Một hồi hỗn loạn chỉ mất sáu ngày liền khôi phục, Lê Diệu Nam lần thứ
hai dùng hành động thực tế khiến mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Sau khi hết thảy Ngọc Khê trở lại bình thường, nha môn lại ban bố một mệnh
lệnh khác: trà, dược, hai thứ hàng hoá này giao toàn bộ cho Nghiêm gia
và Lưu gia xử lý nhưng phải nộp thuế.
Đan gia chủ mới tỉnh dậy từ trên giường, còn chưa kịp giáo huấn nhi tử đã bị tin tức này đả kích
đến choáng đầu hoa mắt, trong lòng hối hận tột đỉnh, nhưng có hối thì
cũng đã muộn.
Y gia chủ dù có không cam cũng không thể làm gì,
sau khi Y ngũ nháo, gia sản phân đi mất một nửa, Y gia đã không còn là Y gia hô phong hoán vũ trước kia, làm sao có tư cách cự nự với nha môn.
Còn Nghiêm gia và Lưu gia thì vô cùng cao hứng, mặc dù phải nộp thuế cho
nha môn nhưng thực tế cũng không khác nhau là mấy. Trước kia kiếm được
bạc phải hiếu kính quan phủ, hiện tại kiếm được bạc thì nộp vào quốc
khố, có cờ hiệu của quan phủ bảo giá hộ hàng, cẩn thận nghĩ lại thì kỳ
thật bọn họ còn lời hơn.
Bên Tuần phủ cũng nghe được chút tiếng
gió, lục di nương thổi gió bên gối gã không ít, nhưng nhớ tới lời nói
của Vương Lang trung, Tuần phủ cho rằng Lê Thông phán chỉ là đang nghĩ
biện pháp mò tiền. Tuy cảm thấy hành động này của hắn quá lỗ mãng nhưng
khi nhớ tới Hộ bộ Thượng thư và thuế Vân Nam, Tuần phủ cũng bất mãn nên
không để việc này trong lòng.
Lê Diệu Nam biểu hiện quá tốt, tuy
thực sự làm việc vì dân chúng nhưng toàn bộ hành động lại là nghiệp quan cấu kết, hết xét nhà lại tịch thu gia sản, như thế không thể xưng là
thanh quan. Tuần phủ đại nhân suy bụng ta ra bụng người, nhìn tại mặt
mũi Cảnh Dương hầu phủ, rõ ràng nhắm một mắt mở một mắt.
Gặp được tham quan, Tuần phủ sẽ không để ý, nhưng nếu Lê Thông phán là một thanh quan vì dân thỉnh mệnh, quản hắn Cảnh Dương hầu phủ cái gì, cho dù Tuần phủ không động được hắn thì cũng sẽ nghĩ mọi biện pháp điều người đi.
Lê Diệu Nam rất thành công xoá bỏ nghi ngờ của Tuần phủ, sau đó dứt khoát
chỉnh đốn Ngọc Khê một cách hẳn hoi. Lại thay tiếp một vị Huyện lệnh, dư lại vài người đều rất tự giác, chủ động nộp lên công văn từ quan, so
với bị xét nhà lưu đày, bọn họ nguyện ý dùng số tiền còn lại để mưu
đường khác.
Lê Diệu Nam không làm khó bọn họ, nước quá trong ắt
không có cá, đối với người thức thời, Lê Diệu Nam thường khá khoan dung. Mục đích của hắn là kiến thiết Ngọc Khê, không tất yếu đuổi tận giết
tuyệt ở mấy chỗ râu ria.
Không khí Ngọc Khê biến đổi thật lớn, Lê Diệu Nam trong thời gian ngắn ngủi đã nắm trọn quyền to ở Ngọc Khê.
Hạ Tri phủ nở mày nở mặt, nói thật, ngay cả ông cũng không nghĩ tới Lê
Thông phán thế mà có bản lĩnh đánh vỡ cục diện ở Ngọc Khê, khiến Tri phủ là ông từ nay về sau trở nên danh xứng với thực, nha môn lúc trước nhàn nhã cũng dần trở nên bận rộn.
