Mấy hôm nay hệ thống bị die nên chẳng đăng truyện được gì, hôm nay cuối cùng cũng ổn ròi, hehe, sr mọi người nha
Quảng Dương cung, Tào công công đem tin tức mình vừa thăm dò báo cho Thái hậu nương nương đang ngồi trên ghế chủ vị trên cao kia, chỉ thấy sắc mặt bà ta càng lúc càng khó coi, hiểm độc vô cùng.
“Ngươi nói Hoàng
thượng vừa mới xuất cung rồi, muốn đến quân doanh của Cung Thiên Tuyệt
sao? Còn có, nữ nhân kia cũng đi theo hầu hạ?”
“Dạ vâng, đoàn người hộ tống vừa từ Thần Vũ Môn rời đi!”
(Có thể xem Thần Vũ môn như cổng sau của Hoàng cung, cổng chính của Hoàng
cung là Ngọ Môn, hai cổng hai bên lần lượt là Tây Hoa môn và Đông Hoa
môn_Ta lấy tư liệu từ Từ Cấm thành đấy!!!)
Tào công công nghe ra Thái hậu đang vô cùng u ám, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ cẩn thận bẩm báo rồi im lặng.
Bên trong tẩm cung không có người thứ ba, một tiếng động cũng không có, tất cả đều không tránh khỏi ánh mắt độc địa của Ngụy Anh Tử, sắc mặt bà ta
vô cùng khó coi, dung nhan luôn luôn quyến rũ động lòng người, giờ phút
này tối sầm lại, báo hiệu sắp có mưa to bão lớn xảy ra.
“Tiểu tử đó rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ cánh đã đủ cứng, dám công khai ngang nhiên thách thức ai gia như thế?”
Cuối cùng áp chế được lửa giận trong lòng, Ngụy Anh Tử nâng lên chung trà nhấp một ngụm, cười như không cười:
“A Tào, ngươi lập tức bí mật truyền thông tin này cho đại ca, không cần
biết thế nào nhưng ai gia không muốn nữ nhân kia có cơ hội về cung đâu!”
Đại ca mà Ngụy Anh Tử nhắc đến cũng chính là Ngụy Thừa tướng đại nhân,
trọng thần nhất phẩm trong triều, hắn nắm trong tay quyền cao chức trọng một phần cũng vì có sự hậu thuẫn của Thái hậu nương nương từ trong hậu
cung, cho nên ngoại trừ vị tiểu muội này ra hắn chẳng coi ai vào trong
mắt, kể cả Hoàng thượng cũng không ngoại lệ.
“Dạ, nô tài lập tức
đi ngay!” Tào công công cung kính cúi đầu lĩnh mệnh, vội vàng lui ra
ngoài, trong điện chìm vào yên tĩnh. Chỉ là cả hai người họ đều không để ý ngay khi bóng dáng Tào công công rời đi, một bóng dáng khác cũng từ
chỗ tối trong tẩm điện Quảng Dương cung biến mất.
“Con người
từ khi sinh ra, cơ thể gần như là hình tròn, có 4 tay 4 chân, hai đầu,
hai giới tính, một cơ thể hoàn chỉnh. Họ mạnh mẽ và kiêu ngạo tự phụ vì
chính sự hoàn hảo của bản thân mình, rốt cuộc vì chịu sự tức giận của
trời cao mà cơ thể họ bị tách đôi.
Họ khao khát nửa kia cơ thể,
thèm khát đến độ muốn ôm nhau trọn đời, muốn bản thân mình hòa tan vào
đối phương, vì chỉ nửa cơ thể họ chẳng thể sống sót. Cuối cùng, Trời cao cũng cảm động, đã giúp họ sửa lại cơ thể…Từ đó về sau, con người vẫn
luôn khao khát nửa kia của mình. Đây chính là điều chúng ta gọi là …
tình yêu.”
“Người kì quái!” Trên khuôn mặt bình tĩnh của Mạn Châu hiện lên ý cười nhàn nhạt, một nụ cười này lại tựa như một đóa hoa lê
thanh khiết đang hé ra từng cánh hoa mỏng manh yêu kiều của mình, dáng
dấp xinh đẹp kia trong nháy mắt làm không gian âm u trong xe ngựa bừng
sáng lên.
