Lê Diệu Nam một khi đã nghĩ như vậy liền lập tức hành động, chọn một ngày trời đẹp, đóng gói Lâm Dĩ Hiên đi thôn trang ôn tuyền.
Lâm Dĩ Hiên lười biếng không dậy nổi tinh thần, lên xe ngựa liền cuộn thành một đoàn, ôm chăn nằm trong góc như con sóc nhỏ.
Lê Diệu Nam nhìn mà buồn cười, thăm dò đụng chạm y một chút. Bàn tay đặt
trên lưng Lâm Dĩ Hiên, nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng ôm người vào ngực, phát
hiện không có gì phản cảm, Lê Diệu Nam thở phào một cái, lúc này mới
thoải mái ôm chặt người ta, sợ y lạnh, còn giúp y đắp chăn.
Thân
thể song nhi không mềm mại như nữ nhân nhưng cũng không rắn chắc như nam nhân, cho tới bây giờ, Lê Diệu Nam không phát hiện ra mình có xúc động
gì đối với Lâm Dĩ Hiên nhưng cũng không sinh ra chán ghét linh tinh, như vậy là đủ rồi. Lê Diệu Nam thầm nghĩ, từ từ sẽ đến, hắn cảm thấy từ lúc nhận thức Lâm Dĩ Hiên đến nay, nhẫn nại của hắn đối với Lâm Dĩ Hiên đã
vượt qua người bình thường. Tính tình Lâm Dĩ Hiên thật hợp khẩu vị của
hắn, tàn nhẫn kiên quyết, làm việc dứt khoát, quan trọng nhất là biết
cảm ơn, cùng người như vậy qua cả đời, hắn cảm thấy cũng không tệ lắm.
Thân mình Lâm Dĩ Hiên cứng đờ, rất nhanh đã trầm tĩnh lại, cảm nhận được ôm
ấp ấm áp của Lê Diệu Nam, tìm một tư thế dễ chịu, chơi xấu trong lồng
ngực hắn.
Nếu nói là vài ngày trước, y còn không biết vì sao Lê
Diệu Nam lại động tay động chân với y thì trải qua khoảng thời gian ở
chung này, thông tuệ như y sao lại đoán không ra.
Nhưng đúng là
bởi vì đoán được, y mới cảm kích Lê Diệu Nam dụng tâm. Y nhớ rõ Lê Diệu
Nam không thích song nhi, lúc trước mình dùng đủ mọi biện pháp cũng
không khiến Lê Diệu Nam liếc y thêm một cái, hiện giờ thấy Lê Diệu Nam
cố gắng thích ứng như vậy, trong lòng Lâm Dĩ Hiên ê ẩm. Y cảm thấy sủng
nịch của Lê Diệu Nam như một loại độc dược, hưởng thụ qua tốt đẹp như
vậy, y sợ sau này mình luyến tiếc buông ra.
Không phải không tin
tưởng Lê Diệu Nam mà là y sợ, y sợ mình lại một lần nữa phó mặc chân
tâm. Cẩn thận nhìn lại Lê Diệu Nam, phát hiện mấy tháng nay hắn thoạt
nhìn dương cương hơn nhiều, ngũ quan tuấn lãng dần lộ ra góc cạnh phân
minh cương nghị, cuồng dã trên mặt lúc trước hiện giờ cũng thay bằng
biểu tình ôn nhuận như ngọc, khoé môi thuỷ chung nhếch lên một tia cười
nhợt nhạt. Lâm Dĩ Hiên đột nhiên cảm thấy, một nam nhân tốt như vậy nếu y buông tha, y liền không phải người.
Theo xe ngựa lắc lư, Lâm Dĩ Hiên suy nghĩ tâm sự, chẳng mấy chốc liền ngủ say.
Nhìn người trong ngực thiếp đi, Lê Diệu Nam phát giác bả vai có chút tê rần, cười khổ một tiếng, cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức người dậy. Thấy
Lâm Dĩ Hiên ngủ say sưa, hắn cũng bắt đầu mệt, tìm cái đệm tựa vào, nhắm mắt dưỡng thần, nghe người bên cạnh hô hấp đều dều, chỉ cảm thấy tháng
năm thật yên tĩnh.
Đến thôn trang ôn tuyền, Lê Diệu Nam đã sớm sai người chuẩn bị tốt đồ ăn.