Những ngày gần đây Hạ Tri phủ bận
tới chân không chạm đất, mặc dù mệt chết đi nhưng ông lại cao hứng, nếu
không phải tình thế bắt buộc, ai lại muốn làm một người rảnh rỗi. Khiến
Hạ Tri phủ hài lòng nhất là Lê Thông phán không lãm quyền, ngoại trừ dân sinh cùng thu thuế, những sự tình khác hắn đều mặc kệ, ngay cả mấy vị
trí Huyện lệnh trống còn lại, hắn cũng không đề cử người của mình nữa mà lưu cơ hội lại cho ông.
Hạ Tri phủ cảm thán người có tâm tư lung linh như vậy khó trách sẽ được Hoàng Thượng coi trọng, dù mình là bị
kéo lên thuyền giặc nhưng trong lòng cũng không có chút oán hận nào,
hiện giờ càng là cảm kích. Nhìn biến hoá của Ngọc Khê, Hạ Tri phủ sung
sướng nghĩ, hai mùa thóc, còn làm đường cho dân, thuế cũng nộp được lên, sự tình mặc dù là Lê Thông phán làm nhưng ông là Tri phủ Ngọc Khê,
chiến tích khẳng định sẽ rơi lên đầu ông, năm sau thăng chức hẳn là
không thành vấn đề.
Nhưng ông lại không biết, Lê Diệu Nam từ đầu
đã có tính toán khác. Một Tri phủ hồ đồ như Hạ Tri phủ thật khó có được, vì sinh hoạt bình yên trong hai năm tới, Lê Diệu Nam quyết định nhất
thiết phải âm thầm làm cái gì đó để giữ Hạ Tri phủ lại. Nếu không đổi
sang người mới không thức thời, sao mà hắn lo được hết, bên ngoài phải
bận tâm dân sinh, trong nha môn thì phải tranh quyền đoạt lợi. Cho nên,
trong lúc không biết Hạ Tri phủ đã bị Lê Diệu Nam đâm một phen, thăng
quan không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
***
Hết thảy từ từ đi vào quỹ đạo, ngày thành thân của Lâm Trí Viễn cũng đến.
Lê Diệu Nam giao lại sự tình ở nha môn, mang theo phu lang và hài tử đến Ích Châu.
Tôn Thụy Tư không còn gì để nói, giờ mới phát hiện thực ra Lê huynh là một
kẻ lười. Từ khi mấy đại gia tộc phân liệt, Lê huynh bắt đầu phủi tay làm chưởng quầy, mọi việc chỉ nắm giữ phương hướng đại khái, hoặc là làm tý da lông, thực sự trở thành người rảnh rỗi. Vị quan tốt chăm chỉ cố
gắng, một lòng vì dân mà hắn ta thấy trước kia tuyệt đối là ảo giác!
Tôn Thụy Tư cả người đều không tốt, lần đầu tiên phát hiện thì ra làm quan cũng có thể như vậy.
Lê Diệu Nam không biết ý nghĩ của hắn ta nhưng có biết thì cũng vẫn quán
triệt hành vi của mình. Giống như làm việc trong công ty lớn vậy, mọi
việc đều bắt ông chủ tự thân vận động thì còn cần nhân viên làm gì? Dù
sao hắn chỉ cần khống chế được quyền hành trong tay, nắm giữ được phương hướng tổng quát, không phạm sai lầm là được, huống hồ hắn cũng tín
nhiệm năng lực của Tôn Thụy Tư.
Lúc này Lâm Dĩ Hiên đã có bầu
được tám tháng, bụng rất lớn, mỗi khi nhìn thấy Lê Diệu Nam lại hết hồn, lần này xuất hành cẩn thận càng thêm cẩn thận. Nha hoàn, bà đỡ, bà vú,
toàn bộ đều mang theo, chỉ sợ vạn nhất xảy ra cái gì.
