Thời tiết dần lạnh hơn, mùa đông ở kinh thành tựa như đến đặc biệt sớm, gió táp vào mặt mang theo khí lạnh.
Lê phủ từ lúc Lâm Dĩ Hiên phân phó đã đốt sàn sưởi, hài tử từ nhỏ lớn lên ở Vân Nam còn chưa quen cái rét ở kinh thành, ngay cả Lê Húc cũng trở nên buồn bã ỉu xìu.
Lê Diệu Nam phê duyệt xong đống sách luận học
sinh đưa tới, không có việc gì sẽ mang hài tử ra ngoài chơi, làm cho bọn nó mau chóng thích ứng hoàn cảnh trong kinh.
Lại một ngày hưu mộc, sáng sớm, Lê Diệu Nam dẫn nhi tử đi Tứ Hải Thư Uyển.
Hôm nay Tứ Hải Thư Uyển đầy ắp người, lần trước Lê Diệu Nam giảng bài chỉ
có hơn ba mươi người tới, hôm nay lại tăng gấp hai mươi lần.
Lê Hi kinh ngạc trừng lớn mắt, miệng cười toe toét, vô cùng tự hào.
Lê Húc câu môi cười nhạt, nó biết phụ thân rất giỏi, tri thức học vấn của phụ thân nó dùng cả đời cũng không hết.
“Lê đại nhân.” Có học sinh thấy hắn, đứng lên tiếp đón.
Lê Diệu Nam vuốt cằm cười, ánh mắt ôn hòa tựa như nhìn chăm chú vào mỗi
người: “Trời lạnh, tý nữa mới giảng bài, các ngươi vào ngồi trước đi, ở
trong phòng cho ấm.” Tứ Hải Thư Uyển cũng đốt sàn sưởi, đương nhiên, chỉ ở thời điểm có người đến giảng bài.
Nhóm học sinh lập tức cảm
động, Lê đại nhân thật sự là người tốt. Cũng có người không để bụng, vị
đại Nho nào mà hiền hòa như vậy, rốt cuộc có phải có thực học hay không
còn phải xem qua mới biết được, ai biết Lê đại nhân có phải chỉ đang lấy lòng mọi người hay không. Càng có người ra vẻ khinh thường, ánh mắt
tràn ngập tính kế vừa thấy liền biết không có hảo ý.
Lê Diệu Nam
mỉm cười, thu hết biểu tình của mọi người vào mắt. Hôm nay có người đến
gây sự kỳ thật nằm trong dự kiến của hắn, nội dung giảng bài lần trước
đắc tội không ít thanh quan, có người sẽ bắt đầu suy nghĩ lại, cũng có
người sẽ muốn trả thù, buổi hôm nay mới là mấu chốt quyết định danh vọng của hắn.
Dàn xếp mấy hài tử, Lê Diệu Nam chậm rãi đi vào khóa
đường. Ba thiếu niên quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi nơi góc phải rõ ràng
chính là mấy vị Hoàng tử phụng mệnh xuất cung.
Thập nhị hoàng tử
có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lê đại nhân lại trẻ tuổi đến vậy. Bởi
vì chưa thành niên, nó chưa được tiếp xúc nhiều với các đại thần trong
triều, tuy sớm đã nghe nói đại danh của Lê Diệu Nam, hôm nay lại là lần
đầu tiên nhìn thấy người thật.
Thập tam hoàng tử vẻ mặt không thú vị, ngáp ngắn ngáp dài, còn chưa bắt đầu nghe giảng nó đã mệt mỏi rã
rời, nếu không phải Thập nhị ca bức bách, nó đã sớm chuồn ra ngoài chơi
rồi. Đối với chuyện bái sư, Thập tam hoàng tử hoàn toàn không để ý, dù
sao chỉ cần là văn nhân, toàn bộ đều không hợp khẩu vị của nó.
Thập lục hoàng tử mừng thầm trong lòng, vị đại nhân này thật trẻ tuổi, khẳng định không có bản lãnh gì, đồn đại bên ngoài nhất định là nghe nhầm đồn bậy. Thập nhị ca bái hắn làm sư không chỉ không có trợ lực, nói không
chừng còn bị phế đi, quả thực là trời cũng giúp ta. Mẫu phi từng nói,
phụ hoàng không vừa lòng Thái tử điện hạ, chỉ cần mình cố gắng một chút, tương lai cũng có thể tranh ngôi vị Hoàng đế một phen.
