Lê Diệu Nam bị một trận âm thanh ồn ào đánh thức, hắn nhớ rõ mình bị tai nạn xe, đây là bệnh viện nào mà ồn như vậy.
Không, không đúng, không ngửi thấy tí mùi thuốc khử trùng nào cả. Nơi này không phải bệnh viện, thế là ở đâu?
Lê Diệu Nam nháy mắt phục hồi tinh thần, hắn mặc dù là nhị thế tổ* nhưng
giáo dục tinh anh cần có thì vẫn phải trải qua, nghĩ lại tai nạn xe,
chẳng lẽ là mụ đàn bà kia giở trò quỷ?
(*nhị thế tổ: là con cái người có quyền có thế, chỉ biết ăn chơi trác táng.)
Cố hết sức mở hai mắt, Lê Diệu Nam lập tức ngẩn người, căn phòng đầy vẻ cổ xưa trước mắt là gì? Mấy cô gái mặc đồ cổ trang đứng bên cạnh là ai?
Đây là chuyện gì xảy ra? Nhéo mạnh mình một cái, hắn thề, hắn tuyệt đối
không phải đang nằm mơ.
“Nhị thiếu gia tỉnh lại nha —–” Nghe thấy động tĩnh của hắn, một nha hoàn hô to, mấy người bên cạnh bật dậy xông tới.
“Cái gì, cái gì, đã tỉnh lại rồi.”
“Tỉnh lại là tốt.”
“Thật sự là xúi quẩy.”
Mấy người mồm năm miệng mười, Lê Diệu Nam bị làm cho đau đầu, một vài ký ức không thuộc về bản thân xuất hiện trong đầu. Còn nhỏ đã mất mẫu thân,
phụ thân lạnh lùng, kế mẫu tiếu lý tàng đao*, huynh đệ làm nhục cười
nhạo, khắc khổ đọc sách, đau khổ vì thi rớt, bị đính hôn ước, từng màn
giống như tự mình trải qua. Đầu Lê Diệu Nam đau đến sắp nổ mạnh, hai mắt tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.
(*kế thứ 10 trong 36 kế, có nghĩa là: cười mỉm giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết = Miệng nam mô, bụng bồ dao găm.)
Trong phòng lại là một trận rối ren.
Lần thứ hai tỉnh lại đã là chạng vạng. Nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ,
Lê Diệu Nam biết mình đã xuyên việt, mà còn là xuyên vào một thời cổ đại chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử. Hắn nên thấy may mắn vì mình chưa chết sao?
Lê Diệu Nam trong khổ tìm vui mà nghĩ, từ một người
đàn ông ba mươi hai tuổi biến thành mỹ thiếu niên mười bảy tuổi, vô cớ
trẻ lại mười mấy tuổi, tính ra là hắn lời.
Khác với ban ngày ầm
ĩ, lúc này trong phòng không có người, có thể thấy vị nhị thiếu gia này
ngày thường bị đối xử lạnh lùng tới trình độ nào.
Cảm giác thân thể có chút không còn sức lực, dựa theo ký ức của bản thân, Lê Diệu Nam hô một tiếng: “Lạc Hà---”
Không bao lâu, một tiểu nha hoàn xinh đẹp vén rèm đi tới, ngoài miệng còn cằn nhằn liên miên: “Ôi! Nhị thiếu gia của ta, ngài cuối cùng cũng tỉnh,
hôm nay phu nhân lại phái người tới, ngài mà cứ bất tỉnh, hạ nhân chúng
ta sẽ bị đánh đó.”
Lê Diệu Nam cười lạnh, nếu không phải sợ bị
đánh, có lẽ lúc này mình còn không có ai hầu hạ, thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái: “Ta đói bụng, dọn cơm đi!”
“Đến giờ này rồi.” Lạc Hà rõ ràng không vui.
Lê Diệu Nam nén giận trong lòng, vốn xuyên qua đã khó chịu, không nói tự
dưng đi vào một chỗ xa lạ mà ngay cả một tiểu nha hoàn cũng dám lên mặt
với hắn: “Bảo ngươi đi thì đi đi.”
Lạc Hà hoảng sợ, hiển nhiên Lê Diệu Nam trước đây chưa bao giờ nói năng lưu loát, thần sắc nghiêm nghị như thế, tuy rằng bất mãn trong lòng nhưng cũng không dám thật sự xằng
bậy, rầm rì một tiếng, chán ghét liếc nhìn Lê Diệu Nam, quay đầu bước
đi: “Nô tỳ đi.”
