Vân Điệp ngồi bên giá vẽ, ánh mắt say mê chìm vào khung cảnh trước mặt.
Nam tử tuấn mỹ tắm mình dưới ánh trăng trong trẻo, khí chất toát ra như
hoa trên đỉnh tuyết liên. Hắn tựa như ánh trăng dưới nước, thấy được
nhìn được nhưng không thể nào chạm tới được. Đẹp đến nổi cho người ta
cảm giác sợ chạm vào sẽ tan mất, hư hư ảo ảo không có thật.
Nhưng rất nhanh nam tử trước mặt lại phá tan cảm giác đó của tiểu yêu tinh,
hắn hai tay che ngực khuôn mặt tuấn tú thẹn thùng không biết là giả hay
thật bẻn lẻn hô to: "tiểu yêu tinh... ngươi háo sắc a"
Khóe mắt
Vân Điệp giật giật, cảnh đẹp ' nam nhân tuấn tú tắm mình dưới răng '
trong đầu "răng rắc" thành từng mảnh vở. Nàng đành tai điếc mắt ngơ như
không nghe không thấy tiếp tục vẽ tranh.
Sở Hiên xưa nay lạnh
lùng, cứng nhắt hôm nay lại có tâm tình đùa giỡn. Làm một bộ dáng như
vậy hắn cũng bất ngờ với chính mình. Ở bên cạnh tiểu yêu tinh rất vui
vẻ, hắn có thể cười đùa thoải mái, có thể trêu ghẹo tiểu yêu tinh, nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận của nàng trong lòng thật sảng
khoái. Sở Hiên cảm thấy nếu như vậy cũng thật tốt, mang theo nàng bên
mình mỗi ngày hắn có thể vui vẻ rồi ngặt một nổi nàng lại muốn ăn tim
hắn.
Ngụp lặn một lúc lâu, Sở Hiên muốn mình thật sạch sẽ nếu không lại bị tiểu yêu tinh chê bai rất mất mặt
Vân Điệp chăm chú trau truốt lại bức tranh sắp hoàn thành. Từng làn gió lùa vào mái tóc lòa xòa bay vào mắt, nàng khó chịu lấy tay gạt ra phía sau. Chợt cảm giác sau lưng có người, chưa quay đầu lại đã nghe âm thanh
trầm ấm mê hoặc
"ngồi yên"
Không biết mỹ nam ở đây từ lúc nào, nàng ngừng bút nhìn bóng hắn phản chiếu trên mặt đất
Sở Hiên rút dây vải buộc trên tóc mình ra, bàn tay lành lạnh chạm nhẹ vào
gáy tiểu yêu tinh, động tác hắn vụng về luồn tóc nàng vào dây buộc lại
có vài lọn tóc rơi ra ngoài xượt nhẹ vào gò má Vân Điệp làm tim nàng
hung hăng run lên
Vân Điệp không quay đầu nhìn hắn, nàng mất tập
trung cầm bút không động đậy đến khi thấy người nào đó lột sạch đồ ra
hong khô gần đó mới lắp bắp nhỏ giọng
"ngươi... ngươi làm sao lại cởi sạch ra như vậy a?"
Sở Hiên vểnh môi: "mặc quần ướt sẽ làm chổ đó bị ngứa"
tiểu yêu tinh đỏ mặt: "vậy lúc nãy sao ngươi lại mặc xuống nước làm gì. Hiện tại sẽ không bị ướt đi"
Sở Hiên : "còn không phải lúc nãy do ngươi nhìn ta chằm chằm sao"
Hắn đứng phía sau dàn phơi y phục chỉ lộ ra nửa người trên khoe ra đường
nét quyễn rủ ánh mắt tà tà nhìn tiểu yêu tinh ngại ngùng trong lòng hả
hê, trêu chọc nàng ta thật sảng khoái a
Vân Điệp lấy từ không gian một bộ trang phục thể thao adidas quăng vào mặt tên mỹ nam lưu manh: "mặc vào. Trời sẽ rất lạnh"
Sở hiên tiếp nhận, nàng quan tâm lo sợ hắn bị lạnh, trong lòng ấm áp, sự
vui vẻ biểu hiện lên độ cong của khóe môi, ánh mắt ẩn hiện ý cười nhàn
nhạt rất dễ nhận ra
Những cành cây khô vùi trong ngọn lửa lâu lâu phát ra tiếng lốp đốp, Vân Điệp ngồi tựa vào gốc cây gần đó sưởi ấm
nhìn mỹ nam bước tới áo thể thao không kéo khóa lộ ra vùng bụng và trực
trắng trẻo trong lòng thầm mắng 'hừ.bộ dạng đẹp như vậy, đáng ghét'
chống tay đứng dậy bước lại gần hắn.
Vân Điệp đưa tay gắn chốt
khóa từ phía dưới vạt áo chầm chậm kéo lên trên tới cổ áo, đồng thời
theo động tác cũng ngước mặt lên. Ánh nhìn chạm vào đôi mắt như nước hồ
thu kia làm nàng thất thần. Gần như vậy, vân điệp liền thấy rỏ mi mắt
hắn rủ xuống lẳng lặng nhìn nàng cũng không thể che đi đôi đồng tử đen
láy sâu thăm thẳm, nàng ngơ ngác bất giác bị hút vào đó. Bất chợt mặt
nước hồ thu phẳng lặng kia hiện lên ý cười trêu cợt làm nàng bừng tỉnh
"đáng ghét... ngươi lại sắc dụ. Nam nhân đẹp yêu nghiệt như vậy có gì tự hào chứ. Hừ"
Vân Điệp hậm hực ngồi xuông chọc chọc cành cây xới đống lửa để khỏi bị tắt. Một lúc lâu nàng không nhìn người bên cạnh cất tiếng hỏi
"này...ngươi là người sở quốc sao?"
Sở Hiên: "gọi ta là sở hiên"
Tiểu yêu tinh: "hả?"
Sở Hiên: "đừng có 'này' nữa. tên ta là sở hiên"
Tiêu yêu tinh: "Oh, thế ra khỏi chổ này ngươi định đi đâu. Nhà ngươi ở đâu?"
Sở Hiên không trả lời mà hỏi ngược lại: "tiểu yêu tinh...ngươi sẽ đi theo ta sao?
Tiêu yêu tinh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu mạnh khẳng định: "Ừm"
Sở Hiên: "là vì muốn ăn tim ta sao?"
Ngừng một chút nàng nhìn sở hiên có chút khẩn thiết: "không ăn... ngươi để ta theo bên cạnh được không?". Nàng sợ, ở thế giới xa lạ này tuy không có
zombie ăn thịt người, nhưng nàng không có lấy một người thân, một người
quen biết... nàng chỉ biết có mỗi người bên cạnh, nàng không theo hắn
thì còn theo ai
Sở Hiên trong lòng nảy lên một cái cực kì vui sướng 'nàng là muốn theo hắn' chưa kịp mở miệng lại nghe nàng nói tiếp
"ngươi là người đầu tiên ta gặp ở thế giới này, ta chỉ quen biết ngươi" ánh
lửa chập chờn hắt lên đường nét ngây ngô của tiểu yêu tinh, ánh mắt nàng chứa đựng một tia buồn bã khó nói nên lời
Sở hiên ngay một khắc
đó không kìm lòng hứa hẹn: "được...chỉ cần ngươi ở bên ta sẽ không để
ngươi ủy khuất". Hắn muốn nhìn nàng cười thật vui vẻ, không muốn tiểu
yêu tinh của hắn buồn bã, ánh mắt nàng phải luôn trong trẻo như vậy nhìn hắn,.....