Lâm mẫu
cũng là nghĩ tới Cửu Nhi nên mới định hôn sự của Lâm Trí Viễn vào ngày
ba tháng mười một. Nếu không chờ đến đầu xuân sang năm, Tiểu Cửu sinh
hài tử rồi, trong lúc ở cữ thì không thể ra ngoài, anh nhi quá nhỏ cũng
không thể xuất hành. Hiện giờ ở Vân Nam, bên cạnh không có thân bằng cố
hữu, Viễn Nhi là ca ca duy nhất của Tiểu Cửu, hắn thành hôn sao Tiểu Cửu có thể không đến. Lâm mẫu chọn tới chọn lui, vừa không thể làm đồ cưới
cho Nghị Nhi quá mức mộc mạc lại vừa phải làm cho có thể diện, rốt cuộc
định ngày vào tháng mười một.
Xe ngựa một đường lắc lư, Lê Húc
biết đa thân không thoải mái, dọc đường đi đều rất ngoan, nằm trong ngực phụ thân nghe hắn kể chuyện xưa.
Lâm Dĩ Hiên mệt mỏi muốn ngủ
nhưng cảm giác áp bách ở bụng khiến thân thể y có chút khó chịu. Vốn lộ
trình năm ngày, dưới sự kiên trì của Lê Diệu Nam, đoàn người đi bảy ngày mới đến.
Lâm mẫu đã sớm chờ đến sốt ruột không thôi, sợ Tiểu Cửu xảy ra vấn đề gì thì bà lại hối hận không kịp. Thẳng đến khi nghe thấy
hạ nhân báo lại cô gia đến, bà mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng ra cửa
nhìn.
“Sao giờ mới đến?” Lâm mẫu cẩn thận đánh gia bọn họ, ngăn cản Lâm Dĩ Hiên hành lễ.
Lê Diệu Nam cười trả lời: “Ta sợ phu lang không thoải mái cho nên đi hơi chậm.”
“Vậy thì được.” Lâm mẫu thả lòng, vội vàng gật đầu, chỗ nào còn trách cứ.
“Ngoại tổ mẫu.” Lê Húc giang hai tay muốn ôm, thanh âm ngọt ngào, gọi đến tim Lâm mẫu mềm nhũn.
Đoàn người nhanh chóng vào nhà, Lâm mẫu an bài sân cho bọn họ xong cũng
không ở lâu, sợ Tiểu Cửu mệt. Lê Diệu Nam cũng lo lắng thân thể phu
lang, xin lỗi nhạc mẫu một tiếng, hắn mang phu lang đi nghỉ ngơi trước,
còn Lê Húc thì chơi với Lâm mẫu.
Hai ngày sau, Lâm Dĩ Hiên mới
khôi phục tinh thần. Lúc này Đô ti phủ đã giăng đèn kết hoa, chung quanh treo đầy lụa đỏ, tràn ngập vui sướng.
Chiều qua Dương Nghị đã
được Lâm mẫu đưa ra biệt viện. Cách thành thân còn ba ngày, cũng không
thể đi từ Đô ti phủ ra rồi lại tiến vào, chẳng phải sẽ khiến người chê
cười.
Lâm Trí Viễn mặt mày ôn hoà, lúc nào cũng vui vẻ, đúng
chuẩn tân lang. Kỳ thật hắn không phải làm gì, mọi việc đều có Lâm mẫu
xử lý, Lâm Dĩ Hiên ngẫu nhiên cũng sẽ giúp đỡ. Lê Diệu Nam với hắn quả
thật trở thành hai kẻ rảnh rỗi, không việc gì thì ngồi nói chuyện phiếm. Kiếp trước Lê Diệu Nam khá say mê quân sự, hắn với Lâm Trí Viễn lấy
thừa bù thiếu, mỗi người đều thu hoạch được rất nhiều.
Lâm Trí
Viễn có bất mãn đệ đệ hướng ngoại thế nào, đối mặt với đệ phu bác học
cũng chỉ có thể tán thưởng, đệ đệ quả thật gả đúng người.
