Sáng sớm, khi thái dương còn chưa ló mặt phía chân trời, Cung Lệ Hoa đã thức dậy.
Nghe được bên trong phòng truyền tới động tĩnh, Lý Cửu cùng Lưu công công
liếc nhìn nhau một cái rồi mang theo đồ chuẩn bị sẵn cẩn thận mở cửa đi
vào.
Lý Cửu hầu hạ Cung Lệ Hoa khoác vào hoàng bào thêu rồng vàng năm móng, lại cài thắt lưng hoàng thượng long bội màu xanh oánh nhuận,
lúc này mới theo hàng ngủ đứng sang một bên.
“Hoàng thượng, chuyện đêm qua nô tài đã xử lí thỏa đáng như sắp xếp của người.” Lưu công công kính cẩn cúi đầu bẩm báo.
“Ừm, làm cho Tang Dực cùng Cung La Y kết thúc đi!” Ngữ khí Cung Lệ Hoa bình thản.
“Hồi hoàng thượng, sắp tới giờ thượng triều rồi, người đi dùng thiện thôi!”
Lý Cửu tự nhiên hiểu cái gì là chuyện đêm qua, nhưng lại nhỏ giọng nhắc
nhở chuyện khác.
“Đi thôi!” Quyền lực và lợi ích luôn gió nổi mây vần, chưa đến phút cuối thì chưa phán quyết được điều gì.
Thời điểm đi qua ngoài điện, bước chân của Cung Lệ Hoa đột nhiên dừng lại,
Lý Cửu thấy vậy thì nghi hoặc trong lòng, không nhịn được bước lên hỏi : “Hoàng thượng, có chuyện gì sao?”
Nhìn theo tầm mắt của hoàng
thượng, lúc này Lý Cửu mới nhìn thấy ở trên nhuyễn tháp có người đang
nằm. Lúc nãy hắn cùng mọi người đi vào đều không chú ý, không nhớ Quý
phi nương nương ngủ ở trong này.
Cung Lệ Hoa chậm rãi đi đến gần Mạn Châu đang đưa lưng về phía mọi người, hai bả vai nàng run run, tựa hồ có cái gì không đúng.
Mạn Châu hai tay ôm chặt người mình, sắc mặt trắng bệch khó coi, mồ hôi trên trán cơ hồ làm ướt cả mái tóc dài mượt của nàng.
“Làm sao vậy?” Cuối cùng hắn không tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt.
Mạn Châu cố gắng mở ra hai mắt mông lung, nàng chỉ cảm thấy mình giống như
đang sốt, trước ngực cùng bả vai rất đau đớn, nhưng vẫn cố nhìn Cung Lệ
Hoa lắc đầu, “Ta không sao.”
Ánh mắt Cung Lệ Hoa rơi vào môi dưới bị cắn chặt sắp bật máu của nàng, con ngươi trở nên u ám, “A Cửu, mau
đi gọi Dược Thùy đến đây.”
Sắc mặt Cung Lệ Hoa ngưng trọng cho hắn một cái ánh mắt, âm u trong đó làm
Lý Cửu sợ hãi không thôi, lập tức đáp ứng chạy ra ngoài.
Cung Lệ
Hoa không nói tiếng nào tiến lên vén ra chăn của Mạn Châu, sau đó ôm eo
nàng đứng lên, hai tay Mạn Châu vẫn ôm người mình như cũ, cảm giác
choáng váng khi bị nhấc lên làm cả người nàng đều cảm thấy không ổn.
Cung Lệ Hoa ôm ngang người Mạn Châu đặt nàng vào long sàng trong tẩm phòng,
quan sát nàng một lần rồi mở miệng, trong giọng nói có chút trang
nghiêm, “Lưu công công, gọi Giai Lệ vào trông chừng nàng, đợi Dược Thùy
đến thì thông báo cho trẫm.”
Dứt lời hắn liền dẫn theo thái giám Chính Kiền cung đi ra khỏi phòng.