Lê Diệu Nam nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được cười khổ, tình cảnh của bản thân chỉ sợ còn không bằng tưởng tượng của hắn.
Từ trên giường chậm rãi đứng dậy, tuỳ ý cầm một cái xiêm y màu xanh treo
trong tủ, vừa mới mặc xong, một nha hoàn liền bưng đồ ăn tiến vào, chỉ
là không phải đại nha hoàn Lạc Hà vừa rồi.
Lê Diệu Nam cũng không thèm để ý, giống như đều đã đoán được, lực chú ý rất nhanh bị đồ ăn hấp dẫn.
Hai món một canh vô cùng đơn giản, nhìn màu sắc là biết không phải đồ dành
cho chủ nhân nhưng Lê Diệu Nam lúc này không quan tâm gì nhiều, hai ngày hai đêm chưa có gì vào bụng, hắn đã sớm đói đến cả người không còn sức
lực, liên tục ăn ba bát mới dừng lại.
“Dọn đi.” Dùng khăn lau miệng, Lê Diệu Nam nhìn nha hoàn kia: “Những người khác đâu?”
“Hồi nhị thiếu gia, Lạc Hà tỷ tỷ đi tới chỗ phu nhân, Thuý Liễu tỷ tỷ cùng
Lý ma ma ở bên sân mới, mấy ngày nữa là ngày mừng của ngài, bọn họ đều
đang bận rộn.”
Lê Diệu Nam ảm đạm cười, nhìn kỹ nha hoàn kia: “Ngươi là Xuân Hương.”Vẻ mặt Xuân Hương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không nghĩ tới nhị thiếu
gia lại nhớ rõ tên mình, vội vàng khom người: “Là nô tỳ.”
Nụ cười trên mặt Lê Diệu Nam phai nhạt một chút: “Được rồi, đi xuống đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
Xuân Hương muốn nói thêm cái gì nhưng thấy nhị thiếu gia tỏ vẻ không muốn
nói nhiều, chỉ đành thu dọn bát đũa, vẻ mặt mất mát mà lui xuống.
Đợi cô ta đi rồi, Lệ Diệu Nam mệt mỏi xoa xoa thái dương, nguyên chủ thật
đúng là lưu cho hắn một cục diện rối rắm. Người bên cạnh không phải
người bị cài vào thì chính là bạch nhãn lang, bên ngoài còn có kế mẫu
như hổ rình mồi, quả nhiên là bốn bề thọ địch.
Chỉ không biết
Xuân Hương này là người của ai. Biết rõ mình không thích phu nhân, đối
với hôn sự càng chán ghét cực điểm, lại cố tình nhắc tới trước mặt hắn,
nếu đổi thành nguyên chủ, lúc này chỉ sợ đã phát giận, đối với nhóm
người Lý ma ma cũng là căm ghét tới đỉnh điểm. Nếu thật sự nháo ra
chuyện, có lẽ chỉ có hắn là xấu hổ, chỉ bằng lão cha bất công, khẳng
định sẽ không thể thiếu một hồi phiền toái, nói không chừng sau khi
thành thân cũng sẽ thuận lý thành chương mà ở riêng, lập tức đuổi cái
gia hoả chướng mắt là hắn ra khỏi cửa.
Đường đường Lê phủ nhị thiếu gia, đích tử* do chính thất sinh ra, đi đến loại trình độ này cũng thật là thảm thương.
(*Đích: dòng chính. Đích mẫu: mẹ cả; đích tử, đích nữ: con trai, con gái do
chính thất sinh ra. Ngược với đích là thứ. Thứ tử, thứ nữ: con trai, con gái do thiếp thất sinh ra.)
Dựa vào trí nhớ, Lê Diệu Nam biết
thiếu niên này trùng tên trùng họ với hắn, bảy tuổi tang mẫu, không đến
một năm sau, phụ thân liền nâng tiểu thiếp lên thành chính thất, chỉ vì
tiểu thiếp này chính là biểu muội yêu quý của ông ta. Nguyên chủ đến nay còn không hư hỏng cũng là nhờ công lao của bà vú, chỉ tiếc bà vú sáu
năm trước đã bị phu nhân tìm một cái cớ đuổi ra khỏi phủ. Từ đó thiếu
niên liền trở nên càng ngày càng âm trầm, tính tình cũng càng khó chịu,
chỉ một lòng khổ đọc sách thánh hiền, vọng tưởng tên đề bảng vàng, có
thể nhả ra ác khí trong lòng.
