Cung Lệ Hoa cẩn thận đặt nữ nhân trong lòng xuống giường, vừa nâng người
muốn rời đi lại bất ngờ nhận ra nữ nhân nào đó đang nắm chặt vạt áo
mình. Hắn nhìn ngón tay trắng bệch của nàng không có chút ý tứ buông ra
nào thì nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống cạnh người
nàng, hoãn lại ý đi định muốn đi nhìn đám thích khách một chút!
Bên trong tẩm điện Chính Kiền cung đèn dầu sáng rực rỡ, soi rõ sắc mặt
tráng bệch cùng cái trán trơn bóng đẫm một tầng mồ hôi của Mạn Châu.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Dược Thùy đến rồi, nhưng mà….Cẩn cũng đang ở bên
ngoài.” Lý Cửu ở bên ngoài ngập ngừng nói vào trong phòng.
“Cho vào đi.” Lông mày Cung Lệ Hoa vừa giãn lông mày ra lại nhíu lại một cái, tin tức hắn ta vậy mà nhanh.
Nghe được lệnh, ở bên ngoài có hai bóng dáng trực tiếp tiến vào, Dược Thùy
một vai xách theo hòm thuốc chưa từng rời người của mình, đằng sau nàng
có một nam tử áo bào lam nhạt đi theo, tướng mạo hắn không quá xuất
chúng nhưng toàn thân toát ra một cỗ khí chất nho nhã khác thường, bàn
tay tái nhợt cũng cầm một cái giương gỗ gần giống như của Dược Thùy, vừa tiến vào phòng liền liếc qua Cung Lệ Hoa, cũng không hành lễ, vội vàng
chạy lên phía trước bắt mạch cho Mạn Châu, lại nhìn mũi tên lạnh lẽo vẫn lẳng lặng xuyên qua lồng ngực nàng, đáy lòng run rẩy.
Tiểu thư của hắn thật đáng thương!
Ngụy Như Thanh ngồi kiệu đến gần Chính Kiền cung thì thấy các phi thần cung
khác đến từ sớm, lập tức bảo cung nhân dừng lại, nàng bước xuống kiệu
mới nhận ra Thái Hậu cùng Trưởng công chúa ngồi cách chỗ mình không xa,
không nhìn rõ lắm vẻ mặt.
Nhận được đám phi tần có người để ý đến mình, Ngụy Như Thanh bước nhanh về phía đội ngũ, quy củ quỳ xuống hành
lễ, “Tần thiếp thỉnh an Thái hậu cùng Trưởng công chúa.”
Thái hậu nhìn cháu gái chính mình một cái, chỉ gật gật đầu liền cho nàng miễn
lễ. Nhưng Cung La Y thì không cho là như vậy, chuyện xảy ra có bao nhiêu đột ngột, phi tần các nơi đều đã đến chỗ này, vậy mà Ngụy Như Thành còn ăn vận lòe loẹt thế kia làm cái gì? Nàng nghiêng đầu nhìn sang Thái hậu bên cạnh : “Mẫu hậu, Chiêu nghi đúng thực là người cẩn thận hiếm có,
trời đêm trở lạnh nàng thực biết mặc y phục giữ ấm, không giống như nhi
thần.”
Thái hậu lúc này mới để ý đến cách ăn mặc trang điểm của
Ngụy Như Thanh, nàng ta một thân cẩm bào hoa lệ, đầu tóc cũng trang trí
phức tạp…lại liếc mắt nhìn các phi tần ăn vận trang phục đơn giản khác
thì miễn cưỡng nói: “Như Thanh, lần sau chú ý một chút, còn không biết
đây là tình hình như nào sao.”
Ngụy Như Thanh âm thầm hoảng hốt
trong lòng, nàng vẫn biết vị biểu tỷ Trưởng công chúa này không thích
mình, nhưng có cần chọn tình cảnh như vậy hay không. Cuối cùng đành phúc thân nhẹ nhàng đáp lại : “Cô cô nói phải, Thanh Nhi sẽ cẩn thận chú ý,
cảm tạ Trưởng công chúa nhắc nhở.”
Nói xong nàng ta liền lui
xuống chỗ những phi tần đang đứng, không ngờ ngay cả Trang phi bình
thường không quan tâm lắm chuyện tranh đấu cũng ở đây từ bao giờ, không
khỏi tiến đến khoa trương nói : “Tỷ tỷ như thế nào cũng đến đây, chắc tỷ tỷ lo lắng tình hình Quý phi nương nương lắm?”
Trang phi đứng
giữa chúng phi tần, nghe lời nói của Ngụy Như Thanh thì trong lòng có
chút khó chịu, nhưng ngại vì Thái hậu còn ở đây nên chỉ nhíu mày lạnh
nhạt nói : “Bản cung đến đây không lẽ muội muội rất ngạc nhiên à? Bản
cung đương nhiên lo lắng cho Quý phi nương nương nên mới vội vàng đến a, cũng không đến muộn như người nào đó.”
Đám phi tần chung quanh
nghe hai nữ nhân lời qua tiếng lại thì che miệng cười thầm, ai không
biết Trang phi nương nương với Ngụy Chiêu nghi không hợp nhau, vừa gặp
nhau đã bốc mùi thuốc nổ rồi.
Đứng bên cạnh Trang phi chính là
Thần phi, Hứa Băng Tuyền từ đầu tới cuối không nói câu nào, khi Ngụy Như Thanh đến chỉ nhìn nàng một cái rồi lại bình tĩnh quan sát vào bên
trong Chính Kiền cung có Ngự lâm quân bảo hộ vòng quanh kia, không biết
bên trong thế nào!