Thập nhị
hoàng tử thản nhiên liếc nhìn nó, vị Thập lục đệ này tuổi còn nhỏ nhưng
tâm tư rất lớn, đều bị mẫu phi nó dạy hư. Ngôi vị Hoàng đế dễ tranh như
vậy sao, không nhìn mấy vị hoàng huynh đang dần mất thánh sủng sao?
Thập nhị hoàng tử cho rằng mình vẫn nên an phận một chút, làm một vị Hiền
vương là được. Nó cũng đã từng ảo tưởng tới vị trí cao nhất kia, nhưng
mà thấy Thái tử trở nên nóng nảy, thấy các vị hoàng huynh tranh đấu lẫn
nhau, thấy ánh mắt phụ hoàng càng ngày càng không kiên nhẫn, nó lùi lại.
Thập nhị hoàng tử thừa nhận, mình sợ, nó không có ngoại gia cường thế, phía
sau cũng không có đại thần làm chỗ dựa, nếu không biết tự mình hiểu lấy, nó sợ mình không sống quá thành niên.
Thời gian này, tâm nguyện
của Thập nhị hoàng tử rất nhỏ rất nhỏ, chỉ cầu có thể cả đời một đôi,
nằm mơ cũng không nghĩ đến, có một ngày nó có thể quân lâm thiên hạ.
Đồng thời nó cũng dần dần hiểu được tính tình Thái tử tại sao lại càng
ngày càng kém, nếu như không thành thật dốc lòng học tập, bị vây trong
loại cục diện như vậy, nó chỉ sợ mình cũng sẽ trở nên giống như Thái tử.
Lê Diệu Nam ngồi ngay ngắn trên bục giảng, học sinh phía dưới lập tức yên lặng.
“Được rồi, khóa trước chúng ta nói đến đạo làm quan, hôm nay ta muốn giảng về kết đảng.” Giọng nói của Lê Diệu Nam không nhanh không chậm, tiếng nói
thuần hậu tựa như mang theo một loại ma lực, làm người ta không tự giác
mà muốn nghiêng tai lắng nghe.
Đương nhiên, trong đó cũng có người ngoại lệ, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận: “Tại sao không giảng tiếp đạo làm quan?”
“Đúng vậy, nghe nói Lê đại nhân giải thích không giống người thường.”
“Ta chính là vì đạo làm quan mà tới.”
“Ta cũng thế, phụ thân bảo ta tới nghe giảng, Lê đại nhân giải thích quả thật làm người ta suy nghĩ sâu xa.”
“Xụy! Nói không chừng là tốt mã dẻ cùi, không dám nói nữa.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Chẳng lẽ sai sao? Thanh quan không được, chẳng lẽ nên khen tham quan à?”
“Ngươi…”
“…”Người phía dưới mồm năm miệng mười, mấy người quấy rối còn nói đặc biệt lớn.
Lê Diệu Nam cười nhạt, giọng nói bình thản không giận tự uy: “Trong lúc ta giảng bài không cho lớn tiếng ồn ào, người quấy rối sẽ bị trục xuất
khỏi khóa đường. Lần trước bản quan đã nói qua, có vấn đề gì sau khóa có thể hỏi, hiện tại thì yên lặng.”
“Dựa vào cái gì không cho chúng ta nói, học sinh còn rất nhiều nghi vấn về đạo làm quan, khẩn cầu Lê
đại nhân giải thích nghi hoặc”
Lê Diệu Nam biểu tình thản nhiên:
“Có vấn đề gì sau khóa trả lời, bây giờ là thời gian giảng bài. Người
phải biết tự trọng thì người khác mới kính trọng, bài khóa trước đã nói
xong, thỉnh đừng trì hoãn người khác học tập.”
Điêu Tu Vĩnh tức
giận bất bình, phụ thân làm quan cả đời thanh bần, không tham ô một văn
tiền nào. Tiền tài trong nhà đều là do mẫu thân thêu thùa may vá mà có
được. Dựa vào cái gì Lê đại nhân nhẹ nhàng bâng quơ mấy câu liền gạt bỏ
mọi vất vả của phụ thân, ngược lại biến thành hạng người mua danh chuộc
tiếng? Hắn không phục.
Nhưng vô luận hắn nghĩ thế nào, lý do Lê
Diệu Nam đưa ra rất hợp tình hợp lý. Khóa lần trước không tới nghe, dựa
vào cái gì vì bọn họ mà chậm trễ tiến độ học tập của người khác.
