Mặt trời lúc này đã khuất sau dãy núi, sắc trời âm u xuống dưới giống như
muốn nổi rông, trong rừng bạch đàn đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón.
“Tiểu thư, tại sao người ngăn cản nô tỳ bắt hắn ta? Hiện tại có cần nô tỳ cho người theo dõi hắn?” Lục Y cầm đèn lồng chiếu sáng nhìn dáng vẻ lười
biếng thong dong của tiểu thư nhà mình, không nhịn được hỏi, “Chỉ e lai
giả bất thiện.”
Mạn Châu chậm rãi thu bàn chân nhỏ khỏi mặt nước, ngăn cản động tác Lục Y tới hầu hạ, nàng tự mình đeo tất rồi đi hài
thêu vào, lại chậm rì rì đứng lên, đến nửa ánh mắt cũng không thèm nâng
lên, chỉ thờ ơ nói: “Hắn tự nhiên sẽ mò tới lần nữa.” Nàng không dự
đoán, mà là trần thuật.
Nhãn tình của Lục Y sáng lên, trong đôi
mắt thâm trầm chợt lóe lên sự kinh ngạc không thể che giấu, chỉ là tuyệt nhiên không có một tia nghi ngờ.
Mạn Châu cầm lại tay áo, nàng
hơi nghiêng người nhìn những cánh hoa quỳnh đang trôi theo dòng suối
xuôi về thượng nguồn rồi bước về phía trước, cho dù cánh hoa đã héo tàn
nhưng vẫn trắng trong tinh nguyên như cũ.
“Đi thôi, trời nổi rông rồi!” Phượng mâu khẽ lóe lên một tia xa xăm, Mạn Châu nói hãi chữ rồi liền phất tay áo rời đi.
“Tiểu thư?” Lục Y hít sâu một hơi, nặng nề nhìn bóng lưng của nữ tử trước mắt mà cất lời: “Lão gia cùng đại thiếu gia thời thời khắc khắc đều nghĩ về tiểu thư!” Bàn tay cầm đèn lồng của nàng vậy mà run run, “Nên nơi người có thể trở về, Mạn gia…”
“Câm miệng!” Lục Y còn định nói cái gì thì Mạn Châu đột nhiên ngắt lời.
Lục Y giật mình: “Tiểu thư?”
Mạn Châu cất tiếng cười châm chọc nhìn bóng đen bao chùm cả con suối dần
chảy siết trước mắt, ánh mắt nàng khẽ toát lên một tia ảm đạm, rồi kiên
quyết phẩy tay áo bước về phía trước.
Lục Y thấy tiểu thư không
muốn nói chuyện, cũng lập tức không nói gì nữa mà yên lặng đi theo phía
sau, chỉ là trong lòng nàng lúc này nặng như đeo chì.
Dưới sự sắp xếp của Cung Lệ Hoa, tin tức hắn bí mật tách khỏi đoàn người
hoàn toàn không được tiết lộ ra ngoài. Bên ngoài chỉ biết Hoàng thượng
dẫn theo quý phi nương nương đi thị sát quân đội của Tấn Minh vương gia, nào ai biết thật sự bên trong là hắn đang muốn làm cái gì. Hành động
gióng trống khua chiêng như vậy rước lấy không ít hoài nghi đám người A
Cửu cũng như Lục Y, nhưng vì Mạn Châu chẳng tỏ ra ý kiến gì nên mọi
người cũng không nghĩ hỏi gì thiếu suy nghĩ. Đoàn người cứ như vậy đi
đến chân núi Lỗ Ai, do thời tiết ngày càng chuyển biến xấu mà phải đóng
trại lại nơi này.
Nhìn thiếu niên mặc áo lụa trắng tinh
mỏng manh trước mặt, lấp lánh như thần tiên, Đồ Lôi dù đã không ít lần
chứng liền mà vẫn không tránh khỏi thất thần cả người.
“Chân bị bầm rồi à?” Hắn cau mày, “Xấu xí thật.”