Thời
gian ba ngày trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ngày ba tháng mười một, Đô ti phủ ngồi đầy tân khách. Đồng nghiệp Lâm Trí Viễn đến rât nhiều,
đại bộ phận là thủ hạ quân hộ của hắn, còn một phần là thượng quan, xem
ra Lâm Trí Viễn ở Ích Châu không tồi, quan hệ với đồng nghiệp cũng rất
tốt.
Lê Diệu Nam mượn cơ hội này nhận thức không ít người, tuy
nói quân đội không dựng thành được một quốc gia nhưng nếu muốn chính trị có thành tựu thì không thể tách khỏi quân đội. Huống chi biên cảnh Vân
Nam không yên ổn, chiến sự lớn không có nhưng phân tranh nhỏ thì không
ngừng, nói xui thì nhỡ ngày nào đó xảy ra chuyện, kết giao thêm nhiều
người vẫn tốt hơn.
Lâm Dĩ Hiên cũng nhắc nhở đại ca có nên bố trí một chút ở biên cảnh trước không, đỡ phải thời điểm đánh giặc lại luống cuống tay chân.
Lâm Trí Viễn bất đắc dĩ khoát tay, chuyện biên
cảnh không nằm trong phạm vi quản hạt của hắn. Bên kia sơn phỉ phân
tranh nhiều, cơ hội lập công nhiều, mình dù sao cũng vừa mới đến, nếu
nhúng tay vào biên cảnh chỉ sợ sẽ có người không vui.
Lâm Dĩ Hiên nhíu mày, không nói thêm nữa, trong lòng lại bắt đầu suy tư mình có nên chuẩn bị trước một chút.
Lê Diệu Nam lại ghi tạc lời phu lang nói vào lòng, chiến sự, vừa là nơi
đánh giặc nhưng cũng là nơi thăng quan, chỉ cần bố cục thoả đáng, hắn
tin tưởng có thể cầu phú quý trong hung hiểm. Huống hồ Ngọc Khê là tâm
huyết của hắn, Ngọc Khê không tốt, hắn cũng không tốt, Lê Diệu Nam tuyệt đối không cho phép thành quả của mình bị người khác huỷ. Mọi sự không
sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, trong trí nhớ phu lang chưa từng nói sai,
chuẩn bị trước cũng không sai.
Lê Diệu Nam ẩn ẩn đoán ra phu lang là trùng sinh, chỉ có như vậy thì mới giải thích được tất cả. Vì sao
phu lang sẽ thoát khỏi Cảnh Dương hầu phủ, vì sao sẽ biết trước đề thi
khoa cử và một ít bí ẩn nơi quan trường, những điều này đều là chuyện
trong tương lai.
Nhưng khiến Lê Diệu Nam để ý nhất là Lục hoàng
tử vẫn cứ nhằm vào hắn, quá nhiều lần mà cũng quá khó hiểu, nếu chỉ vì
Cảnh Dương hầu phủ, hắn cảm thấy sẽ không đến mức như thế.
Lê
Diệu Nam kiên quyết không thừa nhận mình kỳ thật đang ghen tỵ, vẫn luôn
xem nhẹ đáp án gần ngay trước mắt, phu lang nhất cử nhất động đều không
giấu giếm hắn, đoán ra tiền căn hậu quả cũng không khó khăn.
Đương nhiên, nếu không phải tự mình trải qua, đổi là người khác, chỉ sợ nằm
mơ cũng không nghĩ ra trên đời còn có chuyện trùng sinh hay xuyên việt.
Tiểu phu lang che giấu rất tốt, ít nhất Lâm mẫu và đại ca đều không phát hiện ra bất kỳ cái gì.
Hôn lễ náo nhiệt ba ngày ba đêm, ngày thứ tư, Lê Diệu Nam cáo từ Lâm mẫu và Lâm Trí Viễn, hắn ở Ngọc Khê còn có
công vụ, mặc dù có Tôn Thụy Tư giúp đỡ nhưng hắn làm chủ sự không nên
rời đi lâu quá.
Lâm mẫu không nỡ, muốn lưu Tiểu Cửu ở lại Ích Châu chờ sinh.
Lê Diệu Nam suy tư một khắc, gật đầu đáp ứng.
