Sau khi Dương Chính rời đi Diệp Tư Đằng liền nghiên cứu thứ đang cầm trong tay
Khối gỗ lục giác mà Diệp Tư Đằng đưa cho hắn không mạch lạc toàn vẹn, trên
vân gỗ có vết nứt nhân tạo gọn gàng sắc nét. Nếu đoán không lầm, đây có
lẽ là Phi Quan Mật do Diệp gia tạo ra nhằm thông báo những nội bộ cơ mật của Tề quốc. Kẻ nào hiểu biết hạn hẹp nhấn vào chốt hình trụ coi như
toi mạng
Như Diệp Tư Đằng đã nói, Phi Quan Mật này ngoài Tề Lạc
sẽ không có người thứ hai có khả năng giải mã. Giữa Tề Lạc và Diệp Tư
Đằng chỉ tồn tại một bí mật, cũng chính vì điều này mới khiến bản thân
Tề Lạc lưu tâm tạo thành một mối liên quan giữa bọn họ. Lẽ nào...
Tề Lạc xoay dọc rồi lại xoay ngang Phi Quan Mật , mười ngón tay thoăn
thoắt đẩy nhẹ khối gỗ, chỉ kịp nhìn thấy động tác ngón út của hắn hất
nhẹ đẩy phần rìa một khối gỗ xoay hai vòng rồi dừng lại. Nếu có thể theo kịp động tác tay, rất dễ nhận ra Tề Lạc đang xoay Phi Quan Mật thành
một chữ, một chữ này cũng chính là thân phận thật sự của hắn
Để
chứng minh cho sự thông tuệ của Tề Lạc, Phi Quan Mật cạch một tiếng,
khối trụ nhỏ tự động thụt vào bên trong, sáu cạnh khối gỗ mở ra như cánh hoa. Tề Lạc nhếch mắt, xuyên qua chiếc mặt nạ có thể thấy được sự đắc ý trong ánh mắt
Hắn kéo khối gỗ hình trụ ra đặt qua một bên, theo đó mật thư được cuốn tròn lớn hơn cọng thép một chút liền lộ ra
Mặt giấy tuyên thành hơ trên ánh nến, bập bùng xém một góc rồi lan rộng.
Nét mực nổi bật bị lửa ngấu nghiến trở thành tro tàn. Tề Lạc phủi tay,
cười nhẹ
"Diệp Tư Đằng, lần này đề nghị của ngươi ruốt cuộc cũng có chút kích thích rồi"
"Đi điều tra những nghệ nhân được chọn điêu khắc băng năm nay, mua được thì vung bạc, mua không được thì giết. Bổn tọa muốn Đông Sở Yến Đồ sắp tới
tắm máu một phen"
Ân Hạo trong lòng không yên hỏi
"Giáo chủ, chúng ta có thể tin Diệp Tư Đằng không. Đối với Diệp gia bản giáo cũng đã gây hận không ít"
"Ngươi không cần lo lắng, bổn tọa tự có tính toán"
"Đương nhiên, tại Sở quốc bọn chúng là chủ, chúng ta là khách. Phản khách vi
chủ cái giá phải trả e rằng rất nặng. Nhưng ngươi nghĩ xem, ta sẽ lấy
thân phận gì để làm khách đây. Cấu kết Tề quốc là bổn tọa - giáo chủ của Thanh Vân giáo, nhưng khi đứng trên lãnh thổ của Sở quốc bổn tọa ắt
phải mang một cái tên khác đủ danh chính ngôn thuận, đủ để hoàng đế Sở
quốc...Á - khẩu - vô - ngôn "
"Không cần bổn tọa nói hết chứ"
"Giáo chủ anh minh, thuộc hạ lập tức thi hành"
------.H.o.a.i.T.h.u-----
Đông Sở Yến Đồ là lễ hội mùa đông được Sở quốc tổ chức hằng năm, mỗi lần sẽ
kéo dài khoảng một tháng. Lễ hội mùa đông này không có ngày cố định, mà
sẽ do hoàng đế Sở quốc ban bố tùy thuộc vào thời tiết để chọn ra thời
điểm thích hợp, ba tháng trước khi Đông Sở Yến Đồ diễn ra các nghệ nhân
điêu khắc băng phải làm việc ngày đêm để kịp chuẩn bị cho lễ hội. Họ lấy các tảng băng từ sông Đông Hà thiết kế thành nhiều hình dáng khác nhau. Ngoài ra các vũ cơ cũng ra sức tập tuyện cho lễ hội, họ phải nhảy múa
dưới thời tiết lên đến âm mười sáu độ ở ngoài trời.
Mặc dù công
sức bỏ ra cho Đông Sở Yến Đồ không những hao tâm lại còn tốn tài nhưng
bách tín Sở quốc rất đón chào và háo hức chuẩn bị, bởi vì điều này không những chứng minh sự phồn hoa của Sở quốc mà còn thể hiện quốc gia bọn
họ là nơi tinh hoa tụ hội, tài lực hùng mạnh
Vân Điệp trong thời
gian này cũng không thảnh thơi, nàng học viết và đọc chữ nơi này. Thời
gian rãnh rỗi Sở Hiên sẽ dạy nàng kiếm pháp của Kỳ Lân Bảo Điển. Mặc dù
thính giác và thị giác vẫn nhạy bén như trước, nhưng Vân Điệp nhận ra dị năng của nàng đang dần yếu đi và có lẽ sẽ biến mất trong một ngày không xa. Mạt thế là nơi kích thích con người bộc phát dị năng, vậy nếu không có mạt thế thì đương nhiên trong thân thể cũng dần triệt tiêu đi cái
không vốn có.