Cặp mắt trong suốt của thiêu niên mờ mịt không còn ánh sáng, lặng yên đến
đáng thương. Trong đầu hắn đang không ngừng lặp lại câu nói của nữ tử
bên dòng suối: Nơi cậu có thể trở về?
“Lai lịch đám người đó như
thế nào? Bên trong có bao nhiêu thứ quý báu, có nhiều phụ nữ không? Đám
hộ tống đó thân thủ như thế nào?” Đồ Lôi hỏi một hơi rất nhiều câu, tay
của hắn cũng không nhịn được vuốt ve lớp da mềm mại trắng mịn trên cặp
chân thon dài của thiếu niên, mặc kệ có bao nhiêu vết bầm tím cấu véo
trên đó.
Nhưng thiếu niên tựa như đang chìm vào thế giới riêng
của mình, "Tại sao ta phải nói cho ngươi? Ngươi cũng đâu muốn ta đâu!",
hắn thốt ra những lời trong tiềm thức, dường như không muốn nghĩ tới hậu quả của nó là gì.
Đồ Lôi không có được câu trả lời như ý cũng
không tức giận, hắn đưa tay cầm lấy bộ phận mềm mại giữa hai chân thiếu
niên: “Không nói sao? Không quan trọng, ta còn rất nhiều thời gian cho
đến sáng mai mà.” Rồi hắn đột nhiên đứng dậy, hơi hướng người ra bên
ngoài hô lớn, “Các ngươi, mang 'Kim Thương Bất Khuất' đến cho bản trại
chủ, làm mọi cách để hắn khai ra.”
Mây đen phủ kín bầu trời, như một thế lực vô hình nháy mắt nuốt chửng đỉnh núi Lỗ Ai…
Rầm rầm!
Sấm sét ầm ầm, một hạt…hai hạt…rồi trời lại đổ mưa, mưa thật to…
Chỉ mới trải qua một canh giờ, vậy mà trong mê man, Ưu Linh nghĩ đây có lẽ
là thời khắc tăm tối nhất cuộc đời mình. Bao nhiêu cánh tay của đám sơn
tặc bẩn thỉu gớm guốc mò mẫm khắp người hắn, miệng hắn, thân thể và phía dưới, không biết đã nhuốm đầy, bị tưới bao nhiêu chất lỏng sền sệt tanh nồng ấy.
Thân thể của hắn bị trói đặt trên ghế dài, úp sấp trên
mặt đất, trên bàn, trên giường, trên sàn nhà…bị truyền qua bao nhiêu
cánh tay, bao nhiêu cơ thể nam tử hắn chẳng còn đủ tỉnh táo để nhận thức được nữa. Hắn không biết trên người đã tăng bao nhiêu vết sẹo, chỉ biết tác dụng của 'Kim Thương Bất Khuất' đang ép buộc hắn đến muốn phát
điên, từng tấc da thịt như muốn thối rữa làm hắn không thể ngừng khao
khát thêm những thứ gớm guốc đó đâm sâu vào cơ thể mình.
Đồ Lôi
vẫn yên lặng quan sát, giống như đây là một vở kịch đặc sắc nhất mà hắn
từng xem, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Ưu Linh, nhìn vào gương mặt thống
khổ của thiêu niên dưới thân bao nhiêu tên nam tử khác…
“Trại
chủ…trại chủ….Ưu Linh sai rồi, cứu Ưu Linh…” Tác dụng của xuân dược cực
mạnh cuối cùng cũng tan đi một chút, Ưu Linh run run van xin Đồ Lôi, ánh mắt ngập nước mờ mịt nhuốm đầy dục vọng kia của hắn làm Đồ Lôi không
đong đếm được mình có bao nhiêu hài lòng.
Lúc này hắn mới phất
tay cho mấy chục tên sơn tặc trần truồng trong phòng đi ra ngoài. Một
cái phất tay này của hắn, dù có sơn tặc nào chưa được thỏa mãn thì cũng
im lặng không tiếng động nghe theo, trong ánh mắt hèn mọn không xuất
hiện một tia phản kháng.