Bởi vì buổi sáng ngủ trên xe ngựa, Lâm Dĩ Hiên lúc này rất có tinh thần. Có lẽ là thay đổi địa phương, cũng có lẽ là tâm tình tốt, hôm nay Lâm Dĩ
Hiên ăn nhiều hơn bình thường nửa bát.
Lê Diệu Nam vuốt cằm mà cười, trong lòng thực vui mừng, chỉ biết đến thôn trang ôn tuyền là một quyết định chính xác.
Buổi chiều bọn họ ở trong phòng, Lâm Dĩ Hiên nhàn rỗi xem bản thoại, Lê Diệu Nam đề bút huy mực viết văn, hai người ai nấy tự làm việc của mình
nhưng lại hài hoà vô cùng, an an tĩnh tĩnh trong phòng, dâng lên ấm áp
thản nhiên.
Buổi tối, khi Lâm Dĩ Hiên trở lại phòng ngủ, thấy chăn dày trên giường, kinh ngạc sững sờ đứng nơi đó.
Lê Diệu Nam nhẹ cười: “Ngủ đi.”
Lâm Dĩ Hiên không lên tiếng, Lê Diệu Nam vì quan hệ của bọn họ mà cố gắng
như thế, y nếu cứ già mồm cãi láo thì không thể chấp nhận nổi, chậm rãi
cởi quần áo, cảm giác không khí lạnh lẽo, vội vàng chui vào chăn, chỉ
lưu lại cái đầu ở ngoài.
Lê Diệu Nam cười cười, cởi áo ngoài, ngay sau đó cũng tiến vào chăn, vươn tay kéo Lâm Dĩ Hiên lại đây, để y ghé vào ngực mình.
Đây là quyết định hôm nay Lê Diệu Nam mới làm, nếu không ghét Lâm Dĩ Hiên,
cùng ngủ một giường chăn thì có ngại gì, bọn họ đã là phu phu, cần gì
phải phân đến rõ như vậy, hắn cảm thấy chỉ cần cho hắn một ít thời gian, yêu người trong ngực cũng không khó.
Lẳng lặng nghe tiếng tim đập của người bên cạnh, Lâm Dĩ Hiên một đêm không mộng.
Hai người ở thôn trang gần một tháng mới về nhà, lúc này bụng Lâm Dĩ Hiên đã hơi nhô ra.
Mỗi lần Lê Diệu Nam nhìn thấy đều cảm giác thật vi diệu, vừa có vui mừng
đối với hài tử, lại có một loại quái dị nói không nên lời.
Mấy
ngày nay, Lâm Dĩ Hiên rất vui vẻ, chỉ đáng tiếc duy nhất, Lê Diệu Nam
không chịu cùng y ngâm ôn tuyền, mặc y làm nũng thế nào cũng không được, điều này làm y có chút xíu buồn bực, nhưng dù sao cũng phải nói, sinh
hoạt ở thôn trang thực thích ý, y cảm thấy Lê Diệu Nam thật sẽ chiều y
đến hư.
Càng ở chung với Lê Diệu Nam, Lâm Dĩ Hiên càng cảm thấy
trước kia mình thật sự biết quá ít về vị phu quân này, phát hiện một ít
kỳ tư diệu tưởng của Lê Diệu Nam, y không thể không kinh ngạc, bội phục, chưa từng cảm tạ Cảnh Dương hầu phủ như hiện tại, đại bá quá thật tìm
cho y một vị hôn phu tốt.
***
Lại nói bên kia kinh thành, từ
sau khi cửu công tử xuất giá, Lâm tam phu nhân rầu rĩ không vui, mày vẫn chưa giãn ra bao giờ, cho dù có tức thế nào, hận thế nào, Lâm Dĩ Hiên
rốt cuộc vẫn là hài tử bà hoài thai mười tháng sinh ra.
Vừa nghĩ
tới bảo bối ca nhi của mình bị người gả xa tha hương, bà liền hận, vừa
hận cửu ca nhi gây thất vọng, vừa hận người hầu phủ lạnh lùng vô tình.
Mẫu thân bà lúc trước ngàn chọn vạn tuyển, không nghĩ tới lại tuyển cho
bà một nhà như vậy, bề ngoài là hầu phủ ngăn nắp, bên trong lại xấu xa
vô cùng, bà ngay cả nói cũng không muốn nhắc tới.
