Vạn sự khởi đầu nan, loại chuyện này chỉ cần có lần đầu tiên, sau này tựa hồ liền trở nên cứ như vậy mà thành.
Lâm Dĩ Hiên liên tục mấy ngày vừa thấy Lê Diệu Nam liền đỏ mặt, không phải
đầu rủ xuống tận cổ thì chính là hết nhìn đông lại nhìn tây mà nói
chuyện với hắn. Chỉ cần một ánh mắt của Lê Diệu Nam, khuôn mặt nhỏ nhắn
liền đỏ lên, hoang mang bối rối mà nhanh chóng chuyển dời tầm mắt.
Lê Diệu Nam cười thầm, phát hiện một lạc thú nhỏ, không có việc gì liền
đùa tiểu phu lang của hắn. Nhìn sắc mặt của Lâm Dĩ Hiên thay đổi rất
vui, đặc biệt là bộ dáng vừa thẹn thùng - vừa tức - vừa buồn của y, cả
người Lê Diệu Nam cũng tê dại, trong lòng như bị mèo cào, ngứa lợi hại.
Lâm Dĩ Hiên rất ngượng ngùng, hai má yên hồng hiện lên một tia tức giận,
lần đầu tiên phát hiện Lê Diệu Nam thật xấu, cứ thích trêu đùa y, nhưng
trong lòng cứ nổi lên một tia ngọt ngào là bị làm sao? Biến thành y thật thẹn thùng, thật muốn có một cái mai rùa để trốn vào thì tốt rồi.
Lê Diệu Nam rất đắc ý, chưa từng phát hiện tiểu phu lang của hắn đùa vui
như vậy, chỉ cần một ánh mắt ái muội, chiếm chút tiện nghi nho nhỏ, rõ
ràng hắn cái gì cũng chưa nói, tiểu phu lang nhà mình liền tưởng tượng
đến cả khuôn mặt đều đỏ đến lỗ tai, hai mắt khi thì u oán, khi thì thẹn
thùng, khi lại hiện lên một tia ảo não, mà ngay cả nói chuyện cũng lắp
bắp. Lê Diệu Nam rất có cảm giác thành tựu, hành động cũng càng ngày
càng thậm tệ.
Mọi sự nên lưu một đường để ngày sau còn có thể
thoát, lời này đại khái chính là nói Lê Diệu Nam. Hắn cũng không cẩn
thận ngẫm lại, thật sự chọc tiểu phu lang nhà hắn buồn bực, hắn sao có
thể sống yên ổn, Lâm Dĩ Hiên trước giờ vẫn luôn có thù tất báo.
Qua đoạn thời gian thẹn thùng ban đầu, Lâm Dĩ Hiên dần dần thích ứng, ngay sau đó, cơn sóng trả thù đầu tiên đã tới.
Thế là, Lê Diệu Nam hoảng sợ phát hiện, tiểu phu lang nhà hắn không thẹn
thùng, thấy ánh mắt của hắn cũng không tránh né, nhưng đó không phải
trọng điểm, trọng điểm là tiểu phu lang nhà hắn ẩn tình đưa tình nhìn
hắn, kia là có ý gì?
Đôi tay nhỏ bé cũng bắt đầu trở nên không
quy củ, thường thường quăng một cái mị nhãn là có ý gì? Ăn mặc cũng đơn
bạc hơn, khi hai người ở cùng một chỗ, quần áo Lâm Dĩ Hiên nửa hở, không lộ này thì lộ kia, giọng nói mềm mại đến tê dại tận xương, khiến hắn
nhìn mà tâm hoảng ý loạn, nghe mà da đầu run rẩy.
Quan trọng nhất là tiểu huynh đệ của hắn nếu không trụ vững, mỗi khi nhìn thấy Lâm Dĩ
Hiên, trong óc liền hiện lên cảnh tượng đêm đó.
“Phu quân---” Lâm Dĩ Hiên kéo dài giọng nói, mắt híp như tơ liếc nhìn Lê Diệu Nam một
cái, cẩn thận che chở bụng, chơi xấu trong lồng ngực hắn không cho buông tay.