“Ta không muốn.” Lâm Dĩ Hiên lập tức phản bác, uỷ khuất mà trừng phu quân, kiên trì muốn cùng rời đi.
Lê Diệu Nam làm sao còn phản đối được nữa, đôi mắt nhỏ đáng thương của phu lang làm tim hắn mềm nhũn, cảm thấy mình đúng là tội ác tày trời.
Lâm mẫu không biết làm thế nào chỉ đành đáp ứng, ngàn dặn vạn dò, còn giúp
bọn họ chất một đống đồ lên xe ngựa, lúc này mới cho bọn họ đi.
Lê Diệu Nam đỡ phu lang lên xe ngựa, nhìn quyến luyến trong mắt phu lang,
tình ý đối với mình không chút che giấu, Lê Diệu Nam thấy ấm áp vô cùng. Thật ra hắn sớm đã không còn rối rắm, trùng sinh thì sao, mình còn
xuyên việt đây này, hắn chỉ biết người trước mắt là phu lang của hắn, là đa thân của hài tử hắn, cũng là người yêu của hắn.
***
Một đầu khác, mật chiết của Lê Diệu Nam được ra roi thúc ngựa đưa đến Ngự tiền.
Đối với vị Thám hoa lang này, Hoàng Thượng cảm thấy cực kỳ hứng thú, cũng rất chờ mong những chuyện hắn đã làm.
Lần đầu tiên thấy mật chiết của Thám hoa lang, Hoàng Thượng rất kinh ngạc.
Văn phong diệu ngữ ngắn gọn hết bài này đến bài khác, không phải là văn
vẻ hoa đoàn cẩm tú nhưng lại khiến người đọc thực thoải mái, không có
khoa trương thổi phồng, chỉ có một loại thản nhiên thân thiết, kể ra
phong cảnh Vân Nam nhưng lại khiến người như lạc vào kỳ cảnh.
Chẳng qua, người lớn mật như hắn, trực tiếp miêu tả khốn cảnh ở Vân Nam từ
xưa đến nay cũng chỉ có một mình Thám hoa lang. Tự thuật khách quan
không chứa bất kỳ ý kiến cá nhân nào, khiến mình không thể tức giận,
Thám hoa lang không có sai lầm gì, trên mật chiết cũng chỉ là những sự
thật bị người giấu giếm.
Trong lòng Hoàng Thượng không hề có gợn
sóng, chiết tử như vậy ở các nơi có rất nhiều, mật chiết của Thám hoa
lang dù có thay đổi đa dạng nhưng nội dung cũng chỉ là đổi thang mà
không đổi thuốc.
Thời điểm thấy phong mật chiết thứ hai, nỗi lòng Hoàng Thượng phức tạp, nói không nên lời là cảm giác gì, chỉ cho rằng
lá gan Thám hoa lang cũng quá lớn. Mặc dù là làm đường cho dân nhưng hắn làm việc thiên tư trái pháp là sự thật, cư nhiên dám bắt bình dân dân
chúng, khiến bọn họ lấy tiền chuộc người.
Hoàng Thượng có chút
bất mãn, Thám hoa lang không giấu giếm khiến ông vừa lòng nhưng những
chuyện đã làm, làm vua một nước, Hoàng Thượng không thể gật bừa. Nhưng
Hoàng Thượng cũng biết trên đời này tham quan rất nhiều, Thám hoa lang
kỳ thật cũng không tệ lắm, ít nhất đồng ý vì dân chúng mà làm nên
chuyện. Một chút bất mãn nho nhỏ kia cũng không ảnh hưởng tới yêu thích
của Hoàng Thượng đối với hắn.
Đến khi Hoàng Thượng thấy phong mật chiết thứ ba thì rất kích động, ruộng bậc thang, có thể ở trên núi
trồng ruộng bậc thang, mà còn có hai mùa thóc, đây là kinh hỉ cực lớn
nha!