“Biết sai rồi sao?” Đồ Lôi cởi quần, móc bộ phận sơ bẩn của mình ra, đi tới chỗ Ưu Linh đang bị chói, một cái
giật mạnh liền gỡ bỏ tất cả dây thừng kìm hãm cậu, “Ngoan, ngươi nến
nhớ, ngoài bản trại chủ ra, không có người thứ hai có thể chứa chấp loại nô lệ như ngươi đâu, ngoài nơi này, ngươi còn chỗ nào để đi chứ?”
Một tay Đồ Lôi tóm lấy mái tóc dài dính đầy tinh dịch của đám sơn tặc kia
để lại của Ưu Linh, ấn đầu Ưu Linh vào hạ bộ của hắn, hài lòng thởi dài, “Lúc này thì nói cho ta biết mọi thứ ngươi nhìn được ở chỗ đám người
triều đình kia.”
Ưu Linh ngẩng đầu lên, nở nụ cười đầy hoảng hốt, thốt ra câu nói rối loạn mà yếu ớt: “Trại chủ đáng kính, xin hãy tha
lỗi cho Ưu Linh, Ưu Linh sẽ không ngang bướng nữa…Trại chủ…. Ưu Linh sẽ
…sửa chữa…sai lầm này.”
Đồ Lôi vui mừng mà thỏa mãn nhìn thiếu
niên yếu ớt trước mặt, nô lệ rốt cục cũng chỉ là nô lệ mà thôi, một con
chó không phải chỉ cần trung thành ngoan ngoãn nghe lời chủ thế này thôi sao? Hắn nhếch miệng cười rồi khom lưng, đưa tay ôm ngang cơ thể Ưu
Linh đi về phía dục phòng.
Mư vẫn cứ như thế, rơi uốt đẫm, xơ xác tiêu điều.
...
Ở chân núi màn mưa bao trùm doanh trại, hơi lạnh len lỏi vào trong lều
theo từng cơn gió. Căn lều của Mạn Châu nằm ở trung tâm khu vực cắm
trại, bên ngoài có bốn quân lĩnh thân thủ tốt nhất mặc áo mưa nghiêm
chỉnh canh gác.
Từ bên ngoài nhìn vào, cả thân thể Mạn Châu co
rụt nằm trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, mi tâm nhíu chặt kia tiết lộ rằng nàng ngủ cực kì không yên ổn. Nàng vừa mới tắm xong, mái tóc dài mới
khô được một nữa, xõa tung trên ghế dài đã được phủ một lớp lông cáo
mềm.
Khi Lục Y mang hòm thuốc cùng khăn lông vào trong liền nhìn
thấy tiểu thư mình nằm co ro trên ghế, từng cơn gió lạnh buốt thổi vào
mà nàng vẫn không hề tỉnh giấc.
Lục Y cầm lấy trường bào Mạn Châu đặt ở gian ngoài, đi đến trước ghế nằm phủ lên người nàng.
Những ngón tay tuyết trắng gầy gò của Mạn Châu bỗng giữ chặt lấy trường bào, rồi từ từ mở mắt ra: “Thế nào?”
Ánh mắt Lục Y trở nên phức tạp, lặng lẽ nhìn về phía nàng, hơi do dự nói:
"Chương Hàm nói mọi chuyện đều theo ý tiểu thư, Lưu công công cũng gật
đầu nói sẵn sàng bất cứ lúc nào.”
“Ân?” Mạn Châu chỉ nhẹ thanh
đáp lại một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, trong đầu nàng lúc này vậy mà lại
ngập tràn những hình ảnh thoáng qua trong giấc mơ, từng đóa hoa quỳnh
ngập trong dòng nước rồi bị từng cơn sóng đánh cho dập nát, dập nát rồi
từ từ chìm dần xuống không thấy.