“Làm sao?” Toàn thân Lê Diệu Nam đề phòng, hai mắt cảnh giác, chỉ cảm thấy da gà toàn thân đều nổi lên.
Cổ áo Lâm Dĩ Hiên hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tay nhỏ nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tuấn nghị của Lê Diệu Nam, dịu dàng nói: “Phu
quân, ngươi không thương ta.”
Trong lòng Lê Diệu Nam như có vạn ngựa lao nhanh, chỉ muốn hô to: "ông trời ơi, mau biến phu lang của hắn trở về đi."
“Sao có thể thế được, người ta thương yêu nhất chính là ngươi.” Lê Diệu Nam
cười đến so khóc còn khó coi hơn, mấy ngày trước hắn nói những lời này,
rõ ràng khuôn mặt nhỏ của Lâm Dĩ Hiên đỏ bừng, hôm nay sao lại thay đổi.
Lâm Dĩ Hiên mặt mày hớn hở, vứt cho hắn một ánh mắt tán dương, trong mắt đều là ý xấu.
“Ta chỉ biết phu quân tốt nhất.” Lâm Dĩ Hiên cười tủm tỉm nói, hai tay ôm
cổ Lê Diệu Nam, thân thể còn kề sát chỗ hiểm yếu của hắn mà ma xát.
Lê Diệu Nam khóc không ra nước mắt, cái loại cảm giác đau cũng sung sướng này là chuyện gì xảy ra?
Sợ Lâm Dĩ Hiên lại ra cái quỷ chủ ý gì, Lê Diệu Nam vội vàng ôm y đến
nhuyễn tháp, cẩn thận dặn dò: “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi đọc sách một lát, buổi tối lại đến với ngươi.” Xem nhẹ tốc độ chạy ra khỏi cửa của
hắn, hành động thân thiết vừa rồi của Lê Diệu Nam thật hoàn mỹ.
Ra cửa, Lê Diệu Nam đầu đầy mồ hôi, chết tiệt! Không chạy thì làm gì, hắn
là nam nhân bình thường được không, tiểu huynh đệ muốn ngẩng đầu, làm
hay không làm đây?
Cái trò mèo vờn chuột này biến thành Lê Diệu
Nam vừa nhìn thấy Lâm Dĩ Hiên liền chạy trối chết. Cho nên nói, quả báo
tới nhanh lắm, chính là nói hắn.
Lâm Dĩ Hiên rốt cuộc hiểu ra vì
sao Lê Diệu Nam thích trêu chọc mình như vậy, thì ra nhìn Lê Diệu Nam
biến sắc mặt thật sự rất vui.
Lâm Dĩ Hiên phát hiện ra một lạc
thú mới, chính là có cơ hội liền biến đổi phương thức mà quyến rũ Lê
Diệu Nam, có thể thành công là tốt nhất, không thành công cũng không tổn thất gì. Tuy nói thấy Lê Diệu Nam tránh y như rắn rết, trong lòng có
chút bị thương nhưng y cảm thấy chậm rãi quen là được, nói không chừng
ngày nào đó liền bắt được Lê Diệu Nam, vậy y nhất định phải làm một yến
hội lớn, chúc mừng ba ngày ba đêm.
Lâm Dĩ Hiên đột nhiên phát giác, da mặt dày cũng không phải không có lợi.
Hai vị ma ma không biết nội tình, thấy thiếu gia nhà mình với cô gia làm ẩu như thế, rõ ràng ban ngày ban mặt liền mắt đi mày lại, các bà lo lắng,
trên mặt là đủ loại màu sắc đổi tới đổi lui.
Mỗi ngày hai mắt
trông mong nhìn, cổ duỗi đến dài hơn cả đầu, chỉ sợ xảy ra cái gì sơ
xuất, không chỉ các bà không được việc, lại càng không xứng đáng với tín nhiệm của phu nhân xa ở kinh thành.
Cô gia của các bà cái gì cũng tốt, đối với thiếu gia nhà mình cũng yêu thương vô hạn, chính là có chút không biết tiết chế.
Vì thế, hai vị ma ma theo dõi càng thêm nghiêm mật.