Nhưng mà khoa cử làm sao dễ dàng
như vậy, không nói cái khác, chỉ nhìn kế thất phu nhân sao có thể dễ
dàng cho hắn xuất đầu. Cái thân phận đích tử giống như con dao cắm trong lòng kế thất phu nhân, không chỉ tượng trưng cho sỉ nhục của thị, càng
là minh chứng cho việc thị đã từng là thiếp thất.
Chuyện xưa cũng thật cẩu huyết, vị kế thất phu nhân này họ Mã tên Ngọc Liên, là thanh
mai trúc mã với Lê lão gia. Lê lão phu nhân đối với chuyện này cũng tỏ
vẻ vui mừng, cho dù chỉ là để giúp đỡ nhà nương, bà cũng ủng hộ nhi tử
và chất nữ thân càng thêm thân.
Nhưng Lê lão thái gia lại không
giống, Lê gia xuất thân nông dân, tổ phụ dụng tâm khổ học, năm mươi ba
tuổi trúng cử mới thay đổi địa vị, Lê gia vốn căn cơ nông cạn, Lê lão
thái gia tất nhiên chướng mắt Mã gia cửa nhỏ nhà nghèo, một lòng muốn
giúp nhi tử tìm một môn thân thật tốt.
Lê Thái An khi đó cũng
không chịu thua kém, tuổi còn trẻ đã khảo trúng Tú tài, Lê lão thái gia
lúc ấy liền thay nhi tử định ra hôn nhân với thứ nữ nhà Trương đại nhân
thông phán Dương Châu, quan trên nhà mình.
Lẽ ra Trương thị gả
qua, vào cửa rồi hẳn phải sống tốt mới đúng, ai biết chưa đến ba tháng,
một cái kiệu nhỏ từ cửa sau của Lê phủ mang tới một tiểu thiếp, bảy
tháng sau sinh non một tiểu tử béo tốt. Nếu nói trong đó không có gì mờ
ám, ai tin?
Người Trương gia hối hận đến xanh ruột, chính là ván
đã đóng thuyền, nữ nhi gả cũng đã gả, có năng lực làm gì. Để nữ nhi có
thể sống tốt ở Lê phủ, ngay cả có tức giận đến thế nào bọn họ cũng chỉ
có thể chịu đựng.
Trương thị cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, hoàn
toàn chết tâm đối với trượng phu, may mắn bụng nàng không chịu thua kém, một năm sau sinh hạ Lê Diệu Nam. Có nhi tử bên người, lại có nhà nương
cùng Lê lão thái gia làm chỗ dựa, từ đó trở đi nàng liền đóng cửa, mỗi
ngày dồn toàn bộ tâm tư vào nhi tử. Vốn nếu vẫn luôn như vậy, đợi cho Lê Diệu Nam thành niên, nàng cũng hết khổ. Nào biết được trời cũng có mưa
gió thất thường, năm Lê Diệu Nam bốn tuổi, Lê lão thái gia đột ngột phát bệnh qua đời, không có vị đương gia này, Lê phủ hoàn toàn trở thành
thiên hạ của Lê lão phu nhân. Cuộc sống của Trương thị càng ngày càng
khó khăn, tuy có nhà nương giúp đỡ nhưng Trương, Lê dù sao cũng là hai
họ. Trương phủ dù có lớn cỡ nào cũng không thể quản tới hậu trạch nội
viện nhà người khác. Không được vài năm, Trương thị liền buông tay mà
đi, chỉ để lại hài tử bảy tuổi vô tội.
Trương gia vì thế còn nháo loạn một hồi nhưng nhìn tại phân thượng của Lê Diệu Nam, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Lê Diệu Nam dù sao cũng là huyết mạch duy
nhất mà Trương thị lưu lại. Cuối cùng bọn họ cũng chỉ phong tồn toàn bộ
đồ cưới của nữ nhi, giao cho Lê Diệu Nam tự mình bảo quản, người Lê gia, bọn họ không tin được một ai.