Hoàng Thượng bắt đầu có chút chờ mong, chờ mong phong mật
chiết tiếp theo, chờ mong năm mới đến, ông đã không thể chờ được mà muốn biết ruộng bậc thang có thành công hay không, hai mùa thóc Vân Nam đã
lớn chưa, sinh kế quốc gia vĩnh viễn là trọng điểm chú ý của Hoàng
Thượng.
Mỗi tháng xem mật chiết của Thám hoa lang đã trở thành
thói quen của Hoàng Thượng, làm nội thị bên người, Vương công công biết
vị Thám hoa lang này tương lai sợ là tiền đồ vô lượng, ông thầm may mắn
mình lựa chọn giao hảo với Thám hoa lang.
Hoàng Thượng chưa bao
giờ nghĩ tới còn có kinh hỉ càng lớn ở phía sau. Lại một lần thu được
mật chiết Ngọc Khê, Hoàng Thượng lẳng lặng xem xong, trong lòng vừa bực
lại vừa vui. Nhìn xem, Thám hoa lang làm ra cái sự tình gì, cái loại thủ đoạn này mà hắn cũng dám viết vào mật chiết, hắn không sợ mình trách
tội sao?
Nhưng khi Hoàng Thượng nhìn mặt sau, thấy Thám hoa lang
nhét thuế thương nghiệp vào quan phủ, thậm chí đã thực thi ở Ngọc Khê,
trong lòng ông chỉ còn vui sướng. Sự tình mình không làm được, Thám hoa
lang cư nhiên thành công. Ngọc Khê nhỏ, dễ chấp hành là thứ nhất, nhưng
thủ đoạn của Thám hoa lang cũng không thể khinh thường, mặc dù phương
thức không quang minh chính đại nhưng Hoàng Thượng không thể không nói
ông rất thích.
Làm Hoàng Thượng, tâm cơ thủ đoạn tất không thể
thiếu, mặc dù ông thích đại thần ngay thẳng nhưng đối với hành vi của
Thám hoa lang, Hoàng Thượng không trách cứ được, thậm chí còn có vài
phần vui sướng. Vị trí của Thám hoa lang trong lòng Hoàng Thượng cũng từ một thanh lưu văn thần biến thành đại thần có năng lực. Nhìn lại quốc
khố hư không, Hoàng Thượng không vui, lúc này vô luận Liêu đại nhân có
nói cái gì, Hoàng Thượng đều sẽ so sánh gã với Lê Diệu Nam. Trong lòng
có chút rục rịch, nếu Ngọc Khê trưng thu thuế thương nghiệp thành công…
Kiềm chế bức thiết trong lòng, Hoàng Thượng liễm mi suy nghĩ sâu xa, ông
biết hiện giờ còn không phải lúc. Chờ một chút, chờ thuế Ngọc Khê năm
nay đưa lên, chờ Ngọc Khê chân chính phát triển, đến thời điểm kia, thực sự đặt tại trước mắt, ông xem còn ai dám tìm cớ phản đối.
***
Thời gian trôi qua nhanh, sau khi Lê Diệu Nam trở về Ngọc Khê, nhân lúc Lâm
Dĩ Hiên còn chưa sinh, Thông phán phủ làm yến hội lớn một lần.
Tháng mười hai gặt lúa tốt đẹp, toàn bộ Ngọc Khê đều vui mừng. Mỗi hương trấn đều bắt đầu chuẩn bị dự trữ cho cày bừa vụ xuân năm sau. Quân hộ dưới
cờ Lâm Trí Viễn cũng gặt hái bội thu, báo về cho Tổng đốc thì được ghi
công lớn, nếu không phải vừa mới thăng chức không lâu, nói không chừng
sẽ được ban thưởng phong phú hơn nữa.
Ngọc Khê năm nay ngoại trừ
lúa gạo, chỉ tính tiền thuế trà, dược nộp lên đã gấp ba lần năm ngoái,
mặc dù số lượng vẫn không nhiều lắm nhưng Lê Diệu Nam tin tưởng sang năm sẽ càng tốt.