Lúc này, tại phủ Hầu gia,
“Choang!”
Cùng với tiếng đồ sứ vỡ tan đầu tiên vang lên là vô số tiếng hét chói tai.
“A — cứu mạng!”
“Buông ra, các người định làm gì?”
“Đừng!”
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng gầm vang vọng khắp Hầu phủ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Hầu gia Liễu Phàm Dương quản giáo
nữ nhi không nghiêm, lại kết bè kết cánh, cấu kết địch quốc, mưu đồ sát
hại Quý phi nương nương, nhân chứng bằng chứng đầy đủ… Đúng luật phải
chu di cửu tộc, mắt thấy Hầu gia từng có công phò tá tiên hoàng, đổi
thành nam tử trên mười sáu toàn bộ xử trảm, nam tử dưới mười sáu và nữ
tử sung nhập quan tịch phường làm nô, lưu đày ba trăm dặm!”
Giọng thái giám tuyên chỉ bén nhọn vang vang khắp đình viện hoa mỹ lạnh như
băng, làm cho người của Hầu phủ run rẩy, hầu hết trong số họ thậm chí
không biết chuyện gì đang diễn ra nữa.
Tất cả mọi người trong phủ đều bị đuổi ra, quỳ gối trong sân, gió rét rền vang khắp trời khiến bọn họ lạnh đến run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, lại nghe có tiếng nói chuyện ồn ào nhốn nháo, Ngự lâm
quân kéo một người áo đen, lôi thân thể núc ních như quả cầu không ngừng giãy dụa của hắn ra khỏi phòng.
Thân hình mập mạp kia không phải Liễu Phàm Dương, chủ nhân Hầu phủ này còn ai?
“Buông ra, bản Hầu gia không làm gì hết, tất cả do có kẻ vu hãm ta, đều là vu
hãm ta!” Gương mặt béo tròn của Liễu Phàm Dương sưng đỏ, không biết có
phải ngự lâm quân nào đánh trong lúc ý đồ chạy trốn hay không.
Nhưng hắn vẫn kiên quyết hô to oan uổng, làm cho Tang Dực đang ngồi giám sát ở phòng khách cũng phải phiền lòng.
Tang Dực tất nhiên là người chịu trách nhiệm xử lý việc này, hắn cảm thấy Hầu gia gặp tình cảnh hôm nay quá đáng đời.
Liễu Phàm Dương bị hai Ngự lâm quân chế trụ, quỳ xuống trước mặt Tang Dực.
Hắn nghe xong thánh chỉ thì sợ hãi lắc đầu, sống chết giãy dụa, hắn
không tin mình thân là phụ thân của Liễu tần trong cung, lại là bà con
với Thái Hậu, mấy đời hầu hạ hoàng gia vậy mà lâm vào cảnh này.
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Cung La Y mang vẻ mặt vô cảm, cúi đầu
đứng một bên, hô to: “Trưởng công chúa, chất nữ, mau mau vào cung gặp
Thái hậu nương nương, bản Hầu gia khi nào làm ra những chuyện như vậy,
toàn bộ đều là hiểu nhầm, ngươi còn là một chi của Liễu gia ta mà!”
Cung La Y nhàm chán đứng giữa đám người Hầu gia đang quỳ vốn đã cực kỳ bắt
mắt, huống hồ nàng còn mang vẻ mặt lạnh nhạt như không biết gì hết, nàng bị Cung Lệ Hoa bắt đến đây giám sát cùng Tang Dực chết tiệt kia đã
phiền lắm rồi có được không.
Tây Lương Sương lẳng lặng nhìn bọn
họ khóc rống trước mặt mình, cho đến khi xem đủ rồi mới nhìn về phía
Tang Dực ngồi trên ghế, “Dực thống lĩnh vất vả quá. Nhưng hành động quả
nhanh chóng!”
Tang Dực nhìn Cung La Y, mỉm cười nói: “Phiền công chúa giá lầm rồi.”