Cửu ca nhi của
bà tử nhỏ đã được nuông chiều, không biết tới Dương Châu có thích ứng
được hay không, nghe nói phu quân của y là người tốt, nhưng bà lại chưa
thấy qua, sao có thể yên tâm, lại nói nhị tẩu cũng sẽ không phí sức như
vậy, thật sự tính toán cho cửu ca nhi nhà mình.
Nhớ tới thư từ
Dương Châu, Lâm tam phu nhân liền đau lòng đến tận cùng, hận ý đối với
hầu phủ cũng sâu thêm một tầng, gả cửu ca nhi của bà đi còn không tính,
thế nhưng còn muốn cắt đứt quan hệ với cửu ca nhi, nếu không phải Trí
Viễn có quan hệ với Duyệt Lai khách sạn, bà sợ ngay cả thư của cửu ca
nhi cũng không thu được.
Cửu ca nhi đứa nhỏ kia cho tới bây giờ
đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, trong thư chỉ nói y thật
hạnh phúc, phu quân cũng được quá kế, trái tim Lâm tam phu nhân như bị
mười lăm thùng nước hắt vào, đều bị quá kế rồi còn nói là tốt, này sao
có thể? Chỉ cần nghĩ tới cửu ca nhi của nàng không biết chịu uỷ khuất ở
nơi nào, Lâm tam phu nhân liền sốt ruột không thôi, ngoài miệng cũng nổi mấy cái bọc.
Đại phòng, nhị phòng thấy bà như vậy đều vui vẻ,
đại phòng vốn muốn đưa Lâm Dĩ Hiên đi Thái tử phủ, kết quả bị một trận
nháo như vậy làm mất đi một quân cờ tốt, trong lòng sao có thể thoải
mái.
Nhị phòng thì bởi vì gả nữ nhi, mắt thấy tứ nha đầu sắp vào
hoàng gia, Lâm Dĩ Hiên lại phiết một nét mực làm ra chuyện bỏ trốn, nếu
việc này náo loạn ra ngoài, làm cho tứ nha đầu sau này làm người thế
nào, sao có thể ngồi vững vàng vị trí vương phủ chính phi, không đưa Lâm Dĩ Hiên vào từ đường đã tốt rồi, Lâm Lý thị còn dám có dị nghị gì.
Lâm tam phu nhân chỉ có thể lấy nước mắt rửa mặt, chỉ trách mẫu thân đi đến sớm, không lưu cho bà một huynh đệ giúp đỡ, nếu không Cảnh Dương hầu
phủ sao dám đối đãi mình như vậy.
Lâm Trí Viễn không biết làm thế nào với mẫu thân mình, mấy ngày nay hôm nào hắn cũng chạy đến Duyệt Lai khách sạn, chỉ hy vọng đệ đệ viết nhiều thư đến để mẫu thân an tâm.
Lâm Dĩ Hiên không làm bọn họ thất vọng, mà ngay cả Lâm Trí Viễn cũng không
nghĩ tới, lần thứ hai nhận được thư của đệ đệ, hắn lại có một kinh hỉ
lớn như vậy, hắn sắp làm cữu cữu.
Biết tin Lâm Dĩ Hiên mang thai, Lâm tam phu nhân mới cao hứng lên, nhìn bức thư mỏng manh vừa khóc vừa
cười, cửu ca nhi của bà rốt cuộc khổ tẫn cam lai, có hài tử là tốt, về
sau liền có chỗ dựa.
Chỉ là bọn họ đều không nghĩ tới, còn có
kinh hỉ ở phía sau, cửu ca nhi biết hiếu thuận mẫu thân, vì sợ thời tiết ở kinh thành lạnh, còn đặc biệt đưa tới bản vẽ sàn sưởi. Lâm tam phu
nhân có lẽ xem không hiểu đó là cái gì nhưng Lâm Trí Viễn biết, thiết kế buồng sưởi của hoàng cung còn không được miêu tả cẩn thận như bản vẽ
này.
Cùng ngày, Lâm tam phu nhân liền cao hứng mà cho người khởi
công, công trung trong phủ không chi tiền cũng không sao, cùng lắm thì
tự mình xuất tiền túi.