Tuần phủ Vân Nam sau khi được hắn nhắc cũng biết
thông minh. Năm nay khi báo thuế Vân Nam lên triều đình, Liêu đại nhân
lắp bắp kinh hãi, vốn còn muốn gây phiền toái, báo thù vụ kia, nhưng
nhìn thấy lượng thuế, lập tức tắt tâm tư, áp việc này xuống.
Nhưng Liêu đại nhân không biết Hoàng Thượng sớm đã chú ý Lê Diệu Nam, ngay cả gã có áp xuống thì sao có thể giấu được Hoàng Thượng, ngược lại, Hoàng
Thượng càng bất mãn với gã.
Mắt thấy cửa ải cuối năm sắp tới, mật chiết thông báo gặt hái tốt đẹp của Lê Diệu Nam cũng tới. Hoàng Thượng
xem xong long tâm đại duyệt, bàn tay to vung lên, viết một chữ Phúc, sai người ra roi thúc ngựa khẩn cấp đưa đến cho Thông phán Ngọc Khê, coi
như làm chỗ dựa cho hắn, cho thấy Thông phán đại nhân đạt được đế tâm.
Hoàng Thượng hiện tại chỉ tiếc Lê Diệu Nam tuổi đời còn rất trẻ, nếu không ông đã trọng dụng rồi.
Ngày Tết ở Vân Nam nồng đậm bản sắc nơi đây, nhóm cô nương tiểu tử mặc xiêm y mình thích nhất, đốt lửa trại vừa múa vừa hát.
Lê Diệu Nam phát hiện hắn có chút thích nơi này, đặc biệt là khí hậu, mùa
đông tuyệt không lạnh, phong cảnh núi non đẹp không sao tả xiết.
Bụng Lâm Dĩ Hiên càng ngày càng to, sắp tới ngày sinh dự tính nên mấy ngày
này, chỉ cần có lúc rảnh rỗi, Lê Diệu Nam đều dẫn y đi dạo trong hoa
viên, như vậy có thể trợ giúp cho lúc sinh sản.
Sáng sớm mùng tám tháng giêng, phu phu hai người vừa ăn điểm tâm xong, Lâm Dĩ Hiên bỗng
đổ mồ hôi lạnh, bụng quặn đau, sắc măt trắng bệch, vội vàng nhìn về phía Lê Diệu Nam: “Phu quân, hình như ta sắp sinh.”
Lê Diệu Nam căng
thẳng, lúc đó đầu trống rỗng, theo bản năng mà ôm phu lang lên, vừa sai
người gọi bà đỡ, vừa vội vội vàng vàng chạy đến phòng sinh. Hắn cảm thấy ngoại trừ việc phu lang sinh hài tử, mình tựa hồ chưa bao giờ khẩn
trương như vậy.
Lê Húc nhìn thấy bộ dạng đa thân như thế liền
hoảng sợ, đứng ngoài cửa phòng sinh, mặt cũng bị doạ trắng. Lê Diệu Nam
nhanh chóng sai người dẫn nó đi, trong lòng gấp như kiến bò chảo nóng,
không ngừng đi đi lại lại ngoài cửa, nghe tiếng kêu thảm thiết trong
phòng, cho dù không phải lần đầu tiên thấy phu lang sinh nhưng tim vẫn
co rút từng đợt.
Trải qua ba canh giờ giày vò, trong phòng sinh
rốt cuộc truyền đến tiếng anh nhi khóc. Lần này Lâm Dĩ Hiên sinh nhanh
hơn lần trước rất nhiều, Lê Diệu Nam hung hăng thở ra.
“Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia, chủ quân sinh một đại bàn tiểu tử.” Bà đỡ cười đi ra chúc mừng.
Lê Diệu Nam không quan tâm mình bị thăng cấp thành lão gia, bước nhanh vào phòng, lập tức đi đến trước giường, bộ dáng phu lang hiện tại thực chật vật nhưng hắn lại thấy rất đẹp: “Dĩ Hiên.”
“Phu quân.” Lâm Dĩ Hiên suy yếu nở nụ cười, rõ ràng đã mệt chết đi, thấy bóng dáng phu quân, ánh mắt lại trở nên sáng ngời.