Cung La Y cười một tiếng giễu cợt: “Không sao, nếu không như vậy ta làm sao
có thể nhìn thấy biểu hiện thú vị của bọn chúng được. Còn mặt dày dám
nhận họ hàng với bản cung, chết là đáng”
Tang Dực nghe vậy thì
phất tay đứng dậy, vẻ mặt lúc này đã trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, giọng
nói trở nên sắc nhọn khác thường, “Được rồi, Ngự lâm quân toàn bộ nghe
lệnh, nhìn sắc trời không còn sớm, dẫn toàn bộ người về đại lao, kiểm kê tra xét toàn bộ trên dưới Hầu phủ rồi lập tức bẩm báo lên Hoàng thượng, người phải chết thì lập tức hành hình, nếu có kẻ phản kháng, giết ngay tại chỗ.”
Hắn vừa dứt lời, tiếng khóc lập tức vang vọng xuyên thẳng lên bầu trời.
…..
Tang Dực cùng Cung La Y chậm rãi cùng nhau đi bộ về phía cửa cung, mỗi người đều có một tâm tư riêng.
“Ngươi có cảm thấy Hoàng thượng quá nóng vội hay không? Như vậy sẽ bứt dây
động dừng đấy!” Giọng nói lạnh nhạt sâu lắng của Cung La Y vang lên bên
cạnh Tang Dực.
Tang Dực nghe vậy cúi đầu nhìn nàng, cười cười
nói, “Thuộc hạ cảm thấy Hoàng thượng tự có tính toán của người, công
chúa hẳn là hiểu rõ điều đó.”
Cung La Y hừ lạnh quay mặt đi, “Bản cung đương nhiên biết tính tình của hắn, chỉ là lo lắng sắp sang năm
mới, mấy người kia đồng lạt trở về đế đô mừng lễ Xuân Tiết, thái độ cùng hành động của Mẫu hậu ngày càng khó đoán, Mạn Phi Tần cũng về kinh
thành rồi, còn bao nhiêu chuyện có thể xảy ra nữa…”
Tang Dực
không muốn tranh cãi với nàng, nhìn con phố dài tấp nập người qua lại
trên đường đi của hai người, lên tiếng sâu sa, “Thuộc hạ tin tưởng,
Hoàng thượng không phải người bình thường, đối phó với Hầu phủ ắt hẳn có nguyên nhân đặc biệt, còn có, nếu chuyện gì xảy ra không phải vẫn còn
Tử Ninh vương, công chúa cùng mọi ngươi bảo hộ sao?”
Cung La Y
nhìn theo tầm mắt hắn, nghĩ đến gương mặt lạnh như băng ngàn năm không
thể tan chảy của Cung Lệ Hoa không nhịn được thở dài, hắn quả thực quá
sâu nàng hội không lường được tâm tư hắn, nhưng vì có giọng điệu bất cần của Tang Dực bên cạnh bỗng dung khiến nàng có cảm giá an tâm.
“À, Tang Dực, ngươi cảm thấy Mạn Phi Lạc là người như thế nào?” Cung La Y đột nhiên lên tiếng.
Tang Dực nghe vật thì sửng sốt một chút, nghĩ tới ánh mắt bình lặng không
quan tâm đến ai của nữ nhân kia, bất giác cong cong khóe môi, " Nhìn
nàng, ta có cảm giác đang nhìn Hoàng thượng. "
Ánh mắt Cung La Y
rung động không thôi, sau đó không yên lòng cúi đầu " ừ " một tiếng,
trong lòng có chút rối bời. Tang Dực nói đúng, nàng cũng cảm giác được
như hắn, thậm chí còn thăm dò nàng ta một lần, mặc dù biểu hiện của Cung Lệ Hoa gần đây giống như cố tình thể hiện hắn quan tâm Mạn Phi Lạc,
nhưng thực tâm nàng vẫn cảm thấy lo lắng.
Thực chất, Tây Lãnh quốc này rất ít người biết con người thật sự của Trưởng công chúa...