“Cái gì?” Cung Lệ Hoa thu hồi tầm mắt quan sát từ cửa sổ xe ngựa, nheo mắt nhìn nàng.
“Chỉ có chút thú vị nhỏ thôi!” Mạn Châu buông cuốn cổ thư trong tay xuống, quay đầu nhìn hắn nói.
“Ừ!” Cung Lệ Hoa ứng thanh rồi không nói gì nữa, hắn cúi đầu rồi tập trung vào đống tấu chương chất thành đống nhỏ trên kỉ án.
Cảm thấy xe ngựa đi qua đường lớn, nghe thấy tiếng người bàn tán hai bên
cùng tiếng quát tháo không ngừng của cấm vệ quân, Mạn Châu khẽ than nhẹ
một tiếng, chuyến đi nay có lẽ sẽ rất dài…
…..
Lúc này, trên cửa sổ lầu hai khách điếm bên đường có hai người đang hướng tầm mắt chăm chú nhìn xe ngựa chầm rãi đi qua.
Độc Cô Cự Dã lạnh lùng nhìn chiếc xe ngựa sa hoa to lớn đang chầm chậm
chuyển động giữa đoàn người bảo hộ, Cung Lệ Hoa ở trong đó, tiểu nha đầu kia cũng ở?!
“Các chủ, đêm qua lại có một sát thủ bị người ta
hạ sát, bị chặt đầu đem đi lĩnh thưởng!” Lãnh Diêu đứng phía sau cúi đầu bẩm báo, không biết ở đâu trong giang hồ Tây Lãnh đột nhiên xuất hiện
nhưng kẻ đeo mặt nạ hoành hành khắp mọi nơi, Thiên Nhẫn các trong tháng
này đã chết mất gần năm người, cả năm đều bị chặt đầu mang đi .Mà các
chủ lại không hề tỏ ra cấp bách, một mực ở lại kinh thành, bây giờ còn
chạy đến nơi này nhìn đoàn người kia từ trong hoàng cung đi ra? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
“Cho bản các chủ thấy tiến bộ của các
ngươi, đến cả cái mạng nhỏ cũng không tự mình bảo vệ được thì sống trên
đời này làm gì nữa!” Độc Cô Cự Dã nheo mắt, lời nói ra lạnh lùng không
mang theo chút cảm xúc lại làm cho người ta sợ hãi đến tận xương tủy.
……
Mặt trời dần chuyển về hướng Tây, ráng chiều đỏ rực mà u tối nhuộm đỏ không gian, khiến rừng núi cũng tối tăm theo…
Đoàn xe Mạn Châu quy củ đi hai ngày đường thì đến được núi Lỗ Ai, đường núi
uốn lượn, một bên là bờ suối nhỏ cỏ non xanh mướt, một bên là rừng bạch
đàn trải đến bạt ngàn.
“Nương nương, có lẽ đêm nay chúng ta sẽ
cắm trại lại chân núi này!” Lưu công công ngồi phía trước xe ngựa ngẩng
đầu nhìn bầu trời đang chuyển màu về chiều, âm thanh đứng tuổi the thé
vang lên.
“Nhìn trời giống như sắp mưa, tiểu thư, người cảm thấy
thế nào rồi?” Lục Y vẫn ngồi nghiêng người tựa vào cửa xe ngựa, nhíu mi
thận trọng nói.
Mạn Châu ngồi trong buồng xe, gương mặt uyển
chuyển thanh lệ như lan, đôi môi đỏ mọng hơi cong mang vẻ đẹp quyến rũ
mê người, áo choàng đỉ như máu càng làm nổi bật làn da trắng nõn của
nàng, khí chất xuất chúng làm người ta không rời được tầm mắt.
Nghe lời của hai người bên ngoài xe, Mạn Châu cũng không ngẩng đầu, một tay
đỡ trán, tay còn lại kẹp một trang cổ thư thật lâu vẫn chưa có rời đi,
Nàng như đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, một ngày trước A
Lệ đã bí mật tách đoàn người từ lâu.