Những người lần trước đến nghe giảng mừng thầm trong lòng, tự cho là chiếm
được truyền thụ riêng của Lê đại nhân, lần thứ hai thấy may mắn mình
không vắng mặt.
Thập nhị hoàng tử âm thầm ghi tạc trong lòng, biện pháp tứ lạng bạt thiên cân* này, Lê đại nhân vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
(*Tứ lạng bạt thiên cân = Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân: Một phương
pháp tán thủ trong Thái Cực Quyền. Nghĩa là không cần nhiều sức mà vẫn
có thể giải quyết được mọi phiền phức.)
Thập tam hoàng tử không ngồi yên, căn bản không chú ý tới vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Chỉ có Thập lục hoàng tử mừng thầm, Lê đại nhân tuy là quan tam phẩm nhưng
uy nghiêm cũng không tốt lắm thì phải. Nếu đổi thành Diệp đại nhân giảng bài, tuyệt đối sẽ không có người dám can đảm mở miệng phản bác. Nhưng
mà… làm thế nào để bái Diệp đại nhân làm sư lại làm cho Thập nhị hoàng
tử có chút khó xử. Mấy ngày gần đây mình thường xuyên đến Học sĩ phủ tựa hồ cũng không có tác dụng gì, có lẽ vẫn nên đến thỉnh mẫu phi ngẫm lại
biện pháp, dựa vào mặt mũi của cữu phụ, nó nghĩ Diệp đại nhân hẳn sẽ
không cự tuyệt.
Lê Diệu Nam hắng giọng một cái: “Nói đến kết
đảng, từ xưa đã có, chia thành quân tử và tiểu nhân. Quân tử với quân tử lấy đồng đạo để kết bạn, tiểu nhân cùng tiểu nhân vì cùng lợi mà giao
lưu, này là lẽ tự nhiên…”
“Tuy nhiên đến nay, kết đảng lại trở
thành bài xích dị kỷ, thế lực khắp nơi kết hợp lại tranh đấu với nhau.
Trên triều đình, cuộc chiến kết đảng chỗ nào cũng có. Thời Ngụy triều:
Lương Thái là trung thần, Sử Cao Nghĩa cũng là trung thần, hai đảng bất
đồng chính kiến, cứ việc đều là vì triều đình, nhưng song phương vẫn
không thể hòa hảo. Tranh chấp lâu ngày, cuối cùng biến thành đối chọi
lẫn nhau, mâu thuẫn chồng chất không thể vãn hồi. Về sau Ngụy triều hỗn
loạn có không ít công lao của hai đảng này. Lương Thái qua đời, Sử đảng
nhất thời nổi bật vô lượng, một hệ triều thần Lương đảng lần lượt xuống
ngựa, triều đình từ đó trở nên hỗn loạn. Thẳng đến khi Ngụy Văn đế kế
vị, vì chống lại Sử đảng, Ngụy Văn đế sủng hạnh hoạn thần, khiến triều
đình vốn hỗn loạn càng thêm hủ bại, trở thành căn nguyên của mất nước.
Đây chính là sử sách ghi lại.”
Lê Diệu Nam nghỉ một chút, nhẹ hớp ngụm trà, nói tiếp: “Vô luận là Lương đảng hay Sử đảng, trong mắt của
ta đều không phải là quan tốt. Quyền thế mê hoặc tâm trí bọn họ, về sau
tranh chấp giữa hai đảng đã không còn chỉ là bất đồng chính kiến, mà là
công kích vì lợi ích lẫn nhau.”
Không ít học sinh sôi nổi gật
đầu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, cuộc chiến kết đảng từ trước không
phải không có người nói qua, nhưng không có ai giảng đến kỹ càng tỉ mỉ
như Lê đại nhân.
Đầu đề lần trước Lê Diệu Nam lưu lại đúng là
Lương Thái. Bởi vì Sử Cao Nghĩa quyền thế ngập trời, Ngụy Văn đế vừa sợ
hãi, nơi chốn nghe theo ông ta, lại vừa đề bạt hoạn thần tiến hành đối
kháng, nhưng không biết hoạn thần đã sớm gắn bó một mạch với Sử Cao
Nghĩa, cái chết của Lương Thái ngược lại trợ giúp cho ông ta. Không ít
người thầm nghĩ nếu Lương đại nhân không rời thế, Sử Cao Nghĩa tất nhiên không dám một tay che trời, Ngụy triều cũng sẽ không vong bại.
Nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nghĩ tới nếu không có hai đảng tranh chấp,
triều đình sao có thể càng ngày càng loạn. Lúc đầu, Lương, Sử hai vị
quan viên ít nhất là một lòng vì dân, diễn biến về sau lại thành đuôi to khó vẫy, trừ bỏ tiếp tục tranh đấu, bọn họ không còn cách nào khác, cứ
thế đi dần lên con đường mất nước.
Lê Diệu Nam cười nhạt, nhẹ nhàng ném một quả bom: “Tiếp theo chúng ta nói về biến Sùng An của tiền triều.”
Nhóm học sinh lập tức đổi sắc, biến Sùng An là một đề tài mẫn cảm. Cao tổ
Hoàng đế tiền triều nguyên là nhi tử của tội phi, từ nhỏ đã không được
Hoàng đế sủng ái, mười ba tuổi tòng quân, dần dần mới được Hoàng đế
thưởng thức, ẩn nhẫn hơn ba mươi năm, Tiên hoàng băng hà, tân đế lên
ngôi, quốc hiệu Sùng An.
Đáng thương vị Sùng An đế này, chỉ ngồi
trên ngôi vị Hoàng đế đúng một ngày. Ban đêm Cao tổ phát động chính
biến, mang binh đánh vào Kim Loan điện, nhất cử lấy được toàn thắng, bức vua thoái vị, gọi là biến Sùng An.
Vẻ mặt Thập nhị hoàng tử cẩn
thận, Lê Diệu Nam đúng là to gan lớn mật, biết rõ hiện tại thế cục vi
diệu, thế mà hắn còn dám nói đến đề tài mẫn cảm như thế.
Thập tam hoàng tử sớm đã không thấy tăm hơi, nhân dịp Thập nhị ca không chú ý, trộm chuồn ra ngoài chơi rồi.
Thập lục hoàng tử hưng trí bừng bừng, trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa, Thập nhị ca bái một vị lão sư như vậy, về sau khẳng định không thiếu cục diện rối rắm. Ngay cả Thái tử ca ca bị phế, Thập nhị ca cũng
không đủ gây sợ hãi.
Thập lục hoàng tử tính toán có lẽ có thể
mượn sức Thập nhị ca lại đây, làm phụ tá đắc lực cho mình. Đừng nhìn
Thập lục hoàng tử tuổi còn nhỏ, tâm nó lại tuyệt không nhỏ.
Chỉ
tiếc, bọn họ ai cũng không ngờ đề tài Lê Diệu Nam đưa ra tuy mẫn cảm
nhưng những gì nói đến lại không có nửa điểm đáng kiêng kỵ, thậm chí còn ẩn ẩn phụng theo ý tứ của Hoàng Thượng.
Nhưng ngẫm lại cũng
đúng, nếu Lê Diệu Nam thật sự là kẻ ngu dốt, không có vài phần bản lĩnh
thì làm sao có thể được Hoàng Thượng coi trọng?
Thập nhị hoàng tử khâm phục từ đáy lòng, bất tri bất giác nhận định vị lão sư này. Nó cho rằng Lê đại nhân giảng bài không bám vào khuôn mẫu nào, không phải là
những thứ buồn tẻ mà rất nhiều chỗ đáng giá học tập.
Lê Diệu Nam
lời nói sắc bén, nêu ví dụ hay dẫn chứng, tất cả đều kể đến chỗ hỏng của kết đảng. Hắn cho rằng làm quan trong triều trung tâm với Hoàng Thượng
là được, kéo bè kết đảng là ngươi muốn làm gì? Từng câu từng chữ phân
tích nguy hại của kết đảng, trong lời nói tất cả đều là kính trung với
Hoàng Thượng.
Một khóa nói xong, thần kỳ không có ai tiến lên gây khó dễ. Buồn cười, Lê đại nhân giảng chính là cuộc chiến kết đảng, nếu
ngươi đề xuất ý kiến phản đối, chẳng lẽ ngươi muốn lập bang kết phái?
Trừ phi ngươi không muốn sống nữa.
Mà ngay cả Điêu Tu Vĩnh vừa
rồi cũng không cố ý gây chuyện. Lê Diệu Nam nói rất rõ ràng, đạo làm
quan tận trung với Hoàng Thượng là được, thời gian này danh vọng của Lê
đại nhân rất cao, nhóm học sinh đang tập trung về vấn đề kết đảng, nếu
hắn đề xuất về đạo làm quan liền có vẻ không hợp, ngược lại khiến người
chán ghét.