Lê Diệu Nam chưa từng cảm tạ các bà như vậy, Lâm Dĩ Hiên nhiệt tình thật
sự khiến người có chút ăn không tiêu, liền tính hắn muốn làm, thấy bụng
lớn như vậy cũng không thể không bằng cầm thú.
Huống chi Lê Diệu Nam
hơi chột dạ, cũng có chút áy náy, kỳ thật hắn còn chưa chuẩn bị tốt tâm
lý. Hắn có thể xác định mình rất có hảo cảm với Lâm Dĩ Hiên, tuy nói
chưa đến trình độ yêu nhưng khẳng định là thích, nhưng bảo hắn thật sự
làm gì đó với Lâm Dĩ Hiên, hiện giờ hắn còn có chút rối rắm. Nhưng hắn
cũng không sốt ruột, hắn cảm thấy có một số việc đến lúc đó tự nhiên sẽ
nước chảy thành sông, bọn họ ngay cả chuyện thân mật cũng đã làm rồi,
hắn cảm thấy ngày nào đó hẳn sẽ không xa.
Thời gian ngay tại hai người kẻ truy người trốn, cười cười - nháo nháo nhoáng cái đã qua.
Hai mươi hai tháng sáu, sinh thần Lê Diệu Nam đến.
Bụng Lâm Dĩ Hiên hiện giờ đã sắp chín tháng, lớn lắm, hành động cũng trở nên chậm chạp, không dám vui đùa với Lê Diệu Nam nữa, hai chân cũng bắt đầu sưng phù, mỗi ngày thân thể đều thực mệt mỏi, tinh thần cũng có chút
bất mãn.
Lê Diệu Nam chăm sóc y càng thêm cẩn thận, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách, thời gian còn lại vẫn luôn cùng y.
Buổi tối chân Lâm Dĩ Hiên bị rút gân, cho dù là khuya khoắt, Lê Diệu Nam cũng sẽ đứng lên giúp y xoa bóp, giúp y bớt chịu khổ.
Lâm Dĩ Hiên cảm động, kỳ thật việc này hoàn toàn có thể giao cho hạ nhân
làm, nhưng Lê Diệu Nam tự mình ra trận, cảm động đến chỗ mềm mại nhất
sâu trong nội tâm y, bảo y sao có thể không yêu. Cảm nhận được hài tử
trong bụng máy thai, nhìn nam nhân bên người hết sức chuyên chú, chuyện
của kiếp trước giống như đã cách y rất xa, đời này quyết định chính xác
nhất của y, một là rời khỏi hầu phủ, hai là kê đơn Lê Diệu Nam, thủ đoạn tuy rằng ti tiện nhưng y không hối hận, hiện giờ hạnh phúc làm y cảm
động đến muốn khóc.
Ông trời nhất định là thấy y kiếp trước chịu khổ rất nhiều, cho nên mới an bài một nam nhân như vậy bồi thường cho y sao?
Lâm Dĩ Hiên chân tâm cảm kích trời xanh, cho y một cơ hội sống lại. Nhu hoà nhìn nam nhân bên người, Lâm Dĩ Hiên tính toán nên an bài cho hắn một
sinh thần yến như thế nào.
Chính Lê Diệu Nam cũng đã sớm quên,
đời trước sinh nhật của hắn là vào tháng mười, đời này từ sau khi Trương thị qua đời, hắn chưa bao giờ ăn mừng sinh thần, sao còn nhớ rõ sinh
thần của mình là ngày nào.
Cho nên, hôm nay khi Lê Diệu Nam đi
vào thư phòng, thấy trên bàn đặt một hộp gỗ tinh xảo cộng với một tờ
giấy nhỏ, hơi sửng sốt một chút, nhìn hạ nhân hầu hạ bên cạnh: “Đây là…”
Tuyết Trản ý cười doanh doanh, chủ quân lúc trước đã dặn dò nhất định không
thể nói cho chủ tử, cô làm sao sẽ không biết thức thời, mấy ngày nay cô
xem như đã nhìn ra, chủ tử mặc dù là gia chủ nhưng sự vụ trong nhà vẫn
là do chủ quân định đoạt, Tuyết Trản làm phản không hề áp lực, cười nói: “Chủ tử mở ra nhìn thì sẽ biết, nô tỳ ra ngoài trước.”