Trong rừng bạch đàn tối tăm ấy, trên đỉnh núi xuất bốn bóng đen quỷ mị như hồn ma yên lặng xuất hiện từ bao giờ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng xé gió truyền đến từ đằng xa, một trong số bóng đen đó hơi hơi đứng dậy, và gần như ngay lập tức hắn lên tiếng,
nghe âm thanh không thể nào phân biệt được là nam hay nữ: “A, các ngươi
nghe thấy không? Có người tới? Xem chừng rất đông đấy!”
Đối với
giọng nói hưng phấn quá mức bất thường này của bóng đen thứ nhất, bóng
đen thứ hai vẫn lặng yên ngồi phía sau không có bất cứ hành động gì,
không giống người kia hắn ta là người có chừng mực, một thủ lĩnh sẽ
không vì bất cứ điều gì làm thay đổi mục tiêu của mình.
Nhưng mà thanh âm này lại làm cho bóng đen ngồi cuối cùng giật giật thân mình,
hắn chậm rì rì cử động, chiếc mặt nạ màu đen viền vàng cũng từ trên
gương mặt hắn trượt xuống bờ vai, hắn dụi dụi mắt, có chút mờ mịt lười
biếng nhìn mọi người, tựa hồ vẫn còn buồn ngủ: “Các ngươi làm sao vậy?
Vẫn chưa rời đi à?”
Thiếu niên nháy mắt ngồi thẳng dậy, bộ dáng vô cùng lười nhác.
“A, Hắc Huyền, ngươi thế nào đã tỉnh rồi? Ta còn tưởng chưa đủ một canh giờ ngươi sẽ không tỉnh chứ!” Bóng đen thứ nhất vừa quay đầu lại vừa kinh
hô.
Thiếu niên được gọi là Hắc Huyền nghe thấy thì ngáp một cái,
lười biếng nói, “Ngươi hô lớn như thế ta muốn ngủ cũng không được! Hơn
nữa, ta bị đánh thức từ lâu rồi!”
Đúng vậy, từ khi đoàn người kia bước vào phạm vi nghe nhìn của hắn, hắn đã bị đánh thức.
“Vậy à?” Bóng đen thứ nhất tựa hồ nhận ra mình vừa đánh thức đồng bọn đang
ngủ, lập tức cười ha ha xin lỗi, “Dù sao ngươi cũng dậy rồi, ta thấy
thân thủ đám người này không tệ, ngươi muốn chơi đùa một chút không?”
Vừa dứt lời, hắn liền lấy từ sau lưng ra một chiếc mặt nạ quỷ bằng đồng,
trông vô cùng khát máu cùng tùy tiện, giống như thực sự sắp xông lên
chém giết cái gì.
“Hắc Thiết! Ngươi thử bước lên nửa bước xem! ”
Bóng đen thứ hai nhìn hành động của hắn, một tay đặt lên chiếc mặt nạ
đen tuyền của mình, gằn giọng nói, “Chủ thượng hẳn là không muốn mất đi
một thuộc hạ trung thành như ngươi đâu!”
Nhận thấy hăng hái của
mình bị thủ lĩnh dập tắt, bóng đen thứ nhất bất mãn nhìn về thiếu niên
lười biếng nói: “Hắc Huyền, ngươi không đi sao?”
Thiếu niên ngồi trên đỉnh cột trụ, lại ngáp một cái, không để ý nói: “Không một chút hứng thú!”
“Ngươi!!... Lười chết nhà ngươi đi, ta xem đến bao giờ ngươi mới được chủ thượng
trọng dụng!” Bóng đen thứ nhất đã có chút tức giận, lúc này không còn
cách nào hắn đành nhìn về phía bóng đen thứ ba, người từ đầu tới cuối
đều đeo chiếc mặt nạ trắng khắc Mạn Đà La chưa từng tháo xuống, “Bạch
Điệp, ngươi nói xem!”
Bóng đen được gọi là Bạch Điệp vừa nghe
liền nguy hiểm nheo mắt lại, tao nhã xoay người lại nói: “Ta đến đây để
gặp được Bạch Xà, các ngươi muốn làm gì thì làm.”