Vốn nghĩ rằng như vậy ít nhất có
thể thay ngoại tôn lo lắng một chút, làm cho hắn sống tốt một chút, lại
không biết bọn họ nhường nhịn, trong mắt Lê Thái An là châm chọc, bọn họ thoả hiệp, Lê Thái An càng muốn cưỡng bức.
Lúc ấy, Lê Thái An
tuy rằng nhẫn nhịn nhưng xoay người, một năm hiếu kỳ chưa qua, hắn đã
không thể chờ đợi được mà nâng Mã Ngọc Liên lên thành chính thất, tát
một phát vào mặt người Trương gia.
Hành động này hoàn toàn chọc
giận Trương gia, lập tức dẫn người đánh tới cửa, lúc ấy sự tình nháo
thực lớn, cơ hồ toàn bộ Dương Châu đều biết, mà ngay cả tấu chương cũng
có một tá. Sủng thiếp diệt thê mặc dù không phải tội lớn nhưng không thể thiếu một cái trị gia không nghiêm, con đường làm quan của Lê Thái An
cứ thế mà dừng lại. Lê lão phu nhân luống cuống, Lê lão gia rốt cuộc sợ, lúc này mới bắt đầu hối hận không nghe phụ thân khuyên bảo.
Chỉ
đáng thương Lê Diệu Nam, vốn không có mẫu thân, lại bị phụ thân hận, còn bị nhà cữu cữu giận chó đánh mèo, từ đó trở đi liền thật sự không nơi
nương tựa, cuộc sống của hắn tại Lê phu có thể tưởng tượng.
Nhưng sự tình vốn đều có tính hai mặt. Cũng may Trương gia có lần nháo này,
Lê Diệu Nam có thể bình an lớn lên. Cho dù chỉ là vì ngăn chặn đồn đại
bên ngoài, vì thể diện của Lê phủ, Lê Diệu Nam có thể dưỡng hư, dưỡng
phế lại không thể dưỡng chết, dưỡng tàn. Nếu không phải sợ hắn chết là
có thể kéo Lê gia chết theo, chỉ dựa nào vài cái tâm phúc mà Trương thị
lưu lại, Lê Diệu Nam sao có thể sống đến bây giờ, chỉ sợ là đã sớm chết
bệnh ở trên giường, cũng không chờ được người ngoài như mình đến chiếm.
Thật là một đứa nhỏ đáng thương, Lê Diệu Nam nhẹ nhàng thở dài, không nghĩ
tới thằng bé xui xẻo này còn thảm hơn cả mình. Cha mẹ hắn mặc dù ly hôn
nhưng ít ra còn có ông nội yêu thương, trước khi qua đời ông còn lưu cho hắn 30% cổ phần tập đoàn Lê thị, làm mẹ kế đỏ mắt.
Chỉ tiếc có
cái gọi là có được thì có mất, tiền vẫn luôn làm động lòng người. Cũng
bởi vì 30% cổ phần này, hắn từ nhỏ đến lớn gặp tai hoạ không ngừng, cho
dù biểu hiện ăn chơi như thế nào, phòng bị nghiêm mật như thế nào cuối
cùng vẫn là cẩn thận mấy cũng có sai sót, đi đời nhà ma, chỉ tiếc bố cục lúc trước, không biết tên kia có thể tiếp tục kế hoạch không.
Hẳn là có! Lê Diệu Nam nhếch môi, không có cái chướng ngại vật là mình, tên kia hành động càng thêm thuận lợi, ít nhất không cần chia một phần hoa
hồng, tiết kiệm một số tiền lớn, tiện nghi cho gã.
Trong lòng hắn chỉ áy náy đối với ông nội, ông mà biết mình bại gia như thế, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức nhảy từ trong quan tài ra.
Nhưng thế thì sao,
quan hệ của hắn với mẹ kế từ khi có 30% cổ phần kia liền thành ngươi
chết ta sống. Hắn thừa nhận mình vẫn là một người ích kỷ, đồ hắn không
cho, người khác đừng mơ tưởng đoạt được, đồ hắn không chiếm được, người
khác cũng đừng mơ tưởng có được, hắn chính là một kẻ vô liêm sỉ như vậy!
Lê Diệu Nam chỉ có một tiếc nuối duy nhất chính là không nhìn được ngày tập đoàn Lê thị sụp đổ.