Cẩn vừa bắt mạch vừa kiểm tra vết
thương trên người Mạn Châu, lại liếc mắt nhìn người vẫn ngồi đầu giường
nãy giờ thì âm thầm nhíu mày: “Còn không đi ra ngoài?”
Cung Lệ
Hoa nhìn thái độ vô lễ của hắn thì trong mắt bắn ra hàn quang, hắn
nghiêng người nhìn Dược Thùy một cái, nàng biết ý lập tức tiến lên đẩy
Cẩn ra, đưa tay bắt mạch giúp Mạn Châu.
“Ngươi?” Cẩn không đề
phòng nên bị Dược Thùy đẩy lui xuống vài bước, nhất thời tức giận mà
không thể làm gì, hắn quay đầu căm tức nhìn Cung Lệ Hoa, “Ta nói cho
ngươi biết, không phải Tướng quân dặn dò không được động đến ngươi, bản
công tử nhất định đã hạ cho ngươi bị độc chết từ lâu rồi.”
Hai
người còn lại trong phòng giống như không nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt Dược Thùy nhìn thật sâu vào mũi tên xuyên qua lồng ngực quý phi nương
nương, lại thật sâu nhìn sang hoàng thượng : “Hoàng thượng, vết thương
trên vai nương nương lại rách ra rồi, mũi tên trên ngực cũng phải lập
tức lấy ra cầm máu ngay lập tức….”
Cung Lệ Hoa nghe vậy nhướng mày hỏi: “Nói tiếp đi, cần cái gì?”
Dược Thùy âm thầm toát mồ hôi lạnh, chần chờ nói : “Hoàng thượng, muốn lấy
mũi tên kia ra phải cởi bỏ y phục, lúc rút tên nhất định máu sẽ bị áp
lực thay đổi mà tràn ra, có thể sẽ dơ bẩn một chút, hoàng thượng có cần
rời đi hay không?’
Cung Lệ Hoa cúi người nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch, bàn tay cứ nắm lấy vạt áo hắn, khoát khoát tay, “Không cần đi,
ngươi phải làm gì cứ làm đi!”
Dược Thùy nghe vậy thì giật mình
kinh ngạc, Cẩn đứng bên cạnh cũng sửng sốt không kém, không phải hoàng
đế thích sạch sẽ sao, loại sự tình này cũng chịu được?
“Ngươi còn không mau cút ra ngoài, đứng đấy muốn nhìn cái gì?” Dược Thùy đột nhiên nghiêng đầu trừng mắt nhìn Cẩn vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn còn đứng
đây làm gì?
“Ta…” Cẩn nghe thấy âm thanh giận giữ của Dược Thùy
truyền đến nhất thời tỉnh ngộ, hắn là một đại nam nhân, mà mũi tên kia
lại ở trước ngực của tiểu thư, ân, hình như hắn đứng đây có chút không
đúng! Nhưng nam nhân kia…
Trong lúc hắn có chút do dự thì Cung Lệ Hoa lạnh lùng nói : “Hai nữ nhân kia nội thương không nhẹ đâu!”
Nhớ ra Lục Y cùng Hồng Y còn đang ở Huyết Phượng cung chưa rõ sống chết, Cẩn lúc này mới không tình nguyện rời đi.
Dược Thùy bình tĩnh gọi cung nữ bưng thau đồng ở ngoài đi vào, một tay giúp
Mạn Châu cắt y phục trên người, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, khi
vết máu trên người được lau rửa sạch sẽ, lộ ra da thịt trắng noãn, trong lòng Dược Thùy lại một lần nữa toát mồ hôi.
Nhị tiểu thư Tướng
quân phủ không phải từ nhỏ đã yếu đuối vô năng, được Mạn tướng quân cùng toàn bộ Tướng quân phủ nâng như nâng trứng trong lòng sao, đáng lẽ ra
phải sở hữu một tấm da thịt như mạch ngọc mịn màng không chút dị thường
mới đúng chứ?
Chính là lúc này nàng nhìn, không chỉ có sau tấm
lưng mảnh khảnh kia mà ở trước lồng ngực trắng nõn như ngọc trả rộng vô
số vết sẹo chằng chịt đan vào nhau, nông sâu không rõ, có không ít vết
đao, cũng không ít dấu mũi tên.
“Hoàng thượng?” Dược Thùy nhìn
những vết sẹo kia, lòng đau xót, quý phi mới có bao nhiêu tuổi, nàng đã
phải trải qua một tuổi thơ như thế nào.
Vì sao có nhiều sẹo như vậy?
Ánh mắt bình thường luôn âm trầm lạnh lẽo của Cung Lệ Hoa khi chạm vào
những vết sẹo trên người kia thì đột nhiên co rút một cái mãnh liệt.
“Nhanh rút mũi tên ra đi, còn có vết thương trên bả vai, đừng lưu lại sẹo.”
Cung Lệ Hoa nỗ lực áp chế bản thân không nhớ chuyện trong quá khứ, thanh âm từ trong yết hầu truyền ra có chút khàn khàn.
Dược Thùy mồ
hôi ướt đẫm lưng lập tức run giọng: “Hoàng thượng, người hãy giữ chặt
người nương nương, ta hiện tại đánh gãy mũi tên rồi rút ra từ sau lưng,
như vậy sẽ giảm bớt việc mất máu lại, nếu nương nương quá đau làm lệch
vị trí mũi tên tình hình sẽ càng nghiêm trọng.”
“Ừ, thi hành đi!” Cung Lệ Hoa nhìn Mạn Châu, sắc mặt nàng xanh xao, rõ ràng vết thương
đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt cả mái tóc mà vẫn bướng bỉnh cắn chặt
môi không thốt ra một tiếng kêu nào.
Cũng may mũi tên không trúng chỗ hiểm yếu nào, cũng may hoàng thượng đưa nương nương về kịp lúc…