Hôm nay Sở Hiên muốn dắt nàng đến phố Tùng Hoa, nơi này được coi là một kinh thành thu nhỏ của quận Càn Phong.
Xe ngựa dừng lại trước một cửa tiệm, tiểu nhị liếc mắt một cái liền thấy
kí hiệu gió lốc trên cổ xe. Hắn nói lời xin lỗi với khách nhân đang xem
hàng, vội vã chạy ra dừng lại trước mặt Sở Hiên một quãng quỳ sạp xuống
"Vương gia đại giá quang lâm, bổn tiệm không kịp tiếp đón...xin.."
Sở Hiên phất tay áo cắt ngang
" Được rồi, bà chủ của ngươi đâu"
"Phượng Cô cô đang ở bên trong kiểm tra lại đợt hàng vừa nhập, mời vương gia vào trong"
"Hừ, đừng xa như vậy làm gì, bổn vương là quỷ chắc"
Tiểu nhị lén lút nhìn vị cô nương đứng cạnh Càn vương, có vẻ tin đồn độc
trên người vương gia đã được khắc chế là thật. Tiểu nhị thấp thỏm dẫn
đường đi lên phía trước kéo tấm cửa gỗ phủ rèm châu cúi đầu chờ Sở Hiên
và Vân Điệp bước vào, sau đó mới khép cửa lại rồi đi theo phía sau.
Người được gọi là Phượng Cô là một phụ nhân trung niên, khóe mắt đuôi mày
được trang điểm rất kỉ, trang phục sang trọng mà không quá phô trương.
Bà ta thấy Sở Hiên liền làm lễ, cúi đầu gọi một tiếng
"Tham kiến vương gia"
"Miễn lễ"
Sở Hiên nắm lấy tay nàng kéo lên phía trước
"Ta muốn bà thiết kế y phục cho nàng để tham gia Đông Sở Yến Đồ lần này"
Lúc này Phượng Cô mới ngước mắt nhìn cô nương trước mặt.
" Gặp qua Vân cô nương"
Vân Điệp đáp lễ rồi chờ bà lên tiếng. Cũng không hỏi tại sao Phượng Cô này
lại biết nàng họ Vân. Bà không dám nhìn lâu, ánh mắt không mang theo tia đánh giá mà đơn giản chỉ là phục tùng mệnh lệnh của Sở Hiên
"Mời vương gia cùng cô nương đến Tùng Lâm viện chọn một mẫu y phục, có một
số mẫu vừa được thiết kế hai ngày trước dành riêng cho lễ hội năm nay"
Bên trong Tùng Lâm Viện có rất nhiều loại vải. Bởi vì tiết trời vào đông,
nên đa số các loại vải chủ yếu để giữ ấm. Phượng cô đưa cho nàng một tập tranh vẽ, tranh cổ đại rất trừu tượng nhưng cũng đủ để Vân Điệp nhìn ra các mẫu y phục. Bản thân nàng mù tịt về thời đại này, lỡ như chọn y
phục quá lố cũng không được, tầm thường cũng không xong. Ở một nơi có
quá nhiều quy tắc như vậy, ngay cả trang phục không hợp lễ cũng sẽ dẫn
đến không ít rắc rối, nên tốt nhất để cho Phượng cô giúp nàng chọn đại
một mẫu nào đó
Sau khi chọn xong Sở Hiên lấy đi tập tranh
" Bà đã chọn bức nào "
" Thưa vương gia là mẫu áo có phần viền lông cừu ở nách tay "
Sở Hiên tìm thấy mẫu y phục như Phượng cô miêu tả xé đi mảnh giấy đó. Hắn
vo tròn rồi vứt vào chậu than bên cạnh. Nhìn vẻ mặt kênh kiệu kia liền
có thể hiểu "đại gia đây muốn là độc nhất vô nhị"
Đừng nghĩ nam
nhân nhìn có vẻ lãnh khốc này chỉ lo việc quân, hắn là một tên rất để
tâm đến vẻ bề ngoài. Mỗi lần xuất ngoại kỳ thực chuẩn bị còn lâu hơn so
với nàng
Nếu Sở Hiên đã chuẩn bị tới nước này thì việc muốn hắn
dời tâm chuyển ý không mang nàng theo đến kinh thành là chuyện không
thể. Thực tình Vân Điệp cũng rất muốn một lần chiêm ngưỡng cái gọi là
hoàng cung trong truyền thuyết kia. Ngắm mỹ nữ, thưởng ẩm thực, xem đấu
đá.
Chậc
Hấp dẫn, quá hấp dẫn
Tuy nhiên cái gì cũng phải có đánh đổi. Nàng muốn bước vào cái cổng hoàng cung kia thì phải
mang cái trên người cái danh phận là muội muội của Sa đại nhân đấy.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến tên tiện nam đó thôi là tiểu yêu tinh đã hận
không thể dùng đế giày mãnh liệt mà vả lên mặt hắn. Lại còn bắt nàng
trước mặt bao nhiêu người gọi hắn một tiếng " ca ca" ...
Đột
nhiên Vân Điệp nghĩ đến cái vị Bình Tây công chúa kia, nếu lúc trước
nàng chết trong khe địa chấn có lẽ xuyên không liền có thể nhập vào thân thể nàng ta không chừng.
Cái thân phận không rỏ ràng này thực khiến lòng nàng bất lực vô hạn