Lâm Trí Viễn thì cầm bản vẽ đi ra ngoài
lấy lòng, đầu tiên là hắn đến chỗ sư phụ, tiếp đó đi Binh bộ Thượng thư
phủ, cùng Thượng thư đại nhân đóng cửa hàn huyên gần nửa canh giờ mới
rời đi. Sau đó còn đi một chuyến Liêm quận Vương phủ.
Ngoại trừ
dùng bản vẽ sàn sưởi để lấy lòng, Lâm Trí Viễn còn có chuyện quan trọng
khác, đệ đệ gửi thư phân phó hắn mở một trà lâu ở kinh thành, bảo hắn
nghĩ biện pháp kéo một ít phần vốn từ ngoài vào, mặt khác còn bảo hắn
tìm một ít đề mục khoa cử mấy năm trước.
Lâm Trí Viễn đọc thư của đệ đệ, không thể nói nam sinh hướng ngoại, chỉ có thể cảm thán trong
lòng, nhà ta có nam mới lớn, đệ đệ là thật trưởng thành.
Phát
hiện gần đây trong thư của đệ đệ nhắc nhiều đến đệ phu hơn, Lâm Trí Viễn từ đáy lòng cũng cảm thấy cao hứng. Đệ đệ của hắn không bớt lo nhưng
lại làm người đau lòng vô cùng, có đôi khi hắn cũng không có biện pháp
với đệ đệ, nhưng biết đệ phu sang năm muốn tới kinh thành khảo khoa cử,
hắn vẫn thực vui sướng, không biết khi đó hắn có còn ở trong kinh hay
không…
Đi quân doanh là hy vọng của hắn, có đệ đệ nhắc nhở, hắn
đối với hầu phủ không còn tín nhiệm như trước, thân tổ phụ đều có thể
đồng ý đưa tôn tử đi cái loại địa phương này, hắn nếu có xung đột lợi
ích với hầu phủ, chuyện kế tiếp hắn không dám nghĩ.
Mẫu tử hai
người không hẹn mà cùng xem nhẹ Cảnh Dương hầu phủ, Lâm tam phu nhân chỉ ra vẻ thông báo trong phủ một tiếng, nói cũng không nói rõ, người ngoài chỉ biết bà muốn khởi công làm cái gì sưởi để tiết kiệm tiền, người
nghe thấy sôi nổi chê cười, Lâm tam phu nhân cũng không thèm để ý, người ta không nhìn sàn sưởi vào mắt, thích dùng chậu than, bà cũng không có
biện pháp, miễn cho đến lúc đó lại có người lắm chuyện. Lúc này bọn họ
không cần, sau này không có dễ dàng như vậy đâu.
Cửu ca nhi của
bà tuy bị lệnh cưỡng chế không cho lui tới hầu phủ nhưng này không có
nghĩa b2 không thể đưa đồ qua, chỉ cần làm bí mật một chút, gạt hầu phủ
là được.
Lâm tam phu nhân vội vội vàng vàng, nào là tìm ma ma có
kinh nghiệm, nào là chuẩn bị các loại thuốc bổ, còn có đồ dùng cho tiểu
hài tử, toàn bộ chất đầy một xe ngựa, sai người đưa đi Dương Châu.
***
Bên này Lâm Dĩ Hiên cũng vậy, trở lại Lê trạch đã bắt đầu bận rộn, không
chỉ muốn làm tất niên, còn phải chuẩn bị niên lễ cho người trong tộc,
đây là năm đầu tiên y gả đến Lê gia, mọi chuyện đều không thể qua loa.
Nhưng trước hết, Lâm Dĩ Hiên vừa về tới Lê trạch, việc đầu tiên chính là đuổi nha hoàn mẫu thân cho y đi, nhìn chướng mắt.
Hai nha hoàn này vốn là mẫu thân chuẩn bị thông phòng cho y, khế thân đều
nằm trong tay y, nếu đổi là trước kia, y có lẽ sẽ cảm thấy an bài hai
cái thông phòng cho Lê Diệu Nam cũng không sao nhưng hiện tại chỉ cần Lê Diệu Nam không đề cập tới, y tuyệt đối sẽ không làm người hiền lành.
Mặc kệ Lê Diệu Nam có yêu y hay không, Lâm Dĩ Hiên rất hẹp hòi mà thừa
nhận, sủng nịch của Lê Diệu Nam y không muốn phân cho người khác, ai
cũng không được!