Lê Diệu Nam không còn gì để nói, nha đầu kia quả thực phản thiên, ai cho cô lá gan lớn như vậy.
Nói, không phải là hắn cho sao? Chỉ cần hắn có chút dị nghị, bọn nha đầu nào dám làm càn.
Mở tờ giấy ra nhìn, trong lòng Lê Diệu Nam có một loại tư vị nói không nên lời, có một chút vui sướng, còn có một ít giật mình, lúc này hắn mới
nhớ tới, thì ra hôm nay là sinh thần của mình sao?
Cho dù hắn
không thèm để ý ngày này nhưng phần dụng tâm này của Lâm Dĩ Hiên lại
khiến hắn vui vẻ, có một người có thể lúc nào cũng nhớ đến mình, cảm
giác thật tốt.
Nhìn chữ viết phiêu dật trên giấy, chúc hắn sinh
thần khoái hoạt, trong hộp gỗ chứa một khối ngọc bội trong suốt sáng
bóng, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ. Ngọc bội trơn nhẵn, thực dễ dàng nhìn ra là thường xuyên có người chạm đến, Lê Diệu Nam nhớ rõ, ngọc bội này là trang sức trên người Lâm Dĩ Hiên, hiện giờ lại làm lễ vật đưa
cho mình.
Lê Diệu Nam thầm nghĩ, này có tính là tín vật đính ước không, liền đeo ngọc bội lên người.
Buổi chiều lúc ăn cơm, còn cố ý bày ra cho Lâm Dĩ Hiên nhìn.
Lâm Dĩ Hiên hé miệng cười nhẹ, thật cao hứng khi thấy Lê Diệu Nam coi trọng lễ vật y đưa.
Trong lòng do dự một chút rồi nắm tay Lê Diệu Nam, kéo hắn ngồi vào cạnh bàn
cơm, đôi mắt trong suốt phát sáng, hiện lên một tia chờ mong, lẳng lặng
nhìn Lê Diệu Nam chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lê Diệu Nam nhíu mày, theo Lâm Dĩ Hiên ngồi xuống, muốn xem y còn có vui vẻ kinh ngạc gì khác.
Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua, phát hiện một bàn đồ ăn đều là những món ngày
thường hắn thích, nhưng màu sắc có vẻ không đúng lắm, thấy ngón tay đỏ
ửng của Lâm Dĩ Hiên, hắn bỗng hiểu ra, vui vẻ đồng thời dâng lên một tia đau lòng.
“Sao lại tự mình động tay làm?” Lê Diệu Nam hơi trách
cứ liếc nhìn y, cầm tay Lâm Dĩ Hiên, ngậm ngón tay y vào miệng. Động tác tự nhiên như vậy, chuẩn xác như vậy, không có bất luận cái gì đột ngột.
“Ta muốn tự mình động tay làm, ta thích.” Lâm Dĩ Hiên hai má đỏ ửng, thẹn
thùng gục đầu xuống, đây là lần đầu tiên Lê Diệu Nam chủ động làm động
tác thân mật như vậy.
“Về sau không cho, ta đau lòng.” Lê Diệu Nam trầm thấp nở nụ cười, sau đó lại nhíu mày nhìn ngón tay đỏ hồng của y.
“Không sao, sau này ta sẽ cẩn thận.” Lâm Dĩ Hiên nhỏ giọng nói, làm song nhi ở nhà cao cửa rộng phủ đệ, nấu cơm vốn là khoá trình tất yếu, trước kia y lại không học, hiện tại ẩn ẩn có chút hối hận, y phát hiện loại cảm
giác rửa tay nấu canh này thật hạnh phúc, cũng thật thoả mãn.
Lê Diệu Nam bôi thuốc cho y rồi mới dùng cơm.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, trong lòng ấm dào dạt, tiểu phu lang của hắn nhất
định mất không ít tâm tư đi, tay nghề của Lâm Dĩ Hiên không tính là tốt
nhưng hắn lại cảm thấy không có gì ngon bằng.