục dáng người to lớn vừa chậm rì rì đi tới chính viện, dù sao hắn là
người bệnh, đi không nhanh mọi người cũng phải thông cảm.
Lạc Hà, Thuý Liễu theo sát phía sau hắn, cũng không phải đột nhiên lương tâm
bộc phát, quyết định làm tốt chức vụ của một nha hoàn mà là muốn đi
chính viện ké ké không khí vui mừng, nịnh bợ tỷ muội ở chính viện. Nhị
thiếu gia không có tiền đồ, mấy nàng hầu hạ bên người nhị thiếu gia thì
tới khi nào mới được xuất đầu đây!
Đó cũng là lý do Lạc Hà, Thuý
Liễu có cơ hội liền đi chính viện. Cô nương lớn rồi, tâm tư cũng lung
lay, thiếu nữ gì mà không có mộng xuân, các nàng tính toán nhiều cho
mình cũng không sai.
Lạc Thu các cách chính viện không xa không gần, lúc Lê Diệu Nam tới, Mã thị đã thức dậy.
Nha hoàn hầu hạ bên ngoài thông báo một tiếng, không bao lâu, trong phòng liền truyền đến tiếng mời hắn đi vào.
Lê Diệu Nam hơi cúi mặt xuống, bởi vì không học được tối tăm của nguyên chủ, hắn liền tận lực giữ mặt không đổi sắc.
Vào phòng, ngoài Mã thị còn có đích nữ Lệ Thục Trân do Mã thị sinh cùng với thứ nữ Lê Thục Vân do Văn di nương sinh, các nàng một người mười hai,
một người chín tuổi. Từ khi con đường làm quan của Lê lão gia bị liên
lụy, ông ta không chỉ giận chó đánh mèo Lê Diệu Nam, đối với Mã Ngọc
Liên cũng dần lạnh nhạt, cái gì biểu muội, cái gì tình yêu chân thật,
tiền đồ làm quan trước mặt đều là mây bay.
Lê lão gia nạp thêm
thiếp thất vào cửa, tất cả uỷ khuất Mã Ngọc Liên chỉ có thể cắn răng
nuốt vào bụng, thẳng đến khi Lê Diệu Tổ trúng cử, thị mới mở mày mở mặt. Điều này khiến thị có thể nào không hận, có thể nào không oán, nhưng vì giữ thể diện chính thất, thị tuy không thể quang minh chính đại làm gì
nhưng cũng không có nghĩa là thị sẽ để mặc Lê Diệu Nam có tiền đồ, mặc
kệ lão gia có thứ tử. Lòng của thị, từ lúc lựa chọn làm thiếp thất đã
nhiễm đen.