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng vuốt đầu y: “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nghe lời.”
Lâm Dĩ Hiên mỉm cười, cảm nhận phu quân trấn an, nhắm mắt lại lập tức ngủ
thật sâu. Lê Diệu Nam giúp y đắp chăn, lúc này mới quay sang nhìn nhi
tử, hớn hở cười ngây ngô, hắn lại làm phụ thân.
“Chủ tử, đại hỉ, đại hỉ nha.” Trương Thành vui sướng, thanh âm kích động đến run rẩy.
Lê Diệu Nam nhăn chặt mày, sắc mặt tối sầm, phu lang còn đang ngủ, ai ở
bên ngoài hò hét, sinh nhi tử là đại hỉ, hắn đương nhiên biết.
“Chủ tử, chủ tử, nhanh lên, đừng làm cho công công sốt ruột chờ.” Trương Thành ở bên ngoài hô to gọi nhỏ.
Lê Diệu Nam ra phòng, quát: “Câm miệng.”
Trương Thành che miệng lại, giờ mới nhận ra đây là chỗ nào, nhưng chuyện ngoài kia cũng không thể để mặc, vội vàng nói: “Chủ tử kinh hỉ, Hoàng Thượng
phái người ban thưởng chữ, người trong cung đang chờ ở đại sảnh.”
Lê Diệu Nam lạnh lùng liếc hắn ta một cái, cho Trương Thành ánh mắt về sau tìm ngươi tính sổ, lúc này mới sửa sang lại xiêm y, vội vàng ra ngoài
đón.
“Lê đại nhân.” Thuận công công mỉm cười, thái độ đối với Lê
Diệu Nam thực khách khí. Hoàng Thượng có thể ngàn dặm xa xôi phái người
ban thưởng chữ, có thế thấy Lê đại nhân rất được coi trọng.
“Thuận công công.” Lê Diệu Nam vừa thấy là người quen, cười tiếp đón.
Thuận công công lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp: “Lê đại nhân không cần
đa lễ, Hoàng Thượng ngay cả năm mới cũng nhớ ngài đâu. Khẩu dụ của Hoàng Thượng, Thông phán Ngọc Khê thâm đến tâm trẫm, đặc biệt ban cho chữ
Phúc.”
“Lê đại nhân mau đứng lên đi, nghe nói hôm nay ngài mừng đến quý tử, kia là song hỷ lâm môn.”
Lê Diệu Nam cười ha ha: “Nếu công công không chê, lưu lại uống ly rượu
mừng được không, vừa lúc mấy ngày nay đang cày bừa vụ xuân, bản quan
mang công công đi xem.”
Ánh mắt Thuận công công giật giật, cười
đáp ứng. Hoàng Thượng phái hắn ta tiến đến thứ nhất là ban chữ, thứ hai
để xem cái gọi là ruộng bậc thang cùng với tình huống Ngọc Khê để trở về bẩm báo với Hoàng Thượng.
Lê Diệu Nam mời hắn ta vào nhà, phân
phó người an bài sân cho tốt. Cùng lúc đó, chuyện Lê Thông phán song hỷ
lâm môn, không chỉ mừng đến quỷ tử, còn được Hoàng Thượng chúc phúc đã
truyền khắp Ngọc Khê.
Hạ Tri phủ hết kinh ngạc rồi thì bắt đầu đắc ý, ánh mắt ông quả nhiên không tồi, lên đúng thuyền.
Tả gia, Y gia, Đan gia càng thêm hối hận, sợ hãi qua rồi chỉ thấy may mắn
Lê Thông phán không đuổi tận giết tuyệt, chỗ nào còn dám mang lòng oán
hận.
Xế chiều hôm đó, Thông phán phủ lục tục có người tới cửa bái phỏng. Mọi người cảm thấy nhờ có Lê Diệu Nam mà nước lên thì thuyền
lên, cái chốn rách nát Ngọc Khê này lúc nào thì thấy được ban thưởng của Hoàng Thượng. Cho nên Lê Diệu Nam trong cảm nhận của mọi người càng
thêm cao lớn.